Đọc truyện Cẩm Tú Đích Nữ – Chương 11: Phụ Thân Của Nghiệt Chủng Là Ai?
Liễu lão thái thái cũng không chịu nổi ánh mắt của những vị phu nhân khác như đang muốn đâm vào xương cốt bà, khuôn mặt tràn đầy tức giận, trách mắng: “Nhìn xem ngươi dạy dỗ nữ nhi làm được chuyện tốt gì, gây ra chuyện mất hết thể diện Liễu gia, còn không mau đưa nó trở về, đứng lại nơi này không thấy xấu hổ sao?”
Liễu đại phu nhân so với Liễu lão thái thái lại càng cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác, liếc mắt dò xét Tề phu nhân, trong ánh mắt âm lãnh tới cực điểm, đỡ Liễu Dịch Thanh nhanh chân rời khỏi nơi này.
Đứng ở phía sau luống hoa hồng đang được cắt sửa, Vân Khanh lẳng lặng thưởng thức trò hay rồi mỉm cười lạnh lùng, còn muốn chạy? Cho các người rời khỏi đây cũng không phải việc gì lớn, kịch hay cũng chỉ mới bắt đầu. Sửa sang lại vạt áo, nàng nhẹ nhàng chậm rãi từ phía sau bước ra: “Nương, chỗ này có chuyện gì sao, làm phiền các vị phu nhân phải đứng lại đây?”
Giọng nói này đưa sự chú ý của mọi người trở lại, ngay từ đầu vào đây mục đích chính là muốn tìm Trầm gia đại tiểu thư, Tạ thị từ từ bước đến hỏi: “Vừa rồi nương nghe Tề phu nhân nói con choáng váng như muốn ngã, tại sao đi vào tìm lại không tìm được con?”
Ánh sáng màu vàng từ bên trên chiếu xuống, xuyên qua những tán hoa mà hoa tượng phí tâm tạo thành, lướt qua khuôn mặt trắng nõn như tuyết của Vân Khanh, gương mặt nàng mang theo ý cười thanh nhã, làn váy lay động như đóa hoa nở rộ, đi tới bên cạnh Tề phu nhân mới khẽ cười rồi nói: “Lúc đầu có chút đau, có thể do ban ngày trời nắng, nữ nhi phơi nắng nên choáng váng đầu óc, nghỉ ngơi một lúc nên không sao, vừa lúc nghe được các ma ma tuần tra ở Lê viện bắt được một tên trộm nhỏ, con liền đi qua xem sự tình thế nào, tránh ảnh hưởng đến khách mời.”
Lời giải thích vừa nói ra, Tề phu nhân nảy sinh vài phần nghi ngờ, bà rõ ràng đã hạ thuốc mê, vì sao Vân Khanh không xảy ra chuyện gì, còn Vương Nhị Cẩu kia chạy đi chỗ nào. Bà bị Liễu đại phu nhân liếc nhìn vài lần, chỉ mong Vân Khanh xảy ra chuyện xấu, có thể đem sự tình của Liễu Dịch Thanh nhanh chóng trôi đi.
“Con thật sự là không cẩn thận, ngộ nhỡ hắn còn có đồng bọn, con chỉ là một cô nương, gặp phải chúng thì biết làm sao?” Tạ thị nhìn thấy Vân Khanh đứng bên cạnh mình, biết là không có chuyện gì, mới nói tiếp: “Vậy tên trộm kia đang ở đâu?”
“Mấy ma ma đã bắt được, đợi lát nữa sẽ đưa đến đây, nhưng có chuyện gì với biểu tỷ vậy?” Vân Khanh tò mò liếc nhìn Liễu Dịch Thanh, mơ hồ bị nha hoàn của Liễu đại phu nhân là Bách Hợp làm cho giật mình.
Tạ thị không nghĩ đến kể chuyện xấu hổ như vậy cho con gái nghe, lại bị một vị phu nhân đứng bên cạnh tiếp lời: “Còn có thể có chuyện gì sao, nàng ta vừa rồi cùng Tề công tử vụng trộm yêu đương bị chúng ta bắt gặp, lại bị nhìn ra chưa kết hôn đã mang thai, thật là xấu xa.”
“A!” Vân Khanh lập tức thốt lên kinh ngạc, che miệng nhỏ giọng nói: “Biểu tỷ đã có thai, vậy Tề công tử phải nhanh cưới nàng mới phải.” Nàng mặt hơi cúi xuống, khóe mắt mang theo vài phần thương cảm tự nhiên, giọng nói phảng phất chút muộn phiền như có như không.
Lúc này các vị phu nhân mới nhớ đến, tuy các nàng đều nhìn về phía Liễu Dịch Thanh, nhưng phụ thân của đứa nhỏ trong bụng nàng ta là ai còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị Liễu lão thái thái cắt ngang. Tề công tử không phải là vị hôn phu của Vân Khanh sao? Biểu tỷ cùng vị hôn phu của biểu muội ở trong nhà người ta yêu đương vụng trộm, đúng thật là chuyện gì cũng có thể xảy ra.
“Tề công tử, dù thế nào, ngươi cũng là hôn phu của Trầm tiểu thư, lại cùng biểu tỷ của nàng yêu đương vụng trộm, ám kết châu thai, gia phong của Tề gia chính là như thế này sao?” Tri phủ phu nhân nhìn một lúc lâu nhưng không nói nhiều, lúc này cũng cảm thấy có chút không thuận mắt.
Tri phủ phu nhân đã nói vậy, Tề phu nhân cũng có chút bối rối, Liễu gia ở Dương Châu là thế gia vọng tộc đứng đầu, nhưng người có quyền hành cao nhất lại là Tri phủ đại nhân, nếu Tri phủ đại nhân biết Tề Thủ Tín làm ra chuyện như vậy thì đợt khảo hạch sáu tháng cuối năm của Tề lão gia coi như là thất bại, bà quả thực không dám tưởng tượng tiếp, lập tức lắc đầu nói: “Không phải vậy, con trai thiếp chỉ là giúp Liễu tiểu thư thổi hạt bụi trong mắt mà thôi, đứa nhỏ trong bụng nàng ta không phải của nó, loại chuyện này sao nó có thể làm ra được.” Bà nói xong liền lấy khuỷu tay chạm vào Tề Thủ Tín, hắn ta cũng phụ họa: “Đúng vậy, tiểu sinh sẽ không gây ra những chuyện hoang đường như vậy, còn phải nhờ phu nhân phân xử.”
Sau khi ăn thuốc của Vấn lão thái gia, bụng Liễu Dịch Thanh đã giảm bớt đau đớn, ý thức từ từ khôi phục, lông mi khẽ chớp rồi mở to mắt, Vân Khanh nhận ra vội hướng Tri phủ phu nhân cúi thấp thân mình: “Phu nhân, Vân Khanh tuy là con dâu chưa qua cửa của Tề gia, nhưng đối với gia phong vẫn có hiểu biết, Tề công tử không phải là người như vậy, nhưng nay biểu tỷ ngất xỉu, đứa con trong bụng tỷ ấy cũng không rõ phụ thân là ai, chuyện xảy ra như vậy còn không chịu thừa nhận. Xưa nay có câu, trộm người làm thiếp, nam nhân này, ngay cả vị trí thiếp thất còn không chịu hứa cho biểu tỷ, chỉ sợ muốn bao dưỡng nàng như ngoại thất mà thôi, van cầu người giúp biểu tỷ tra xét, tỷ tỷ là chính thất trưởng nữ của Liễu gia, sao có thể để cho người ta tùy tiện sỉ nhục.”
Giọng nói nàng uyển chuyển, mang theo ý lo lắng, cử chỉ tao nhã, dung mạo long lanh, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra khí chất hơn người, nhan sắc tuyệt mỹ cứ như vậy nổi bật lên, làm cho mọi người nhìn thấy đều sinh ra một chút thân mật dễ gần.
Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy Tề gia công tử cùng biểu tỷ của nàng vụng trộm yêu đương, nàng cũng không có lấy nửa phần tức giận, ngược lại còn vì hai người kia nói đỡ, phong thái và trí độ như thế này liệu có nữ tử bình thường nào có thể có.
Tri phủ phu nhân không kìm được xúc động trong lòng, nữ tử như vậy, nếu không phải sinh ra trong gia đình thương nhân, con đường tương lai phía trước chắc chắn vô cùng tươi đẹp, sao có thể kết duyên cùng người như Tề Thủ Tín, dù có dùng hoa ngôn xảo ngữ cũng không thể nào che dấu được việc hắn không được giáo dưỡng tử tế, bà che dấu cảm xúc, mở miệng nói: “Cũng là làm khổ ngươi, ta sẽ đem phụ thân đứa nhỏ tìm ra, dù thế nào cũng phải bắt hắn cho biểu tỷ ngươi một vị trí thiếp thất.”
Liễu lão phu nhân cũng Liễu đại phu nhân nghe xong lời này, hàm răng cắn chặt, một lời Vân Khanh nói ra đã xác định thân phận Liễu Dịch Thanh, không phải ngoại thất thì chính là thiếp thất, nói theo lẽ phải, không thể phản bác, các bà không nói nên lời, lại càng không thể mở miệng, chỉ cần nói chuyện, mọi người đều chú ý về các bà, việc này là không thể được.
Nửa tỉnh nửa mê, Liễu Dịch Thanh cắn răng nghe hết những lời trên, toàn thân sinh ra một trận tức giận, mở to mắt, gạt đi đôi tay của Bách Hợp, chạy tới trước mặt Tề Thủ Tín: “Chàng sẽ không làm chuyện hoang đường như thế đúng không? Phụ thân đứa nhỏ trong bụng thiếp là ai? Chàng muốn thiếp trở thành ngoại thất để bao dưỡng thật sao?”
Việc bất ngờ xảy ra làm mọi người trở tay không kịp, ngoại trừ Vân Khanh đã sớm chờ đợi màn kịch này. Chính thất trưởng nữ Liễu gia sao có thể cam tâm làm thiếp, nếu Liễu Dịch Thanh không lo lắng thì mới là chuyện lạ.
Tề Thủ Tín bị nàng ta đẩy lui phía sau, sắc mặt kích động, nhìn về phía mấy vị phu nhân khẽ liếc mắt rồi vội vàng phủ nhận: “Liễu tiểu thư, tiểu thư đừng như vậy, vừa rồi chẳng qua là ta giúp tiểu thư thổi bụi trong mắt, chẳng qua chỉ là hiểu lầm, tiểu thư không thể đẩy đứa con hoang không rõ phụ thân là ai lên người ta.” Hắn còn muốn sang năm thi cử nhân, tuyệt đối không thể vào lúc này rơi xuống chuyện gian dâm nữ tử làm tổn hại thanh danh, khẽ nháy mắt ra hiệu Liễu Dịch Thanh để nàng ta tạm thời không làm lớn chuyện.
“Thổi bụi? Ai cùng chàng thổi bụi, vừa rồi chàng còn ôm thiếp, nói đời này chỉ yêu mình thiếp, chỉ lấy thiếp làm vợ, hiện tại lại nói nhi tử của mình là con hoang, chàng nghĩ mọi chuyện có thể chối bỏ dễ dàng như vậy!?” Liễu Dịch Thanh tức giận đến run rẩy, lông mày dựng thẳng, làm sao có thể nhận ra ánh mắt của Tề Thủ Tín. Tề phu nhân thấy vậy, sợ nàng ta lộ ra chuyện không hay, vội vàng đi đến giữ lấy tay nàng: “Liễu tiểu thư, ngươi không cần phải làm vậy…”
Tức giận trên người Liễu Dịch Thanh không phải nói hết là hết được, nàng ta gạt tay Tề phu nhân ra, lại nhớ tới vừa rồi bà cũng nói bản thân mình không phải đang mang cốt nhục Tề gia, lạnh lùng mỉm cười, lấy trong tay áo một khối ngọc bội, đưa ra trước mặt mọi người: “Đây là ngọc bội gia truyền của Tề gia, các người còn muốn không nhận sao? Tề Thủ Tín, ta nói cho ngươi biết, ngươi dám làm sẽ phải dám nhận! Đừng mơ tưởng bắt ta làm thiếp! Những lời người nói, một câu một chữ ta đều chưa quên, chờ đến lúc ngươi cùng Trầm gia từ hôn liền cưới ta làm vợ, bây giờ ngươi lại phủ nhận sao!”
Nàng ta phốc môt tiếng, quỳ gối xuống trước mặt Tri phủ phu nhân, không để ý đến sắc mặt đang thay đổi của những người xung quanh: “Van xin phu nhân chứng giám, đây mà miếng ngọc Tề gia nhiều đời truyền cho con dâu, đứa con trong bụng dân nữ là cốt nhục Tề gia!”