Đọc truyện Cẩm Y Dạ Hành – Chương 38: Hạ Tầm điều tra án
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc — 4vn.eu
Đây là một ngõ hẻm tối tăm dài hẹp, mặc dù không rộng lắm. nhưng cùng đi lọt một chiếc xe. Trong hẻm nhỏ không có trải đá, bởi vì đêm qua mưa xuống, mặt đất mười phần lầy lội, dấu chân người đi đường lộn xộn vẫn rõ ràng khấc ở trên mặt đất. Hạ Tầm nhìn xem mặt tường rêu xanh ở hai bên, lại nhìn ngõ hẻm hẹp dài nói: “Mặt đất đã bị người đi đường phá hủy, nhưng nếu như kẻ xấu ở trong ngõ chuẩn bị xe, vết bánh xe sẽ không hoàn toàn không thấy, cho nên phụ nhân kia hẳn là bị đe dọa đi tới đây hoặc là bị khiêng đi”.
“Nhìn ra nhữna cái này, có tác dụng gì sao?”
Người hiện đại có lẽ không biết là cái gì, nhưng người thời này rõ ràng ở tại một địa phương lạ lẫm, cùng hào bá địa phương đối nghịch, đối phương rất có thể còn có quan phủ che chở cùng ủng hôh là một chuyện đáng sợ cờ nào, bởi vậy Hạ Tầm đáp ứng lưu lại, làm ác cảm của Bành Tử Kỳ đối với hắn giảm bớt thêm một bước, thậm chí có chút vui mừng nhè nhẹ. Nhưng nghe hắn nói những lời vô dụng này, vẫn nhịn không được tính tình bản thân.
Hạ Tầm mỉm cười, kiên nhẫn nói: “Cái này nói rõ một việc, kẻ xấu bắt Đường gia nương từ đi, chỗ ở của hắn thật ra cùng không xa”.
“Thứ nhất, nếu như chỗ ở khá xa, như vậy bọn họ hoàn toàn có thể ỷ vào hai người Đường gia bà đối với huyện thành Bồ Đài còn chưa quen thuộc, bọn họ cách nhà một chút thì bất phụ nhân đi, sau đó đưa bà bà đông quẹo tây chuyển, đợi cho bình minh, bà bà ngay cả tức phụ là bị bắt từ nơi nào cùng nói không rõ, chẳng phải càng diệu sao? Thứ hai, trong ngõ nhỏ này có thể đỗ xe, trên đường cái lại được lát đá, trong ngõ dù có vết bánh xe, lên đến trên đường lớn cùng sẽ toàn bộ bị xóa, có vết bùn gì thì cùng sẽ bị mưa cọ rửa sạch, bởi vậy nếu như đường xa, người đánh xe hoàn toàn có thể đợi ở trong ngõ, chỉ có kẻ xấu ở cách cùng không xa, ở khu đông thành này, mới không cần phải vận dụng xe, như vậy một khi bị người trông thấy ngược lại không ổn”.
“Đúng, tựa như có đạo lý” Bành Tử Kỳ sắc mặt bắt đầu biến hóa.
Hạ Tầm lại nói: “Đường gia nghèo khó, mà đưa người giả mướn xe ngựa, sử lưu manh, dùng tiền chuẩn bị, xa xi hơn mức cần thiết, cho nên bắt người tuyệt sẽ không là vì tiền tài; Đường gia vừa tới Bồ Đài, con trai bà ta dùng sửa nồi mài đao làm vi nghiệp, thường xuyên chạy bốn phương, hai người bà bà lại ỡ nơi khuất, thời gian ngẩn ngủn cùng không thể cùng người kết ứiù kết oán, cho nên cùng không có thể là vì ứiù, như vậy, cùng chỉ có mưu sắc. Kẻ háo sắc cho dù vì thanh danh nên có chỗ che đấu, nhưng hằng ngày vẫn sẽ truyền ra chút chuyện phong lưu, muốn tìm người hiềm nghi, cái này có thể lần ra manh mối”.
Bành Tử Kỳ ánh mắt bắt đầu có chút kinh ngạc, tuy nàng cùng mơ hồ đoán được chút ít nguyên do, nhưng không cách nào nói được có trật tự như vậy, “Dương Văn Hiên” đang đứng trước mặt cùng lãng tử không có phẩm đức ở trong nhận thức mà nàng biết tựa như có cách biệt một trời một đất vậy, vẻ chăm chú, tự tin ở trên mặt hắn… rất mê người.
Hạ Tầm cùng không phát giác tâm tư của nàng, tiếp tục suy tư nói: “Hai người Đường gia bà bà tuy làm nghề bà đờ, bởi vì vừa tới, người biết được cùng không nhiều lắm, chỉ có thể thông qua hàng xóm láng giềng mà truyền bá ra, người biết được nghề nghiệp của bọn họ cùng không nhiều lấm người, gặp qua Đường gia tiểu nương từ cùng càng ít. Cho nên. kẻ gặp sắc nảy lòng tham, hẳn là hộ gia đình lân cận, thậm chí tại nhà những người mà Đường gia bà bà đã từng đờ đẻ đã thấy quá Đường gia Tiêu nương từ.
Đây là một thị trấn nhỏ, ba tên lưu manh đều là người địa phương, hung phạm nên ở tại huyện Bồ Đài, ba lưu manh đã được sử dụng, tất không lý nào mà không nhận ra. nhưng bọn họ lại không có sợ hãi, có thế thấy được tất có chỗ dưa, hoặc là hung phạm sau màn này là hào cường nơi đây, bọn họ không dám đắc tội, tình nguyện gánh trách nhiệm đi tù. Hoặc là đúng như lời ngươi nói. người sau màn này có chỗ dựa mạnh mè, có thể giao thông quan phủ, chỉ chờ điều tiếng lắng xuống sẽ thả bọn họ ra. Mặc kệ bên nào, cùng có thể chứng minh, gia đình này rất có thế lực”.
Hạ Tầm tống kết lại nói: “Bởi vậy, kẻ xấu mà chúng ta muốn tìm. địa điểm CÓ thể tập trang tại vùng đông thành, người này nhất định rất có địa vị, không phú tức quý, hơn nữa tại bốn huyện có chút thanh danh phong lưu. như vậy mà nói. muốn tìm hung thủ có phải là dễ dàng hơn nhiều không?”
Bành Tử Kỳ cười duyên nói: “Thì ra người đọc qua sắch, quả nhiên rõ ràng rất nhiều đạo lý, ta còn tường rằng ngươi… ngươi… ừm, như vậy ngươi nói. chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Hạ Tầm chớp mắt mấy cái nói: “Là ngươi cố ý muốn lưu lại. chắc hẳn ngươi sớm đã có biện pháp, ta đang muốn hỏi một chút, ngươi có biện pháp nào?”
Bành Tử Kỳ ườn ngực nói: “Trong bụng ta cùng không có cong cong quẹo quẹo nhiều như vậy, ta nghi rất đơn giản, đêm nay ta bịt mặt lẻn vào huyện ngục, tìm ba lưu manh kia. một phen nghiêm hình tra tấn, không sợ bọn họ không nhận tội!”
Hạ Tầm mờ mịt nói: “Sau đó thì sao?”
Bành Tử Kỳ bị vẻ mặt của hán cùng làm cho mờ mịt theo: “Sau đó chưa nghĩ tới”.
Hạ Tầm sờ sờ cái mùi, cười khổ nói: “Quả nhiên quá đơn giản”.
Bành Tử Kỳ dương dương đắc ý nói: “Đó là đương nhiên”.
Hạ Tầm hỏi: “Lẻn vào huyện ngục rất dễ dàng sao?”
Bành Tử Kỳ nói: “Lao ngục nha môn châu huyện đều khá đơn sơ, ngoại trừ chỗ tử tù cùng trọng hình phạm, thì giam giữ phi thường lòng lẻo, mật báo cùng với người trong ngục, thậm chí lẻn vào cùng không khó khăn, khi ỡ tại Thanh châu nhà của ta..
Nàng đột nhiên ý thức được nói lộ miệng, vội vàng lè lười, sửa lời nói: “Bằng thân thủ của ta, lẻn vào nơi lơi lỏng như thế thì rất dễ dàng”.
Hạ Tầm nói: “Rất tốt, ngươi một phen nghiêm hình tra tấn, lù giặc ngoan ngoằn cung khai, thú nhận ra một Trương đại gia hoặc là Lý lão gia nào đó. Tiếp đó , ngươi làm cái gì?”
“Tiếp đó… tiếp đó..Bành Tử Kỳ khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên. lắp bắp nói không ra lời.
Hạ Tầm nói: “Cho dù khi ngươi dụng hình thì một ngục tốt cùng nhìn không thấy, ba lưu manh đều thành thành thật thật cung khai, không có đánh động tới người khác, sau đó ngươi sẽ xuất ra Quỷ nhãn thần đao, xông vào vị Trương đại gia hoặc là Lý lão gia gia kia, người cản giết người, phật cản giết phật, đối mặt một đám gà đất chó kiếng, giết cho thất điên bát đảo, sau đó đem Đường gia Tiếu nương tử chiến thắng trở về sao?”
Hạ Tầm gọng điệu chuyển sang cười nhạo có thể thấy rất rõ ràng, Bành Tử Kỳ khuôn mặt nóng đến có thể luộc trứng gà, cặp mắt xinh đẹp kia càng trừng càng lớn, hận không thể đem Hạ Tầm trừng cho chết.
Hạ Tầm vẫn tiếp tục nói: “Dùng võ phạm cấm, bản thân chỉnh là đang phá hòng trật tự, cho dù là người khi chưa có được thiên hạ thì cô vù ngươi dùng võ phạm cấm. nhưng một khi nắm giữ quyền lực thiên hạ, cùng tuyệt không cho phép có người đi phá hư trật tự hắn lập ra. Huống chỉ. người dùng võ phạm cấm có thể cam đoan suy nghi của mình là tốt. làm việc nhất định là sẽ có ích không?
Nếu như ngươi tìm được kẻ xấu, xông vào trong nhà hắn thì ngộ thương người vô tội làm sao bây giờ? Nếu như ngươi đơn thương độc mã, không có tìm được Đường gia nương tử, ngược lại đả thảo kinh xà, khiến cho kẻ xấu đem nàng dời đi, cũng tìm không được nliân chứng thì làm sao bây giờ? Nếu như quan không phải là Thực sự cấu kết, ngược lại đem ngươi đưa vào nhà tù, xem ngươi là một giang dương đại đạo, chém đầu ngươi, thì làm sao bây giờ? Nếu như ngươi phi thường phi thường may mấn. những vấn đề này tất cả đều không có phát sinh, ngươi thuận thuận lợi lợi mà đem người cứu ra, chẳng lề quan phủ sẽ không trị ngươi tội không làm sao luật pháp sao? Đến lúc đó ta không lẽ phải tới đại lao đi thăm Bành anh hùng sao?”
Bành Tử Kỳ bị hắn nói đến đỏ như là một nồi trứng tôm. ngay cả lỗ tai cùng đỏ lên, nàng hung hăng hỏi: “Nói nhảm nhiều như vậy, miệng ngươi klioog mòi sao?”
“Cảm ơn, miệng ta không mòi”.
Bành Tử Kỳ mùi chân giật giật, rất muốn đạp hắn một cước, lại gắng tự nhịn xuống, tức giận mà hỏi: “Vậy ngươi nói, làm sao bây giờ?”
Hạ Tầm chân mày có chút cau lại: “Ta biện pháp… rất nguy hiểm.
Bành Tử Kỳ lập tức tìm lại được cảm giác chỉếm cứ thượng phong, cười lạnh nói: “Thế nào, ngươi sợ sao?”
Hạ Tầm khẽ lắc đầu, chỉ vào chóp mùi của mình nói: “Ta không nguy hiểm” Rồi lại chỉ tay vào Bành Tử Kỳ nói: “Là ngươi nguy hiếm..
***
Đường Diêu Cử lòng nóng như lửa đốt, kích động chạy về ứiị trấn Bồ Đài.
Một chuyến đi ra ngoài này có thu hoạch lớn. khiến cho các nơi có rất nhiều giáo hữu tìm đến, Mã lão tứ còn xa từ Tá Thạch Bằng trại chạy đến, cùng hắn lấy được liên lạc, hắn sau này muốn tại Sơn Đông phủ an cư lạc nghiệp, có nhiều như vậy giáo hữu phân bố các nơi, sau khi nối lại liên lạc, đợi một thời gian hắn có thể tại Sơn Đông mở lại giáo đàn, đem nhất mạch Bạch Liên hương khói phụ tố hắn truyền xuống.
Không ngỡ hắn vô cùng cao hứng vừa về đến nhà, đã như sét đánh giữa trời quang vậy, nghe được tin tức vợ bị người bắt đi, Đường Diêu Cử biết nương tử đoan trang nhàn thục, cân thủ nữ tắc, không có khả năng cùng người Bỏ trốn, quẳng quang gánh xuống mà tức giận đuổi tới tri huyện nha môn, gõ lên trống kêu oan.
Hắn là một người không gốc không gác, Đan Huyện lệnh đối với hắn cùng không khách khí giống như đối với Hạ Tầm, tùy ý qua loa tắc trách vài câu liền đuôi hắn rời đi, Đường Diêu Cử đâu chịu Bỏ qua. tức giận nói vài câu, Đan đại lão gia giận tím mặt, chuoj cho cái tội la hét tại công đường, đánh cho hắn bốn mươi đại bản. đánh cho mông của Đường Diêu Cử nở hoa, đứng đi vào, nằm đi ra.
Người Hoài Tây đưa đến huyện thành Bồ Đài có gần trăm mười khẩu, trong đó có mười hộ đều là tín đồ đệ tử của Đường Diêu Cử, nghe nói Đường gia gặp chuyện không may, bọn họ đều tới Đường gia hỏi ứiăm. những ngừng người này cùng đi cùng hắn tới công đường huyện nha, mất thấy Đân đại lão gia dâm uy quá đáng, bọn họ tức mà không dám nói ra. chờ khi Đường Chưởng giáo chịu xong hình, lúc này mới nhịn cơn tức giận dìu hắn về nhà.
Có người đi lấy kim sang dược, Cận thận đắp lên cho hắn. Một đám người vây quanh hắn, ồn ào nghị luận, có lo lắng cho an nguy Đường gia nương tử, có chửi bới Tri huyện lão gia khổn nạn, nhưng thủy chung cùng thảo luận không ra điểm mấu chốt nào. Đường Diêu Cử dựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi, nghĩ tới tức phụ Hoàng thị đã bị bất đi một đêm, trong sạch sợ đã khó bảo toàn, không khôi lòng như đao cắt, lại nghĩ tới nương từ từ trước đến nay trinh liệt, một khi chịu nhục, chỉ sợ là muốn tự sát, càng xúc động phẫn nộ như điên.
Nhưna hắn hiện tại nghi nát óc cùng không ra đầu mối. Dựa ở trên giường sắc mặt tái nhợt trầm ngâm hồi lâu. Đường Diêu Cử cắn răng, hung hăng nói: “Vương Hồng Quang, Dương Thái, ứiáo ván cửa, đưa ta đi ra ngoài. La Lịch, đi trước dẫn đường, chúng ta đi gặp Lâm lão chưởng quầy”.
Hắn điểm danh ba người này cùng là người Hoài Tây cùng bị chuyển đến huyện Bồ Đài, đều ở trong hương đường của hắn đảm nhiệm chức vụ nhất định, chính là tâm phúc của hắn, vừa nghe hắn phân phó như vậy, La Lịch lập tức khẩn trương lên: “Chưởng giáo, người muốn… Mượn nhờ thế lực củ Lâm lão chưởng quầy?”
Đường Diêu Cử nói: “Bằng không… thì làm sao bây giờ?”
La Lịch nói: “Chưởng giáo, Lâm lão chưởng quầy đối với chúng ta cùng không có lòng tốt gì, lần trước hắn đăng môn bái phòng..
Đường Diêu Cử ảm đạm nói: “Long hãm nước cạn bị tôm dùa, hố lạc bình dương chịu khuyến khi… lúc này không giống ngày xưa, chúng ta là người đến từ bên ngoài, còn chưa có nơi dừng bước, tẩu tử của ngươi hôm nay lành dữ chưa biết, ta không nghĩ được nhiều như vậy, đưa ta đi!”
La Lịch bất đắc dĩ, chỉ phải oán hận dậm chân một cái. gầm nhẹ nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đi ứiáo ván cửa!”
***
Hạ Tầm dẫn theo Bành Tử Kỳ rời gia đình tá tóc, tìm một khách sạn vào ở, cất kỳ hành lý đi vào phòng trước khách sạn, tại một chỗ ở góc tường ngồi xuống, gọi rượu cùng thức ăn. Vừa mới ngồi xuống, Bành Tử Kỳ đã không thể chờ đợi được mà hỏi thăm: “Ngươi có tính toán gì không, nói mau nghe một chút, cứu người như cứu hòa đó”.
Hạ Tầm ứiỡ dài nói: “Người là đêm qua bị bắt đi, giở đây đã là buối trưa, nếu là có hòa, sớm đã đốt rụi rồi.
“Ngươi..Bành Tử Kỳ có loại xúc động cầm lấy bầu rượu gõ đầu hắn. lại nghe Hạ Tầm nói: “Hiện tại tới lúc này, nên phát sinh đều đã phát sinh, chúng ta có thể làm, cùng không kém tại nhất thời nửa khấc. Bình tình đi, ăn trước chút gì đó rồi nói sau. Nhưng mà, ta muốn lập lại lần nữa, chủ ý cùa ta, ngươi rất nguy hiếm”.
Bành Tử Kỳ mày liễu dựng lên, dứt khoát nói: “Ngươi nói đi, muốn ta làm như thế nào? Lên núi đao xuống biển lửa. có chút nhăn mày, ta cùng không phải là hảo hán”.
Hạ Tầm nói:“Lên núi đao xuống biến lửa. ngược lại không cần. chỉ có điều… cần ngươi mạo hiểm dẫn kẻ xấu tự lòi đuôi”.
Bành Tử Kỳ ngạc nhiên nói: “Ta? Ta làm thế nào dẫn kẻ xấu đi ra?”.
Hạ Tầm nói: “Kẻ xấu này chỉ vì Đường gia nương tử có vài phần tư sắc, liền không tiếc một cái giá lớn, đã làm ra hành vi như thế, cho thấy là người hảo sắc như mệnh, nếu như trong huyện Bồ Đài đột nhiên xuất hiện một đại cô nương xinh đẹp đáng yêu, lại là từ vùng bên ngoài chạy đến nương nhờ họ hàng bằng hữu, nhưng không may mắn không có tìm được thân ứiích. một khi mất tích cùng không có người đê ý tới, ngươi nói hắn có thể lại ra tay nữa hay không”.
“Vậy thì không cần phải nói, cò ngay bên cạnh ố hắn cùng ăn, sẽ Bỏ qua một cô nương từ bên ngoài tới sao? Nhưng mà, chúng ta ở đâu mà tìm cho ra một cô nương gia xinh đẹp đáng yêu? Cho dù tìm ra, một nữ nhi tầm thường, một khi đi vào ố soi động dâm, nếu… nếu… chăng phải hại người ta sao?”
Nhìn thấy ánh mắt Hạ Tầm đang nhìn mình có chút cố quái. Bành Tử Kỳ dần dần hiếu được, chậm chạp nghi hoặc chỉ vào chóp mùi mình, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi không phải… không phải nói ta đi?”
Hạ Tầm vội nói: “Ta là nói nữ giả nam trang, nữ giả nam trang, không đúng không đúng, ta là nói nam giả trang nữ trang, nam giả trang nữ trang…”
Bành Tử Kỳ vừa muốn phát tác, chợt nghe có người phành một tiếng vỗ bàn nói lớn: “Ban ngày ban mặt, lang lảnh càn khôn, trong huyện Bồ Đài lại phát sinh chuyện cường bắt dân nữ, thật khiến cho người ta khó có thể tin!”
Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ỡ gần cửa sồ vừa mớ] ngồi xuống hai người, người lên tiếng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, một thân nho sam. gương mặt đoan chính, mày rậm như mực, hai mất có thần, tuy là ăn mặc một thân nho sinh, nhưng bộ dáng tức giận này lại rất có vài phần khí khái cương nghị quả cảm.
Người ngồi đối diện hắn cùng là một thân nho sam. tuồi cùng hắn tương tự, mặt chữ quốc, mi chữ nhất, khuôn mặt thanh tú, khí chất nho nhà, mở miệng nói: “Kỷ huynh, trước mất vụ án không rõ, cùng chưa chắc đã là cường bắt dân nữ, từ tình huống trên đường mà thấy, cùng khó nói không phải phụ nhân kia không tuân thủ nữ tấc, tại Hoài Tây có thân mật, hôm nay tìm tới cữa. làm cho nàng vứt bỏ tất cả mà chạy theo”.
Thư sinh họ Kỷ ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha, Hiền Ninh à hiền ninh, ngươi làm người quá ngây thơ rồi.
Huyện thái gia nói chuyện quỷ, có thể gạt được ngươi, lại lừa gạt không được Kỷ Cương ta!”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan