Bạn đang đọc Cầm Thánh Vương Phi FULL – Chương 31: Chẳng Lẽ Vì Hoàng Vị Mà Ta Trở Thành Vật Hi Sinh Sao
Lăng Kỳ trầm mặc không trả lời, bởi vì hắn là người rõ ràng nhất Lăng Kình là người như thế nào, cho nên hắn mới tức tốc đến Bách hoa sơn trang tìm nàng.
Chỉ là hắn đã đến trễ một bước.
Nam Cung Giác tiếp tục lên tiếng: “Ngươi quanh năm ở biên quan không thường xuyên tham dự triều chính cho nên ngươi không biết quan viên trong triều sớm đã kéo bè kéo cánh, chia năm xẻ bảy, không ít người đã âm thầm cấu kết với Kình Vương.”
“Ta biết.” Lăng Kỳ gật đầu.
“Vậy ngươi còn không hiểu vì sao Hoàng huynh ngươi lại an bài cho ngươi hôn sự này hay sao?”
Lăng Kỳ lại trở nên trầm mặc.
Lăng Bình sớm đã nói với hắn về sự vụ triều chính, cũng hiểu Hoàng huynh hắn hiện đang ở tình thế nào.
Hoàng huynh lần này gọi hắn trở về cũng gián tiếp nhắc nhở Lăng Kình, cho nên hắn mới làm ra hành động lớn như vậy.
Nếu như không có kế sách chu toàn, hắn chỉ có thể tạm thời án binh bất động, bằng không cả hắn và Hoàng huynh hắn sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Còn có nàng, người mà hắn để tâm nhất, lại bị hắn vô tình làm liên lụy.
“Ta biết, Hoàng huynh chính là muốn kéo thêm thế lực ủng hộ mình, mà Cơ Thừa tướng lúc này chính là sự lựa chọn tốt nhất.”
Nam Cung Giác gật đầu: “Hiện tại trong triều, thế lực của Cơ Vĩnh Sơn tương đối vững chắc, phụ thân hắn Cơ Hàng và nhạc phụ hắn Lâm Chính đều là nguyên lão tiền triều, thế lực cũng không nhỏ.
Cơ Phong là phó tướng của ngươi, Cơ Vũ lại là phú hào một phương.
Ái nữ duy nhất của Cơ Vĩnh Sơn nếu gả cho ngươi, đồng nghĩa với việc tất cả các thế lực kia đều cũng sẽ đứng về phía ngươi.
Ngươi nói xem Hoàng huynh ngươi liệu sẽ bỏ qua sao?”
Lăng Kỳ tỏ ra không bằng lòng: “Nhưng chẳng lẽ vì Hoàng vị mà ta trở thành vật hi sinh sao?”
“Hoàng huynh ngươi biết ngươi có ý trung nhân sao?”
“Trước khi ta về kinh thì không biết.” Hắn trả lời.
Nam Cung Giác vuốt râu, cười nói: “Không phải ngươi nói Hoàng huynh ngươi đã an bài trước đó rồi sao? Vậy thì không thể nói ngươi trở thành vật hi sinh được.
Hoàng huynh ngươi suy cho cùng cũng vì đại cuộc mà thôi.
Ngươi nghĩ xem, nếu Hoàng vị này rơi vào tay Kình Vương, thiên hạ này chẳng phải là đại loạn rồi hay sao? So với việc để Kình Vương ngồi vào Long Ỷ, Hoàng huynh ngươi ngồi đó không phải tốt hơn à? Hoặc là chính ngươi ngồi vào đó?”
Mi tâm Lăng Kỳ bất giác nhíu lại, suy ngẫm lời Nam Cung Giác vừa nói.
Sự thật thì lão nói không hề sai.
Lăng Kình nếu như giành được Hoàng vị, Hoằng Quốc này sẽ thật sự không có một ngày an ổn.
Mặc dù Lăng Kình cũng là Hoàng huynh của hắn, nhưng tâm địa lại vô cùng thâm sâu khó lường, thủ đoạn lại độc ác tàn nhẫn, cho nên Lăng Kình không thể là một Minh quân đúng nghĩa được.
Hắn thân là Đại nguyên soái nắm giữ binh quyền của Hoằng Quốc, hắn dĩ nhiên phải đứng về phía con dân Hoằng Quốc mà lo nghĩ.
Một núi không thể có hai hổ, một nước không thể có hai vua.
Có lẽ đã đến lúc hắn phải đưa ra quyết định, không thể để bản thân cùng những người bên cạnh mình đi vào vòng hiểm nguy.
Huynh đệ tương tàn là điều hắn chưa bao giờ nghĩ đến, cho nên hắn không ít lần tha cho Lăng Kình, nhưng mà người Hoàng huynh này của hắn lại luôn muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Nếu như bắt buộc phải đưa ra chọn lựa, hắn chỉ có thể đành nhẫn tâm xuống tay mà thôi, nếu không, sẽ còn bao nhiêu người phải hi sinh oan uổng dưới tay hắn?
Hắn thật sự thân bất do kỷ.
Nếu như một ngày nào đó gặp lại nàng, chỉ hi vọng nàng sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn.
Thở dài một cái, Lăng Kỳ buông xuôi: “Ta tự nhận mình không phải là minh quân cho nên chưa bao giờ muốn ngồi vào Long Ỷ đó.
Hoàng huynh hiện tại đối với con dân Hoằng Quốc vô cùng tốt, ta nguyện phò tá hắn.”
Nam Cung Giác cười đầy ý vị thâm trường: “Vậy có nghĩa là…!ngươi đồng ý hôn sự này rồi?”
Lăng Kỳ cười tự giễu: “Ta còn có sự chọn lựa khác sao?”
“Thông suốt rồi thì tốt!”
Lão vuốt râu, hài lòng cười.
Quả không phụ lão nãy giờ tiêu tốn một lượng lớn tinh lực, cổ họng vừa khô vừa khát, mệt chết ta rồi.
Lão rót cho mình một chén trà, uống một ngụm lớn.
Việc làm ông tơ này cũng thật khó rồi đi.
Lão thề đây là lần đầu cũng là lần cuối, không bao giờ vướng vào cái chuyện khó nhằn này một lần nào nữa.
Xem như bên phía lão đã ổn thoả rồi, còn bên phía nha đầu kia?
Ài, lại khó nhằn nữa à?
Suy nghĩ một chút, lão lại âm thầm cười: Chẳng phải còn có thánh chỉ ban hôn sao? Một khi thánh chỉ ban xuống chiếu cáo thiên hạ, nha đầu kia chạy đi đằng trời.
Hắc hắc, phải mau chóng viết cho Lăng Bình một phong thư, chọn đúng đại thọ của lão già kia thông cáo trước bàn dân thiên hạ, vậy thì hôn sự này định chắc rồi.
Đồ đệ thân ái, hai ngươi chờ vi sư tạo cho cái kinh hỉ đi.
Khà khà…1
Lăng Kỳ bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, mà Cơ Tuyết lúc này đang trên đường trở về kinh thành cũng hắt xì mấy cái.1
Lăng Kỳ với lấy ấm trà tự rót cho mình một chén, nhấp một ngụm, sau đó hướng Nam Cung Giác nói: “Được rồi, chuyện này gác sang một bên đi, nói nữa cũng chẳng thay đổi được gì.”
Nam Cung Giác gật đầu: “Thì không nói nữa vậy.”
Lão nhìn Lăng Kỳ một cái nói tiếp: “Vậy hôm nay ngươi đến chỗ ta cũng không chỉ là tiện đường đâu nhỉ?”
“Đi ngang qua nên ghé thăm sư phụ.
Người không hoan nghênh?” Hắn tựa tiếu phi tiếu nói.
Nam Cung Giác nghe vậy liền bĩu môi: “Ta nhìn ngươi từ nhỏ đến lớn lại còn không hiểu ngươi sao? Nói đi, đến chỗ ta muốn thăm dò chuyện gì, hoặc là…”
Lão nhìn hắn, khẽ nheo mắt đánh giá, sau đó cất giọng: “Hoặc là đến chỗ ta lấy đồ?”
Lăng Kỳ khoé môi giật giật.
Đúng là không ai hiểu hắn như lão gia tử này.
“Thăm dò thì không có, chính là ghé thăm sư phụ, tiện thể lấy đi chiếc cầm của mẫu hậu.”
“Ồ.”
Nam Cung Giác khẽ nhướng mày.
Nếu lão đoán không nhầm thì hẳn là đem đi tặng cho nha đầu kia rồi.
Cầm nghệ uyên thâm như thế, làm sao lại không cần một cây cầm tốt đây?
Mà cây cầm mang tên “Tiêu Nguyệt Mẫn” kia đúng là thứ tốt nhất mà lão hiện có rồi.
Xú tiểu tử, ngươi cũng tinh ranh lắm!
“Tặng cho ý trung nhân của ngươi?”
“Không được à?” Lăng Kỳ nhướn mày.
Nam Cung Giác vuốt râu cười cười: “Của mẫu thân ngươi, ngươi muốn làm gì ta đâu có quyền can thiệp.
Chỉ là Vương phi tương lai của ngươi vô cùng yêu thích cây cầm này, ta có hứa với nàng sẽ hỏi qua ngươi.
Xem ra hiện tại ta đã có câu trả lời cho nàng ta rồi.”
Lăng Kỳ không cho là đúng nói: “Chỗ người không phải còn rất nhiều hay sao? Chẳng lẽ người không muốn cho?”
“Vi sư đã nói là nàng ta chỉ thích cây này mà, hơn nữa chỗ ta nào còn có cây nào hai mươi mốt dây giống cây này chứ?” Nam Cung Giác liếc xéo hắn.
“Vậy làm cho nàng ta cây khác không phải được rồi sao?”
Nam Cung Giác cười gian: “Xem ra ngươi cũng quan tâm vị Vương phi tương lai này đó nhỉ?”
Khoé miệng Lăng Kỳ chợt co rút.
Hắn chỉ là thấy sao nói vậy mà thôi, có chỗ nào gọi là đang quan tâm đến nàng ta? Lão ngoan đồng này sao cứ thích hố hắn vậy nhỉ?
Nam Cung Giác cười cười, nói tiếp: “Ta biết không dễ gì ngươi đồng ý mà, cho nên ta đã cho nàng cây sáo của ngươi rồi.
Ngươi sẽ không bảo ta đòi lại chứ?”
Khoé miệng Lăng Kỳ lại co rút lần hai.
Lão ngoan đồng này thật sự là…!
Nếu như lão không phải sư phụ hắn, không chừng hắn đã cùng lão quyết đấu một phen.
Cây sáo kia hắn đã dùng miệng thổi qua biết bao lần, bây giờ nàng ta cũng sẽ dùng miệng thổi, vậy chẳng khác nào hôn gián tiếp sao?
Lão ngoan đồng, ta chịu thua lão rồi.
Nam Cung Giác nhìn sắc mặt của Lăng Kỳ, trong lòng vui vẻ dị thường.
Cái cảm giác đùa giỡn người khác, nhất là cái tên mặt lạnh này…!Ôi chao, thật sự là thập phần sảng khoái.
Bao lâu mới gặp hắn được một lần, lại nắm được cái thóp to đùng của hắn, lão còn chưa chơi đủ đâu, làm sao bỏ qua dễ dàng đây.
Hắc hắc…!Xú tiểu tử, ngươi chuẩn bị tiếp chiêu đi.
Nam Cung Giác chỉ về cây đàn ghi-ta trước mắt, cất giọng: “Thấy cây đàn này không? Có muốn cùng ta trao đổi một chút?”
Lăng Kỳ nheo mắt, dường như có dự cảm chẳng lành: “Trao đổi cái gì?”
Lão cười ngả ngớn: “Thì lấy cây cầm của mẫu hậu ngươi để đổi lấy cái này.”
Lăng Kỳ nhìn cây ghi-ta xem xét trái phải, ánh mắt ngơ ngác: “Đây là thứ gì? Ta chưa từng thấy qua.”
Nam Cung Giác ôm cây ghi-ta vào lòng, làm theo động tác mà Cơ Tuyết đã chỉ cho lão, sau đó mới trả lời: “Đây gọi là đàn ghi-ta, tuy chưa thật sự là tốt nhất nhưng thanh âm phát ra vô cùng đặc sắc.
Ngươi có muốn thử một chút không?”.