Đọc truyện Cẩm Tú Đích Nữ – Chương 10: Chưa Chồng Mà Đã Mang Thai Bị Bại Lộ
Lúc này sắc mặt của Liễu lão phu nhân, Liễu Đại phu nhân, Tề phu nhân, Tề Thủ Tín liền thay đổi, Liễu Đại phu nhân cùng Tề phu nhân vội vàng giúp đỡ Liễu Dịch Thanh liền đi ra phía ngoài.
Những sự cố liên tiếp xảy ra, Tạ thị cả kinh có chút ngây người, cho tới giờ khắc này mới kịp phản ứng, nhất thời tức giận đầy ngực. Tề Thủ Tín này, rõ ràng cùng Vân Khanh có hôn ước, nay lại ngang nhiên cùng nữ tử khác có tư tình? Hơn nữa không phải nha hoàn của Tề Phủ, mà là thân thích của Thẩm phủ, tiểu thư Liễu gia! Đây không phải là trước mặt mọi người đánh vào mặt con gái của bà sao?
Gia đình không biết điều như vậy, đem con gái mình gả vào đó, như đưa vào hang sói, bà chỉ có một đứa con gái, không nói là phải gả vào một nhà thanh danh hiển hách, cũng phải môn đương hộ đối, thủ lễ biết sỉ.
Lần đầu tiên trong đời, Tạ thị có ý định muốn từ hôn.
Bà âm trầm nghiêm mặt nhìn thoáng qua Tề Thủ Tín, Tề Thủ Tín vội vàng tránh đi ánh mắt của bà, không dám cùng bà đối diện, liền ngay cả Tề phu nhân cũng không dám đem đôi mắt chuyển tới bên Tạ thị, ở Thẩm phủ làm khách bị bắt quả tang chuyện yêu đương vụng trộm, bọn họ sau này, làm sao dám nhìn mặt Tạ thị, nói cũng không nên lời.
Thu hồi ánh mắt phẫn hận, Tạ thị cũng không muốn trước nhiều người ồn ào, nhắc nhở các vị phu nhân kia rằng gã nam nhân đó này là con rể tương lai của bà, dù sao vị hôn phu của con gái mình làm ra chuyện như vậy, con gái cũng sẽ không có mặt mũi, sắc mặt hòa hoãn lại, mới mở miệng nói: “Đây là có chuyện gì?”
Liễu Đại phu nhân lúc này đã muốn áp chế lửa trong lòng, chỉ nghĩ đến như thế nào che dấu gièm pha này, chớp mắt, cúi đầu nhìn vết máu trên váy, đôi mắt chợt lóe sáng, oán trách nói: “Cái con bé này, thật sơ ý hết sức vậy đó, ngay cả nguyệt sự của mình khi nào đến cũng không biết, phiền các vị phu nhân, ta trở về nhất định sẽ dạy bảo nó lại cẩn thận.”
Thất lễ cùng mang thai hai chuyện so với nhau, quả thực là nhỏ không thể nhỏ hơn, cho nên Liễu lão thái thái trong lòng không ngờ, cũng không còn nói cái gì.
Tạ thị tuy rằng đối Liễu Dịch Thanh ấn tượng là kém tới cực điểm, những vì mặt mũi bên ngoài cũng không muốn làm ra lớn chuyện: “Nếu là nguyệt sự đến, nên nhanh đến trong khách phòng đi, Phỉ Thúy, ngươi sai người đi tìm một bộ quần áo cho biểu tiểu thư thay, rồi đến dặn dò phòng bếp nấu canh gừng nước đường đỏ.”
Nhưng trong lòng bà lại suy nghĩ khác, bà nàng nhớ rõ trước kia từng cùng Liễu Đại phu nhân nói qua khi nguyệt sự đến Vân Khanh đều đau, Liễu Đại phu nhân thực vui mừng nói Liễu Dịch Thanh, Liễu Dịch Nguyệt hai đứa con gái của bà ta thân thể rất tốt, hàng tháng tới quy luật, cũng sẽ không đau đớn giống nữ tử khác, sao hôm nay lại đột nhiên đau thành như vậy, giống như sinh non. Nghĩ đến đây, nội tâm cả kinh, lại nhìn sắc mặt Liễu Dịch Thanh, càng trở nên nghi ngờ.
“Được, được.” Liễu Đại phu nhân liên tục gật đầu, ước gì nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đang ở lúc này, Hổ Phách từ đâi đi đến, đi theo phía sau một ông lão, tóc bạc mặt nhăn, trường bào màu xanh, Vân Khanh tò mò liếc mắt nhìn ông ta một cái, mặc dù tuổi tác cao, nhưng hai mắt quắc thước, nhìn rất có thần, không giống đại phu bình thường.
Đi đến bên người Tạ thị, Hổ Phách hành lễ nói: “Phu nhân, đại phu đã mời tới.”
Vốn thỉnh đại phu là muốn xem Vân Khanh choáng váng đầu, hiện tại cũng thật đúng lúc, Tạ thị có nghi ngờ, vừa vặn có thể cho đại phu nghiệm chứng, vội vàng hữu lễ mở miệng nói: “Đại phu, đây là cháu gái bên ngoại của ta, con bé hiện đang đau bụng, ngài nhìn xem một chút.”
Lão đại phu kia cũng không nói chuyện, liếc mắt xem Tạ thị một cái, gật gật đầu, vén áo choàng ngồi xổm xuống chuẩn bị bắt mạch cho Liễu Dịch Thanh, Liễu Đại phu nhân vừa thấy đại phu đến thì mặt đã tái nhợt nay càng thêm trắng bệch, liên tục kêu khổ, một tay bắt lấy tay lão đại phu hất mạnh ra, nhíu mày nói: “Ngươi là thầy lang từ trong rừng ra à, sao ta chưa từng thấy qua ngươi, con gái của ta là cháu gái trưởng Tạ gia, đâu thể để một đại phu bên đường tùy tiện xem mạch.” Dù bất cứ giá nào, tuyệt đối cũng không thể cho đại phu bắt mạch, chỉ cần bắt mạch, sẽ biết chuyện Dịch Thanh mang thai.
“Lão phu cả đời làm y, nhưng thật ra lần đầu tiên nghe được có người mắng ta thầy lang từ trong rừng.” Lão đại phu hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói đã tràn ngập kiêu ngạo, ngay cả đại phu danh y quán bình thường ngồi công đường xử án cũng không có loại khí thế này.
Tri Phủ phu nhân nghe thanh âm này giống như đã từng nghe qua, nên mới đem ánh mắt chuyển qua trên mặt lão đại phu, cẩn thận dò xét, không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì trái tim bà đạp lạc mấy nhịp, trên mặt tươi cười nói: “Vừa rồi nhìn qua thấy thật quen mắt, thì ra là Vấn thái y.” Cha của bà ta là quan viên kinh thành, khi còn là cô nương từng một lần gặp qua ngự y, lúc ấy phụ thân giới thiệu cho bà vài câu, ấn tượng khắc sâu.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Liễu Đại phu nhân đều trở nên xanh xao, Đại Ung Triều trăm năm, trừ Ngự gia Thiên Tử, Mộc gia quý nữ nhiều thế hệ nổi danh, còn có một gia tộc nổi danh đó là thần y Vấn gia, y thuật của Vấn gia lừng danh thiên hạ, từ đệ nhất đại tổ tiên thần y đều là khai quốc Kiền Đế sở dụng, mỗi đời đều là ngự y trong cung, nhiều thế hệ vì Ngự gia Thiên Tử cống hiến sức lực.
Vấn thái y nay đã sáu mươi, năm nay đúng là cáo lão hồi hương, lúc Hổ Phách cầm bái thiếp đi ra ngoài thỉnh đại phu, đại phu ở Hồi Xuân quán đều đã ra ngoài chẩn bệnh, đúng lúc Vấn Lão Thái Gia đến Hồi Xuân quán vấn an lão hữu, liền thuận tiện thay lão hữu đến khám bệnh tại nhà.
“Không dám nhận, cũng không phải thái y gì, ta chỉ là một đại phu vân du bốn phương thôi!” Vấn Lão Thái Gia phẩy tay, hai ngón tay để trên mạch đập Liễu Dịch Thanh, càng không cho ông bắt mạch, ngược lại ông càng muốn xem.
Lúc này đây, Liễu Đại phu nhân không dám ngăn trở, những câu vừa rồi cũng đã đủ làm bà ta sợ mất hồn rồi.
Trong mắt lão y thoáng hiện ánh sao, Vấn Lão Thái Gia hừ một tiếng, đem trái tim mấy người Liễu Đại phu nhân đều sắp vọt hết ra ngoài, nếu là đại phu khác, bọn họ còn có thể ngoài sang trong tối, âm thầm chỉ uy hiếp một phen, nhưng đây là Vấn Lão Thái Gia, bọn họ thực sự không còn cách nào khác, giống kiến bò trên chảo nóng, thật bất lực.
Mạch đập ở dưới ngón tay có chậm rãi nhẹ nhàng, khi nhẹ khi yếu kém, Vấn Lão Thái Gia nhíu mày, nhìn lướt qua Liễu Dịch Thanh, xem cách ăn mặc của nàng ta hẳn là cô nương vẫn chưa lấy chồng, thế nhưng làm ra chuyện như vậy, thật sự là nề nếp gia đình bại hoại.
“Mang thai hơn một tháng, cũng không biết chú ý, còn uống canh lạnh, không sợ tổn hại thân mình sao.” Vung tay áo, Vấn Lão Thái Gia đứng lên, ôn hoà nói, mở cái hòm thuốc bên mình lấy ra một viên thuốc, cho Liễu Dịch Thanh nuốt xuống.
Lời nói của ông nhẹ nhàng tử tốn, những người khác lại có cảm giác như sấm sét nổ quanh đây, cứng đờ cả đám không thể động đậy.
Lúc này cũng không còn ai đi nhớ Liễu gia ở Dương Châu là thế tộc của một phương, trên mặt là vẻ khinh thường không hề có chút che dấu, mới vừa rồi Liễu Dịch Thanh cùng Tề Thủ Tín hai người ở đằng sau ôm ấp, bị bọn họ kiên quyết cưỡng từ đoạt lý nói thành thổi bụi, đã là ngầm
nở nụ cười khinh bỉ, nay lại nghe được Vấn Lão Thái Gia chẩn đoán, chỉ cảm thấy Liễu Dịch Thanh kia da mặt dày gần như có thể đi đúc tường thành, cô nương chưa lấy chồng ở nhà người ta thông đồng với hán tử thì cũng thôi đi, thế nhưng trong bụng còn có nghiệt chủng, đúng là đồi phong bại tục mà!