Đọc truyện Căn Bệnh Mang Tên Em – Điềm Thố Ngư – Chương 14: Không phải còn có một viên trong miệng em à?
Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
Thời Niệm Niệm ngơ ngác một hồi lâu, sau đó nhích lại gần, cầm chai coca ướp lạnh kia trong tay.
Vừa nãy dán vào nửa bên má lành lạnh, ướt sũng, sự nóng nực vốn có sau khi vận động và do thời tiết nóng bức cuối cùng cũng biết mất hơn nửa.
Cô nhìn Giang Vọng, không rõ sao anh lại hết giận rồi, lúng ta lúng túng nói: “Cảm ơn.”
Tay Giang Vọng chống lên đầu gối, hỏi: “Vì sao không dành vị trí đầu?”
“Cô ấy…nhanh quá.” Cô chậm rì rì đáp lời, đôi mắt trong veo nhìn anh.
Đây là ánh mắt duy nhất của cô, vừa sạch sẽ vừa trống rỗng, không có cảm xúc gì, như có làm sao thì cũng sẽ chẳng tức giận, dễ dàng khiến cho người ta tin tưởng những lời cô nói.
Giang Vọng cười nhạt một tiếng: “Em cứ nói dối tiếp đi.”
Thời Niệm Niệm không ngờ lời nói dối sẽ bị anh nhìn thấu hết, cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ lên.
Đầu ngón tay đặt trên chai coca lạnh lẽo.
“Không…nhanh hơn cô ấy được.”
“Sợ cướp vị trí thứ nhất của cô ta thì những người đó sẽ lại bắt nạt em hả?”
Cô khẽ gật đầu, vẫn mang vẻ mặt rất bình thản.
Nhìn không ra bất cứ sự bất mãn hay uất ức nào, thật sự giống như dù có dành được vị trí đứng đầu hay không căn bản cũng chẳng quan trọng, nhất định là đã chạm đến cảnh giới Phật pháp rồi.
Từ lúc Giang Vọng còn nhỏ, sau lần đầu tiên Giang Thân ra tay đánh anh thì anh liền bắt đầu tranh đoạt giành giật để trở nên mạnh mẽ, anh đánh nhau từ nhỏ đến lớn, tuổi càng nhỏ thì đánh lại càng ác càng tàn nhẫn, hoàn toàn chẳng màng đến hậu quả.
Không thể hiểu nổi kiểu tính cách này của Thời Niệm Niệm.
Giang Vọng nhàn nhạt nhếch môi lên, mở mắt liếc một cái.
Đại hội thể thao mở màn rất tưng bừng, còn có không ít người học ở trường khác thay đồng phục Nhất Trung lẻn vào chơi, tiếng hoan hô cùng tiếng thét chói tai vang lên loạn thành một đoàn.
Sau khi kết thúc chạy 800m nữ lại đến lượt thi chạy tiếp sức.
Tiếng súng tín hiệu vang lên như chọc thủng tầng mây.
Đôi tai Giang Vọng bị chấn động đến mức tê dại, anh duỗi tay nhẹ nhàng gảy gảy máy trợ thính ở tai, quay đầu nhìn về phía sân thể dục.
Thời Niệm Niệm nhẹ nhàng đặt chai coca ướp lạnh sang bên cạnh, đưa tay vào trong túi lục lọi.
Bởi vì phải chạy 800m, Khương Linh sợ cô tụt huyết áp, buổi sáng kéo cô đến quầy bán đồ ăn vặt mua.
Hai viên kẹo.
Được gói bởi một cái giấy gói kẹo ánh huỳnh quang nửa trong suốt, lúc ma sát có tiếng “xào xạc”.
Cô bóc một viên ra bỏ vào miệng.
Giang Vọng thu ánh mắt nhìn sân thể dục về thì nhìn thấy Thời Niệm Niệm vươn tay với anh, trên lòng bàn tay tuyết trắng có một viên kẹo nhỏ màu cam.
“Chuyện lúc trước.” Cô nhấp môi dưới, cố gắng nghiêm túc nói, lúc này không còn nói lắp nữa, “Cảm ơn anh.”
Giang Vọng nhìn lòng bàn tay trắng nõn của thiếu nữ, một lúc lâu sau thì nhướng mày cười: “Chỉ vậy thôi à?”
Thời Niệm Niệm nhìn anh, không hiểu lắm.
Giang Vọng giơ tay chỉ chỗ xương mày của mình, vết máu đã kết lại thành một cái vảy nhợt nhạt, thêm vào trên một khuôn mặt như vậy lại hoàn toàn mang lại cảm giác không giống trước.
“Một viên kẹo đổi lấy một vết thương à?”
Thời Niệm Niệm cũng cảm thấy cái cảm ơn này của bản thân dường như quá nhẹ nhàng.
Cô cụp mí mắt xuống, một lần nữa thu ngón tay về vân vê viên kẹo trong lòng bàn tay.
Vừa định rút về thì đã bị Giang Vọng cướp đi.
Anh vặn mở giấy gói rồi ném kẹo vào miệng.
Tay anh chống lên mặt đất, ngồi xuống bậc thang bên cạnh Thời Niệm Niệm, phủi phủi lòng bàn tay bị bẩn.
Anh ngồi gần, đùi dựa đùi với Thời Niệm Niệm.
Cô còn mặc chiếc quần rộng thùng thình ngắn đến giữa đùi, cọ lên chiếc quần thể thao ôm lấy đôi chân đang giang ra của anh, cô cảm thấy không được tự nhiên, bình tĩnh dịch sang bên cạnh.
Giang Vọng nhai hai cái cắn nát viên kẹo kia.
Kẹo trái cây, có vị chua chua ngọt ngọt, ăn cũng khá ngon.
“Còn không?” Anh hỏi.
“…Cái gì cơ?”
“Kẹo.”
“Hết rồi.”
Giang Vọng liếc nhìn cô một cái: “Keo kiệt vậy đấy.”
Vì thế cô lật túi quần ra cho anh xem: “Thật sự…không còn mà.”
Thiếu niên bỗng nhiên dựa sát vào, hơi nóng trên người cùng với trong không khí như hợp lại, như cười như không: “Trong miệng em không phải còn có một viên à?”
Thanh âm của anh lúc nói chuyện rất êm tai.
Đặc biệt khi mang theo ý cười thì lộ ra dáng vẻ trẻ con lười biếng, truyền ra từ cổ họng, trầm hơn một chút so với những nam sinh khác, rung động đến mức khiến lòng dạ lẫn đôi tai của người khác cũng ngứa ngáy.
Thời Niệm Niệm tìm thấy Khương Linh ở sân thi nhảy cao bên cạnh.
“Mình tìm cậu lâu lắm rồi đấy, sau khi mình chen chúc đi xuống thì không tìm thấy cậu, cậu đi đâu vậy?” Khương Linh kéo cánh tay cô hỏi.
Thời Niệm Niệm trả lời: “Đi rửa…mặt.”
“Còn mệt không, mình đi xem thành tích của cậu rồi, chậm hơn Trình Kỳ không đến một giây.” Khương Linh cười nói.
“Không mệt, lắm.”
“Đi thôi, bọn mình đi xem thi nhảy cao, bên kia đông người quá!”
Thời Niệm Niệm bị Khương Linh lôi kéo đi về phía sân nhảy cao.
Cô đi về phía trước mấy bước thì quay đầu lại nhìn, Giang Vọng đã bị Từ Phỉ đang ôm trái bóng rổ gọi lại cùng đến sân bóng rồi.
Vừa nãy khi Giang Vọng nói xong câu kia thì cô lập tức trực tiếp bỏ đi.
Người này…luôn không thể hiểu nổi như vậy.
Khương Linh kéo Thời Niệm Niệm ngồi trên tấm gạch màu đỏ ở sân phía trên, xung quanh chỗ sân nhảy cao có ba vòng người vây xem, lần lượt đột phá những độ cao khác nhau, lần lượt nhảy qua thanh chắn, vượt qua hoặc thất bại, là một hạng mục rất hấp dẫn người vây xem.
Ánh mặt trời quá chói, Khương Linh tìm nam sinh bên cạnh mượn một cái áo khoác đồng phục che trên đỉnh đầu, cũng trùm lên Thời Niệm Niệm.
Cô ấy xem thi đấu trong chốc lát, liền lấy di động ra chơi.
“Này, Niệm Niệm.” Khuỷu tay cô ấy chọc chọc bên người cô.
Thời Niệm Niệm dựa vào người cô nhìn sang di động.
“Lão Thái đồng ý tối nay không cần tự học đấy.” Khương Linh vui mừng nói.
Màn hình di động phản quang, Thời Niệm Niệm nhìn không rõ: “… Nghỉ à?”
“Đi xem phim!” Khương Linh nói, “Trần Thư Thư đã chọn được phim hay rồi!”
Tính cách của Từ Phỉ rất trưởng thành, lúc trước chơi bóng với Giang Vọng một lần thì đã coi anh là anh em tốt, mỗi lần chơi bóng trong khối đều gọi anh, có rất nhiều lần Giang Vọng không có hứng thú mà từ chối cậu ta cũng chẳng thèm để ý.
“Anh Vọng à, hình như di động của anh kêu đấy!” Từ Phỉ uống một ngụm nước, nhìn quần áo bị ném một bên trên đất nói.
Cậu cúi người lấy điện thoại từ trong túi ra, quả nhiên có cuộc gọi.
Cậu vô ý quét qua chữ ghi trên đó, sửng sốt.
Huấn luyện viên.
“Anh đây là đang huấn luyện cái gì đó có huấn luyện viên hả?” Cậu ta đưa điện thoại qua, thuận miệng hỏi.
Giang Vọng nhìn cậu ta một cái, không trả lời, nói cảm ơn, cầm di động sang bãi đất trống bên kia rồi mới nhận.
“Từ Phỉ! Mau đến đây!” Có người ném bóng rổ qua.
Từ Phỉ một tay tiếp được: “Đến đây.”
Ở bên kia.
“Alo?” Giang Vọng nhận điện thoại.
“Cậu cái tên nhóc này, có phải đã quên tôi là huấn luyện viên không vậy hả? Lâu thế rồi cũng chẳng tới thăm tôi một chuyến?” Giọng nam trong điện thoại nói.
Anh mơ hồ cười, có chút lưu manh: “Bận bịu học tập ạ.”
“Thật sự không định quay lại à?”
Một thoáng im lặng.
Huấn luyện viên thở dài: “Cậu thật sự rất có tài năng, tôi cũng không muốn cậu từ bỏ như vậy, hơn nữa đôi tai của cậu cũng không phải hoàn toàn không còn nghe được, tăng cường tập luyện chắc chắc có thể cố gắng chữa được, tôi vẫn hi vọng cậu có thể thử lại lần nữa.”
Anh cúi đầu, tóc mái trên trán rủ xuống tạo thành cái bóng giữa mày: “Cũng không phải là em chưa từng thử.”
“Chúng ta có thể đi từ từ từng bước mà, tôi biết từ trước tới giờ cậu vẫn luôn đứng đầu, thành tích sau này có thể cậu sẽ rất khó mà hài lòng được, nhưng như vậy không có nghĩa là không còn hi vọng.”
“Em đã lãng phí một năm rồi.” Giang Vọng bình tĩnh nói, “Cho dù đôi tai của em không xảy ra vấn đề gì thì một năm này cũng có thể khiến cho người khác đuổi kịp em một khoảng lớn.”
Cho dù là muốn cố gắng mang lại cho anh thêm càng nhiều hi vọng, nhưng huấn luyện viên cũng rõ hơn anh rằng nhưng gì anh nói đều là sự thật.
Những kiểu vận động thi đấu thể thao này, không thể lãng phí một ngày nào cả, chứ nói gì đến một năm.
Không có huấn luyện có hệ thống lẫn lên kế hoạch, mỗi ngày đều phải hao phí ở nơi ngục giam không thấy ánh mắt trời.
Một năm này đã tạo ra sự chênh lệch, không phải chỉ cần tập trung huấn luyện một khoảng thời gian là có thể bù lại, cũng không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Ngày đầu tiên của đại hội thể thao kết thúc, mọi người tụm năm tụm ba ăn xong cơm chiều rồi lại quay về phòng học lần nữa.
Bởi vì liên quan đến đại hội thể thao mà hoàn toàn không còn bầu không khí học tập của lúc trước, trong lớp chẳng có ai học tập, toàn bộ đều tán gẫu, chơi đùa.
Khi Giang Vọng về đến lớp thì Thời Niệm Niệm đang tán gẫu với Khương Linh.
Vẫn là hiếm khi thấy cô không học bài.
Anh vừa mới hút thuốc ở bên ngoài, lúc này đang nhai kẹo cao su, chạng vạng Phạm Mạnh Minh gọi điện thoại cho anh bảo anh cùng ra ngoài đi chơi, anh cũng chẳng có hứng thú gì.
Anh quét mắt sang bên cạnh, Khương Linh ôm máy quay dựa vào bên cạnh Thời Niệm Niệm.
“Cậu xem đi, đây là mình chụp lúc cậu thi chạy 800m đó!” Khương Linh như đang tranh công mà giơ ra cho cô xem.
Chụp rất nhiều, từ lúc xuất phát đến khúc cuối khi vượt qua vạch đích, đều có cả.
“Có phải rất đẹp không hả?”
Thời Niệm Niệm không quen tự khen chính mình, dừng một chút, chỉ nói: “Chụp, rất đẹp.”
“Vậy nhất định phải cho cậu xem cái mình chụp đẹp hơn nữa!” Khương Linh thu máy về, ấn tới ấn lui một hồi, rồi đưa ảnh chụp của Hứa Chí Lâm ra, “Xem đi! Nam thần của mình đó!”
Thời Niệm Niệm hơi mở to hai mắt, giật mình nói: “Sao cậu…chụp, nhiều vậy?”
“Nói thừa, hầu như ngoại trừ chụp cậu thì mình đều chụp anh ấy.” Khương Linh ôm máy quay, vẻ mặt hoa si, “Mình chính là fan bạn gái trung thành nhất của Hứa Chí Lâm đó.”
Ngón trỏ cô ấy chỉ vào khuôn mặt của Hứa Chí Lâm trên màn hình: “Muốn trượt cầu trượt trên mũi anh ấy quá đi!” (Mẫn: Cái này ý là mũi thẳng quá giống như cầu trượt vậy đó =))) chú thích phòng ngừa có người không hiểu thui nhaaa)
Thời Niệm Niệm ngẩn người, buồn cười, tiếng nói mềm mại xin tha gọi tên cô ấy: “Khương Linh…”
“Cậu chưa từng nghe qua mấy câu này hả? Mình còn có cả đống câu nữa đấy!”
Mặt Khương Linh cũng chẳng đỏ lên, hạ bút thành văn, “Muốn bơi trong cái má lúm đồng tiền của anh ấy, muốn chơi đu dây trên bờ mi của anh ấy, muốn chơi trốn tìm trên cơ bụng của anh ấy…”
(Mẫn: Chết mất thôi =))))
“Được rồi Khương Linh.” Thời Niệm Niệm cười giữ chặt tay cô ấy.
Cô ấy còn muốn nói tiếp, thì một tiếng nói lạnh lùng ở bên cạnh chen vào: “Cô thích Hứa Chí Lâm à?”
“….À, đúng vậy.” Cô ấy không ngờ Giang Vọng sẽ chủ động nói chuyện với cô ấy, có chút cảm giác được quan tâm quá mà sinh lòng lo sợ.
“Anh ta không có bạn gái.” Anh nói ngắn gọn.
Khương Linh ngẩn người.
Chạng vạng, trời gần tối, bầu trời bị nhuộm bởi một sắc màu tím xanh kì lạ, cửa sổ phòng học không được đóng lại, thổi bồng tấm rèm lên rồi lại rơi xuống.
Với tính cách này của Giang Vọng, có thể chủ động đáp lời thật sự là quá kì quái.
Khương Linh sửng sốt một lát, đột nhiên phản ứng lại.
Mẹ nó!
Giang Vọng! Thật sự! Thích! Thời Niệm Niệm đó!
Cô ấy từ từ quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn Thời Niệm Niệm.
Thời Niệm Niệm hoang mang nói: “Sao vậy?”
Cửa phòng học đột nhiên bị gõ một cái, phát ra một tiếng vang, doạ cho tất cả mọi người đều nhảy dựng.
Khương Linh nhanh chóng quay người lại.
Giáo viên tiếng Anh đứng ở cửa: “Ồn ào cái gì mà ồn ào! Ồn ào cái gì mà ồn ào hả! Đại hội thể thao thì cho phép các em nghỉ hay là sao hả? Sau Quốc khánh là đến kì thi rồi! Tự mình suy nghĩ thử xem! Điểm thi trung bình của lớp đứng nhất đếm từ dưới lên khiến cho quản lí của trường cũng phải gọi cho tôi đấy!”
Sức uy hiếp của giáo viên tiếng Anh cũng chẳng tiếp tục được bao lâu.
Bởi vì rất nhanh đã bắt đầu chiếu phim.
Là một bộ phim Mỹ.
Tất cả mọi người đều bừng bừng hứng thú mà xem.
Kết thúc một đoạn mở đầu của bộ phim thì nội dung cảnh đầu tiên lập tức trực tiếp khiến cho toàn bộ phòng học “bay nóc”.
“Mẹ nó chứ! Trần Thư Thư à là một đứa con trai tôi thật sự nể cậu đấy! Dám ở dưới mí mắt lão Thái chọn cái loại phim này!”
“Tôi mẹ nó muốn cởi quần quá đi!”
“Tiếu Minh Phàm cậu là biến thái đấy à!”
…
Mới đầu Thời Niệm Niệm còn chưa phản ứng lại được, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn.
Cho đến khi một đôi tay ấm áp che đôi mắt cô lại.
“Người bạn nhỏ à, cái này không thể xem lung tung được đâu.”
Thanh âm người thiếu niên mang theo chút ý cười xấu xa, đầu ngón tay còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Hết chương 14.
Editor có lời muốn nói: Phúc lợi sắp đến rồi đây là lá la…~ Nhân dịp lễ độc thân 11/11 mình sẽ tặng các bạn đang theo dõi truyện 5 chương liên tiếp nhé.:3