Cẩm Y Dạ Hành

Chương 49: Trong khổ tìm vui


Đọc truyện Cẩm Y Dạ Hành – Chương 49: Trong khổ tìm vui

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc — 4vn.eu
Tây Môn Khánh cùng Hạ Tầm mặc nho sam. bước từ Sư Tử lầu đi xuống, chậm rãi đi ở trên đường cái.
Tây Môn Khánh dùng quạt che miệng, xia răng nói: “Dương lão đệ quả Thực vận khí tốt, khó được trong tay bọn họ đã có sẵn thiết liệu, chúng ta giao tiền đặt cọc, rất nhanh có thể bắt đầu vận chuyển, ngươi là muốn làm ăn lâu đài, cho nên người ta cho giá tiền cùng rất hợp lý, ta hiểu được giá thị trường, cái giá tiền này không có lừa ngươi. Nhưng mà sắt thép thì còn được, nhưng da lông, gân thú thì lại tương đối phiền toái.
Tây Môn Khánh đem cây tăm bắn lên trên mặt đất. thu quạt nói: “Thứ này muốn lượng lớn cùng chỉ có thể từ quan ngoại mà lấy hàng, muốn hàng tốt thượng đẳng, thì càng phải nghi biện pháp lấy từ quan ngoại, vốn muốn liên lạc bọn họ cùng không dễ dàng, nhưng mà năm nay người Mông Cố ở trong tay Yến vương bị tổn thất nặng, một cái đả trốn mấy trăm dặm. vứt lại rất nhiều lão nhược bần quả thiếu quần áo thiếu lương, lương thực cùng lao động trai tráng đều bị đưa đi, bọn họ lo lắng đông nay không qua được, nên đã chủ động phái người tới tìm kiếm người mua, cái này đã thành toàn cho ngươi, chúng ta chẳng những giảm đi thời gian, còn có thể tiết kiệm một số tiền lớn”.
Hạ Tầm cười nói: “Cái này, vẫn nhờ có Tây Môn huynh quen biết rộng, nhân mạch nhiều, bằng không huynh đệ một mình hai mắt mênh mông, có muốn cùng không thể nào bắt tay vào làm, Tây Môn huynh đã phí tâm nhiều rồi”.
Tây Môn Khánh cười nói: “Hao tâm tốn trí ngược lại không sao, dù sao ta cùng không xuất lực khí không không, tay trái vào, tay phải ra, từ đó còn có thể thu được một số, nương tử ta quản nhà dạy con, đoan trang hiền thục, nhưng thật ra là một nữ nhân vô cùng tốt, chỉ là thích ăn dấm chua, nhất là thấy tiền sáng mắt. Cái khoản tiền này lấy về đập lên trên giường, nàng còn không phục thị ta thôa đáng sao?”
Tây Môn Khánh cùng không biết nghĩ tới điều gì, hắc hắc dâm tiện nỡ nụ cười vài tiếng.
Hạ Tầm nhắc nhờ: “Không biết đại khái khi nào thì có thể liên lạc với nguồn cung cấp? Nếu không chắc chắn, ta cùng không tiện giao phó. Nói đến, ta xác thực vội vã trở về, chuyện này nên nhanh một ít”.
Tây Môn Khánh nói: “Ngươi đây là không gấp được, người là tìm gặp, nhưng mà giao hàng nhanh nhất cùng phải tại tháng mười, tháng mười một, ta tới chờ tin tức, một khi bên này có tin tức, ta lập tức phái người đi đưa tin cho ngươi, đến lúc đó hai người chúng ta cùng đi Bắc Bình. Ta sẽ nghĩ biện pháp vận xe ngựa, thông qua trạm kiểm soát tuần kiểm nha môn thủy bộ các nơi ta cùng có thể giúp ngươi đả thông, nhưng mà cái chi phí để thông quan này..
Hạ Tầm hiểu ý cười nói: “Cái này tự nhiên là ta xuất ra rồi”.
Tây Môn Khánh cười khan nói: “Ài, dù sao cùng là tiền của Tề vương mà. cũa người phúc ta, lão đệ không cần đau lòng. Đúng rồi, lúc này đây không thể so với thường ngày, hàng hóa so về ta trước kia lén vận chuyến nhiều hơn không chỉ mười lần. một số hàng hóa khổng lồ như vậy, vận chuyển cùng rất khó che tai mắt người ta, nói không chừng thật xảy ra rắc rối gì đó ở trên đường, khi đó phải vận dụng quan hệ Tề vương phủ của ngươi”.
Hạ Tầm gật đầu nói: “Cái này không có vấn đề. Đi Bắc Bình mà nói, ta mang cái gì giao dịch? Vàng bạc hay cái gì?”
Tây Môn Khánh cười nói: “Thật ra bọn họ đối với lương thực, lá trà. vải vóc các loại càng cảm thấy hứng thú, thích lấy vật đối vật. Bất quá chúng ta gióng trống khua chỉên hướng tới Bắc Bình vận chuyễn có chút quá bắt mắt, vẫn là dùng tiền đi, vàng cùng có thể. bạc cùng có thể, tiền giấy Đại Minh ta thông hành cùng được, bọn họ đều nhận hết”.

Hạ Tầm vui vẻ nói: “Vậy là tốt rồi”.
Tây Môn Khánh liếc nhìn hắn, cảm khái nói: “Mới gặp gỡ ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi là từ ứng Thiên phủ, không thể tưởng được ngươi lại là người Thanh châu, ngươi tuổi so với ta còn nhỏ hơn vài tuổi, chẳng lẽ cùng giống như ta, là con kế nghiệp cha, kế tục cấm y?”
Hạ Tầm lắc đầu, cười khổ nói: “Tiếu đệ tình huống so về ngươi còn phức tạp hơn nhiều, một lời khó nói hết. Cẩm y cẩm y, cẩm ở nơi nào? Nếu sớm vài năm. mọi người đánh vở đầu cùng chưa chắc có thể gia nhập Cấm Y vệ? Nhưng hiện tại… cấm Y vệ đã không phải oai phong lẫm liệt như lúc trước, từ khi nhập cẩm y, ta làm việc Cẩn thận, như lâm vào vực sâu vậy”.
Tây Môn Khánh tràn đầy đồng cảm nói: “Đúng vậy. Ai có thể nghi đến Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, cấm Y vệ bễ nghễ thiên hạ không ai bì nổi thoáng cái đã hành quân lặng lẽ, thành lão hổ không răng, thiên uy khó dò. Nhưng mà…”
Hắn thâm trầm nói: “Ta cuối cùng vẫn cảm thấy, cấm Y vệ sẽ không cứ như vậy mà xong hết. Nhân sinh lên xuống, vận mệnh vô thường, một khi phong vân tế hội, ai có thể cam đoan cấm Y vệ sẽ không thể Đông Sơn tái…”
Hắn nói vô ý thức ngẩng lên hướng về phía bầu trời xem xét, không khôi khê giật mình, thất thanh nói: “A! Quả nhiên phong vân tế hội!”
“Cái gì?”.
Hạ Tầm cùng ngẩng đầu hướng lên bầu trời nhìn lại, thì thấy trên đinh đầu nghìn nghịt từng khổi mây đen dày đặc, che nửa bầu trời, mà một nửa bầu trời khác lại không có một áng mây màu. bầu trời màu xanh đậm trong xanh phẳng lặng sâu xa, trong vất ngàn dặm, không thấy một mảng mây. Hai nửa bầu trời bộ phận trong đó giao vào nhau bị ánh dương chiếu sáng phảng phất như phủ lên một tầng viền bạc, không khôi kinh ngạc nói: “Thiên tượng thật khó được, mỳ lệ hùng vì…”
Tây Môn Khánh chậm rãi cúi đầu xuống, trên sống mùi hắn có một giọt nước đang chậm rãi chảy xuống đến chóp mùi. Tây Môn Khánh phảng phất như đột nhiên hóa thân thành một trí giả, dùng thanh âm hùng hậu. trầm ồn nói: “Ngươi không phát hiện, trời muốn mưa sao?”
Hạ Tầm kinh ngạc nói trời mưa? Ánh dương còn đủ. muốn mưa giữa trời nắng sao?”
Thanh âm chưa dứt, trên bầu trời oành đùng một tiếng sét đánh, mưa to tầm tả từ trên trời giáng xuống, mưa to bằng hạt đậu rào rào nện ở trên mặt đất. dân chúng đầu đường hô lên một tiếng, đều ùa nhau tẩu tán. Trong tích tắc, mưa to kéo khắp trời, phóng tầm mắt một mảng mê mang, trận mưa này thật sự là vừa đột nhiên vừa gấp gáp.
Hai người liếc nhau, đồng thời quát to một tiếng, kéo áo bào nhằm phía trước chạy tới. Cơn mưa này tới gấp, hạ cùng lớn. chân tướng như là có một thần linh đứng ở trên bầu trời cầm bồn lớn mà tưới nước xuống vậy. Khó được là. nửa bầu trời khác thoạt nhìn vẫn trong vắt một màu xanh, lộ ra ánh dương sáng ngời.
Hai người mới chạy hơn mười bước, trên người đã bị mưa giội thấu, híp mắt nhìn tới phía trước, thì thấy trong mưa to có thật nhiều dân chúng im ấng đứng ở đằng kia, đang nhìn về phía họ, phía trước có thật nhiều người đang đi đường, gánh đồ, ôm con, đẩy xe đẩy, chen vai thích cánh, ồn ào xôn xao, như vậy tràng diện vốn không có gì, nhưng đang mưa to xuống, bọn họ lại có thể không né không tránh, cho nên mới có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Hai người trong lòng có điểm sợ hãi, quay đầu nhìn xem, chỉ thấy trên đường cái đằng sau cùng là mưa trắng xoá một mảng, hạt mưa có lực nện ở trên mặt đất. tóe lên từng mảng bọt nước, trừ cái đó ra cùng không có bất luận cái gì kỳ quặc, những người kia rốt cuộc đang nhìn cái gì?

Trong lúc nhất thời hai người cùng bất chấp nghĩ nhiều, chỉ là phát lực chạy như điên, chờ bọn hắn chạy đến chỗ đó, lúc này mới phát hiện mưa lại dùng con phố kia làm giới hạn, bên này mưa to, bên kia giọt nước không dính, dân chúng huyện Dương Cốc đang đứng ở bên ngoài phạm vi mưa hiếu kỳ thưởng thức một màn kỳ cảnh khó gặp này, mà hai người bọn họ, chính là hai kẻ không may bị mưa giội…
Hai người rất chật vật đi ở trên đường cái, Tây Môn Khánh kéo y phục, cười khổ nói: “Ta lớn như vậy, vẫn là lần đầu thấy một hồi mưa thiếu đạo đức như vậy”.
Hạ Tầm ướt át bẩn thỉu đi ỡ phía trước, lười biếng nói: “Thái dương mưa ta đã thấy, âm dương mưa ta cùng đã được nghe nói, nhưng mà cách một cái phố, một bên trời mưa lớn như vậy, bên kia giọt mưa không rơi, như vậy tính là tà mưa. ta cùng là lần đầu trông thấy”.
Hai người đồng thời liếc nhìn người ướt sùng bên cạnh, trăm miệng một lời nói: “Nhất định là do ngươi!”
Tây Môn Khánh hừ giọng nói: “Không cần phải đáng rắm rồi nhìn người khác, ta và ngươi bát tự xung đột, từ lúc gặp phải ngươi, ta gặp chuyện không may cùng không ngừng qua, trước thì dùa giờn đại cô nương tiểu tức phụ nhân, nương tử nhà ta cho tới bây giờ đều hiểu rõ, nhưng ngươi vừa tới, ta đã bị nương tử giáo huấn một trận. Bởi vì vị Bành cô nương kia của ngươi, ta đã bị hai ngày chăn đệm nằm dưới đất, còn nói không phải do ngươi?”
Hạ Tầm lau nước mưa trên mặt. kỳ quái hỏi thăm: “Ngươi nằm trên đất, cùng ta có quan hệ gì?”
Tây Môn Khánh nói: “Sao lại không quan hệ? Khuya ngày hôm trước, nương từ nhà ta đã lên giường, ta cởi áo nới dây lưng đang muốn cùng nương từ thân mật một phen, nhưng ta vừa mới động tới nàng, nàng đột nhiên hỏi ta, nàng cùng nương tử nhà của ngươi người nào xinh đẹp hơn”.
Hạ Tầm hỏi: “Ngươi nói như thế nào?”
Tây Môn Khánh nói: “Ta đương nhiên nói, nương tử nhà của ngươi đẹp hơn chút ít”.
Hạ Tầm cười nói: “Vậy ngươi chính là xứng đáng, việc này cùng không oán ta được”.
Tây Môn Khánh lẽ thẳng khí hùng nói: “Ta đây gọi là thành thực! Hừ hừ, đêm qua. tốt xấu nói được nương tử lòng dạ nhân thuận, ta lại lần nữa cời áo nới dây lưng, đang muốn lên trên giường thân mật, ai ngỡ ta vừa mới ôm nàng, nàng lại có thể lại hỏi chủ đề đêm hôm trước, hỏi ta nàng cùng nương tử nhà của ngươi ai đẹp hơn một ít”.
Hạ Tầm nói: “Sẽ không vẫn nói lời nói thật chứ?”
Tây Môn Khánh trợn mắt nhìn nói: “Ngươi cho ta ngốc sao, ta đương nhiên nói nương tử nhà của ta xinh đẹp nhất, Tiếu Đông nhà của ta thiên kiều bá mị, như ngọc như hoa, trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị”.
Hạ Tầm vỗ tay cười nói: “Cái này đúng rồi. nữ nhân đều ỵêu mến nghe lời khen tặng, dù là biết rõ ngươi nói là giả, nàng cùng thà rằng ngươi lừa gạt nàng. Lần này tẩu phu nhân trong lòng nở hoa, Tây Môn huynh chắc có thế đạt được ước nguyện?”

Tây Môn Khánh ủ rũ nói: “Đừng nói nữa. lần này ta chẳng những lại ôm chăn đệm nằm dưới đất, hơn nữa còn là bị nương tử một cước đạp xuống giường”.
Hạ Tầm ngạc nhiên nói: “Đây là vì sao?”
Tây Môn Khánh khán ngẩm nói: “Nàng nói ta hiện tại không được, đã học được nói dối…”
Hạ Tầm im lặng hồi lâu, đồng tình thờ dài nói: “Thật ra, ta cảm thấy… Tẩu phu nhân rất hưởng thụ quá trình ngược đãi ngươi”.
Tây Môn Khánh vẻ mặt bi phẫn nói: “Ta cùng nghi như vậy”.
Hạ Tầm cố nhịn cười vỗ vỗ vai hắn nói: “Nén sầu xuôi thuận!”
Tây Môn Khánh rất nghe lời, bộ mặt của hắn vốn đã suy sụp xuống đột nhiên tựa như có một sợi tơ vô hình tác động, đồng loạt hướng lên trên, trong nháy mắt liền hoàn thành quá trình từ bi thống chuyến sang mặt mày hớn hở, cặp mắt cùng nhướng lên, trong miệng hắc hắc phát ra vài tiếng cười gian, Hạ Tầm bị dọa cho nhảy dựng, lui ra phía sau một bước, đề phòng nói: “Tây Môn huynh, ngươi làm sao vậy?”
Tây Môn Khánh cùng không thèm nhìn hắn, rất là vui vẻ liền hướng tới ven đường chạy tới, trong miệng kêu lên: “A ha! Tiểu Tửu Nhi, mấy ngày không thấy đã lớn lên mặn mà như vậy, hắc hắc hấc, đến đây, để cho ta xem, cái tư thái này, hai má này, nếu ai cưới Tửu Nhi nhà chúng ta, vậy thì thật là phúc khí đã tu luyện mấy đời”.
Tửu Nhi là một tiểu cô nương bày quầy bán lẻ bán táo dưới cây liễu, tiểu cô nương tuổi không lớn lắm, chừng mười ba mười bốn tuổi, đang tuổi dậy thì, trông cùng xinh xắn lanh lợi, nhưng trước ngực một đôi nụ hoa đã có chút nhô lên thành một đường cong mê người, khuôn mặt nàng tròn trịa, mang theo khỏe mạnh hồng nhuận, tựa như một trái táo đỏ mê người táo đỏ, con mắt thật to, cái miệng nho nhỏ, cười còn có hai cái lúm đồng tiền nhẹ nhàng, bộ dáng ngọt ngào tựa như quả lê mọng nước bày bán ở trên quầy hàng của nàng.
Tây Môn Khánh cười hì hì đi tới. Từ quầy của tiểu cô nương cầm một quả lê lớn nhất, không có hảo ý nghiêng mắt nhìn khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng của tiếu cô nương, ở trên quả lê hung hăng cắn một cái, cấn đến nước chảy ròng ròng, phảng phất gặm thật ra là đôi môi của tiếu cô nương người ta vậy, liên thanh khen: “Ngọt, thật ngọt.
Tiểu cô nương xấu hố cúi thấp đầu xuống, vân vê góc áo xấu hố nói:
“Tây Môn đại thúc lại chê cười người ta”.
Tây Môn Khánh vội thanh minh: “Đừng đừng đừng, ta chỉ mới lớn hơn nàng có vài tuồi, nên gọi Tây Môn đại ca, đừng kêu đại thúc, cha ta mới là đại thúc của nàng. Tửu Nhi muội tử, đã tìm được nhà chồng phù hợp chưa, nếu thật sự không có phù hợp, không bằng nói cho cha nàng, dứt khoát gả đến nhà của ta làm thiếp đi, ta tuổi tuy so với nàng hơi lớn, nhưng lại rất thương lão bà..
“Tây Môn đại thúc lại tới khi dễ người ta, không thèm nghe người nói nữa”.
Tiểu cô nương thẹn thùng chạy đến đằng sau cây liễu, lại lặng lẽ thăm dò nhìn hắn đi hay chưa, Tây Môn Khánh vừa nói mấy câu, dường như chiếm tiện nghi lớn lao của người ta. cười đến mặt tươi như hoa, hắn gọi vài tiếng, không thấy Tửu Nhi đi ra, lúc này vừa ý hướng lên trên quầy ném vài văn tiền, cao hứng bừng bừng đi trở về.
Hạ Tầm không biết nên khóc hay cười mà nhìn Tây Môn đại thiếu, thật sự là không lời nào đế nói. Trải qua hai ngày này ở chung, hắn đã hiếu rõ tình hình cùng làm người của Tây Môn Khánh này. Vị Tây Môn đại quan nhân này cùng vị nổi tiếng cùng tên Tây Môn Khánh trong sử sách này nhà có vợ hung hăn, lại có một trai một gái. Bình thường bất kể là phụ nhân đến xem bệnh, hay nha đầu sai sử trong nhà, hoặc là đầu đường ngẫu nhiên gặp thiếu nữ xinh đẹp, Tây Môn đại thiếu rất thích miệng lười ba hoa chiếm một điểm tiện nghi của người ta.
Thật ra hắn chỉ động khẩu là nhiều, động thủ cùng rất có chừng mực, Tây Môn Khánh trông nho nhả, lại kiêm trong túi tiền nhiều, miệng mặc dù ba hoa nhưng lại khen tặng trêu ghẹo chiếm đa số, Hạ Tầm phát giác bất kể là nha đầu trong phủ hắn hay nữ nhàn chẩn bệnh, hoặc là nữ tử gặp ở đầu đường, cùng không thể nào chán ghét hắn đến gần, chỉ là nếu bị nương tử hắn phát hiện, không thiếu được sẻ lắc lắc lỗ tai hắn, dùng chổi lông gà giáo huấn hắn một phen.

Nhưng Tây Môn Khánh này lại là thấy vui trong khổ, cùng coi như là một dị loại, không thể tưởng được chính là một người như vậy, lại chính là nguyên hình của một nhân vật du côn, ác bá, gian thương, dâm côn trong Thủy Hử truyện, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Đối với hành vi chính mình, Tây Môn Khánh không cho rằng si nhục mà ngược lại cho là vinh, hắn dương dương đắc ý gặm quả lê, uể oải bởi vì mưa to cùng nương tử mà mang đến hễ quét là sạch, gặm một miếng lê, rồi hướng tới Hạ Tầm nói: “Đúng rồi. nói đến vị nương tử kia của ngươi, ngươi nói nàng chỉ là bảo tiêu của ngươi? Vị cô nương này rất cổ quái, rõ ràng người người đều biết nàng là nữ nhân, hàng ngày không chịu thừa nhận, ăn mặc một thân nam trang, cả ngày ở trong hậu hoa viên nhà của ta lúc ẩn lúc hiện, nếu cứ như vậy, người khác sẽ nghĩ nương tử nhà ta là hồng hạnh xuất tường (ý chỉ ngoại tình). Ngươi tại sao cùng theo nàng hồ đồ, mỗi lần thấy nàng còn làm như thật, mỡ miêng là một tiếng Bành công tử?”
Hạ Tầm trên mặt chậm rãi nỡ ra một nụ cười thần bí, chân mày có chút nhướng lên. nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi không biết là đùa với nàng như vậy mới có ý tứ sao?”
Tây Môn Khánh nhìn hắn, bìu môi nói: “Ngươi, rất hèn mọn bi ổi!”
Hạ Tầm:
Hai người trở lại Dược phô Duy Sinh đường, sau khi thay đồi quần áo thì đi tới nhà ngang phía tây, lại không nhìn thấy Bành Tử Kỳ, lại đến hậu hoa viên, thoáng qua một cái Nguyệt lượng môn. thật xa đã nhìn thấy Tây Môn đại tâu đang cùng Bành Tử Kỳ ngồi ở trong tiểu đình nói chuyện phiếm, Bành Tử Kỳ vẫn một thân nam trang, mặc dù tất cả mọi người đều đã biết nàng là nữ tử.
Tây Môn Khánh mỉm cười nói: “Vị Bành cô nương này rất không tồi. ta xem ra được, nàng đối với ngươi thật ra là có một điểm ý tứ, chỉ là không muốn để ngươi nhìn ra, con gái nhà người ta da mặt rất sao, Dương huynh nếu đối với nàng cùng có tình ý, nên chủ động chút ít mới đúng. Tục ngử nói, liệt nữ phạ lang triền, đừng xem nàng hiện tại đối với ngươi như gần như xa không mặn không nhạt, tầng cửa số này một khi chọc mở, nàng chính là sất bách luyện cùng hóa chỉ mềm quấn quanh, thời gian khoái hoạt của ngươi đã đến, hắc hắc..
Hạ Tầm ho khan một tiếng nói: “Thoạt nhìn Bành cô nương thân thể đã tốt. mặc dù vẫn không thể cười ngựa đi đường dài, chúng ta đi đường thủy trở về là được, ta nghĩ sáng sớm ngày mai liền lên đường trở về Thanh châu”.
Tây Môn Khánh ngoài ý muốn nói: “Nhanh như vậy?”
Hạ Tầm nói: “ừm, bên kia còn có rất nhiều chuyện cần xử lý. Đúng rồi. Tây Môn huynh, y thuật của ngươi cao minh, trong nhà lại mở dược phô, ta muốn hỏi ngươi, có loại thuốc nào là sau khi uống xong có thể làm người ta ngu mê không tỉnh mà chính mình lại rất khó phát hiện dị trạng?”
Tây Môn Khánh nói:“ Dược vật như vậy tự nhiên là có, nhưng mà… ngươi hỏi cái này làm cái gì?”
Hạ Tầm vui vẻ nói: “Thực sự có dược vật như vậy? Ha ha, thật tốt, một khách không phiền hai chủ. vậy làm phiền huynh đài tặng ta một ít, tiêu đệ có chỗ sử dụng”.
Tây Môn Khánh biến sắc, thất thanh nói: “Ngươi… ngươi muốn dùng thuốc đối với Bành cô nương?”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.