Đọc truyện Cẩm Niên – Chương 29: Thay đổi
Editor: Peachy
Tiền Nghiên không cam tâm.
Cô ta cảm thấy bản thân không được tôn trọng.
Vốn dĩ người ta cảm thấy tức giận là vì hiện thực khác xa với những gì họ mơ tưởng.
Sự tức giận của Tiền Nghiên chỉ duy trì được vỏn vẹn 10 giây đồng hồ. Ôn Lâm chỉ nói một câu đã làm dịu được những oán giận của cô ta: “Vạn sự tùy duyên. Em tài mạo song toàn như thế, ngoài kia còn rất nhiều người đàn ông tốt hơn đang chờ em.”
Tiền Nghiên hơi ngại ngùng, ngồi yên lặng.
Cô ta nhìn Ôn Lâm rồi lại nhìn Kỷ Chu Hành, hai người đàn ông này không thuộc một type người… Cô ta trộm ảo tưởng bản thân giang rộng hai tay, trái ôm phải ấp. Ôn Lâm giúp cô ta rót rượu còn Kỷ Chu Hành bóc nho cho cô ta.
Trong trí tưởng tượng, khát khao của cô ta rất mạnh liệt và dạn dĩ.
Nhưng quay trở về với thực tại, cô ta lại nhạy cảm và luống cuống.
Chẳng mấy chốc Kỷ Chu Hành đã không còn hứng thú trò chuyện chuyện trên trời dưới bể nữa. Anh ta không biết đây có phải là triệu chứng phổ biến sau khi thất tình hay không, hoặc có thể là do gần đây anh ta làm việc quá sức nên mệt mỏi. Nếu bây giờ tâm sự với bạn bè về tình trạng bây giờ của mình, có lẽ phần lớn mọi người sẽ cười ná thở.
Anh ta chỉ có thể tự huyễn hoặc bản thân, thời gian chính là liều thuốc tốt nhất chữa lành tất cả.
Anh ta cực kì tin rằng Khương Cẩm Niên không dành quá nhiều tình cảm cho Phó Thừa Lâm. Hai bên bên xứng đôi vừa lứa, chẳng cần người ngoài nhiều lời bọn họ cũng sẽ tốt đẹp.
Lúc hút thuốc uống rượu, Kỷ Chu Hành vẫn nhíu mày nhăn trán. Biểu cảm thay đổi của anh ta không che giấu nổi Ôn Lâm. Đột nhiên Ôn Lâm cảm thấy thương hại anh ta: “Tháng này thời tiết nóng quá, hai ngày nữa tôi sẽ cùng mấy người Trương tổng đi nghỉ mát ở phía Bắc. Có trượt tuyết, cưỡi ngựa, đi săn, anh có muốn tham gia cùng chúng tôi không?”
“Trương tổng?” Kỷ Chu Hành hỏi, “Trương tổng nào nhỉ?”
Ôn Lâm giang hai tay, bàn tay hướng lên trên: “Trương Nguyên Bảo, người Chiết Giang Ôn Châu. Nhà anh ta làm trong ngành giày da và nữ trang, sau này có đầu tư vào dự án P2P của nhà họ Diêu. À, tôi nhớ ra rồi, con gái nhà họ Diêu đó cũng là bạn gái cũ của anh.”
Anh ta cười hỏi: “Kỷ Chu Hành, anh nhiều người yêu cũ nhỉ? Cứ chơi đùa với cô nào là cho cô đấy một danh phận à?”
Kỷ Chủ Hành không bị Ôn Lâm làm xao nhãng. Vì anh ta biết Trương Nguyên Bảo nên ngay lập tức phát hiện ra điều không ổn.
Bậc trưởng bối của Trương Nguyên Bảo chỉ hoạt động trong ngành may mặc thế nhưng Trương Nguyên Bảo lại rất để ý đến công nghệ tài chính. Ông ta là cổ đông lớn nhất trong nền tảng đầu tư nhà họ Diêu, lợi ích ràng buộc giữa hai bền và quan hệ cá nhân rất tốt. Thông qua cầu nối Diêu Thiên, Kỷ Chu Hành và Trương Nguyên Bảo cũng có chút thân quen.
Trương Nguyên Bảo là người rộng rãi, dáng người mập mạp, luôn cư xử hòa nhã với tất cả mọi người. Ông ta có một đặc điểm nổi bật, đó là không có việc gì thì sẽ ở nhà, không thích ra ngoài xã giao, càng không ưa vận động mạnh.
Còn Ôn Lâm thì ngược lại.
Ôn Lâm cực kì thông thạo trượt tuyết, còn nuôi một đàn ngựa ở trang trại phía Bắc, anh ta sẽ không vô duyên vô cớ mà đi cùng Trương Nguyên Bảo. Chắc chắn phải có điều gì đó bất ổn ở đây.
Để làm rõ chân tướng của câu chuyện, Kỷ Chu Hành lấy cớ xin lỗi không tiếp chuyện được rồi gọi điện thoại cho Diêu Thiên. Tiếng chuông điện thoại kêu lần thứ nhất, lần thứ hai, mãi đến khi Kỷ Chu Hành gọi lần thứ ba mới nghe thấy được giọng nói yếu ớt của Diêu Thiên.
Cô ta bảo: “Đúng là mặt trời mọc ở đằng tây.”
Sau đó cô ta cười. Cười được một lúc, cô ta bắt đầu khóc.
Kỷ Chu Hành không còn là người đàn ông của cô ta nữa dẫu cho bọn họ đã lên giường không biết bao nhiêu lần, thử không biết bao nhiêu tư thế, cô ta có nhắm mắt lại cũng có thể nhớ rõ từng chi tiết. Các cặp tình nhân ở xã hội hiện đại là như vậy, cho dù có cùng nhau làm những hành động thân mật nhất cũng không có nghĩa là cuối cùng bọn họ có thể trở nên thân thuộc, thứ tình cảm đó còn chẳng bằng bạn giường.
Cô ta càng nghĩ càng đau khổ, khóc đến thương tâm.
Cuộc điện thoại của Kỷ Chu Hành như một thanh kiếm công phá lớp phòng tuyến cuối cùng của cô ta.
Tình yêu của cô ta, sự nghiệp và gia đình bỗng nhiên rối tinh rối mù.
Cô ta nghẹn ngào: “Em sắp xong đời rồi.”
Kỷ Chu Hành an ủi cô ta một câu: “Lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo. Cho dù nhà em có xảy ra chuyện gì thì vẫn còn vốn, còn quan hệ, hoàn toàn có thể đông sơn tái khởi.”
Diêu Thiên biết anh ta muốn nói: Rừng xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.
Nhưng vấn đề là rừng xanh cũng đã mất, cô ta biết tìm củi ở đâu đây?
Hạng mục P2P nhà họ được phụ trách chính bởi bố cô ta và hai người chú với nỗ lực tối thiểu hóa chi phí. Kế hoạch ban đầu có liên quan đến bất động sản, bọn họ cũng đã quy hoạch một làng du lịch ở đảo Hải Nam. Nhưng số dư của dự án chưa được thanh toán, chú Diêu Thiên đã ôm tiền cao chạy xa bay.
Không chạy cũng không được.
Công ty nhà họ Diêu thiếu khả năng kiểm soát rủi ro, khi lưu thông tiền tệ xuất hiện không ít những khoản nợ dai dẳng khó đòi. Tình huống đó không khác gì với tập đoàn Lehman Brothers trong khủng hoảng tài chính năm 2008… Đã vô vọng không thuốc chữa.
Liều ăn nhiều, bố Diêu Thiên dứt khoát sử dụng quỹ của hạng mục tài chính để xây dựng làng du lịch ở Hải Nam.
Nếu như có thể chống đỡ được trong vòng hai tháng, tất cả mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp.
Thế nhưng đến hôm nay, người kiểm soát thực trạng của bọn họ mất tích trong đêm, tin tức chắc chắn sẽ không thể bưng bít được nữa. Cứ cho rằng bọn họ muốn giấu thì đối thủ cạnh tranh cũng không cho phép điều đó xảy ra. Nhanh thì là ngày mai, chậm nhất thì là cuối ngày hôm nay, một khi nhà đầu tư rút lại một lượng tiền lớn, gia đình nhà họ sẽ thực sự xong đời.
Hậu quả khó lường khiến đáy lòng Diêu Thiên hốt hoảng.
Sự đắng cay buồn khổ của cô ta không thể nào vơi, cũng chẳng thể nói ra.
Trạng thái tinh thần của bố mẹ cô ta còn tệ hơn. Bọn họ bị người mà mình tín nhiệm nhất đâm cho một nhát đao, sứt đầu mẻ trán mà vẫn phải bận rộn dọn dẹp cục diện rối rắm.
Tiếc thay tất cả đều là công dã tràng.
Mỗi khi Diêu Thiên cảm thấy lo lắng tột cùng, cô ta sẽ cuộn năm ngón tay muốn dùng hết sức nắm chặt cái gì đó. Nhưng hai tay cô ta trống trơn. Cô ta thét lên đầy thống khổ vào điện thoại.
Bạn đã bao giờ nghe thấy tiếng kêu thê lương của một người đang sợ hãi tột độ hay chưa?
Âm thanh ấy như xuyên thủng màng nhĩ, chạy thẳng tới đáy lòng.
Kỷ Chu Hành bị chấn động đến mức tê dại nửa bên đầu. Anh ta có cảm giác mình sắp điếc đến nơi, lông tơ trên cánh tay dựng đứng.
Vài người quen xung quanh phát hiện ra anh ta, muốn tới trò chuyện cùng. Vậy là anh ta đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói lời tạm biệt với Diêu Thiên: “Quan trọng nhất bây giờ là em phải tỉnh táo. Tỉnh táo rồi thì nghĩ xem tương lai dự định thế nào.”
Anh ta yên lặng tính toán: Cho dù anh ta muốn thân xuất viện thủ, giúp đỡ Diêu Thiên thì cũng chỉ là tấm lòng, lực bất tòng tâm.
Diêu Thiên âm dương kì quái trả lời anh ta: “Kỷ Chu Hành, anh lạnh lùng vô tình với em không phải vì em có tội mà là từ sâu trong lòng anh cảm thấy anh sẽ không bao giờ rơi vào hoàn cảnh của em.”
Kỷ Chu Hành phủ nhận: “Không nhắc tới hạng mục P2P, các quỹ đầu tư tư nhân đều tháo chạy. Cổ phiếu có thể lỗ sạch nên các nhà đầu tư nhỏ lẻ còn không dám bật điện ăn cơm… Em đừng nghĩ rằng đầu tư là chuyện không có rủi ro. Cá nhân anh cực kì ủng hộ phát triển P2P, anh cũng ủng hộ tất cả các loại chứng khoán khác vì mọi thứ tồn tại đều có lí do. Chính bản thân anh cũng đầu tư vào P2P, lợi nhuận rất tốt, rất phong phú. Nước có thể làm thuyền nổi nhưng cũng có thể khiến thuyền bị lật. Anh giống em, chúng ta chỉ là những con thuyền nhỏ trên nhánh sông tài chính thôi.”
“Nói không sai.” Có người bình luận.
Kỷ Chu Hành nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh. Quả nhiên là Phó Thừa Lâm.
Kỷ Chu Hành vẫy tay với một người bạn ở hướng khác rồi mới hỏi: “Khương Cẩm Niên đâu rồi?”
Phó Thừa Lâm đi ngang qua anh ta: “Tôi ra ngoài nhận điện thoại, cô ấy đang đợi tôi. Tôi không thể để cô ấy đợi lâu được nên không rảnh ôn chuyện cùng anh, thứ lỗi nhé.”
Anh có vẻ khoe khoang.
Kỷ Chu Hành ngăn anh lại, anh liền bảo: “Đừng đùa thế, hôm nay có nhiều người lắm đấy. Dù là anh không vừa mắt tôi hay tôi không vừa mắt tôi thì tôi vẫn phải giữ mặt mũi cho anh.”
Phó Thừa Lâm thực sự đang hiểu lầm Kỷ Chu Hành. Ban đầu Kỷ Chu Hành muốn trò chuyện đàng hoàng với anh vài câu rồi hỏi han tình hình của Khương Cẩm Niên nhưng Phó Thừa Lâm không phải người khoan dung… Tình yêu của anh không cao thượng, cũng chẳng hoàn mỹ mà rất ích kỷ, tràn ngập lòng chiếm hữu và ham muốn chinh phục.
Anh đã thành công chọc giận Kỷ Chu Hành.
Kỷ Chu Hành ghé vào tai anh vỗ tay, cười nói: “Con trai của kẻ lừa đảo đúng là không tầm thường. Tôi thực sự không muốn được một kẻ lừa đảo cho chút mặt mũi đâu. Gen phạm tội trong nhà đã truyền đến thế hệ của cậu rồi cơ à?”
Phó Thừa Lâm trái lại đập lên vai anh ta: “Kết thù thì dễ, kết bạn mới khó. Anh bớt lời đi, coi như là tôi nhờ anh…”
Kỷ Chu Hành không hiểu vì sao đột nhiên anh lại mềm mỏng. Nhưng nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Kỷ Chu Hành không ngừng cố gắng nói: “Mẹ cậu lừa tiền mồ hôi nước mắt của người ta, những số tiền đó đã trả hết chưa? Sau đó mọi kênh đưa tin đều ngừng lại, nhà họ Phó các cậu thu mua tin tức từ phóng viên thế nào vậy? Mua nhiều như thế có được tặng ưu đãi gì không?”
Anh ta thỏa mãn nhìn Phó Thừa Lâm á khẩu không trả lời được, dáng vẻ kiêu ngạo gần như biến mất hoàn toàn.
Anh ta quay người, trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Khương Cẩm Niên.
Kỷ Chu Hành hỏi: “Em vẫn đứng ở đây à?”
Cuối cùng Khương Cẩm Niên cũng bằng lòng tiếp lời: “Không phải, tôi vừa mới đến.”
Cô không bình luận gì, chỉ kéo tay Phó Thừa Lâm dẫn anh đi chỗ khác.
Lúc đến gần Kỷ Chu Hành, bước chân của Khương Cẩm Niên ngừng lại, nói với anh ta: “Bây giờ là thể kỷ 21, pháp luật không quy định phải “liên đới”. Người bình thường phạm pháp không bị tru di cửu tộc nữa đâu.”
Kỷ Chu Hành muốn giải thích cũng không được. Anh ta mất hứng quay trở về chỗ ngồi của mình, phát hiện ra Ôn Lâm đã dụ dỗ được Tiền Nghiên. Anh ta vén tóc cô ta, cúi đầu nói chuyện bên tai khiến cô ta cong mắt cười thoải mái.
Nếu là thường ngày, chuyện trăng gió của người khác là chuyện Kỷ Chu Hành thích ngồi xem.
Nhưng hôm nay, anh ta thay đổi tác phong, không để ý đến logic, không để ý quy tắc mà vạch trần: “Ôn Lâm, con gái anh sống chung với anh à? Hay vẫn để con bé ở nhà ông bà?”
Tiền Nghiên giật mình: “Anh Ôn có con gái rồi à?”
Ôn Lâm nhàn nhạt trả lời: “Hai tuổi rồi, rất đáng yêu, y như mẹ con bé.” Nói xong, anh ta ngừng lại ba giây, có qua có lại hỏi thăm: “Vừa rồi anh đi gọi điện thoại cho Diêu Thiên à?”
Kỷ Chu Hành khái quát đại khái tình huống của Diêu Thiên. Trương Nguyên Bảo cũng là người của Ôn Lâm nên chắc chắn anh ta biết rõ hoàn cảnh lụp xụp của nhà Diêu Thiê, giấu anh ta là điều hoàn toàn không cần thiết.
Ôn Lâm mèo khóc chuột, giả nhân từ, lãnh đạm cảm khái một câu: “Cô nhóc Diêu Thiên này cũng khổ sở thật. Đã quen với lối sinh hoạt của một đại tiểu thư rồi mà phải lập tức thích nghi với cách sống của người nghèo. Tôi cực kì đau lòng thay cô ấy.”
*
Ngày ấy đến muộn hơn so với dự kiến.
Hạng mục P2P nhà họ Diêu bị phơi bày ra ánh sáng, nhà đầu tư nhốn nháo yêu cầu rút vốn, mắt xích tài chính bị đứt trong tích tắc. Làng du lịch ở Hải Nam lẫn các công trình bất động sản đều trở thành đầu voi đuôi chuột, vỡ nợ, công ty tuyên bố phá sản,
Diêu Thiên theo bố mẹ dọn ra khỏi căn biệt thự ở ngoại thành Bắc Kinh. Ngôi nhà này có phong thủy rất tốt, nhà họ đã từng cố tình mời đại sư xem qua, tiếp giáp với một gò núi xanh thẳm.
Bây giờ ngôi nhà này sẽ bị bán đấu giá và thuộc về một chủ sở hữu giàu có hơn.
Cuối tháng tám, đồng cỏ trống vắng.
Ở phía xa xa có người thổi một khúc sáo mục đồng, quyện với hương hoa dại phảng phất trong gió. Người trong nhà Diêu Thiên khổ sở tới mức mất trí, ruột gan đứt thành từng khúc nhưng thời tiết vẫn sáng trong, trời xanh mây trắng, thảm cỏ xanh như một tấm đệm.
Diêu Thiên bị bao phủ bởi một nỗi bi thương cực lớn.
Trong bụi cỏ, tiếng côn trùng kêu to, giọng bố cô ta già nua: “Bố đã gọi điện cho tất cả bạn bè… Bố mẹ đã thua thiệt rồi nhưng con thì không thể được. Bố mẹ đã sắp xếp công việc cho con, đãi ngộ rất tốt ở ngay tại khách sạn Sơn Vân, con có muốn đi không.
Suy nghĩ của Diêu Thiên trống rỗng, nói không thành lời.
Bố cô ta còn nói: “Bố đã từng giúp phó tổng giám đốc nhân sự của khách sạn Sơn Vân Bắc Kinh một đại ân, bây giờ ông ta muốn báo đáp lại ân tình, mời con về làm việc, chỉ cần lướt qua sân khấu thôi [1].”
[1] Lướt qua sân khấu: Chỉ sự làm việc trên hình thức, không quan tâm đến nội dung. Ý ở đây là kiểu việc nhẹ lương cao ấy.
Hết chương 29