Bạn đang đọc Cặn Bã Hoàn Lương – Chương 18: Vết Son Khó Phai 5
Đại Cát ghét bỏ vươn cổ kiêu ngạo né tránh, trái với vẻ ngoài xinh xẻo, giọng cậu khá lạnh lùng.
Cậu cảnh cáo: “Cút ra xa một chút, giật điện bây giờ!”
Đại Lợi vừa nghe vậy liền không tình nguyện tách ra khỏi người cậu, oán hận mắng: “Đáng ghét thật!”
Đại Cát trước sau vẫn giữ bộ mặt ngạo kiều quăng cho Đại Lợi một tập tài liệu.
Đại Lợi vừa thấy tài liệu lập tức đứng đắn, háo hức mở ra, nghiêm túc đọc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, càng nghiên cứu, khuôn mặt đáng yêu của Đại Lợi càng trầm xuống, ngay cả vẻ thiếu chuyên nghiệp thường trực trên mặt cũng biến mất.
Ừm…!hiện tại trông khá uy tín.
Thấy cậu đọc xong, Đại Cát di chuyển màn hình trong suốt trên tay đưa qua cho Đại Lợi: “Trong đây có một số đoạn phim quan trọng, cậu có thể xem thêm.”
Đại Lợi nhìn màn hình, mày hơi cau lại, vừa muốn xem lại vừa không nỡ nhìn.
[Em trong bóng tối muôn trượng bắt gặp tia sáng đầu tiên, những tưởng thay đổi được số phận, hóa ra chỉ là bước chuyển khiến em rơi vào vực thẳm sâu hơn, vĩnh viễn day dứt…]
Khung cảnh biến đổi, sự tang thương nhuốm màu âm u khiến cả không gian dường như chết lặng.
Khi thấy hình ảnh Trương Viễn Hoài cô độc đứng nhìn về nơi có phần mộ mà mình không có tư cách đặt chân thăm viếng, Đại Lợi đã không nhịn được nức nở.
Hình ảnh xoay chuyển, đoạn phim vẫn tiếp tục chạy, đến khi Trương Viễn Hoài trở thành một cặn bã thực sự, Đại Lợi lại không thể thốt ra lời mắng mỏ nào.
[Thà rằng chưa từng nhìn thấy ánh sáng, vô tri trở thành kẻ đê hèn.
Còn hơn đã mong chờ tương lai tốt đẹp với lòng thành tín, lại không thể thay đổi số phận ban đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân trở nên bại hoại trong sự chất vấn của lương tâm…]
Đêm khuya, một con mèo đen mắt xanh huyền bí vô thanh vô tức xuất hiện trên giường Trương Viễn Hoài, nó chậm rãi lại gần hắn, giơ cái chi trước ngắn ngủn ra, dùng đệm thịt mềm mại dưới chân ấn vào mặt hắn vài cái như muốn đánh hắn, cũng giống như đóng dấu cam kết.
“Tui sẽ không mắng cậu cặn bã nữa.”
Khác với tình hình hiếm khi êm dịu bên đây, Đại Lợi vừa đi, Đại Cát ở bên kia liền nhận được một phong thư điện tử có dấu ấn đỏ chói.
Đại Cát bất an mở ra, nội dung bên trong quả nhiên làm mặt cậu biến sắc.
Cũng không cần quá nhiều thời gian để ổn định tinh thần, cậu thỏa hiệp mắng một câu: “Năng lực biến thái chết tiệt!”
…
Thi cuối kì xong, Trương Viễn Hoài còn phải học thêm hai tháng để thi tuyển sinh cấp ba.
Ngoại trừ xấu tính, nhân duyên kém, bị gắn mác chảnh chó nhưng được nhan sắc gánh còng lưng ra thì đường đi xem như suông sẽ thuận lợi, cuối cùng thành công vào trường cấp ba nổi tiếng.
Ngoài ra, nhóc đầu gấu sau nhiều lần mặt dày đeo bám cũng kết bạn được với nam thần lạnh (giả vờ) lùng của chúng ta.
Bọn nó chơi chung rồi Đại Lợi mới càng tâm đắc cái câu “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.
Ở dãy phòng học nào đó trong trường cấp ba S, Trương Viễn Hoài nhuộm tóc vàng nhạt đứng trên lầu, cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài lập tức theo đó uyển chuyển tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Hắn ngạo nghễ nhìn xuống sân trường như đế vương nhìn loạn thần tặc tử, hắn khinh miệt khóa chặt thiếu niên xinh đẹp đang đứng giúp bà cụ lao công trong đôi mắt, nét cười lạnh giá trên khóe môi chậm rãi hiện ra.
“Hoài niệm như thế đủ rồi, trò chơi cũng nên bắt đầu thôi.”
Thiếu niên dưới sân cao chừng 1m8, dáng người mảnh khảnh, đôi chân dài miên man cực phẩm, khuôn mặt càng tuyệt sắc.
Hắn đứng giữa dòng người, chẳng khác nào hạc giữa bầy vịt, đẹp đẽ khiến người ta lưu luyến không thôi.
Hắn chính là Hà Khôi, anh họ của Phan Thần.
Nếu nét đẹp lạnh lùng của Phan Thần có thể thuần hóa dã thú, thì nhan sắc Hạ Khôi chân chính là xích nguyệt thu phục sinh linh.
Một người dùng uy đàn áp, một người khiến chúng sinh tự nguyện hiến dâng, ý nghĩa rất khác.
Nói rõ hơn, chênh lệch nhan sắc hai người có thể dùng câu thơ “Kiều càng sắc sảo mặn mà, so bề tài sắc lại là phần hơn” để hình dung.
Không cần nghĩ cũng biết, nam chủ Hà Khôi của chúng ta chính là Kiều.
Trương Viễn Hoài ghét cay ghét đắng cái loại so sánh đè đầu này, càng nhìn “anh họ” công dung ngôn hạnh của mình càng thấy ghét.
Hà Khôi là đứa trẻ lớn lên trong một gia đình nhà nông, ba mẹ tuy là nông dân nhưng có của ăn của để, không đến nổi khổ cực.
Tuy nhiên bình yên không được bao lâu thì ba mẹ Hà Khôi bị tai nạn giao thông, đứa trẻ mười tuổi chỉ trong một đêm trở thành cô nhi.
Ông bà nội ngoại của hắn đã mất từ lâu, ba lại là con một, nay chỉ còn người dì đã li dị ở thành phố xa xôi, không cần nghĩ cũng biết sẽ về đâu.
Hà Khôi là một đứa trẻ hiểu chuyện, không vì hoàn cảnh bất hạnh mà sa sút, chán nản.
Từ ngày đầu về nhà Phan Thần, hắn luôn là người anh yêu thương em, là đứa cháu ngoan ngoãn, biết tự lập, còn đi làm thêm, chưa từng khiến ai thất vọng.
Trong nội dung Trương Viễn Hoài tiếp thu, sau khi tốt nghiệp cấp ba, Hà Khôi thuận lợi đầu quân vào công ty giải trí Tinh Hoa.
Ở đó, hắn gặp được Hoa Lãnh – nhân vật truyền thuyết trong giới kinh doanh lẫn giải trí.
Từ đây bắt đầu một màn yêu đương sến súa khiến người ta chán ghét.
Đúng vậy, thế giới này chính là nghiệt chủng của thể loại showbiz và tổng tài bá đạo!
Hà Khôi lớn hơn Phan Thần hai tuổi, đang học cùng trường cấp ba, hiện tại cách thời điểm kia vẫn còn gần một năm học, cũng là lúc thích hợp để triệt tiêu con đường thành danh của Hà Khôi.
Trương Viễn Hoài đang quan sát con mồi, bỗng nhiên hắn cao giọng hỏi hệ thống.
Trương Viễn Hoài: “Đúng rồi, mày tên là gì?”
Hệ thống dỗi: “…!Cậu hỏi có sớm quá không? Để làm xong nhiệm vụ hỏi cũng chưa muộn ha?”
Trương Viễn Hoài không đến nổi ngốc, chuyện gì thì ngu chứ cái loại đức hạnh xấu xí hay nói móc của hệ thống thì hắn rất nhạy bén nha: “Mày đang trách tao?”
Hệ thống lươn lẹo trả lời: “Hông,…!Có.”
Trương Viễn Hoài nói lí: “Theo phép lịch sự thì mày phải tự xưng tên trước chứ?”
Hệ thống: “…!(Nhưng cậu cũng có hỏi tui đâu?)…!Được rồi, tui sai.”
[Xin chào kí chủ Trương Viễn Hoài, tôi là hệ thống hỗ trợ mã số 893089160302 tên Đại Lợi, rất hân hạnh được cộng tác với cậu.]
Hệ thống: “Vừa lòng chưa?”
Trương Viễn Hoài vẻ mặt thiếu đòn, sân si: “Đại Lợi? ( ̄ω ̄)…!Thời đại nào rồi con đặt tên này, phèn ói.”
Hệ thống vừa nghe lập tức giật mồng cãi: “٩ (◕‿◕。) ۶ Ăn nói cho tử tế đi, tên của người ta là tên đôi đó! Đại Cát Đại Lợi! Oke?”
Trương Viễn Hoài ghét bỏ: “Xì, khoe cái gì mà khoe, tưởng tên đôi thì ngon lắm chắc? Ông cũng có nhé, gọi là Vĩnh Viễn Hoài Thương!”
“Ách…” Hệ thống vừa nghe cái tên này bỗng nhiên nghẹn họng, máu chiến tụt xuống 0, không cãi tiếp được.
Được rồi, tui nhường cậu đó.
Giờ ra chơi kết thúc, Trương Viễn Hoài mang theo cái não heo chậm rì rì vào lớp.
Nhắc đến chuyện này, Đại Lợi càng thấm thía tinh hoa của cái câu “Đừng thấy hoa nỡ mà ngỡ xuân về”.
Mịa nó nhắc đến là muốn chửi thề, nó tưởng kí chủ rốt cuộc cũng biết dùng đầu óc rồi, tương lai thành tài khiến nó hãnh diện.
Ai ngờ hắn chỉ có chút phong độ nhất thời đó, lên cấp ba bỗng nhiên ngu ngang.
Mặc dù kiến thức mới, nhưng hắn có gốc mà? Vậy mà chỉ cần bước qua kiến thức mới dù có liên hệ rõ ràng với kiến thức cũ, hắn lập tức không hiểu gì.
Mỗi lần chứng kiến cảnh đó, hệ thống tức muốn hóa thực thể để cào mặt hắn vài phát.
Thi điểm cho cao vào, rồi bây giờ ngu hơn cả đứa hạng bét lớp thường.
Mỗi lần thấy chữ “lớp chuyên” Đại Lợi đều phải nhục dùm hắn.
Trương Viễn Hoài nào quan tâm sự rối rắm của hệ thống, hắn dửng dưng ngồi trong lớp với bộ dạng không sợ trời không sợ đất, người không biết gì còn tưởng hắn là học thần.
Chán nản đợi đến giờ ra về, cuối cùng tin tức hắn mong chờ cũng đến.
Trên con đường lót gạch men, hai nữ sinh đi trước hắn mãi mê tám chuyện.
“Mày biết gì chưa, đờ ra ma (drama) của lớp tao~”
Nữ sinh còn lại lập tức háo hức dựng lỗ tai lên, “Chuyện gì? Có gì hot?”
“Hôm nay Hà Khôi bị ghi sổ đầu bài vì tội vô lễ với giáo viên!”.