Đọc truyện Cẩm Niên – Chương 22: Thanh tú
Editor: Peachy
Cái đuôi mèo màu quýt lướt trên sàn nhà, vừa đi vừa vung vẩy lắc bên trái rồi lại lắc bên phải.
Gạch lát nền vừa lạnh vừa cứng càng làm nổi bật lên sự mềm mại của chú mèo. Khương Cẩm Niên không kìm được đưa tay ra chạm vào, đặc biệt là đôi tai đang dựng đứng của nó, mỗi lần vuốt ve là một lần trái tim cô lại rung động.
Ui, cô thích nhất là vuốt lông mèo.
Cô cảm động nói: “Mèo chính là quà tặng của tạo hóa.”
Phó Thừa Lâm ngồi trên mặt đất. Anh phủi mấy cái lông mèo đang dính trên quân áo, cởi hai khuy măng sét, hai tay đặt trên đầu gối. Khương Cẩm Niên lén nhìn anh, thấy anh nhàn rỗi thả lỏng giống y như bộ dáng thời còn là sinh viên. Cô biết, những lúc rảnh rỗi anh vẫn luôn thích tới công viên ngắm cảnh, ở dưới tán cây, ngồi cạnh hòn non bộ hóng mát. Lúc những tia nắng thướt tha kia bị cành lá che khuất, những vệt sáng lốm đốm sẽ rơi xuống người anh, đậm nhạt không đều màu, yên lặng đung đưa.
Đoạn kí ức này thật đẹp.
Cô khẽ thờ dài, ôm con mèo vào trong lòng: “Dù sao đi nữa đây cũng là mèo của cậu. Đợi sau này dành dụm tiền, tôi sẽ mua một ngôi nhà và một bé mèo của riêng mình.”
Nước đi này của Khương Cẩm Niên, Phó Thừa Lâm không ngờ tới. Anh thuận miệng nói: “Phân chia rạch ròi như vậy làm gì? Tôi chỉ giúp em nuôi nó… Trước tiên cho nó một cái tên đi.”
Khương Cẩm Niên không từ chối nữa, đắn đo một lúc rồi trả lời: “Vậy thì gọi là tỉ giá hối đoái nhé.”
Cô tham khảo ý kiến của Phó Thừa Lâm một chút: “Nghe thuận tai không?”
Thế nhưng Phó Thừa Lâm lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Kết quảcủa cuộc trưng cầu dân ý về tư cách thành viên EU của Anh đã được công bố rồi. 51.3% người dân ủng hộ việc rời EU, thị trường tỉ giá hối đoái lao dốc. Em còn nhớ những gì chúng ta đã cược với nhau bên bể bơi không?”
Khương Cẩm Niên lập tức quay đầu đi.
Phó Thừa Lâm quay mặt cô lại. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng đặt lên cằm cô, gần hơn một chút sẽ là thô lỗ, xa hơn một chút thì quá xa cách. Anh thực sự rất muốn lại gần cô, rồi âu yếm như cách cô đang vuốt ve mèo nhỏ. Sự thôi thúc ấy không biết bắt nguồn từ đâu, nếu như con người hiểu rõ cơ chế hoạt động của từng giác quan trong cơ thể thì có lẽ ngành sinh học đã có một bước phát triển nhảy vọt.
Có lẽ Khương Cẩm Niên đã đoán được anh không phải là kiểu tọa hoài bất loạn [1] như Liễu Hạ Huệ. Hai người mặt đối mặt nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là cô chịu thua, ôm mèo trong lòng, chậm rãi cúi đầu che đi gò má ửng hồng.
Cô bảo: “Không sai, tôi thừa nhận tôi thua. Theo như báo chí đưa tin, một trận mưa lớn ở Anh đã khiến một số điểm bỏ phiếu đứng ở London phải hủy bỏ, một phần nào những người ủng hộ ở lại EU ngại phải đi ra ngoài… Nếu như tổ chức bỏ phiếu một lần nữa, tôi cam đoan với cậu kết quả tuyệt đối sẽ không như bây giờ.”
[1] Tọa hoài bất hoạn: ngồi mà trong lòng vẫn không loạn. Đây là một câu tục ngữ về Liễu Hạ Huệ, một người nổi tiếng có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.
Phó Thừa Lâm bắt được cái đuôi của chú mèo, thì thầm: “Em đã nói, nếu như thua sẽ theo họ tôi.”
Giọng của anh trầm hơn: “Bạn học Phó Cẩm Niên.”
Khương Cẩm Niên không giữ lời hứa, phản ứng rất mạnh mẽ: “Đừng gọi tôi như thế.”
Phó Thừa Lâm lại gọi cô: “Niên Niên?”
Hai chữ vừa thốt ra như nhưng hạt ngọc trai liên tiếp lăn vào lòng, tạo thành những thanh âm văng vẳng được lặp đi lặp lại trong đầu. Sao anh có thể như vậy? Sao có thể tùy tiện gọi nhũ danh của người khác như thế, thật là đáng hổ thẹn! Đáng ra Khương Cẩm Niên nên tức giận nhưng đôi mắt cô như biển nước sóng sánh nhìn thẳng vào đôi mắt lay động của anh.
Anh kéo ngăn tủ bên cạnh ra, bên trong là một chiếc tủ lạnh mini. Trong ngăn kéo có mấy loại đồ uống, anh lấy cho mình một lon bia rồi hỏi Khương Cẩm Niên muốn uống gì. Cô lắc đầu, ngồi bên cạnh nhìn anh uống bia.
Anh nâng vòng tròn trên nắp lon lên đặt ở giữa các ngón tay, các đốt tay hơi cong cong. Anh còn chưa lên tiếng dường như muốn nói lại thôi.
Nhưng Khương Cẩm Niên lại cảm thấy rất mới mẻ… Có bao giờ mà Phó Thừa Lâm có nỗi niềm khó nói? Nếu như cô đang ngồi ở vị trí của anh, nhất định sẽ tùy cơ ứng biến, chém gió thành bão… Cô còn đang ảo tưởng chưa được bao lâu, Phó Thừa Lâm đã hỏi: “Em vẫn còn để ý chuyện tối hôm qua à?”
Khương Cẩm Niên khẽ nhấp môi, ý cười thấp thoáng như có như không.
Phó Thừa Lâm uống một ngụm bia rồi nói tiếp: “Vậy còn chuyện hồi đại học thì sao? Lúc ấy em chịu không ít ấm ức. Những chuyện này nếu không nói ra sẽ giống như một cái gai mãi mãi găm vào trong lòng.”
Anh có ghế không ngồi, cứ nhất quyết phải ngồi dưới sàn. Anh chống một chân, lon bia đặt hồi lâu trên đầu gối, tay phải đặt một bên, nửa thoải mái nửa căng thẳng chờ Khương Cẩm Niên trả lời.
Khương Cẩm Niên đáp: “Nói những chuyện đó để làm gì? Chẳng có ý nghĩa gì cả, cậu còn từ chối tôi một lần…”
Cô còn chưa nói hết câu, Phó Thừa Lâm đã cười: “Khi đó, dù có là tiên hạ phàm đứng trước mặt tôi cũng không có hứng thú.”
Hai tay Khương Cẩm Niên ôm lấy con mèo hỏi tiếp: “Vậy sau này thì sao? Nếu có tiên nữ tới, cậu có thích không?”
Phó Thừa Lâm khẽ bóp lon nước. Chiếc lon làm bằng hợp kim nhôm lõm vào trong tạo thành hai ba đường vân ngoằn ngoèo, nhìn rất thảm. Cánh tay anh bị âu phục che mất có lẽ đang dùng lực, nổi đầy gân xanh. Chung quy lại, anh vẫn khoác lên mình bộ dáng của một tên lưu manh có văn hóa.
Chắc chắn anh cũng là kiểu đàn ông coi trọng ngoại hình, chắc chắn anh không phải ngoại lệ.
Vậy mà anh lại nói: “Tôi vừa tặng cho tiên nữ một bé mèo.”
Khương Cẩm Niên nhất thời xấu hổ: “Ai biết được cậu từng tặng mèo cho bao nhiêu cô gái chứ?”
Trong lời nói của cô mang theo sự hờn ghen mà ngay bản thân cô cũng không phát hiện ra. Đương nhiên, nếu như sớm phát giác được cô sẽ không dùng câu nói này làm câu trả lời.
Phó Thừa Lâm đặt lon bia xuống, chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt Khương Cẩm Niên. Cô đang ngồi trên chiếc ghế gia công màu trắng, mèo quýt nằm sấp trên đùi cô. Có lẽ cảm nhận được bầu không khí đang dần trở nên hồi hộp, chú mèo nhảy theo một đường vòng cung xuống dưới sàn nhà, nhanh như chớp chui xuống gầm ghế sô pha.
Khương Cẩm Niên cho rằng Phó Thừa Lâm sẽ lại hôn cô mà không báo trước, điều này tuyệt đối không thể xảy ra được. Cô giống như một con chim đang phản ứng kích động, một con chim nhỏ đứng trước loài mãnh cầm, dữ dằn nhìn anh chằm chằm. Tiếc là ánh mắt hung dữ của cô chẳng có tác dụng gì với anh vào giây phút này cả.
Anh đứng cách cô một bước chân, nghiêm túc đề nghị: “Nếu như em thực sự để ý tới chuyện cũ thì đừng nghĩ tới nữa, tôi cũng sẽ không nhắc lại. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu… Tôi sẽ cố gắng để em rung động một lần nữa.”
Bầu trời đã chuyển màu đen kịt, ánh đèn lấp lánh trong ánh mắt anh, trong suốt lại ấm áp.
Khương Cẩm Niên há hốc, muốn mở miệng ra nói nhưng lại không thể thốt ra lời. Trên mặt cô lại xuất hiện một tia đỏ bừng, đây thực sự là một biểu cảm bất bình. Cô ngồi trên ghế, hai tay đặt chặt thành ghế, chống cằm lên tay, có ý thức che đi nửa gương mặt.
Sau đó, cô cười vô tâm: “Trước đây tôi thầm mếm cậu, nhưng đó chỉ là một sự ngưỡng mộ rất thuần khiết. Tôi chưa từng nghĩ đến những chuyện phù phiếm, chỉ đơn giản là muốn ngắm nhìn cậu ở một khoảng cách vừa đủ. Cậu hiểu không? Giống như các cô gái 18, 19 tuổi theo đuổi crush thôi.”
Câu trả lời của Khương Cẩm Niên vượt ngoài dự tính của Phó Thừa Lâm. Anh đang muốn tiếp tục câu chuyện cùng cô thì tiếng chuông điện thoại đã cắt đứt khoảng thời gian ở cạnh nhau của họ. Anh nhìn thấy màn hình điện thoại hiện ba chữ “Khương Hoành Nghĩa”, Khương Cẩm Niên lập tức ấn nghe, lên tiếng: “Alo, gọi chị có chuyện gì vậy?”
Em trai cô ấp úng nói trong điện thoại: “Chị ơi em bị lạc đường.”
*
Khương Hoành Nghĩa nhỏ hơn Khương Cẩm Niên 8 tuổi, vừa mới thi đại học xong, đang trong thời gian chờ kết quả.
Năm đó, vì sự ra đời của Khương Hoành Nghĩa mà bố mẹ ầm ĩ, mâu thuẫn qua lại. Lúc đầu Khương Cẩm Niên rất ghét người em trai này, cậu như từ trên trời rơi xuống, đột nhiên làm xáo trộn sinh hoạt gia đình của họ. Đứa trẻ khóc nỉ non cả đêm, bố mẹ nhao nhao cho ăn rồi thay bỉm, chi tiêu trong nhà như nước chảy, vốn dĩ điều kiện kinh tế trong nhà đã không khá giả bấy giờ lại càng tồi tệ hơn.
Mãi đến khi Khương Hoành Nghĩa dần hiểu chuyện, tình cảm chị em mới tốt lên.
Sau khi cậu lên lớp 12, việc học ngày càng bận rộn nhưng tuần nào cũng dành thời gian gọi điện cho Khương Cẩm Niên. Bố mẹ không cho cậu tiếp xúc với smartphone, thế nên hiện tại cậu vẫn đang dùng một chiếc Motorola đã bị thời thế “khai tử”, ngoại trừ nhắn tin và gọi điện thoại thì gần như không còn chức năng nào khác.
Thế nên lúc bị lạc đường, cậu mới không thể tìm được cách xem định vị chỉ đường.
Tối hôm ấy, Khương Cẩm Niên tìm thấy cậu ở đường Bắc Tân Hà, bên cạnh một ngôi chùa.
Khương Cẩm Niên bắt xe tới đây, không ngăn được Phó Thừa Lâm đi cùng. Anh bảo tài xế tìm một chỗ dừng xe, sau đó xuống xe vòng qua lề đường, nhìn Khương Hoành Nghĩa rồi lại nhìn về phía chùa Thiên Ninh. Trong đêm tối, tháp chùa hình bát giác nhọn hoắt như một mũi tên chọc trời, nhưng hoa văn ở cổng trước lại nhuốm màu thời gian, cũ kĩ và tồi tàn.
Đầu tiên Khương Hoành Nghĩa không để ý đến anh, hướng về phía xa gọi một tiếng: “Chị ơi.”
Cậu đeo cặp sách, dáng người cao ráo nhưng vẫn thấp hơn Phó Thừa Lâm một chút. Cậu không quá tình nguyện ngẩng đầu lên nhìn anh chào hỏi: “Em chào anh ạ.”
Phó Thừa Lâm cảm thấy vô cùng hứng thú: “Em biết anh à?”
Khương Hoành Nghĩa có vẻ ngoài trắng trẻo đẹp trai, sống mũi thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ dài, mặc dù ngoại hình không tinh tế như chị gái nhưng tổng thể lại mang một nét đẹp rất khó nói. Nhưng biểu cảm chun mũi và vểnh môi của cậu khiến nét mặt có chút quái dị.
Cậu ăn ngay nói thật: “Hồi còn là sinh viên, chị em về nhà nghỉ hè. Trên bàn học dán tận năm, sáu bức hình của anh, xung quanh còn dán hình trái tim.” Cậu ngại ngùng cúi đầu, ra chiều suy tư: “Trái tim hay trái đào nhỉ? Dù sao cũng là một màu hống phấn xiêu vẹo.”
Bên môi Phó Thừa Lâm hiện ra một ý cười đậm: “Em biết tên anh không?”
Khương Hoành Nghĩa còn chưa trả lời, Khương Cẩm Niên đã túm lấy cậu, quắc mắt nhìn cậu trừng trừng như một con quỷ: “Sao em lại ở đây, không phải bây giờ em nên ở nhà đợi kết quả à?”
Vì sao?
Nói ra rất dông dài.
Khương Hoành Nghĩa giải thích, ngày mai các cậu sẽ biết điểm thi đại học, tối nay lớp học tổ chức một bữa tiệc tri ân thầy cô. Lường trước được kết quả ngày mai không tốt, có vài bạn học còn không có mặt mũi nào gặp giáo viên… Thầy chủ nhiệm biết nghề nghiệp của Khương Cẩm Niên nên nhờ cậu hỏi chị gái xem bây giờ giá trị cổ phiếu có đáng giá để tham gia thị trường hay không, cổ phiếu nào thì phù hợp với nhà đầu tư nhỏ lẻ, tỉ giá có lớn không, lợi nhuận hàng năm trả về có thể cao tới mức nào?
Giáo viên chủ nhiệm còn bảo, tất cả tiền mặt của ông ấy đều đã gửi ngân hàng, lãi suất quá thấp. Nếu muốn mua nhà Bắc Kinh thì số tiền này không đủ. Tính đi tính lại, thay vì gửi ngân hàng chi bằng đầu tư nhỏ lẻ.
Khương Hoành Nghĩa mơ hồ hỗn độn không đáp ứng, giáo viên chủ nhiệm có chút tức giận, nói thẳng rằng đã bồi dưỡng cậu hai năm, bây giờ sắp rời trường đã không biết thầy cô là ai. Thành tích tốt là một chuyện, học làm người còn quan trọng hơn. Sau này ra xã hội, không ai có thể đơn thương độc mã mà xông xáo khắp nơi.
Khương Cẩm Niên nghe xong thì hỏi: “Chỉ vì chuyện này hả?”
Khương Hoành Nghĩa sụt sịt một cái.
Chị gái đứng bên phải nhón chân xoa đầu cậu, ôn hòa bảo: “Lần sau còn gặp phải tình huống này thì cứ trực tiếp ném tiền của công ty chị vào mặt ông ta…”
Phó Thừa Lâm đứng bên trái cậu tiếp lời: “Trong ngành chứng khoán, nếu cứ thường xuyên tiết lộ tin tức nội bộ thì gần như là phạm pháp. Lòng dạ giáo viên chủ nhiệm của các em đen tối thật đấy.”
Hết chương 22
Dông dài từ editor: Cứ ngỡ chương này toàn phân đoạn tình cảm thì sẽ làm rất nhanh ai ngờ mình mất nửa ngày để tra xem chùa Thiên Ninh với cái đường Bắc Tân Hà có liên quan đến nhau không vì lúc đầu anh google bảo chùa đó ở Thường Châu còn cái đường đó ở Bắc Kinh. Nói chung người ta bảo vạn sự khởi đầu nan nên bộ đầu tay này chương nào tác giả cũng khiến mình hoang mang hết á =))