Bạn đang đọc Cầm Thánh Vương Phi FULL – Chương 38: Thánh Chỉ Ban Hôn
Sau khi gỡ bỏ móng gảy ra khỏi bàn tay đưa cho Thu Cúc, Cơ Tuyết đi xuống dưới, hướng Lăng Bình thi lễ: “Không biết Hoàng thượng cảm thấy tiểu nữ đàn thế nào?”
“Khanh muốn Trẫm nói thật sao?” Lăng Bình khẽ cười.
Cơ Tuyết nghe vậy khẽ nhíu mày, tự hỏi: chẳng lẽ mình làm sai gì rồi sao? Suy nghĩ một chút nàng có thể khẳng định: Không có nha!
Nàng kiên định gật đầu: “Vâng, Hoàng thượng!”
Lăng Bình nhìn nàng sâu thêm một chút, cố tìm sự biến động trên người nàng, chỉ là tấm mạng che mặt dường như đã giúp nàng che giấu toàn bộ biểu cảm vô cùng tốt, khiến hắn không thể nhìn ra bất kỳ sự không bình thường nào, chỉ còn sự thản nhiên toát ra từ đôi mắt sáng rực của nàng.
Nữ nhân này cùng với Cửu đệ của hắn quả nhiên là xứng đôi.
Hắn chỉ ngẫu nhiên chọn nàng để tứ hôn cho hắn cốt là do thân phận của nàng, cùng với lợi ích mà nàng mang lại cho Hoàng đệ hắn, không ngờ lại chọn đúng bảo vật rồi.
Hắn thật sự rất muốn biết đằng sau lớp mạng che mặt kia sẽ là khuôn mặt như thế nào, đúng hơn là hắn muốn nhìn xem biểu cảm của nữ nhân này như thế nào khi đối mặt cùng hắn.
Là tự tin thản nhiên hay lo âu sợ hãi? Có lẽ hiện tại hắn cũng không thể xác định được rồi.
Nam Cung Giác đã nhắc nhở hắn: nếu như khi gặp nàng mà nàng mang mạng che mặt thì tuyệt đối không được bắt nàng tháo xuống, nhất là ở nơi đông người.
Nguyên nhân là gì thì lão lại không nói đến.
Chính vì như thế nên hắn mới tò mò mà tự mình đến đây.
Bây giờ dường như đã giúp hắn chứng thực một nửa rồi.
Một nữ nhân tài sắc vẹn toàn thế này có lẽ không nam nhân nào lại không ước ao.
Nếu như hắn không phải là minh quân, có lẽ hắn cũng đã động lòng mà cướp đi nữ nhân của huynh đệ mình rồi.1
Đáng tiếc, hắn không phải là người quá đam mê nữ sắc, nàng còn là nữ nhân mà hắn chọn cho Hoàng đệ, cho nên hắn nguyện ý tác hợp.
“Được, vậy Trẫm cũng không vòng vo.”
Lăng Bình nhìn nàng thêm một lần, cất giọng đanh thép: “Cơ Tuyết cầm nghệ uyên thâm khiến Trẫm vô cùng yêu thích cùng thán phục.
Ban thưởng vạn lượng hoàng kim, phong danh hiệu Cầm thánh Hoằng Quốc cùng danh hiệu tài nữ đệ nhất kinh thành.”
Lăng Bình chợt dừng lại một chút, liếc mắt nhìn về phía Cơ Vĩnh Sơn, sau đó nói tiếp: “Trần công công, tuyên chỉ.”
Nghe đến hai chữ “tuyên chỉ”, tất cả mọi người ở yến tiệc đều nhất loạt quỳ xuống, cả Cơ Tuyết cũng không ngoại lệ.
Cơ Vĩnh Sơn thì nét mặt cũng không gọi là quá khó coi, bởi vì khi Lăng Bình đến đây, ông cũng biết mục đích của y là gì, chỉ là không nghĩ tận đến lúc này mới tuyên chỉ, đây vốn không phải tác phong của y.
Trần công công lấy ra thánh chỉ vẫn mang theo bên mình bước ra giữa sảnh, mở ra, dõng dạc cất giọng: “Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Cơ Tuyết tài sắc vẹn toàn được Trẫm vô cùng yêu thích.
Nay Trẫm ân điển tứ hôn cùng Cửu Vương Đại tướng quân Lăng Kỳ.
Tháng sau chọn ngày lành tháng tốt cử hành đại hôn.
Khâm thử.
Cơ Tuyết lãnh chỉ.”
Trong khi nghe Trần công công tuyên đọc thánh chỉ, Cơ Tuyết trong lòng hết co lại giãn, nét mặt cũng biến hoá theo từng câu Trần công công thốt lên.
Nàng biết ngay mà.
Hỏi sao vị Hoàng đế kia lại cứ nhằm vào nàng.
Hoá ra mục đích của hắn là đây.
Mặc dù biết ngày này sớm muộn cũng đến, nhưng mà có nhất thiết phải chọn ngay ngày đại thọ của gia gia nàng mà tuyên cáo hay không? Vậy chẳng khác nào nói rằng, sau hôm nay cả kinh thành đều biết nàng cùng cái gã Cửu Vương gì gì đó có hôn ước rồi hay sao?
Lại còn là tháng sau cử hành đại hôn?
Nàng mới mười tám tuổi…!À không, nguyên chủ chỉ mới mười tám tuổi có được hay không?
Mới chỉ xuyên qua chưa được một tháng mà sắp phải bước vào nấm mồ hôn nhân rồi sao? Nàng âm thầm rơi lệ trong lòng.1
Đại tướng quân? Nghe thì cũng oai đấy, nhưng có khi nào lại là một lão già hay không a?
Nàng xem phim cổ trang cũng tương đối nhiều, đa phần những người được xưng là Đại tướng quân đều là những người đã có tuổi.
Nàng thật sự sẽ không xui xẻo như thế chứ?
Làm ơn đi! Nàng còn tuổi trẻ thanh xuân phơi phới, là một đoá hoa non mềm của tổ quốc đấy.
Tên hôn quân kia, ngươi nỡ vùi dập một đoá hoa nhỏ bé yếu ớt hay sao?
Cơ Tuyết lại âm thầm nhỏ lệ lần hai.1
Trước ban thưởng danh hiệu Cầm thánh mà nàng muốn hướng tới, một bước đưa nàng lên cao, sau lại tứ hôn cho nàng, cũng một bước đẩy nàng xuống vực thẳm.
Vừa đấm vừa xoa như thế này, dù có cho nàng làm Nhất quốc chi Mẫu nàng cũng không thèm đâu.
Cơ Tuyết lại âm thầm nhỏ lệ lần ba.
À không, lần này muốn nhỏ máu luôn rồi.
Trái tim nàng vô cùng mong manh dễ vỡ có biết không?1
Chính phi thì sao chứ? Ai có thể đảm bảo sau này phu quân nàng sẽ không tam thê tứ thiếp?
Trong lòng Cơ Tuyết đã mắng Lăng Bình tám trăm lần, cũng hỏi thăm qua tám đời tổ tông nhà hắn một lần.
Thấy Trần công công đã tuyên chỉ xong mà Cơ Tuyết vẫn quỳ bất động không chút phản ứng, Cơ Vĩnh Sơn ở bên cạnh liền lên tiếng thúc giục: “Tuyết nhi, mau tạ chủ long ân.”
Cơ Tuyết lúc này mới hồi thần.
Dù trong lòng không muốn nhưng cũng không thể không nghe theo.
Là tội khi quân đấy, nàng còn yêu đời lắm, chưa muốn chết ngay đâu.
“Tiểu nữ Cơ Tuyết tạ chủ long ân!”
Nàng cúi đầu, đưa hai tay lên cao nhận lấy thánh chỉ.
Cầm thì nhẹ tay mà lại nặng hơn đao trì.
Nàng đến thế giới này còn chưa bay nhảy đủ, còn chưa đi thăm thú chốn kinh thành, vậy mà…!
Ài, làm nữ nhân cổ đại thật là khổ mà!
Lão thiên a, ông ghé mắt nhìn xuống một chút đi, Cơ Tuyết con nào có làm điều chi ác nhân thất đức mà ông nỡ lòng nào đày đoạ con thế này a? Con muốn về hiện đại, muốn trở về nhà của con a!
Gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe! Nàng đành phải chấp nhận số phận này sao?
Lăng Kỳ a Lăng Kỳ, ta không cần ngươi phải là soái ca…!Mặc dù ta vô cùng mê trai đẹp, nhưng ít nhất ngươi cũng phải dễ nhìn một chút.
Còn có, đừng là một ông lão ngoài năm mươi nha.
Ngoài ba mươi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Sau khi Cơ Tuyết nhận lấy thánh chỉ, toàn trường một lần nữa lại kinh hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Sau đó đồng loạt đứng dậy.
Phu phụ Cơ Vĩnh Sơn cùng Cơ Phong đã biết từ trước cho nên không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ có Cơ Hàng và Cơ Vũ là vẫn còn đang ngây ngốc, có điều hai người lại mang hai tâm tư khác nhau.
Cơ Vũ biết người được chỉ hôn cho muội muội hắn là Lăng Kỳ, cũng là sư huynh của nàng.
Hắn chỉ là cảm thấy khó mà tin được, quá là trùng hợp rồi đi.
Việc mà Nam Cung Giác nhờ hắn về nói với phụ mẫu, hắn còn chưa có cơ hội nói ra đâu.
Bây giờ đã có thánh chỉ ban hôn rồi, việc hắn phải làm có vẻ như nhẹ đi một nửa.
Chỉ cần hắn bồi thêm vài ba câu, hôn sự này xem như thành rồi.
Về phần Cơ Hàng thì lại thập phần cao hứng, Tuyết nhi của lão ít nhất cũng phải được gả cho người mà lão vừa ý, hiển nhiên Lăng Kỳ là một trong số đó.
Xét về địa vị, Lăng Kỳ có thể được xem như chỉ dưới một người trên vạn người.
Thái hậu cũng vô cùng xem trọng hắn, Hoàng hậu càng không cần nói đến, đều phải nhìn đến sắc mặt của hắn.
Còn Thái tử?
Mặc dù chỉ kém Lăng Kỳ hai tuổi nhưng vẫn phải gọi Lăng Kỳ một tiếng Hoàng thúc.
Hắn tuy có chút đầu óc nhưng lại quá mức phong lưu, không chú tâm vào triều chính, Hoàng vị sau này chưa chắc hắn đã giành được.
Hoàng vị cuối cùng thuộc về ai thì cũng không thể nói trước, thánh ý vốn là khó đoán.
Gả Tuyết nhi cho vị Cửu Vương này cũng không tồi.
Lão nhìn hắn lớn lên, tuy không nói là hiểu được suy nghĩ của hắn nhưng ít nhất hiểu được cách làm người của hắn: chính nhân quân tử, thẳng thắn cương trực, lại không đam mê nữ sắc.
Cho nên khả năng hắn thú thêm Trắc phi là không cao.
Cơ Hàng mỉm cười hài lòng.
Nửa đời sau của Tuyết nhi không cần lão phải nhọc lòng nữa rồi..