Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Chương 13: [Vọng tưởng] Đôi chân chơi trong một năm


Đọc truyện Căn Bệnh Mang Tên Em – Điềm Thố Ngư – Chương 13: [Vọng tưởng] Đôi chân chơi trong một năm

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Khi Thời Niệm Niệm về đến nhà thì vừa khéo là lúc tiết tự học tối của ngày thường kết thúc.

Phòng khách không có ai, cô về phòng thay quần áo, đưa tờ báo cáo cho mẹ, rồi thuật lại lời bác sĩ dặn dò lần nữa.

“Ta còn tưởng con lấy xong báo cáo thì trực tiếp về nhà, bài tập ở trường nhiều lắm à?” Hứa Thục hỏi.

Thời Niệm Niệm ngừng lại, gật đầu: “Dạ, qua một…thời gian nữa, là tốt rồi.”

Hứa Thục: “Ừ, thi cho tốt.”

Hôm sau.

“Niệm Niệm, cậu hỏi Giang Vọng chuyện của Hứa Chí Lâm chưa?” Khương Linh vừa thả cặp xuống liền hỏi.

“Vẫn chưa.” Hôm qua bị Trình Kỳ làm ầm ĩ, cô đã quên mất, “Lát nữa, mình…sẽ hỏi một chút.”

Ngày thường Giang Vọng phải mấy tiết sau mới đến học, nếu không thì dứt khoát không tới cả ngày, hôm nay thế mà lại theo tiếng chuông tự học sớm mà đi vào.

Ngay cả giáo viên tiếng Anh cũng ngẩn người, trêu chọc: “Em đúng là vị khách hiếm gặp đấy.”

Vừa xong hai chương nội dung trong sách giáo khoa tiếng Anh, giờ đọc tiếng Anh đã sớm chuyển qua viết từ vựng.

Thời Niệm Niệm vốn đã nhớ được không ít, ngày hôm qua về xem lại một lát, việc nghe viết tự nhiên rất trôi chảy.

Qua khoé mắt thì thấy bút Giang Vọng thế mà cũng không dừng.

Tiết đầu tiên là tiết toán.

Chuông đã reo ba lần nhưng vẫn không thấy người, mọi người dần trở nên ồn ào, đại diện bộ môn kêu mấy tiếng trật tự cũng không có hiệu quả, cuối cùng ra khỏi phòng học đi gọi giáo viên.

Kết quả vừa đi ra thì gặp Hứa Chí Lâm, anh ta là giáo viên dạy toán lớp mười, trong tay còn cầm dụng cụ dạy học.

“Em học lớp ba phải không?” Hứa Chí Lâm gọi cậu ta lại.

Đại diện môn toán gật đầu: “Dạ.”

“Giáo viên dạy toán của các em đang nằm viện, về sau khoảng thời gian này tôi sẽ dạy môn toán của lớp các em.”

Cô giáo dạy toán hồi kì 1 mang thai, vẫn luôn nâng bụng tới dạy học, Hứa Chí Lâm không nói chi tiết, nhưng cũng có thể hiểu được là không cách nào mời người đang mang thai tới dạy được nữa.

Khi Hứa Chí Lâm bước vào phòng học, Khương Linh vốn đang uể oải nằm sấp trên mặt bàn lập tức từ từ ngồi dậy, khiếp sợ nhìn anh ta.

Hứa Chí Lâm giải thích đơn giản và tự giới thiệu rồi bắt đầu vào học.

Vẻ ngoài của Hứa Chí Lâm rất ôn hoà, nên vừa đến trường đã được mọi người chú ý.

Đối với việc hơn một tháng tới anh ta sẽ dạy lớp bọn họ thì nữ sinh cực kì vui mừng, chụm đầu ghé tai bàn tán không ngừng.

Khương Linh quả thực là ôm đôi mắt lấp lánh mà nghe giảng, lần đầu tiên Thời Niệm Niệm thấy Khương Linh nghiêm túc học tiết toán như vậy.

Hứa Chí Lâm viết lên bảng đen một đề bài, Thời Niệm Niệm tính xong trước, ngòi bút dừng một chút, xé một tờ nháp ra.

– Anh có biết thầy Hứa có bạn gái hay không không?

Cô lặng lẽ đẩy tờ giấy sang cái bàn bên cạnh của Giang Vọng.

Anh vốn đang xem đá bóng, nhìn hàng chữ trên tờ giấy kia xong thì nghiêng đầu.


Mắt Thời Niệm Niệm nhìn lên bục giảng, rồi mới đối diện với tầm mắt anh.

Thiếu niên nhíu mày lại rồi nhẹ nheo mắt, cái cằm mảnh khảnh nâng lên, dưới mày có một vệt máu, là vết thương ngày hôm qua.

Sau khi im lặng một lúc lâu, đầu lưỡi anh chọc mạnh vào răng hàm: “Thời Niệm Niệm, em giỏi thật đấy.”

Tiếng nói của anh không nặng không nhẹ, hầu hết mọi người cũng không nghe thấy, Khương Linh quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Thời Niệm Niệm hoàn toàn không hiểu vì sao anh lại đột nhiên tức giận.

(Mẫn: Vì ghen đấy cô nương ơiiii =))))

Cô giật mình hỏi: “Anh cũng…không biết à?”

Giang Vọng nghe xong, trong phút chốc cười ra tiếng, đột nhiên đứng dậy khiến cho ghế ngồi ma sát trên mặt đất tạo ra tiếng vang.

Hứa Chí Lâm ngẩng đầu lên.

Giang Vọng chẳng thèm nhìn ai, đạp chân vào bàn, đá cửa phòng học ra rời đi.

Thời Niệm Niệm nhìn bóng dáng của anh mà cũng chưa phản ứng lại được.

Sao lại tức giận vậy chứ…

Ai cũng nhìn ra được Giang Vọng đang chơi bóng để phát tiết.

Một lần lại một lần, ném vào ba lần, tất cả đều vào rổ, cơ bắp trên cánh tay níu lấy vành rổ hiện lên.

Không đến một lát, một đội khác đã hô ngừng chơi.

Giang Vọng ném bóng cho người khác, cuối cùng ngửa đầu uống một ngụm nước lớn, nước theo cằm anh chảy qua yết hầu, thấm vào quần áo.

“Mới sáng sớm cậu gọi bọn tôi ra chơi bóng để ngược đãi đồ ăn đấy à?” Hứa Ninh Thanh ngồi dưới giá bóng rổ, cố ý chọc tức anh, “Cậu là học sinh cấp ba, còn bọn tôi là sinh viên không cần dậy sớm đó.”

Dám nói chuyện trong lúc Giang Vọng rõ ràng đang cáu kỉnh như vậy, trong nhóm người bọn họ chắc cũng chỉ có Hứa Ninh Thanh.

Giang Vọng nhìn hắn một cái, ngồi xuống bên cạnh.

Hứa Ninh Thanh: “Ai chọc giận cậu thế, đám trẻ ranh xấu xa kia còn dám chọc cho cậu tức giận hả?”

Giang Vọng trầm mặt không nói gì.

Những người khác cũng không dám, cho dù có một người dám, cũng chớp chớp mắt chẳng biết vì sao anh lại tức giận.

Anh trai của cô còn đang ầm ĩ léo nhéo bên tai anh.

Giang Vọng bị Hứa Ninh Thanh quấy rầy đến mức không chịu nổi, nhấc chân đạp cái chân đang đặt trên quả bóng của hắn: “Cậu câm miệng.”

Vừa tan học thì Khương Linh lập tức quay đầu hỏi: “Vừa nãy Giang Vọng bị sao vậy?”

Thời Niệm Niệm lắc đầu: “Mình cũng…không biết.”

“Sao trước khi anh ta nổi bão rời đi thì mình lại nghe thấy anh ta gọi tên cậu nhỉ.”

Thời Niệm Niệm dừng một chút, kể lại chuyện vừa rồi cho Khương Linh.

Khương Linh nghe xong liền ôm ngực, hai mắt trợn to, đến bên tai Thời Niệm Niệm nhẹ giọng nói: “Cậu nói xem, có phải Giang Vọng thích cậu không vậy?”

Thời Niệm Niệm sửng sốt, trong nháy mắt mặt đỏ lên, đập cô ấy một cái: “Cậu đừng…nói linh tinh.”


“Mình nói thật mà!” Khương Linh một bộ dáng đầy lý lẽ, “Dáng vẻ kia của anh ta, chắc chắn là tưởng cậu thích Hứa Chí Lâm, anh ta đang ghen đó.”

“Không thể nào…” Cô đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Khương Linh, cậu đừng…nói nữa.”

Mãi cho đến lúc tan học, Giang Vọng cũng không về trường.

Nhóm người Trình Kỳ thật ra có tới buổi chiều, hung tợn trừng mắt liếc Thời Niệm Niệm, tồi tệ hơn là mỗi khi cô trả lời câu hỏi thì đều cười nhạo cô, cũng may là không còn chặn đường cô nữa.

Những lời đó của Khương Linh thực ra cũng không vướng mắc trong lòng cô được bao lâu.

Từ trước tới nay cô không cảm thấy Giang Vọng sẽ thích mình, tuy rằng anh luôn nói mấy lời ngả ngớn với cô, Thời Niệm Niệm cũng không cảm thấy có cái gì.

Cô không nghĩ ra được bản thân mình có cái gì có thể khiến người ta thích.

Ngay cả nói cô còn nói không rõ.

Cô xem lí do Giang Vọng giúp cô quy cho việc anh trai cô là Hứa Ninh Thanh.

Nhưng mà vẫn mơ hồ cảm thấy, nguyên nhân Giang Vọng tức giận có liên quan tới mình, cô cũng không biết mình đã nói sai câu nào.

Cách một ngày chính là đại hội thể thao.

Đồng nghĩa với việc không cần phải đi học, tất cả mọi người đều hưng phấn không chịu nổi, tiết đọc sớm căn bản chẳng có ai học tập, một quyển sách quy trình thể thao cứ thế mà truyền khắp phòng học.

Bọn họ còn mua quần áo lớp riêng.

Nữ sinh là áo ngắn tay với quần đùi, hai màu đen trắng rất đơn giản, nữ sinh ở tuổi này thích màu đen rất nhiều, cảm thấy rất ngầu, khi Thời Niệm Niệm đi nhận quần áo thì chỉ còn lại màu trắng.

“Có một bộ quần áo nam còn chưa nhận này!” Lớp trưởng giơ bộ đồng phục lớp lên cao, quét mắt khắp phòng học, “Có phải Giang Vọng vẫn chưa đến không, Thời Niệm Niệm, cậu đặt lên bàn giúp anh ấy nhé!”

Cô nhận lấy, thoáng nhìn kích cỡ trên đó, là XXL.

Của mình là S.

WC nữ chật như nêm cối, cô thật vất vả thay xong đồng phục lớp đi ra thì Khương Linh đã chờ cô ở bên ngoài, cả người toát mồ hôi.

“Niệm Niệm, cậu gầy thật đấy!” Cô ấy vừa nhìn thấy Thời Niệm Niệm thì nói, đi quanh cô một vòng: “Còn trắng như vậy nữa, chân cũng quá nhỏ.”

Thời Niệm Niệm cười cười: “Cậu cũng…vậy mà.”

Khương Linh cợt nhả: “Đang chờ cậu nói mấy lời này đấy.”

Khi đi xuống tầng để ra sân thể dục thì đi qua cửa lớp, cô nhìn vào bên trong, bộ đồng phục lớp kia của Giang Vọng vẫn còn để trên bàn, cũng đã 9 giờ rồi, anh vẫn chưa tới trường học.

Đầu tiên là thi chạy nước rút, 100m, 200m.

Tiếng súng tín hiệu “pằng” một tiếng vang lên.

Một nhóm nam sinh nháy mắt lao đi, tốc độ rất nhanh, phía xung quanh là tiếng hò hét kéo dài.

Ngày hôm nay đại hội thể thao thời tiết rất tốt, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, thiêu đốt khiến khuôn mặt nóng lên.

Khương Linh còn mang máy quay đến, nhưng mà mục đích hôm nay của cô ấy không phải là nhóm vận động viên dự thi mà là Hứa Chí Lâm, tuy nói là bây giờ cô ấy rốt cuộc vẫn chưa rõ ràng mình có bị “ép” phải thất tình hay không, nhưng cả thế giới này chỉ riêng trai đẹp là không thể phụ lòng.

Cô ấy mua hai cốc trà sữa, đưa Thời Niệm Niệm mỗi người một cốc, ngồi trước khán đài, cái máy không ngừng chụp khuôn mặt của Hứa Chí Lâm.


“Ôiiiiiii Hứa Chí Lâm sao lại đẹp trai vậy chứ!” Khương Linh vừa chụp vừa cảm thán.

“…”

Khi đến hạng mục của Thời Niệm Niệm thì đã đến trưa.

Sau khi kết thúc 800m nam thì sẽ đến 800m nữ.

Cô dán bảng số lên quần áo, đến sân điểm danh.

Khương Linh đi cùng cô, nhìn qua còn qua loa hơn cả cô, cô ấy đẩy Thời Niệm Niệm ngồi xuống ghế xong rồi chốc lát lại đấm đấm lưng xoa bóp vai cho cô, vừa đập đập thả lỏng đùi.

Thời Niệm Niệm có chút dở khóc dở cười, kéo tay cô ấy cùng ngồi xuống: “Không sao đâu…mình đã làm nóng người rồi.”

Lần này thi chạy 800m cũng có Trình Kỳ.

Tuy cô ta rất hay làm mấy chuyện xấu xa, số người ngầm ghét cô ta thì không rõ lắm, nhưng bạn bè của cô ta thì rất nhiều, thậm chí còn khoa trương làm một tấm poster, trên mặt viết: “Chị Kỳ trâu bò! Chị Kỳ là nhất!”

Đối lập như thế, khiến cho những người khác trở nên ảm đạm thất sắc.

Thành công trợ giúp cho cô ta.

Một nam sinh đứng ở chỗ cửa điểm danh, ôm lấy vai Trình Kỳ, dùng tiếng nói không nặng không nhẹ nói: “Chị Kỳ cứ tuỳ tiện chạy, ai không biết điều dám đoạt vị trí thứ nhất của chị Kỳ, chúng ta liền xử cô ta.”

Trình Kỳ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thời Niệm Niệm, nở nụ cười, khuỷu tay chọc nam sinh kia một cái: “Ý của cậu là, tôi được vị trí đầu cũng là do mấy cô ấy nhường cho tôi sao?”

“Đâu dám ạ.”

Khương Linh kéo cánh tay Thời Niệm Niệm, trợn trắng mắt không nhìn mấy cô ấy, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đúng là, nhàm chán.”

Thời Niệm Niệm không nói gì, cúi đầu kiểm tra bảng số và dây giày của mình lần nữa.

Chàng trai kia nói xong thì các cô đã được dẫn vào.

Súng tín hiệu vang lên một tiếng, mọi người liền lao ra.

Trình Kỳ dẫn đầu, một nhóm thiếu niên thiếu nữ mặc váy ngắn quần đùi trên khán đài kích động gọi tên cô ta, Trình Kỳ nâng cằm, kiêu căng cười.

Thời Niệm Niệm ở lớp ba, khi lao ra thì nghe được tiếng hô cố lên của Khương Linh, tuy rất nhanh đã bị những âm thanh khác át đi.

Chạy 800m kiểm tra sức chịu đựng và sức bật, muốn đạt được vị trí tốt thì không thể thiếu một trong hai điều này.

Ở vòng thứ hai Thời Niệm Niệm vượt qua người vốn đang ở vị trí thứ nhì.

Cô mặc đồng phục lớp ngắn tay, một đôi chân vừa trắng vừa nhỏ, Trình Kỳ tuy cũng nhỏ nhưng làn da lại không trắng bằng cô.

Ánh mắt mọi người không thể khống chế mà nhìn đến đôi chân của nữ sinh đang ở vị trí thứ hai.

Trên khán đài có người nhìn không rõ mặt, nheo mắt hỏi: “Bây giờ ai đang ở vị trí thứ hai vậy?”

“Thời Niệm Niệm của lớp ba, cái người luôn đứng đầu kì thi ấy.”

“Mẹ nó đôi chân này! Bạn học bá này đúng là giấu nghề mà, quả thật là “đôi chân có thể chơi trong một năm”(*) đó!

(*) Đây là một kiểu lời nói quấy rối tình dục và thiếu tôn trọng phụ nữ, câu này không phải để ca ngợi một đôi chân đẹp, mà có ẩn ý là “tôi muốn chơi đôi chân này”, tức là thể hiện sự ham muốn về tình dục của người nói. (Cre: Trích câu trả lời của Marc Baltra trên Zhihu.com)

“Tôi khinh, cậu có thể đừng ghê tởm thế không vậy!”

“Nhưng mà cậu nói vóc dáng cô ấy thấp thế mà tỷ lệ đôi chân chuẩn thật, có cảm giác sẽ vượt được Trình Kỳ đấy.”

“Đúng đó, cậu nhìn kĩ đi, nhịp thở của Thời Niệm Niệm rất ổn định.”

Thời Niệm Niệm lại lần nữa vòng đến chỗ khán đài của lớp mình, nghe thấy Thái Dục Tài chỉ huy mọi người trong lớp cùng nhau hô, “Trình Kỳ, Thời Niệm Niệm cố lên!”

Khương Linh gân cổ kêu tên cô không ngừng, kêu đến mức giọng cũng khàn đi.


Cô nghe thấy “Thời Niệm Niệm, cố lên!”

Đến chỗ ngoặt thì cô nghe được bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng bàn tán, hoàn toàn khác với lúc trước, sôi nổi dâng trào, lấy tiếng hét chói tai của nữ sinh làm chủ yếu.

Cô nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một người.

Vẻ mặt anh nhạt nhẽo vào sân, không mặc đồng phục trường cũng chẳng mặc đồng phục lớp, áo đen quần đen, lưu loát dứt khoát, cao gầy rắn rỏi.

Kể từ khi anh quay lại trường cho đến nay vẫn luôn phách lối như vậy mà xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Thời Niệm Niệm đến chỗ ngoặt cuối cùng thì bắt đầu tăng tốc.

Trình Kỳ vốn còn dẫn đầu một khoảng xa, còn ba người phía sau (Thời Niệm Niệm) lại bám rất sát.

Thời Niệm Niệm tăng tốc một cái, khoảng cách giữa cô và mấy người ở sau càng kéo càng lớn, đồng thời kéo gần khoảng cách với Trình Kỳ.

Đi đôi với việc Giang Vọng đã đến thì vở hài kịch này lại sắp chuyển bại thành thắng, toàn trường sục sôi.

“Mẹ nó chứ! Tôi đã nói Thời Niệm Niệm có thể sẽ vượt được Trình Kỳ mà!”

“Không thể nào đâu, Trình Kỳ cô ta háo thắng giành giật như vậy, dù có liều chết cũng sẽ không để người khác vượt qua cô ta đâu.”

“Vậy cậu cứ chờ xem, Thời Niệm Niệm trâu bò thật đấy, thành tích tốt, thể thao cũng không tồi.”

Giang Vọng đi lên dãy khán đài cao nhất, tựa vào lan can, tầm mắt thờ ơ dừng trên người Thời Niệm Niệm.

Đồng phục lớp màu trắng, áo ngắn tay với quần đùi, đường cong đôi chân xinh đẹp mượt mà.

Anh “à” một tiếng, bình tĩnh nín thở, cuối cùng lại có một ngụm khí buồn bực tắc trong lồng ngực.

“Cậu nhìn đi, cô ấy chạy cả đoạn đường như vậy, đã gần hao hết sức rồi, Trình Kỳ chắc là sẽ về nhất!”

“Không phải chứ…tôi cảm giác nhịp thở của cô ấy vẫn luôn rất ổn định mà.”

Thời Niệm Niệm là người thứ hai vượt qua vạch đích, chậm hơn Trình Kỳ một giây.

Huy chương bạc.

Khi Trình Kỳ vừa vượt qua vạch đích thì cả nhóm người đều vây đến, Thời Niệm Niệm bị chen lấn chỉ có thể đi sang bên cạnh.

Người quá đông, cô không tìm được Khương Linh, tự mình đến WC cạnh sân vận động để rửa mặt.

Sau khi đi ra thì liền ngồi ở bậc thang thở hổn hển nghỉ ngơi.

Ánh mặt trời nóng nực treo trên đỉnh đầu, chiếu xuống khiến đầu cô có chút choáng váng.

Cô nheo mắt, cho đến khi trên mặt đột nhiên mát lạnh.

Cô hoảng sợ, mở mắt ra, Giang Vọng đã ngồi xổm trước mặt cô.

Cô ngồi trên bậc thang, anh ngồi xổm dưới bậc thang, khó có khi thấp hơn so với cô, ngẩng đầu nhìn cô.

Thời Niệm Niệm nhìn cái cằm của anh, độ cong vừa cương nghị vừa mượt mà.

Tay anh cầm một chai coca ướp lạnh, dán lên mặt cô.

Cái người hôm qua còn tức giận đá cửa phòng học đi ra, lúc này đang ngồi xổm trước mặt cô, trên mặt ẩn chứa chút ý cười cà lơ phơ phất.

Anh vươn một cái tay khác ra vén nhúm tóc bị mồ hôi thấm ướt ra sau tai.

“Em vẫn rất giỏi đấy.”

Hết chương 13.

Chương 14 sẽ được post vào ngày 5/11/2019


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.