Bạn đang đọc Cầm Thánh Vương Phi FULL – Chương 39: Hai Huynh Muội Khanh Rất Là Có Duyên Đấy!
Lâm Tuyết Sênh vừa từ bên ngoài sảnh tiệc trở vào liền chứng kiến cảnh Trần công công tuyên đọc Thánh chỉ ban hôn cho Cơ Tuyết, người kia lại là Kỳ Vương mà ả một lòng ao ước.
Năm năm trước, Lăng Kỳ cùng đại quân chiến thắng Bắc Ly khải hoàn trở về, Lâm Tố Sênh khi đó mới chỉ mới mười bốn tuổi.
Nhìn thấy Lăng Kỳ một thân áo giáp oai phong lẫm liệt, mặc dù nghe nói đã bị hủy dung nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất cao cao tại thượng của hắn, Lâm Tố Sênh khi đó đã thực sự rung động trước vị Đại tướng quân kia.
Thế nhưng điều mà ả thực sự coi trọng là thân phận cùng địa vị của hắn, chứ không phải hoàn toàn do khí chất kia.
Sau đó không lâu Lăng Kỳ lại trở về biên quan, mãi ba năm sau đó ả mới lại được nhìn thấy hắn.
Tìm hiểu mới biết bên cạnh hắn không hề có bóng dáng nữ nhân cho nên trong thời gian ba năm này, ả không ngừng nỗ lực, cố gắng để danh tiếng của mình vang xa, chờ ngày Lăng Kỳ trở về sẽ tạo được ấn tượng tốt đối với hắn, để hắn chú ý đến ả, yêu thích ả, thú ả làm Vương phi.
Lâm Tố Sênh cũng không ngừng thủ thỉ bên tai Lâm Túc – phụ thân ả – giúp ả gặp được Lăng Kỳ, để ả có thể mau chóng làm cho hắn chú ý cùng yêu thích thì con đường tiến tới vị trí Vương phi gần thêm một bước.
Chỉ là thời gian Lăng Kỳ ở tại kinh thành quá ít nên Lâm Tố Sênh đến nay vẫn chưa có cơ hội gặp được riêng hắn.
Hôm nay lại chính tai nghe thấy vị trí Vương phi của Lăng Kỳ bị chính nữ nhân mà ả căm ghét nhất chiếm lấy, ả làm sao lại không căm hận đây?
Cơ Tuyết, nếu như ta không có được, ngươi cũng đừng hòng chiếm được thứ gì! – Lâm Tố Sênh nói trong lòng.1
Mục đích chính khi đến Thừa tướng phủ của Lăng Bình đã đạt được, hắn cũng không cần phải nán lại đây thêm, bèn đứng lên cất giọng: “Thánh chỉ cũng đã được chiếu cáo, Cơ thừa tướng mau chóng chuẩn bị gả ái nữ của khanh đi.
Sính lễ Trẫm cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ngày mai sẽ cho người đưa đến.”
Bước đến trước mặt Cơ Tuyết, Lăng Bình nhướn mày nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: “À, Trẫm quên nói với khanh, Cửu Vương Lăng Kỳ là Hoàng đệ của Trẫm, cũng chính là sư huynh của khanh.
Hai huynh muội khanh rất là có duyên đấy!”
Nói dứt lời, Lăng Bình cười lớn rồi mới cất giọng: “Được rồi, Trần công công, hồi cung.” Sau đó hiên ngang bước ra ngoài.
Trần công công nghe thấy Lăng Bình hạ lệnh liền nhanh chóng hô to: “Khởi giá hồi cung!”
Tất cả người trong yến tiệc lần nữa quỳ xuống kinh hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Cơ Tuyết lúc này vẫn còn chưa hồi thần, lâm vào trầm tư, nhớ lại những lời Lăng Bình vừa nói riêng cùng nàng.
Nếu người được tứ hôn cùng nàng là đồ đệ của Nam Cung Giác, cũng là sư huynh của nàng thì thế nào? Nàng cũng thấy không có gì đáng để suy ngẫm, dù sao nàng cùng hắn cũng chẳng thân thuộc, cũng chưa từng nghe nói, thậm chí còn chưa từng gặp qua.
Vậy cuối cùng ý tứ của vị Hoàng đế kia là gì?
Lăng Kỳ?
Cơ Tuyết cười mỉa mai.
Thì ra một chữ “Kỳ” trên cây sáo kia chính là chữ “Kỳ” trong tên của Cửu Vương, hại nàng lại nhớ đến nam nhân cũng có một chữ “Kỳ” trong tên của hắn.
Ài, đúng là có duyên không phận.
Cùng tên nhưng khác họ, suy cho cùng cũng là hai người hoàn toàn khác biệt.
Hoá ra cuối cùng người tự mình đa tình lại chính là nàng!
Cơ Tuyết vẫn còn quỳ gối chưa đứng lên, lúc này một ả nha hoàn không biết từ đâu tới “vô tình” đụng vào nàng khiến bình trà nóng ả đang cầm trên tay liền lập tức đổ xuống trên đầu nàng.
Thật may nước trong bình không quá nóng nên không khiến nàng bị phỏng mà chỉ thấy da đầu hơi tê dại.
Cơ Tuyết không nghĩ nhiều liền tháo mạng che mặt ném đi để trà nóng không làm hỏng mặt nàng, sau đó phản ứng cực kỳ nhanh, với lấy chậu nước rửa tay gần nơi nàng đứng nhất dội lên đầu, khiến nàng bây giờ trông vô cùng chật vật.
Cơ Hàng đứng bên cạnh nàng không khỏi chấn kinh: “Tuyết nhi, con thế nào rồi?”
Cơ Tuyết lắc đầu: “Con không sao, gia gia không cần lo lắng.”
Phụ mẫu cùng hai vị ca ca của nàng cũng mau chóng lại gần hỏi han.
“Tuyết nhi, con không sao chứ?” Lâm Ái My cầm lấy tay nàng tỏ ra lo lắng.
Cơ Vũ nhíu mày nhìn nàng: “Muội muội, mặt của muội…?”
Cơ Tuyết vội vàng sờ lên mặt: “Mặt của muội bị làm sao?”
“Muội không thấy đau sao? Không phải bị hủy dung đến nỗi ngốc luôn rồi đi!” Cơ Vũ sắc mặt trầm trọng nói.
Cơ Vĩnh Sơn là người bình tĩnh nhất vội kinh hô: “Mau mời thái y.”
Trong số những người đến chúc thọ Cơ Hàng, Từ Hiên – thái y trong cung, nghe thấy Cơ Vĩnh Sơn lo lắng gọi thái y thì tức tốc tiến đến chỗ Cơ Tuyết, cất giọng: “Cơ Thừa tướng, có hạ quan.”1
Trên mặt Cơ Vĩnh Sơn liền lập tức dịu đi vài phần, mau chóng nhường chỗ để Từ Hiên đi vào xem bệnh cho Cơ Tuyết.
“Mau đưa Cơ tiểu thư vào bên trong để lão phu chẩn bệnh.” Từ Hiên nét mặt có chút ngưng trệ nói tiếp.
Cơ Tuyết cảm thấy bản thân không có việc gì quá nghiêm trọng nhưng vì không muốn những người bên cạnh nàng lo lắng, liền thuận theo vị thái y kia sải bước vào trong.
Cơ Hàng cùng mẫu thân nàng vô cùng lo lắng nên cũng đi theo vào trong.
Cơ Vĩnh Sơn cùng hai nhi tử ở lại dàn xếp sự vụ trong yến tiệc.
Một màn kia từ đầu đến cuối đều lọt vào mắt Lâm Tố Sênh.
Trên mặt ả lúc này là một bộ dáng vô cùng hả hê, nụ cười nơi khoé miệng thêm vài phần hung ác.
Bảo sao luôn không dám để lộ mặt thật, thì ra là không sánh được với ta!
Cơ Tuyết, đây đều là ngươi tự mình chuốc lấy.
Tốt nhất là bị hủy dung luôn đi, để xem Kỳ Vương còn thú ngươi nữa hay không? Đấu với ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách.
Ha ha…!
Mang theo bộ mặt giả trân đi đến chỗ Cơ Vĩnh Sơn, Lâm Tố Sênh tỏ vẻ lo lắng: “Cơ thúc, tiểu Tuyết không có gì đáng ngại chứ?”
Cơ Vĩnh Sơn khẽ lắc đầu: “Không có việc gì, con không cần lo lắng.”
Lâm Tố Sênh mỉm cười: “Tiểu Tuyết không có việc gì thì tốt.”
Miệng nói ra lời an ủi nhưng trong thâm tâm ả thì cắn răng nghiến lợi: Tốt nhất là bị phỏng thật nặng vào, để xem còn dám cùng ta đọ nhan sắc?
Nhìn thấy trong nhà Cơ Hàng xảy ra biến hóa, người đến dự tiệc cũng biết đến lúc phải tàn cuộc, liền lục tục cáo từ ra về, dù sao cũng không còn gì để nghe để nhìn nữa.
Lâm Chính tuy không nói lời nào nhưng lão cũng lo lắng không kém, trước khi rời đi dặn dò Cơ Phong: “Đợi thái y chẩn trị cho Tuyết nhi xong, nhớ cho người đến nói với ta một tiếng.”
Cơ Phong gật đầu: “Vâng, gia gia.”
“Được, vậy ta trở về đây.” Lâm Chính thở dài một cái rồi dẫn theo Lâm Tố Sênh rời đi.
Lúc này bên trong một căn phòng gần với nơi tổ chức yến tiệc nhất, Từ thái y đang một mình ở bên trong chẩn trị cho nàng.
Sau khi xem xét một lần trên đầu cùng mặt Cơ Tuyết, Từ thái y thở phào một hơi: “Nha đầu, may là nước trà không quá nóng, lại thêm ngươi nhanh nhẹn xối nước lên đầu nên da đầu cùng da mặt chỉ bị sưng đỏ một chút mà thôi.
Để lão kê cho ngươi một ít thuốc dưỡng nhan cùng thuốc mỡ liền sẹo, bảo đảm không để lại bất cứ di chứng nào.
Có điều…”
Nói đến đây, Từ thái y tỏ ra lúng túng không biết phải nói tiếp như thế nào.
Bởi vì trên mặt Cơ Tuyết ngoại trừ bị sưng đỏ bởi trà nóng, còn có những vết chấm đỏ kì lạ, lão nhất thời không biết đó là gì để chẩn bệnh cho đúng.
Nhìn vẻ mặt biến hoá của Từ Hiên, Cơ Tuyết khẽ cười: “Từ thái y không cần lo lắng, người cứ nói thẳng, tiểu nữ có thể chịu đựng được.”
Nhìn sự kiên định trên mặt Cơ Tuyết, Từ thái y cũng không câu nệ, liền nói ra những gì mình đang suy nghĩ: “Nha đầu, vậy lão phu cũng xin nói thẳng.
Ngoại trừ vết sưng đỏ do trà nóng để lại, lão phu còn nhìn thấy những vết đỏ vô cùng kì lạ trên mặt ngươi.
Hiện tại lão không có cách nào nhận biết đó là gì, lão thật sự chưa từng thấy qua.
Vì vậy…”
Nói đến đây, Từ thái y cũng không nói nữa, lão tin là Cơ Tuyết đã hiểu ý tứ của lão.
Cơ Tuyết nghe vậy liền bật cười.
Nàng không vội nói năng gì mà cầm lấy một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi một chút vết tích trên mặt.
Từ thái y nhìn thấy một màn này cũng thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa còn lắc đầu cười: “Tiểu nha đầu, ngươi cũng thật là…!Khiến cho lão phu đây mấy chục năm hành nghề y cũng phải chịu thua.”
Cơ Tuyết cười lém lỉnh: “A, chẳng phải là tiểu nữ sợ có quá nhiều người không vừa mắt hay sao? Đây không phải là đã được chứng thực?”.