Đọc truyện Cẩm Niên – Chương 28: Hứa hẹn
Editor: Peachy
Tâm tư của Khương Cẩm Niên đều đặt trên bản báo cáo hạng mục P2P. Cô dùng đũa gắp một miếng sushi chấm vào bát gia vị, không chú ý tới vị cay nồng của mù tạt. Dư vị của mù tạt đọng lại ở đáy họng khiến cô phải che miệng lại vì sặc, ho khan liên tục, rất lâu sau mới đỡ, hai mắt đỏ rực ngập nước như vừa mới khóc một chặp.
Phó Thừa Lâm đưa khăn giấy cho cô, tiện thể rót cho cô một cốc trà. Anh còn mở mai cua, gỡ thịt cua xếp ngay ngắn vào đĩa của cô. Cách quan tâm chăm sóc thân mật thế này khiến Khương Cẩm Niên cảm thấy ngại ngùng. Cô nâng cốc trà bằng hai tay, nhấp một ngụm nhỏ, làm như vô tình nói: “Nhìn không ra anh cũng biết chăm sóc người khác đấy.”
Phó Thừa Lâm dùng khăn ướt lau tay, đáp: “Cũng không hẳn là chăm sóc mà chỉ đơn thuần là muốn đối xử tốt với em hơn một chút. Nói ra có lẽ em không tin, anh không giỏi biểu đạt những vấn đề ấy đâu.”
Anh thật thà thổ lộ, lẳng lặng chờ cô trả lời.
Khương Cẩm Niên không nói gì, anh hỏi: “Quý cô Khương này, em có thể cho anh mượn tay trái không?”
Phó Thừa Lâm biết thừa Khương Cẩm Niên là kiểu người ngoài miệng sắt đá nhưng cơ thể lại rất thành thật. Anh thích cái tính trong ngoài bất nhất này của cô. Anh nhìn thấy cô do dự đưa tay trái ra thì lập tức nắm chặt cổ tay cô, đeo cho cô một chiếc đồng hồ đôi chế tác tinh xảo.
Động tác của anh hơi lớn, bàn ăn bị đẩy lệch ra một khoảng, đèn trúc hình bát giác khẽ đung đưa tạo thành những cái bóng chồng lên nhau. Khương Cẩm Niên phát hiện ra nhiệt độ lòng bàn tay của anh cao hơn bình thường, có phải anh cũng có chút căng thẳng hay không?
Mặt sau chiếc đồng hồ của nữ này còn được khắc ba chữ Khương Cẩm Niên, rõ ràng là do anh đặc biệt yêu cầu.
Vẻ mặt của Khương Cẩm Niên dần bình tĩnh lại nhưng suy nghĩ lại trở nên rời rạc. Cô nhớ Phó Thừa Lâm đã từng nói, hai người họ có thể bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ cố gắng để cô rung động một lần nữa.
Từ đầu, cố gắng, một lần nữa.
Bảy chữ này tạo thành điểm mấu chốt đánh trúng vào bảy tấc của cô. [1]
[1] Bảy tấc: Bắt nguồn từ câu nói “đánh rắn phải đánh bảy tấc”, “bảy tấc” là vị trí tim rắn, đập phát chết luôn và thường được dùng để so sánh với những điểm mấu chốt, điểm yếu, điểm quan trọng của một sự vật, sự việc.
Ở đây ý chị Khương là bảy chữ của anh Phó đã thành công đánh vào điểm yếu nhất trong lòng chị.
Lịch sử trò chuyện Wechat được cô bảo vệ như báu vật, ghi lại những câu chuyện phiếm giữa cô và Phó Thừa Lâm suốt hai tháng nay, tính từ ngày anh bắt đầu đi công tác. Trong nháy mắt bọn họ như quay trở về thời đại học, kẻ tâng người hứng, nhận tin nhắn của nhau rất nhanh.
Dẫu vậy, Khương Cẩm Niên vẫn kiên quyết lấy lùi làm tiến. Cô xoay mặt đồng hồ, nhất quyết phải trêu anh: “Em có một nguyên tắc, đó là không nhận quà tặng có giá trị, dù bất kể là do ai tặng, em vẫn sẽ trả lại.”
Cô ngồi cận kề bên anh, tiếc nuối nói: “Làm sao bây giờ? Em không nhận được, phải đưa lại cho anh thôi.”
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mở cánh cửa kéo kiểu Nhật ra, quỳ trước mặt họ tiếp tục mang thức ăn lên.
Nhân viên phục vụ mặc một bộ yukata sáng màu, mái tóc được búi lại bằng một cây trâm cài tóc màu vàng xiên chéo. Chuỗi ngọc trên trâm cài dao động theo từng động tác bưng thức ăn thu hút sự chú ý của Khương Cẩm Niên. Khương Cẩm Niên ở gần nhân viên phục vụ, lúc cô gái đó kéo tay áo kết thúc, cô còn nhẹ giọng khen: “Trâm cài tóc mây.”
Cô gái cười đáp: “Chúng tôi không rõ người Nhật búi tóc bằng cách nào nên tùy tiện sử dùng kanzashi.”
(Kanzashi là trâm cài tóc truyền thống của Nhật Bản.)
Khương Cẩm Niên tiếp lời: “Không sao đâu, văn hóa Nhật Bản cũng bị ảnh hưởng bởi văn hóa Trung Quốc.”
Cô gái cúi đầu đáp: “Văn hóa có sự kế thừa.”
Chén rượu của Phó Thừa Lâm đã cạn, Khương Cẩm Niên tiếp tục hâm rượu cho anh. Rõ ràng là cực kì thành thạo chuyện tửu sắc nhưng phong thái tự nhiên, trôi chảy lưu loát của cô rất tạo cảm giác hồng tụ thiêm hương [2]. Cô cầm bình rượu, thuận miệng nói: “Đây có phải ấm tử sa không? Ấm tử sa truyền thống có dáng bán nguyệt, văn đán, hoa dĩnh, đề lương, tần quyền,… Nhưng chúng tương đối nhỏ, không phải ai cũng biết.”
[2] Hồng tụ thiêm hương: Thư sinh ngày xưa dùi mài kinh sử trong đêm luôn có hồng nhan bên cạnh đốt thêm hương. Ở đây ý chỉ những người có phụ nữ xinh đẹp vây quanh.
Đồ ăn đã được phục vụ đủ, nhân viên không đáp lời, khép cửa rời khỏi phòng.
Đầu tiên Phó Thừa Lâm hỏi cô: “Em còn nghiên cứu cả ấm tử sa nữa à?” Sau đó anh bảo: “Em không lấy đồng hồ cũng được, anh tặng em nửa bộ trà đạo. Không những không phổ thông như đồng hồ, mà anh còn có thể tôn vinh sự nhã nhặn của em.”
Khương Cẩm Niên chế nhạo: “Nửa bộ trà đạo là như nào? Anh nửa bộ em nửa bộ à?”
Phó Thừa Lâm còn đang phẩm rượu: “Anh cảm thấy như vậy hay mà.”
Sở dĩ Khương Cẩm Niên đùa là vì muốn nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng, khẩn trương, lo lắng, bất an rất hiếm gặp của anh. Nhưng lúc này anh đã trở về với tác phong thường ngày, hỉ nộ ái ổ đều giữ bên trong, nhẹ nhàng phong độ, làm gì cũng có chiến lược.
Khương Cẩm Niên cảm thấy anh quá nhanh nhạy, chẳng vui chút nào.
Cô xoay qua xoay lại khiến chiếc đồng hồ lắc lư trên cổ tay, cuối cùng mới nghiêm túc nói: “Được rồi, em không cần nửa bộ trà đạo của anh đâu. Nể tình anh, chiếc đồng hồ này em nhận nhé.”
Phó Thừa Lâm nhắc: “Đây là đồng hồ đôi.” Anh kéo ống tay áo bên trái của mình lên, giơ ra cho cô nhìn, “Cái còn lại ở đây này.”
Khương Cẩm Niên vừa uống rượu vừa tủm tỉm cười. Đến hơn 9 giờ, cô đã ngấm hơi man, nhoài người trong lồng ngực anh. Anh cực kì quen thuộc ôm chặt lấy cô, cổ áo sơ mi trắng bị cô lưu lại một dấu son môi. Anh nghe cô liên tục cảnh cảo: “Phó Thừa Lâm, nếu anh mà dám nói anh không thích em, em sẽ…”
Anh nhanh chóng thừa nhận: “Anh không dám.”
Anh hôn nhẹ lên vành tai phiếm hồng của cô: “Cảm ơn em đã nguyện ý cho anh một cơ hội.”
*
Tối hôm ấy, Khương Cẩm Niên lại được Phó Thừa Lâm đưa về nhà.
Hứa Tinh Thần đã quen với tình huống này. Lúc đầu cô ấy còn nơm nớp lo sợ nhưng càng ngày càng thành thạo, còn có cảm giác bản thân đang trong quá trình thuận nước đẩy thuyền. Cô ấy hi vọng Khương Cẩm Niên có thể tìm được bến đỗ hạnh phúc của tiêng mình nhưng lại có cảm giác bùi ngùi “con gái lớn không giữ được”. Cô ấy nấu cho Khương Cẩm Niên một bát canh giải rượu, sau đó hỏi Phó Thừa Lâm một câu: “Phó tổng, công việc tháng này rất bận rộn ạ?”
Phó Thừa Lâm trả lời thật: “Ừ.” Anh dừng lại một lúc rồi tự giễu: “Chẳng có lúc nào tôi hết bận rộn cả.”
Anh lùi đến trước cửa, hiển nhiên là muốn cáo từ.
Hứa Tinh Thần vẫy tay tạm biệt anh, nhất thời quên mất vừa rồi muốn nói gì. Mãi đến khi cô múc canh giải rượu vào trong bát mới nhớ ra, ngày mai Khương Cẩm Niên muốn về nhà thăm bố mẹ và em trai, vốn dĩ Hứa Tinh Thần muốn hói Phó Thừa Lâm có muốn trở về cùng Khương Cẩm Niên ra mắt phụ huynh, gặp mặt trực tiếp hay không.
Nhưng Phó Thừa Lâm đã đi rồi.
Hứa Tinh Thần lắc đầu một cái, cô ấy quan tâm như vậy làm gì?
Ngày hôm sau thời tiết quang đãng, mặt trời chói chang, không một gợn mây. Những tán cây xanh rậm rạp trong công viên xum xuê bóng mát. Nhiệt độ ngoài trời ở mức 32 độ C, so với cái nóng oi ả đến phát bực của những ngày trước đã tốt hơn nhiều.
Nhân cơ hội này, Khương Cẩm Niên mua một đống đồ xách về nhà bố mẹ. Cuối tuần được nghỉ học, em trai cô cũng về nhà một chuyến. Một nhà bốn người quây quần bên nhau, vui vẻ hòa thuận ăn một bữa cơm đoàn viên.
Sau bữa cơm, mẹ cô thu dọn bát đũa, bố cô gọi con trai và con gái vào phòng ngũ, lặng lẽ lấy ra một cái rương sắt cũ kĩ. Đồ đạc trong rương đều bị vải nhung màu đỏ thẫm bọc chặt, đến khi mở ra toàn là mấy tảng đá trắng tuyền, đá phỉ lục hoặc đá trong suốt.
Bố cô chỉ vào một khối đá xanh nói: “Con gái, bố con không có tiền nên không thể đầu tư vào cổ phiếu… May mà bố có quen mấy ông bạn cũ làm ăn ở Tân Cương và Myanmar, bọn họ đào được chút vật phẩm quý giá, đặc biệt bán lại cho bố với giá hữu nghị. Bố cũng sành điệu, học chút đầu tư từ mấy người trẻ tuổi các con… Con nhìn xem, đây là Lục Tùng Thạch ở Thập Yển, Hồ Bắc. Nếu mua ở ngoài tiệm phải tới mấy vạn một viên.”
Viên đá màu xanh ngọc có độ bóng mờ, tròn trịa nhẵn thín.
Ông lại cầm lên một viên đá vụn màu vàng trong suốt: “Đây là thủy tinh Giang Tô Đông Hải, chất liệu tốt nhưng giá không hề rẻ.”
Ông cầm tấm vải nhung lau đi lau lại đáy rương, viên “Dương chi ngọc” kia cũng trắng nuột trơn nhẵn. Nhưng ông lại nhìn sang một góc khác, đãi ngọc giữa biển khơi, trịnh trọng nói: “Hai đứa nhìn đây, san hô gỗ đàn đã được chạm trổ bởi nghệ nhân bậc thầy, là hàng thượng đẳng từ Đài Loan.”
Ông lần lượt giới thiệu từng đồ vật mình cất giữ rồi lại cẩn thận từng li từng tí cất đi, sợ bị va đập như thể đang đối đãi với một gia tài kếch xù không dễ kiếm được.
Sắc mặt Khương Hoành Nghĩa trắng bệch, Khương Cẩm Niên vẫn giữ bình tĩnh: “Bố, 5 vạn tệ con đưa cho bố đều dành để mua những thứ này ạ?” Vì đã từng tìm hiểu về cổ phiếu của các ngành văn hóa nghệ thuật nên Khương Cẩm Niên cũng nghiên cứu sâu… Tuy cô không phải người trong nghề nhưng chí ít cô cũng có thể phân biệt đâu là hàng dởm, trong một khoảnh khắc, cô chỉ muốn lật ngược chiếc rương sắt xuống đấy.
Bố cô phát hiện ra giọng nói của cô không vui, vội nói: “Thế hệ các bố rất tôn trọng chữ tín. Bạn bè đã quen nhau hơn ba chục năm, người ta có mấy căn nhà ở Bắc Kinh, ô tô bé ô tô lớn thì chút tiền này của bố còn lâu mới để vào trong mắt.”
Khương Cẩm Niên xót từng khúc ruột, không nói nên lời. Bố cô vẫn tiếp tục bảo: “Bây giờ nhân dân tệ đang bị giảm giá trị, đổi tiền thành những món đồ này còn có giá trị hơn so với vàng. Không biết chừng một viên này có thể bán lên mấy trăm vạn, thế là đủ tiền mua nhà cho con và em rồi.”
Khương Hoành Nghĩa bực bội: “Bố, con không cần mọi người quản. Con là đàn ông con trai, con sẽ tự lực cánh sinh.”
Bố cô đập vào lưng cậu một cái, ngắt lời: “Làm gì có con cái nhà nào hai mươi mấy tuổi đầu mua nhà mà không dùng tiền của bố mẹ?”
Khương Cẩm Niên lên tiếng: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Bây giờ con chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là đừng phung phí số tiền con đưa cho mọi người. Con xin đấy, con kiếm tiền đâu dễ dàng gì. Mua một đống hàng giả về để làm gì? Bố không hiểu gì thì đừng lấn sân. Đừng nói thời đại các bố giữ chữ tín, họ làm sao giỏi bằng thế hệ bọn con được. Một nhóm người đã vì tiền thì có gì mà không dám làm? Làm giả vaccine, thực phẩm chứa chất có hại thì vài tảng đá này đã là gì? Con nói với bố này, con từng mất một năm học một khóa kiểm định, con chắc chắn với bố 100% tất cả những thứ này đều là giả.”
Cô nói xong một tràng khiến bố cô lúng ta lúng túng. Chiếc rương sắt đã được ông đóng chặt lại mở ra sau đó lại đóng lại. Ngón tay già nua đặt trên thành rương, đốm đồi mồi màu nâu sẫm bỗng nhiên cực kì chói mắt như những mũi gai nhọn hoắt liên tiếp đâm vào khiến hốc mắt Khương Cẩm Niên đỏ bừng.
Cô không biết phải nói gì nữa.
Hồi nhỏ luôn là bố mẹ nghiêm khắc dạy dỗ, cô nghiêm túc lắng nghe. Bây giờ vật đổi sao dời, cảm xúc của cô dao động, khàn giọng đổi ngữ điệu: “Khương Hoành Nghĩa còn phải học đại học, phí sinh hoạt của nó con sẽ lo hết, bố mẹ không phải lo lắng… Công việc của con rất thuận lợi, cấp trên rất tốt… Con kiếm cũng được kha khá, bình thường cũng rảnh rỗi.”
Bố cô vẫn không ngừng cụp mắt, chỉ bảo: “Nếu rảnh rỗi thì thường xuyên về thăm nhà nhé.”
Khương Cẩm Niên gật đầu.
Cô vòng vo một lúc hỏi dò tên của mấy ông bạn già đó, có chút ấn tượng với một người. Cô nhớ đúng là người đó có buôn bán đá quý, thường xuyên qua lại giữa Miến Điện, Hồng Kong, Singapore,… Ngoài ra bọn họ còn có một vài sự trùng hợp trong vòng giao tiếp.
Khương Cẩm Niên không nói thêm gì nữa. Tối hôm đó cô tham gia một buổi dạ hội.
Ban tổ chức của buổi dạ hội này là mấy công ty công nghệ mạng mới nổi với khách mời là giới tài chính và anh tài ngành IT.
Trước khi tới đây, Khương Cẩm Niên không nghĩ rằng cô sẽ đụng mặt Kỷ Chu Hành. Hơn nửa thời gian của bữa tiệc, cô luôn tránh anh ta. Cho dù bọn họ rất dễ giao tiếp bằng ánh mắt, cô cũng quay mặt đi không giấu diếm như đang tránh khỏi một tên ôn thần đáng ghét.
Buổi tiệc đã diễn ra được quá nửa, Phó Thừa Lâm mới thong thả xuất hiện.
Anh gặp vài người bạn rồi đi tới bên cạnh Khương Cẩm Niên. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài lụa màu trắng nhạt hở một phần ba lưng để lộ ra phần xương bả vai tuyệt đẹp. Phần eo váy được siết lại, y hương tấn ảnh [3] càng khiến cô thêm phần quyến rũ.
[3] Y hương tấn ảnh: Thành ngữ chỉ sự lộng lẫy của phục sức trên người. Ngoài ra còn có ý chỉ phụ nữ hoặc những điều thường thấy ở yến hội xa hoa.
Phó Thừa Lâm đứng ở một góc tường nói chuyện với cô. Không biết anh làm thế nào mà luôn khiến cho Khương Cẩm Niên quay lưng về phía mặt tường, ngẩng đầu nhìn anh. Hai người tự nhiên cười nói, thậm chí còn không muốn phí thời gian tìm một nơi để ngồi xuống.
Mà Kỷ Chu Hành vừa hay đang ngồi cách đó không xa.
Thật ra cũng không phải là “vừa hay”, đây là do anh ta cố ý.
Kỷ Chu Hành đi cùng một người bạn gái. Cô gái này tên là Tiền Nghiên, dáng vẻ thanh thuần, xấu hổ rụt rè, tay chân quấn quít. Kỷ Chu Hành chỉ coi cô ta như em gái, trong lời nói có đến tám phần chơi đùa hai phần nghiêm túc, chẳng bằng đối xử lạnh nhạt còn hơn.
Ngay phía trước Kỷ Chu Hành là một người bạn mà anh ta mới quen. Người đó tên là Ôm Lâm, con trai cả của công ty kỹ thuật Ôn Dung… Ôn Lâm có một cô con gái nhỏ mới lên 2 nhưng không có mẹ. Kỷ Chu Hành hiểu vì sao người đàn ông này lại bỏ rơi mẹ của con gái mình. Thông qua mấy ngày tiếp xúc ngắn ngủi, anh ta đã đọc vị được Ôn Lâm. Đây là một người tính tình điềm đạm nhưng lại là một con buôn xảo quyệt, rất thích tìm kiếm con mồi.
Người hiểu rõ tâm lý của đàn ông nhất chính là đàn ông. Kỷ Chu Hành thường xuyên tiếp xúc với thanh sắc khuyển mã [4], anh ta cho rằng, Ôn Lâm chính là kiểu người nổi bật nhất trong số đó.
[4] Thanh sắc khuyển mã: ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây.
Ở một nơi trang trọng thế này nhưng Ôn Lâm vẫn cười nói hỏi anh ta: “Chu Hành, tôi nghe đồn bạn gái trước của anh cực kỳ xinh đẹp. Hôm nay cô ấy có ở đây không, giới thiệu cho bạn bè chút nhỉ?”
Kỷ Chu Hành đáp: “Cô ấy… Tính tình không được tốt cho lắm, nóng nảy cục cằn, không am hiểu chuyện đối nhân xử thế.”
Ôn Lâm nhíu mày, sáng tỏ: “Khương Cẩm Niên ăn nói chua ngoa nhưng nội tâm như tấm đậu hũ.”
“Cô ấy chẳng giấu miếng đậu hũ nào trong lòng đâu,” Kỷ Chu Hành vẫn cứ khăng khăng, “Tính tình rất tệ, rất nhàm chán. Là kiểu phụ nữ sẽ khiến người ta tức giận ấy.”
Anh ta cực lực khiến Ôn Lâm gạt bỏ sự quan tâm sang một bên thì Ôn Lâm càng cảm thấy có hứng thú.
Đúng lúc tối nay Tiền Nghiên đang ngồi bên cạnh Kỷ Chủ Hành. Cô ta cuối cùng cũng tìm được một chủ đề có thể nói chuyện cùng bèn xen vào một câu: “Phó Thừa Lâm đã giới thiệu qua về Khương Cẩm Niên cho người trong nhà. Ông nội của em quen bà nội của anh ta, chuyện này là do bà nội anh ta kể vậy. Tháng trước em và Phó Thừa Lâm ăn với nhau một bữa cơm, anh ta chỉ biết cắm đầu vào bàn thức ăn, ăn suốt cả một buổi tối. Phó Thừa Lâm toàn đọc những loại sách không trong sáng gì. Nếu anh ta nói sớm với em thì có phải em đã không mất công tới nhà họ không?”
Hết chương 28
Wattpad của tớ có vấn đề, nên lịch đăng trên Wattpad sẽ đổi thành các ngày cuối tuần nhé. Cảm ơn mọi người đã chờ đợi