Bạn đang đọc Cầm Thánh Vương Phi FULL – Chương 30: Ngươi Khiến Vi Sư Phải Nhìn Ngươi Bằng Ánh Mắt Khác Rồi
### *Thêm chương này là trả đủ nhé!
Chúc các tình iu ngủ ngon và có những giấc mơ đ***ẹp**!!!
Tạm gác lại chuyện riêng tư của Lăng Kỳ, Nam Cung Giác hỏi tới vấn đề lão đang e ngại: “Đã tìm ra nội gián chưa?”
Lăng Kỳ lắc đầu: “Đã gần tìm ra nhưng giữa đường lại mất dấu.
Tên nội gián này ẩn thân quá tốt, lại chính là người thân cận bên cạnh ta.”
“Ngươi nghi ngờ ai nhất?”
Lăng Kỳ trầm mặc một hồi rồi mới nói: “Những người ta tín nhiệm đều là những người cùng ta vào sinh ra tử bao nhiêu năm nay, ta thật sự không muốn nghi ngờ một ai cả.
Nếu muốn điểm mặt, ta thật sự không thể nói ra được cái tên nào.”
Nam Cung Giác nghe hắn nói xong cũng trầm mặc theo.
Những người mà Lăng Kỳ tín nhiệm ông đều rõ mồn một, kể cả người trong quân doanh lẫn người trong Ám Tiêu.
Hầu hết những người này cũng do một tay lão đào tạo ra.
Nếu như thật sự trong số đó có nội gián, lão ít nhiều cũng gánh một phần trách nhiệm.
“Vậy thì trong số đó ai là người ngươi tín nhiệm nhất, hoàn toàn không có một chút nghi ngờ nào?”
“Trong quân doanh là Cơ Phong, trong Ám Tiêu là Vu Minh.” Lăng Kỳ không cần suy nghĩ liền trả lời.
Nam Cung Giác khẽ vuốt râu, trầm tư suy nghĩ, qua một hồi lâu mới lên tiếng: “Vậy trước hết ngươi cứ án binh bất động, xem như ngươi trở về kinh thành lần này là để nghỉ ngơi, không cần lo chuyện triều chính nữa, cũng không qua lại với bất cứ quan viên nào.
Nếu như Cơ Phong và Vu Minh là hai người ngươi tín nhiệm nhất, vậy cứ để hai người đó thay ngươi âm thầm tra xét, trao quyền tuyệt đối, tựa như việc sau này hai người đó sẽ kế thừa ngươi vậy.
Ngươi hiểu ý ta không?”
Lăng Kỳ gật đầu: “Ta biết phải làm thế nào.”
Im lặng một lúc, hắn tựa tiếu phi tiếu nói: “Hoàng huynh lần này gọi ta trở về chính là muốn ta nghỉ ngơi.
Hắn đã an bài xong hết thảy mà không cần hỏi qua ta có muốn hay không.
Hoặc thậm chí cho dù ta không muốn, hắn cũng sẽ không chừa đường lui cho ta.
Người nói xem, ta mặc dù là Hoàng đệ của hắn, nhưng cũng là thần tử của hắn, ta có quyền quyết định hay sao?”
Nam Cung Giác dường như đã nghe ra mùi vị bát quái, không thể chờ đợi liền hỏi: “Ồ, hắn an bài cho ngươi chuyện gì? Chung thân đại sự sao?”
Khoé môi Lăng Kỳ giật giật nhìn lão: “Sư phụ, người cùng Hoàng huynh ta thông đồng sao?”
“Xú tiểu tử, ta mặc dù thật sự muốn ngươi mau thành gia lập thất, nhưng ta có ép buộc ngươi sao? Ta không phải đang hỏi qua ý của ngươi à?” Nam Cung Giác trợn chừng mắt.
“Còn không phải sao? Người mới đây không phải làm ông tơ?” Lăng Kỳ liếc xéo lão.
Nam Cung Giác không cho là đúng: “Vi sư không phải là thấy sư muội ngươi quá ưu tú, mới muốn cùng ngươi nói qua một chút.
Từ lúc nào thành ra vi sư ép buộc ngươi? Ngươi nói ta nghe một chút, Hoàng huynh ngươi tứ hôn ngươi cho ai, ta có biết hay không?”
Lăng Kỳ cũng không giấu giếm, trả lời: “Ái nữ Cơ thừa tướng, hẳn là muội muội của Cơ Phong.
Ta còn chưa từng gặp nàng.”
Nam Cung Giác cười gian xảo: “Ồ, là muội muội của Cơ Phong.”
Thật không ngờ đi một vòng lớn cuối cùng cũng quy về cùng một người: Lăng Kỳ xem nàng là ý trung nhân, lão muốn làm ông tơ cho nàng và hắn, Hoàng huynh hắn cũng muốn tứ hôn nàng cho hắn.
Duyên phận giữa người với người quả thật là vi diệu.
“Người biết nàng ta?” Lăng Kỳ chợt nhíu mày.
Nam Cung Giác gật đầu cười: “Biết chứ, biết rõ là khác.
Ngươi đến đây sớm một chút là gặp được nàng ta rồi.
Mấy ngày trước nàng ta còn ở đây, mới cùng nhị ca Cơ Vũ của nàng trở về kinh thành hôm qua mà thôi.”
Lăng Kỳ nghe lão nói xong thì rơi vào trầm mặc.
Vẫn biết nàng ta hoàn toàn vô tội, cũng chỉ là một quân cờ để phân chia lợi ích, nhưng hắn cũng khó lòng chấp nhận.
Hơn nữa nàng còn là muội muội của Cơ Phong, người hắn tín nhiệm nhất, cũng là huynh đệ vào sinh ra tử của hắn.
Nếu như hắn làm tổn thương nàng, hắn làm sao đối mặt cùng đại ca nàng?
Ý trung nhân của hắn hiện tại không biết ở phương trời nào, là an hay nguy hắn cũng không rõ ràng, mà thời hạn giao hẹn cùng Hoàng huynh đã đến, hắn làm sao không khỏi bất an?
Thấy Lăng Kỳ im lặng không nói, Nam Cung Giác tiếp tục đưa đẩy: “Sao nghe nhắc đến muội muội Cơ Phong thì ngươi lại bày ra nét mặt này? Nha đầu đó đắc tội ngươi à?”
“Không có!” Lăng Kỳ lắc đầu.
“Không có thì sao ngươi làm như sắp chết đến nơi vậy.
Nàng ta dù gì cũng là tiểu thư Thừa tướng phủ, lại còn tài sắc vẹn toàn, có chỗ nào không xứng với ngươi?” Nam Cung Giác nhướng mày nói.
“Ta không nói nàng ta có chỗ nào không xứng, ta chỉ là đã có ý trung nhân, ta cũng đã hứa với nàng sẽ chỉ thú mình nàng, tuyệt không tam thê tứ thiếp.” Lăng Kỳ tỏ ra kiên định.
Hắn là nam nhi đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, tuyệt không thể phụ nàng.
Nhưng mà hiện tại, hắn dường như bị ép vào đường cùng rồi, hắn phải làm sao mới được đây?
“Ồ, cũng ra dáng nam nhi đại trượng phu đấy!”
Nam Cung Giác cười thần bí, xong lại nói: “Vậy ngươi cùng ý trung nhân của ngươi đã nói rõ thân phận hay chưa? Nàng ta có suy nghĩ gì khi biết Hoàng huynh ngươi đã tứ hôn cho ngươi?”
Lăng Kỳ nhìn lão, hồi lâu sau mới thở dài nói: “Ta đi tìm nàng cũng là để nói chuyện này nhưng lại không gặp được nàng.”
“Ồ, không gặp được.
Vậy thì đến nhà nàng thôi.” Nam Cung Giác mặt không biểu cảm.
Lăng Kỳ vẻ mặt bất giác trở nên xám xịt.
Hắn tự giễu bản thân mình khi đó sao quá đỗi tự mãn, cho rằng nàng sẽ yên vị ở nơi đó chờ hắn trở lại, lại quá chủ quan cho rằng sẽ không có thế lực nào tìm đến chỗ nàng.
Bây giờ chỉ có thể trách chính bản thân hắn mà thôi.
“Ngươi không biết nàng ta ở nơi nào? Hay nói đúng hơn, ngươi không biết nàng ta có thân phận gì?” Nam Cung Giác chọc đúng chỗ đau của hắn.
Lăng Kỳ lặng lẽ gật đầu.
Nam Cung Giác chợt nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị, nụ cười trên khoé miệng cũng cong lên.
Trong lòng lão lúc này là một bộ dáng hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Xú tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng có ngày này.
Cuộc sống của ngươi trôi qua thuận lợi quá cũng có lúc nhàm chán, phải thêm một chút tư vị thì cuộc sống mới có chút ý nghĩa chứ.
Hắc hắc…!
“Lăng Kỳ a Lăng Kỳ, ngươi khiến vi sư phải nhìn ngươi bằng ánh mắt khác rồi.”
Biết lão nhân gia đang trêu chọc, hắn cũng thản nhiên chẳng nói chẳng rằng, âm thầm tự vả chính mình.
Đây cũng là do hắn tự chuốc lấy không phải sao?
Nam Cung Giác cười ngả ngớn nói tiếp: “Vậy thì ngươi cũng chỉ có thể tiếp nhận tứ hôn của Hoàng huynh ngươi mà thôi.
Vi sư lấy tôn nghiêm bản thân ra đánh cược, ngươi tiếp nhận chủ ý của Hoàng huynh ngươi, tuyệt sẽ không hối hận đâu.”
“Người có ý gì?” Lăng Kỳ khẽ nheo mắt.
Nam Cung Giác lại cười đầy ý vị: “Ý tại ngôn ngoại.”
Lăng Kỳ nhìn lão, lão lại tỏ ra thờ ơ, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lại hắn: “Vi sư có khi nào hại ngươi chưa?”
Lăng Kỳ im lặng không nói.
Nam Cung Giác trước nay luôn vì hắn mà suy nghĩ, giúp hắn không ít việc.
Chỉ là sự việc lần này không giống nhau, càng không thể đánh đồng.
Nếu như gặp được nàng thì tốt rồi, hắn sẽ không phải đắn đo như thế này.
Việc tứ hôn của Hoàng huynh, hắn sẽ phải quyết định thế nào đây?
Trốn tránh sao? Hắn vốn không phải là người thiếu chính kiến như thế?
Nhìn sắc mặt u ám của Lăng Kỳ, Nam Cung Giác vừa cảm thấy vui vẻ, vừa cảm thấy xót xa.
Nhưng lão hiện tại không nói ra thân phận của tiểu nha đầu kia cho hắn biết, cũng là muốn tốt cho hắn, cũng là bảo toàn an nguy cho nàng.
Chỉ bằng việc trên đường về kinh hắn xuýt chút nữa mất đi tính mạng, điều đó chứng tỏ đối phương thật sự muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Cách hành xử mạnh tay như thế này, lão chắc chắn lần này là do Kình Vương ra tay.
Hắn ta hẳn đã không còn chờ đợi được nữa rồi.
Một khi nắm được yếu điểm của Lăng Kỳ, không những hắn khó bảo toàn, mà nha đầu kia càng dễ gặp phải nguy hiểm hơn.
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp bất trắc, hắn không thể lúc nào cũng kè kè bên nàng.
Xem ra sắp tới, kinh thành sắp có biến chuyển lớn.
Chỉ hi vọng Lăng Kỳ chịu nghe lão cùng Hoàng huynh hắn an bài mà tiếp nhận hôn sự này.
Nam Cung Giác thở dài: “Lăng Kỳ, ngươi có nghĩ nếu như Kình Vương biết được sự tồn tại của ý trung nhân của ngươi, hắn sẽ làm ra hành động gì không?”.