Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 283: Gian Lận


Đọc truyện Càn Khôn Kiếm Thần – Chương 283: Gian Lận

Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Trong đám người này có nhiều người không hy vọng thấy Cảnh Ngôn giành được kim lệnh, trong đó người tuyệt đối không mong muốn nhất chính là Thương Khúc.

Nếu Cảnh Ngôn giành được kim lệnh vậy lúc trước Thương Khúc đầu têu hạ lệnh phong sát hắn thành trò cười.

Thương Khúc sẽ bị bao nhiêu người cười nhạo, châm chọc. Thương Khúc có thể tưởng tượng nếu Cảnh Ngôn thành công giành được kim lệnh thì một thời gian dài lão sẽ bị võ giả Lam Khúc quận thành tán dóc nhạo báng.

Thương Khúc không cho phép tình huống này xuất hiện.

Trưởng lão Văn gia tiếp lời:

– Đúng rồi, Thương Khúc chưởng viện nói có lý. Tuy Cảnh Ngôn đi ra từ lối ra Thiên Trận nhưng đã qua thời hạn ba canh giờ. Mộ tổng quản, ta cho rằng không nên tính Cảnh Ngôn thành công xông Thiên Trận.

Thương Khúc thấy có người ủng hộ mình thì mắt sáng rực:

– Đúng rồi, có lẽ Cảnh Ngôn có thủ đoạn gì ở trong Thiên Trận càng lâu, hắn lợi dụng dư ra thời gian xông qua Thiên Trận, vậy là không công bằng với người xông Thiên Trận khác. Nếu người khác tìm được cách này, có thể ở lại Thiên Trận bốn canh giờ, năm canh giờ hay càng lâu hơn, cuối cùng thành công đi ra từ lối ra Thiên Trận vậy cũng tính là thành công xông trận giành được kim lệnh sao?

Thương Khúc nhìn hướng trưởng lão Ngô gia:

– Ngô trưởng lão nói có đúng không? Ngô Thân là võ giả Tiên Thiên đỉnh, nếu cho hắn thêm thời gian thì hắn cũng sẽ xông qua Thiên Trận phải không?

Thương Khúc muốn lôi kéo nhiều người đứng về phía mình, tạo áp lực cho Mộ Liên Thiên không để Cảnh Ngôn giành được kim lệnh.

Trưởng lão Ngô gia nhìn Thương Khúc, nhưng không đáp:

– …

Ngô Thân cùng xông Thiên Trận với Cảnh Ngôn giành nói trước:

– Không thể nào! Thiên Trận rất khó khăn, dù cho ta nhiều thời gian hơn ta cũng không cách nào xông qua!


Ngô Thân nói thẳng, trước khi vào Thiên Trận gã cho rằng mình có cơ hội giành được kim lệnh, rất tự tin vào thực lực của mình. Nhưng vào Thiên Trận, gặp những bóng đen, biết cái sau mạnh hơn cái trước thì gã hiểu thực lực hiện tại của mình không thể nào thành công xông trận giành được kim lệnh. Ba canh giờ không được, sáu canh giờ cũng không thể, dù cho gã mười hai canh giờ cũng vô dụng.

Mấy bóng đen đoạn cuối không thể dựa vào thời gian tiêu diệt chúng, cưỡng ép xông qua sẽ bị bóng đen giết ngược lại. Nếu không thì những võ giả Tiên Thiên đỉnh đã chết trong Thiên Trận là chết thế nào?

Nghe Ngô Thân nói, mặt Thương Khúc đen thui cười gượng nhìn gã.

Một trưởng lão thế gia lên tiếng:

– Mộ tổng quản, cần tìm hiểu rõ Cảnh Ngôn có cái gì, hắn không đi ra Thiên Trận đúng thời gian, đây là điều chắc chắn.

Mộ Liên Thiên nheo mắt nhìn những người này.

Mộ Liên Thiên nhếch mép chậm rãi nói:

– Thật ra có một việc các ngươi lầm. Ba canh giờ đúng là hạn định thời gian xông trận, nhưng giới hạn này chỉ nói là thời gian võ giả có thể ở trong Thiên Trận. Khi đến lúc võ giả sẽ bị trận pháp tự động truyền tống đi ra, tất cả võ giả vào Thiên Trận đều như nhau, không có gì bất công hay không. Cảnh Ngôn có thể ở trong Thiên Trận lâu mấy giây là tự hắn có thủ đoạn. Đừng nói ở lâu mấy giây, dù Cảnh Ngôn ở lâu mấy canh giờ, miễn hắn làm được thì không tính là trái quy tắc.

Mộ Liên Thiên nói vậy nhưng cũng biết không thể nào ở trong Thiên Trận mấy canh giờ, đừng nói võ giả Tiên Thiên, dù là võ giả Đạo Linh cảnh cũng không làm được.

Thương Khúc vẫn cố cãi:

– Nhưng điều này không công bằng với võ giả xông trận khác! Cảnh Ngôn có thể ở lại lâu nhưng võ giả khác thì không thể!

Mộ Liên Thiên trầm giọng nói:

– Thương Khúc chưởng viện, điểm xuất phát của ngươi đã sai. Xông Thiên Trận không hạn chế võ giả sử dụng thủ đoạn gì trong trận pháp, miễn cuối cùng võ giả thành công thì chúng ta không giới hạn quá trình. Thương Khúc chưởng viện, theo ý ngươi không lẽ võ giả vào trận pháp còn phải giới hạn cùng cảnh giới, phải tu luyện cùng võ học, sử dụng vũ khí cùng phẩm cấp sao?

Đừng nói Mộ Liên Thiên và Cảnh Ngôn thân thiết, dù hai người không quen nhau thì gã cũng sẽ cho hắn giành được kim lệnh.

Theo quy tắc Cảnh Ngôn xứng đáng giành được kim lệnh.

Cảnh Ngôn ngồi xếp bằng ở lối ra Thiên Trận thở phào, mở mắt ra:

– Phù!


Nguyên khí ổn định!

Thương Khung Đệ Nhất Thần Công cực kỳ mạnh mẽ, nguyên khí vốn xao động, trong thời gian ngắn bị Cảnh Ngôn dùng Thương Khung Đệ Nhất Thần Công khống chế đại khái.

Đương nhiên Cảnh Ngôn cần càng nhiều thời gian ổn định cảnh giới đã đột phá trong Thiên Trận. Nhưng Cảnh Ngôn không quên hắn dang ở đâu, chỗ này hiển nhiên không thích hợp tu luyện ổn định cảnh giới, vì sẽ mất nhiều thời gian, ít nhất mấy ngày mới được.

Cảnh Ngôn đứng dậy nhìn đài cao.

Cảnh Ngôn khom người chào Mộ Liên Thiên, nở nụ cười tươi:

– Mộ tổng quản!

Mộ Liên Thiên cười ngoắc Cảnh Ngôn:

– Cảnh Ngôn, ngươi đi lên.

Cảnh Ngôn lên tiếng:

– Rõ!

Cảnh Ngôn nhấc chân bước nhanh lên đài cao, tới gần đám người Mộ Liên Thiên.

Mộ Liên Thiên vươn tay:

– Đưa ngân lệnh của ngươi cho ta.

Cảnh Ngôn mừng thầm, hắn biết đây là đổi ngân lệnh thành kim lệnh. Cảnh Ngôn cố nén nỗi lòng kích động hai tay đưa ngân lệnh vào tay Mộ Liên Thiên.

Mộ Liên Thiên lấy ra lệnh bài màu vàng giao cho Cảnh Ngôn.

Mộ Liên Thiên cảm khái:


– Cảnh Ngôn, chúc mừng ngươi, ngươi thành công xông qua Thiên Trận, giành được kim lệnh. Ha ha, đã hơn ba mươi năm không có võ giả giành được kim lệnh.

Trước mắt mọi người Mộ Liên Thiên không tiện biểu hiện quá thân thiết với Cảnh Ngôn, đành làm bộ dáng giải quyết việc công. Mộ Liên Thiên cũng rất tò mò sao Cảnh Ngôn làm được, nhưng chỗ này không tiện hỏi kỹ.

Cảnh Ngôn nhìn kim lệnh trong tay:

– Đa tạ Mộ tổng quản.

Nhìn bề ngoài kim lệnh, ngân lệnh, đồng lệnh hình dạng giống nhau, chỉ khác màu sắc. Ba loại màu đại biểu ý nghĩa khác hẳn.

Có hơn hai ngàn người giành được đồng lệnh, chỉ có mười bảy người được ngân lệnh, giành được kim lệnh thì chỉ có một mình Cảnh Ngôn.

Nhiều người trên đài cao biểu tình kỳ lạ nhìn Cảnh Ngôn. Bọn họ không cách nào tưởng tượng sao Cảnh Ngôn có thể làm được, hắn là võ giả trẻ chưa đến hai mươi tuổi!

Nếu cho hắn tu luyện thêm mười năm thì mạnh cỡ nào nữa?

Bây giờ đã có thể giành được kim lệnh, nếu Cảnh Ngôn tu luyện thêm mười năm thì chẳng phải là hắn đi dạo nhẹ nhàng trong Thiên Trận.

Quá khủng bố! Tiểu tử này, quá kinh người!

Trong khi Cảnh Ngôn xem xét kim lệnh, một tiếng ré chói tai vang lên:

– Cảnh Ngôn, ngươi gian lận! Nhất định là ngươi ăn gian!

Cảnh Ngôn nhìn người nói chuyện:

– A?

Nhóm Mộ Liên Thiên cùng nhìn người nói chuyện.

Đó là Thương Long, chấp sự ngoại viện Thần Phong học viện.

Mắt Thương Long lấp lóe ngọn lửa, vô cùng chắc chắn nói:

– Cảnh Ngôn, ngươi không thể nào xông qua Thiên Trận, chắc chắn ngươi gian lận, dùng thủ đoạn không thể gặp người! Ngươi chỉ là võ giả cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, tuy có sức chiến đấu võ giả Tiên Thiên hậu kỳ nhưng dù vậy ngươi không thể giành được kim lệnh! Ngươi qua Địa Trận còn khó khăn thì làm sao giành được kim lệnh?

Thương Long choằng Cảnh Ngôn ăn gian.


Thương Long chỉ vào Cảnh Ngôn, tức giận quát:

– Cảnh Ngôn, ngươi lừa được người khác chứ không lừa được ta! Lúc trong Đông Lâm thành ta chính mắt thấy ngươi đánh với võ giả khác, ngươi cách Tiên Thiên đỉnh rất xa, sao có thể xông qua Thiên Trận? Hừ, ngươi hãy ngoan ngoãn khai ra đi, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng, ngươi chịu không nổi!

Thương Long vừa rống vừa liếc trộm Thương Khúc, hiển nhiên lão bị xúi giục, nếu không lão chỉ là chấp sự ngoại viện Thần Phong học viện không dám biểu hiện như thế trước mặt Mộ Liên Thiên.

Người xung quanh xì xầm nhỏ to, ánh mắt nghi ngờ nhìn Cảnh Ngôn.

– Hay Cảnh Ngôn gian lận thật?

– Chắc đúng, Thương Long nói Cảnh Ngôn là cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, không lý nào nói bậy? Thương Long dám nói lung tung trong trường hợp này sao?

– Nếu đúng vậy thì Cảnh Ngôn không thể nào xông qua Thiên Trận, dù có sức chiến đấu Tiên Thiên hậu kỳ cũng kém rất xa. Muốn xông qua Thiên Trận phải là tu vi gần cường giả Đạo Linh cảnh.

– Ừ, xem ra Cảnh Ngôn ăn gian thật rồi, nhưng không biết hắn dùng cách gì?

– …

Nói thật lòng đa số người không muốn thấy Cảnh Ngôn xông qua Thiên Trận, giành được kim lệnh, nên họ thà tin lời Thương Long.

Cảnh Ngôn dâng lên lửa giận, cười lạnh nhìn Thương Long:

– Gian lận? Xin hỏi ta làm sao gian lận trong Thiên Trận?

Cảnh Ngôn nheo mắt nói:

– Thương Long, ta ở Đông Lâm thành giết Tác Văn đệ tử của ngươi, ta biết ngươi luôn ghi hận ta. Nhưng ngươi nên biết ta giết Tác Văn đệ tử của ngươi không phải lỗi của ta. Tác Văn bày lôi đài khiêu khích trước cửa trạch viện Cảnh gia ta, vũ nhục tất cả tử đệ Cảnh gia. Ta ở trên lôi đài giết Tác Văn đệ tử của ngươi, hắn chết chưa hết tội! Giờ ngươi ghi hận ta không phân trường hợp, không nói lý chửi rủa ta, ô miệt ta. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Cảnh Ngôn nói đến cuối cùng cất cao giọng chói tai.

Thương Long run run:

– Ngươi…!

Cảnh Ngôn cười khẩy nói:

– Ngươi cái gì? Ngươi cho rằng Thiên Trận là gì? Ngươi nói gian lận liền có thể gian lận sao? Nhiều năm qua bao nhiêu kỳ tài ngút trời đi vào Thiên Trận mà thất bại, sao bọn họ không gian lận đi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.