Cẩm Y Dạ Hành

Chương 40: Bát tiên quá hải


Đọc truyện Cẩm Y Dạ Hành – Chương 40: Bát tiên quá hải

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc — 4vn.eu
Tiệm rượu Thái Bạch cư là tửu lâu lớn nhất huyện Bồ Đài, đặt ở trên phố phồn hoa nhất đông thành huyện Bồ Đài, cao tới ba tầng, khí phái hoành tráng. Huyện Bồ Đài tường thành cao ba trượng ba, đứng ỡ tầng cao nhất trên Thái Bạch cư có thể đem cảnh sắc sơn thủy ngoài thành nhìn không sót gì, có thể thấy được tòa nhà này cao lớn như thế nào.
Tửu lâu Thái Bạch cư tràng diện lớn. khí phái lớn. thức ăn khẩu vị tốt, giá tiền lại vừa phải, trong ngày Thực khách lui tới như nước, không còn chỗ ngồi, làm ăn rất náo nhiệt. Ông chủ tửu lâu Thái Bạch cư đông gọi là Lâm Vũ Thất, năm nay vừa ba mươi tuổi, đúng là lúc trẻ trung khoẻ mạnh.
Mùa đông năm trước, cha của ông chủ Thái Bạch cư Lâm lão gia tử bệnh suyễn phát tác, một ngụm đàm hòa ngăn chặn yết hầu. chậm chễ cứu chữa không kịp, do đó giá hạc về tây, Lâm Vũ Thất liền tiếp chưởng gia nghiệp, Lâm lão gia tử là người làm việc hạ thấp, mà Lâm Vũ Thất thì khác, tuổi còn trẻ, mà người trẻ tuổi luôn chí hướng rất cao, cùng càng có suy nghĩ, từ khi hắn tiếp chưởng tửu lâu Thái Bạch cư, dưới sự kinh doanh cùa hắn. Thái Bạch cư làm ăn càng thêm náo nhiệt. Lâm gia thanh danh địa vị tại huyện Bồ Đài cùng càng ngày càng cao, được xưng tụng đại gia có số má.
Nhà của Lâm gia ỡ phía sau tửu lâu Thái Bạch cư, nhưng mà có cửa mở ở hướng khác. Cả kiến trúc kéo dài qua hai đường cái, đường cái bên trái chính là cửa vào tửu lâu Thái Bạch cư, đường cái bên phải cửa son tường trắng, song sư ngồi hai bên, chính là lối ra vào của người Lâm gia.
Hạ Tầm trong khi đang cùng đám người Kỷ Cương đang ở trong tửu điếm nhỏ của khách sạn thương nghị đại sự, Đường Diêu Cử để cho Vương Hồng Quang cùng Dương Thải nâng lên, La Lịch đi trước dẫn đường, đã đi tới trước cửa Lâm phủ. La Lịch quay đầu lại nhìn ứioáng qua. Đường Diêu Cử hướng về phía hắn gật gật đầu, cắn răng từ ván cửa ngồi lên, La Lịch thở dài một hơi, cất bước đi tới gõ vòng đồng ở trên cửa.
“Ai đó?” Cửa chỉnh kẹt một tiếng mở một khe hờ nhỏ, một gia nhân nhô đầu ra nhìn bọn họ, lười biếng hỏi: “Các ngươi là người nào?”
La Lịch trầm giọng nói Chúng ta muốn gặp lão chưởng quầy của các ngươi”.
Gia đinh kia không đếm xĩa tới liếc mắt nhìn hắn nói: “Tìm lộn người rồi, ở đây không có gì lão chưởng quầy” Nói xong đưa tay muốn đóng cửa.
“Chậm đã!” La Lịch đưa tay giữ lại cánh cửa, cánh tay như đúc bằng sắt. gia đinh không thể lay động được, không khõi biến sắc nói: “Muốn gì. đến chỗ Lâm gia chúng ta tìm thị phi sao? Lão tử chỉ cần hô một tiếng, có thể gọi ra hơn mười tráng hán, cộng thêm bảy tám con chó dữ, chỉ bằng ba người các ngươi không đủ giắt kẻ răng. Hừ!”
Đường Diêu Cử nhịn đau nói: “La Lịch, không cần phải nhiều lời. báo đường khẩu”.
La Lịch nhịn nhẫn tức giận, chậm rãi nói: “ứ nê nguyên tự hỗn độn khải”.

Gia đinh kia khẽ giật mình, vô ý thức đáp: “Bạch liên nhất hiện thịnh thế cử”.
La Lịch đưa ra thủ thế, gia đinh kia thần sắc hòa hoãn lại hỏi: “Huynh đệ từ nơi nào đến?”
“Hoài Tây”.
Gia đinh sắc mặt hơi đồi nói: “Bạch Liên mở ra ngàn vạn đóa, không biết sinh ra từ cành nào?”
Hai người vừa nói, trên tay cùng không ngừng biến ảo các loại thủ thế, phảng phất tăng nhân mật tông đang luyện đại thủ ấn vậy, La Lịch tay kết hoa sen, trầm giọng nói: “Ờ nhà không dám nói phụ danh, ra ngoài không đám nói sư tính, huynh đệ đã hỏi, không dám có chỗ mịt mờ, tệ chưởng giáo họ Đường”.
Gia đinh kia lại nhìn bọn hắn. đem cửa chính mở ra. hướng vào bên trong cấp tốc vẫy tay một cái, Vương Hồng Quang cùng Dương Thải liền đưa Đường Diêu Cử tiến vào bên trong, đợi La Lịch cùng vào trong cửa chính, gia đinh kia lại cảnh giác nhìn ra bên ngoài, rồi vội vàng đóng cửa lại.
“Đường mỗ ra mắt Lâm lão chưởng quầy!”
Vừa thấy Lâm Vũ Thất từ sau đường đi tới. Đường Diêu Cử liền miễn cường đứng lên, run rẩy chấp tay chào.
Lâm Vũ Thất cùng không già, nhưng “lão chưởng quầy” cùng không phải chỉ niên kỷ, mà là xưng hô trong Minh giáo bắc phái đối với đường khẩu lão đại, Minh giáo nam phái lại xưng đường khẩu lão đại là chưởng
giáo. Bạch Liên giáo chỉ nhánh rất đông, cùng có chút giáo phái xưng thủ lĩnh là sư”, “Sư phụ”, “Đại sư huynh”, “Chường giáo Nguyên soái”… không phải trường hợp cá biệt, mà nam bắc Minh giáo là hai chỉ lớn nhất trong Bạch Liên giáo.
Lâm Vũ Thất vội vàng đoạt bước lên trước đem hắn nâng dậy, kinh nghi bất định nói: “Đường chưởng giáo chớ có đa lễ, ngươi đây là… đây là có chuyện gì?”
Đường Diêu Cử nặng nề thở dài. ảm đạm nói: “Một lời khó nói hết, huynh đệ đến đây, là hướng về phía lão chưởng quầy xin giúp đỡ”.
Lâm Vũ Thất vội vàng dìu hắn đến ghế dựa bên cạnh, kéo một tấm nệm lót lên trên ghế, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn nói: “Đường huynh đừng nóng vội, mọi người nhất mạch truyền lại, đồng khí liên chỉ, nếu như có gì cần đến huynh đệ địa phương, Đường huynh cứ việc mở miệng”.
Đường Diêu Cử liền đem chuyện mình ra ngoài buôn bán. đêm mưa có người đăng môn, mượn cớ trong nhà có người sinh sản, dụ đi nương tử hắn. Huyện thái gia xử lý bất công, hắn kích trống kêu oan bị ra sức đánh bốn mươi đại côn nói ra một lần, cuối cùng nói: “Lão chường quầy, kẻ xấu này rõ ràng chính là người trong huyện Bồ Đài, nhưng huynh đệ hai mắt mờ mịt. không thể tìm hắn, chuyết kinh từ đêm qua bị bắt đi, cho tới nay cùng không có tin tức, huynh đệ ngũ tạng đều nóng như lửa đốt”.

Lâm Vũ Thất chỉ trầm ngâm, Đường Diêu Cử nhịn không được hỏi: “Lão chưởng quầy, việc này… thật khó khăn sao?”
Lâm Vũ Thất trên mặt âm tình bất định, sau hồi lâu mới nói: “Không dối gạt Đường huynh, thật ra mấy năm này, huyện Bồ Đài ta cùng với phủ huyện lân cận, trước sau phát sinh qua mấy lần chuyện nữ tử đàng hoàng bị người bắt đi. cuối cùng tất cả đều thành án không đâu vô đâu, gia đình mất người hoặc là nghèo khó không chịu nối cáo trạng, hoặc là người trong nhà không làm gì được nhà quan, sự tình cuối cùng cùng không được làm rõ.
Huynh đệ lúc trước đã cảm thấy chuyện có kỳ quặc, nhưng mà việc không liên quan đến mình, ta cùng ngỡ tới người sau màn này nhất định là có nhân vật rất có quyền thế, để tránh xung đột nên một mực phân phó môn hạ đệ tử cố ý né tránh. Không ngỡ, hôm nay chuyện lại rơi lên trên đầu ngươi, người này chỉ sợ không tiện đắc tội, nhất là hắn ỡ phía quan phủ nhất định rất có bối cảnh. Huynh đệ có gia có nghiệp, lại có nhiều đệ tử dưới đàn như vậy ở đây kiếm ăn, nhất cử nhất động, không thể không Cẩn thận…”
Đường Diêu Cử sớm nhắm chừng hung phạm phía sau màn thế lực sẽ không nhỏ, Minh giáo nam bắc hai chỉ nói là đồng nguyên, thật ra cùng bất quá là có chút ít đồng bệnh tương liên dưới sự đả kích của triều đình mà thôi. nói tới mấy chục năm trước, nam bắc Minh giáo vẫn sinh tử cừu địch, muốn Lâm Vũ Thất vì nam tông đệ tử như hắn không chút liên quan mà bỏ qua gia nghiệp, hắn đương nhiên không chịu đáp ứng.
Nhưng mà Đường Diêu Cử trong lòng cùng sớm có quyết định, vừa nghe hắn nói như vậy, Đường Diêu Cử hai tay khẻ chống lên. hai chân khụy xuống, liền quỳ lên trên mặt đất nói: “Lão chưởng quầy..
Lâm Vũ Thất bị dọa cho nhảy dựng, vội lách mình tránh đi, vội la lên: “Đường chưởng giáo, ngươi đây là làm gì vậy?”
Đường Diêu Cử sầu thảm nói: “Ta cùng biết, việc này làm khó lão chưởng quầy, lão chưởng quầy vì một người ngoài như ta gánh vác phong hiểm lớn như vậy, cho dù các huynh đệ quý đàn cùng sê không đáp ứng. Ta…”
Hắn khẽ cắn răng, cúi người xuống, trầm giọng nói: “Ta nguyện ý đáp ứng chuyện lão chưởng quầy lần trước đề cập qua. dẫn tất cả đệ tử bản đàn… đầu nhập môn hạ lão chưởng quầy”.
Lâm Vũ Thất chân tay luống cuống địa nói: “Cái này… Cái này… Đường chưởng giáo, ngươi đây không phải làm cho Lâm mỗ thành tiễu nhân sao, Lâm mỗ không phải loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chỉ là…”
Đường Diêu Cử dứt khoát nói: “Ta hiểu rõ, lão chường quầy cầm giữ một phần gia nghiệp lớn như vậy, mỗi tiếng nói cử động, nhất cử nhất động, đều nên dùng quý đường khâu làm trọng, không thể hành động theo cảm tình, phá đi quy củ. Đường mỗ cùng là một hán tử, nếu ngay cả nương từ của mình cũng bảo vệ không được, còn có thể diện gì mà mở đàn nhận đồ? Đường mỗ tự nguyện dẫn tất cả huynh đệ bản đàn đầu nhập môn hạ lão chưởng quầy, mọi người thành người một nhà, lão chưởng quầy giúp ta là đương nhiên”.
Lâm Vũ Thất bả cắn răng một cái, tiến lên nâng Đường Diêu Cử dậy, chân thành nói: “Đường huynh, huynh đệ cùng nên đáp ứng ngươi, mặc kệ người này có bối cảnh gì, có thế lực bao nhiêu. Lâm Vũ Thất ta sẽ cùng hắn va chạm một lần, huynh đệ của mình, tự nhiên là phải có phúc cùng hường, có nạn cùng chịu!”
“Được!
Bên cạnh bờ bắc Hoàng Hà huyện Bồ Đài, có một nhánh quan quân vệ sở đóng quân, đây là một Thiên hộ sở, chủ tướng Thiên hộ sở họ Đỗ tên Long. Đỗ Thiên hộ tuỗi hơn bốn mươi, đang lúc tráng niên. Vị Thiên hộ đại nhân này chiến đấu nửa đời người, dựa vào dùng mãnh thiện chiến, hung hãn không sợ chết, tích lùy quân công mà thăng làm Thiên hộ, trở thành tướng lĩnh tại Thiên hộ sở trú doanh.

Đỗ Thiên hộ làm chức quan này cùng thoải mái. hướng bắc có Trừ vương cùng Yến vương hai mãnh hô gác cửa chính bắc Đại Minh, người Mông Cố chỉ cần ló đầu, thì đã bị đánh phủ đầu rồi, Sơn Đông cách quan ngoại mặc dù gần. nhưng người Mông cổ căn bản không có can đảm đi tới, cho nên hắn ở chỗ này ngoại trừ để ý những việc vặt hằng ngày ở trên Hoàng Hà, thì trên căn bản cùng không có đại sự gì có thể làm.
Đỗ Thiên hộ mỗi ngày ngoại trừ luyện binh, thì cùng không còn có việc gì khác, đối với loại người cả đời đánh trận như hắn. thật sự là rảnh rỗi đến hai chân khó chịu, nhưng hắn lại không dám tự ý rời quân doanh đi vui chơi, đành phải mỗi ngày cùng cao thủ trong quân tranh tài thi đấu làm vui, Đỗ Thiên hộ này là nhàn vật rất thích tàn nhẫn tranh đấu, lại kiêm một thân võ công, mỗi ngày luận võ tranh tài, liền dần dần thành hoạt động giải trí duy nhất của hắn. một số cao thủ tranh tài thi đấu dần dần được hắn đề bạt, kéo đến bên cạnh mình làm thân binh, để cùng hắn tiêu khiển giết thời gian.
Ngày này, Đỗ Thiên hộ liên tiếp đánh bại sáu cao thủ quyền thuật, trong lòng thoải mái, hắn dương dương đắc ý trở lại chỗ ở của mình, cởi bỏ để tay chân trần mà ngồi xuống, lấy ra nửa vò rượu ngon mà mình giữ riêng, đang muốn uống một chén cho thoải mái, đột nhiên có người báo lại, nói là có vị thư sinh lão gia họ Dương cầu kiến Thiên hộ đại nhân.
Vào Minh sơ, võ tướng tại triều có lực lượng thực tế nếu so với văn thần lớn hơn, nhưng Chu Nguyên Chương mặc dù trọng võ, nhưng cùng tuyệt không xem nhẹ văn, Minh sơ thành tựu về văn hoá giáo dục ba mươi năm, vi cả giang sơn Đại Minh đặt căn cơ rất dày, đúng là kết quả hắn văn võ cùng sử dụng, cho nên văn thần võ tướng, cùng không có không khí trọng bên này nhẹ bên kia.
Hạ Tầm có chút công danh trong người, một quan binh cùng không đám xem nhẹ, hắn cho tiến vào quân doanh, đưa trà lên giải khát, lúc này mới cấp tốc chạy đến bẩm báo Thiên hộ.
“Ổ? Một vị thư sinh.
Đỗ Long gãi gãi đầu, có chút phiền muộn: “Lão tử chữ cùng không biết mấy, sao lại biết tà tài nào, người đọc sách này gặp một người thô lỗ như ta có chuyện gì?”
Đỗ long nghĩ hồi lâu cùng không ra chuyện gì, liền khoát tay nói: “Gọi hắn tiến đến” Nói xong như mèo tham ăn, lập tức uống một ngụm rượu ngom, hai con mắt híp lại.
“Thiên hộ đại nhân, thư sinh Dương Húc đã đến”.
“Ổ, mời tiến vào”.
Đỗ Long vội vàng đem chén lớn uống cạn, rồi đem bình rượu đậy kín lại nhét vào trong chăn đệm, khoanh chân ngồi xuống, một bên hăng say bóp bóp chân mình, một bên bày ra một bộ dáng uy phong lẫm lẫm.
Hạ Tầm vừa vào phòng, đã nghe thấy một cỗ mùi mồ hôi, mùi rượu trộn lẫn mùi chân thối. đem hắn hun xém té ngã, Hạ Tầm hơi khẽ cau mày, vội ngừng lại hô hấp, hạ thấp người thi lễ nói: “Học sinh Dương Húc, ra mất Thiên hộ đại nhân”.
“ừm, a, Dương sinh đồ, ngươi… tìm bổn quan có chuyện gì?” Đỗ Long Nhất vừa nhe răng nhếch miệng bóp chân, vừa hỏi.
Hạ Tầm nói: “Kính xin đại nhân cho tả hữu lui ra ngoài, học sinh có chuyện quan trọng bẩm báo”.
“Tả hữu. nào có tả hữu gì, trước sau cùng kém không nhiều”.
Đỗ Long bóp bóp chân, biếu hiện trên mặt giống như thống khổ, lai như thoải mái, hắn không quan tâm hướng về phía thân binh sau lưng Hạ Tầm phất phất tay: “Các ngươi đi ra ngoài, Dương sinh đồ, hiện tại có thể nói rồi”.

“Vâng!” Hạ Tầm từ trong ngực lấy ra một cái bài bằng ngà đưa tới. trầm giọng nói: “Học sinh kính xin Thiên hộ đại nhân xem trước tấm bài này một chút”.
“Hử?” Đỗ Thiên hộ một phát bắt lấy tấm bài bằng ngà, vừa mới tiếp vào trong tay thần sắc đã khè động, vẻ không chút quan tâm trên mặt lập tức biến mất, lại nhìn rõ tấm bài, Đỗ Long thoáng cái liền vọt từ trên giường xuống, kinh nghi bất định nói: “Dương sinh đồ, ngươi… ngươi là…”
Văn võ quan viên, đều có yêu bài, tính chất công tác khác nhau. Đỗ Thiên hộ mặc dù không biết chữ, cùng không có nghĩa là hắn không nhận biết yêu bài, cho nên bài vừa vào tay, hắn lập tức đã biết người tới không giống bình thường, bởi vì võ quan dùng kim bài, kim bài là chỉ ngù kim tạo thành. ngược lại không nhất định là vàng đúc ra. Mà quan văn sử dụng yêu bài, thì tính chất khác nhau càng lớn, có thể xử dụng yêu bài bằng ngà chỉ có ba loại người: Một là quan văn cao cấp; hai là hoàng cung, yếu nhân tâm phúc vương phủ; ba chính là võ quan cao cấp cẩm Y vệ trong các loại võ quan.
Mà Đỗ Thiên hộ tại quân doanh là Đô Chỉ Huy Sứ bảo vệ khu vực Thanh châu, hắn sao có không biết yêu bài của Tề vương phủ, cho nên vừa thấy cái yêu bài này, đã hiểu được là hạ nhân của Tề vương phủ. Người của Tề vương cùng không phải một Thiên hộ nho nhỏ hắn có thể ngồi ở đó mà tiếp kiến. Đỗ Thiên hộ người mặc dù thô, tâm rất không thô, lập tức nhảy xuống đất.
Hạ Tầm thản nhiên nói: “Thiên hộ đại nhân, học sinh là thay Tề vương gia lo liệu một việc, trên đường đi qua nơi đây thì gặp một chuyện bất bình, muốn mời Thiên hộ đại nhân giúp một việc”.
Đỗ Thiên hộ động dung nói: “Đã là quý nhân của Tề vương phủ. nếu có chuyện gì, bôn quan đương nhiên nên dốc sức tương trợ, chỉ là không biết Dương sinh đồ… Dương công tử có chuyện gì cần bổn quan tương trợ?”
Hạ Tầm đem chuyện phát sinh ở huyện Bồ Đài cường bắt dân nữ nói một lần, lại nói: “Học sinh lo lắng Tri huyện Bồ Đài cùng kẻ bất cóc âm thầm có chỗ cấu kết, ở đây còn thuộc Thanh châu trị cảnh, chính là phiên quốc Tề vương gia, ở đó lại phát sinh sự tình như vậy, đối với danh dự của Vương gia đã có sự tồn hại. Bởi vì sự tình khẩn cấp, lại không kịp trở lại Thanh châu xin chỉ thị Vương gia, cho nên học sinh liền đến chỗ Thiên hộ đại nhân, học sinh cùng biết quân doanh đều có quy củ của quân doanh, không dám muốn Thiên hộ đại nhân điều động đại quân, nhưng… phái ra vài chục tráng hán, mặc y phục hàng ngày đi ra ngoài hiệp trợ bắt giặc, chắc hẳn sẽ không làm Thiên hộ đại nhân vô cùng khó xử”.
“Không khó, đương nhiên là không khó”.
Đỗ Thiên hộ phi thường sảng khoái, một bên thình thịch vỗ ngực cam đoan, một bên đem yêu bài trả trở lại: “Đỗ công tử xin yên tâm, bổn quan lập tức sẽ đi chọn người, đích thân theo công tử tới huyện Bồ Đài một chuyến”.
“Như thế, đa tạ Thiên hộ đại nhân”.
Hạ Tầm mỉm cười tạ ơn. sau đó ung dung thản nhiên duỗi hai ngón tay ra, như Phật tố nhặt hoa, đem yêu bài bằng ngà nhẹ nhàng nhặt lên, ưu nhã địa ném vào trong tay áo, nhân cơ hội giấu tay ở trong tay áo, dùng sức cọ xát ngón tay.
Đỗ Thiên hộ nhìn vẻ mặt động tác của Hạ Tầm, trong lòng không khôi thầm khen: “Rốt cuộc là người đọc sách, nhìn tác phong so với đàn bà còn đàn bà hơn. lão Đỗ ta đánh chết cùng không học được..
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.