Bạn đang đọc Cặn Bã Hoàn Lương – Chương 17: Vết Son Khó Phai 4
Kí chủ bây giờ không chịu tự học, đến lúc chủ nhân dạy thì không có nhẹ nhàng vậy đâu nha.
Hệ thống rất muốn thẳng thắn cảnh báo Trương Viễn Hoài, nhưng cơ chế bảo mật làm gì cho nó cơ hội đó chứ.
Mà thôi, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, ai có số nấy.
Chẳng phải còn có những người chai lì phải trải qua đau thương mới mài dũa được góc cạnh sao?.
Thách ????hánh ????ì???? được { T???? uMT????UYe????.V???? }
Hệ thống tận mắt chứng kiến quá trình học tập cả năm của Trương Viễn Hoài, dần dần có cái nhìn khác với hắn, ở một góc độ nào đó, hiếu kì trong lòng nó càng ngày đồ sộ thêm.
Lúc này bỗng nhiên một tin nhắn từ mèo trắng xuất hiện trên giao diện, hệ thống không thèm nghĩ ngợi lập tức ấn mở.
[Đại Cát: Tôi đã chuẩn bị sẵn tư liệu, cậu có thể nhân lúc kí chủ đi ngủ trở về xem.]
Hệ thống kinh ngạc một phen, không khỏi cho Đại Cát một like, quá tri kỉ rồi! Có điều xúi bậy kiểu này vẫn nên làm ít thôi, không thì ngày hai đứa về quê nuôi cá và trồng thêm rau không xa đâu.
Vì vậy bé ngoan là nó chỉ có thể giả vờ đứng đắn từ chối.
Biết sao được, một đứa liều là đủ rồi.
Hệ thống cật lực phản đối, [Đại Lợi: Không được! Không có lệnh triệu tập của chủ nhân mà tự tiện rời khỏi kí chủ là vi phạm!]
Rất nhanh Đại Cát liền phản hồi lại.
[Đại Cát: Không sao, cậu biết đấy, hắn không có ở đây.]
[Đại Lợi: Nhưng chủ nhân mà biết được là em với anh đều toi mạng.]
[Đại Cát: Đừng sợ, tôi bảo kê.]
Bá đạo tổng tài gớm, hệ thống không get nổi cái câu này, nó đang khóc không ra nước mắt.
[Đại Lợi: Cho xin đi…!đừng khiến em tha hóa thêm nữa.]
Để nó làm một hệ thống chuẩn mực toàn diện hoàn hảo đơn thuần chân thiện mỹ có được không?
[Đại Cát: ^_^ Tôi nghe hết nhé!]
[Đại Lợi:?!!! Biến thái chết tiệt! Anh dám gắn chip lên người em?]
Đại Cát có chút đau đầu, [Đại Cát:…Cậu có thể tắt chế độ theo dõi toàn diện rồi suy nghĩ tiếp, tôi không cản đâu.]
Hình như mạch não của cậu ấy bị kí chủ thuần hóa rồi, ngày càng ngốc.
Lúc này hệ thống mới nhớ ra mình đang làm nhiệm vụ, cái chế độ theo dõi toàn diện kia chính là thứ có thể quan sát mọi góc độ, kể cả suy nghĩ thầm kín của hệ thống.
Quan trọng nhất là bắt buộc phải bật đó! Nếu nó dám tự ý tắt đi thì đồng nghĩa với tâm tư tạo phản, sẽ bị cưỡng chế đem đi tiêu hủy!
Đại Lợi học theo con người, tỏ vẻ thất vọng sướt mướt: [Ác…!ác quá, anh không còn yêu tôi nữa rồi sao? Đồ tồi!!!]
Đại Cát nghiêm túc nhắc nhở: [Đừng dùng chữ yêu tùy tiện như vậy!]
Đại Lợi hoàn toàn nghe không lọt tai, giở thói ngang ngược: [Làm sao? Yêu anh đấy, thế nào?]
Đại Cát *mệt tim*: [Có phải vì chủ nhân không có cảm xúc nhân loại nên đã dồn hết tâm tư vào cậu không? Sao có thể năng động thiếu bình thường như vậy hả?]
Cậu không hiểu làm sao mà một trí tuệ nhân tạo như Đại Lợi lại có tính cách đa dạng phong phú y hệt con người thế được?
Đại Lợi sau khi bị mắng: [Tui tủi thân đó nhe.]
Đại Cát bất lực: [Được rồi, tôi bó tay với cậu rồi.
Cậu cần lệnh triệu tập chứ gì? Tôi cho cậu một cái.]
Đại Lợi *sợ hãi các thứ*: [Đù…!anh đừng làm em sợ.]
Sau đó hệ thống không tiếp tục buôn chuyện với Đại Cát nữa, nó chuyên tâm nhìn Trương Viễn Hoài lên bục nhận thưởng, bỗng nhiên có tâm tình của người cha.
Hệ thống: “Oa xúc động quá huhu.”
Cuối cùng kí chủ ngu ngốc của nó cũng đã làm được một chuyện nên hồn rồi.
Trương Viễn Hoài khinh bỉ: “Không có tiền đồ!”
Hệ thống oán giận *trừng mắt*: “Tụt mood dễ sợ.”
Trương Viễn Hoài chẳng quan tâm phần thưởng, bỏ nó một góc trơ trội không thèm nhớ.
Trái lại, đối với tờ giấy khen, hắn ôm khư khư như đang giữ trong tay thứ trân bảo quý giá nhất.
Hắn mặt lạnh giả vờ bình tĩnh như không có gì, trong lòng thì âm ầm dậy sóng.
Hệ thống nhìn các thông số trạng thái cảm xúc của hắn không ngừng dao động, do dự hỏi: “Cậu sao vậy?”
Trương Viễn Hoài câu môi cười gượng gạo: “Tao thì có chuyện gì?”
Hệ thống ghét bỏ: “Đúng là không thể yêu thương được mà.”
Trương Viễn Hoài cất giấy khen đi, vừa mở tủ vừa vô tình đáp trả: “Chắc ông cần mày thương?”
Vừa đặt tờ giấy vào tủ, bỗng nhiên Trương Viễn Hoài khựng lại, hắn đắn đo hỏi: “Có thể đem đồ của những thế giới này đi không?”
Hệ thống nghe vậy hiếu kì: “Được chứ, chỉ cần là của cậu, cậu muốn đem cái gì?”
Trương Viễn Hoài không chút liêm sĩ trả lời: “Đem nhà…”
Hệ thống phồng má tức giận: “Tui đánh cậu đó!”
Với cái dáng vẻ bịn rịn đó, còn không phải muốn đem tờ giấy khen đi à? Hơn nữa, nhà này của kí chủ hồi nào? Nam chủ vẫn còn xinh đẹp như hoa, sống sờ sờ ra đó!
Trương Viễn Hoài cảm thán: “Đùa thôi, nhỏ tuổi mà tính tình nóng nảy quá~”
Hệ thống cười trừ, nhất quyết không chịu thiệt: “Cũng không phải không được, đem nhà phải đem theo cả Hà Khôi.”
Trương Viễn Hoài vừa nghe tới nam chủ liền có vẻ mặt như người ta nợ hắn tám đời, còn bày đặt nổi điên: “Tao đập mày đó!”
Hệ thống đắc ý trả đũa: “Đùa thôi, trẻ tuổi mà nóng tính quá!”
Ánh mắt Trương Viễn Hoài từ căm hận chuyển sang dịu dàng, tờ giấy khen trên tay hóa thành điểm sáng biến mất rồi xuất hiện trong không gian hệ thống.
Hệ thống bỗng nhiên đứng đắn: “Tiếp theo cậu định làm gì?”
Trương Viễn Hoài giả vờ đứng đắn còn thật hơn: “Tuổi này còn làm gì được? Chăm chỉ học tiếp thôi.”
Hệ thống cáu: “Ý tui là cậu định làm gì nam chủ!”
Nếu không phải đã biết chắc Trương Viễn Hoài ghét nam chủ như chó ghét mèo, gặp là cắn mãi không buông thì đã bị hành động thờ ơ của hắn lừa đó.
Trương Viễn Hoài vẻ mặt nham hiểm: “Không vội, dù gì cũng cùng một nhà.”
Vẫn là chiến thuật cũ, lựa chọn thời điểm mấu chốt phá xích liên hệ của song nam chủ, một lần làm việc an nhàn tới già.
Lần này hắn nhất định sẽ không để bọn họ có cơ hội gặp nhau nữa đâu!
Hệ thống cười trừ: “Cậu ngây thơ quá.”
Trương Viễn Hoài vẫn non nớt như ngày đầu, không biết bản thân giá trị thế nào?
Hắn mới là “nam chính” thực sự, mới chân chính là ông tổ, là trọng tâm của dự án có được không? Cả mười thế giới được tạo ra là vì hắn, vậy mà hắn vẫn ngu ngơ đi kiếm chuyện với NPC.
Nếu hắn ngoan ngoãn nghe lời hệ thống thì đâu có việc gì khó, cuộc sống chủ nhân của nó tạo ra sẽ không bạc đãi kí chủ nên hắn đâu cần phải ganh đua với đời, sống an an ổn ổn qua mười thế giới rồi lấy một vé hồi sinh không tốt sao? Việc gì phải tự tăng độ khó lên như vậy?
Đối với người thường mà nói, mười thế giới này chả khác gì thiên đường, hiểu chuyện một chút đều thành viên mãn.
Nhưng vào tay kí chủ lại đáng quan ngại kiểu gì ấy!
Nói đi cũng phải nói lại, cũng vì cái nết không ra gì đó hắn mới xuất hiện ở đây còn gì?
Hệ thống đang cân nhắc có nên treo một bức thư pháp trong không gian của mình để ngày ngày nhắc nhở kí chủ không? Trên đó đề “Không tìm đường chết sẽ không chết” ấy.
…
Trời tối, khi Trương Viễn Hoài đã yên giấc, quả nhiên hệ thống nhận được thư điện tử yêu cầu trở về.
Nó vừa lo sợ vừa thán phục trình độ bại hoại có năng suất của Đại Cát.
Đại Lợi để lại một thiết bị hỗ trợ rồi lặng lẽ chuồn về nơi sản xuất, truyền tống không tới năm giây, trong văn phòng của Thượng Tích đã xuất hiện một chú mèo đen đáng yêu với đôi mắt lam sắc quý hiếm.
Đại Lợi đến nơi, vừa bắt gặp chú mèo trắng đang suy tư gõ màn hình liền nhào qua không chút suy nghĩ.
Cậu cọ cái đầu nhỏ của mình vào cổ Đại Cát với gương mặt thỏa mãn, giọng nói như nhũn ra, nũng nịu đến phát sợ.
“Eo ôi nhớ anh quá~”.