Cẩm Niên

Chương 21: Nhìn xa trông rộng


Đọc truyện Cẩm Niên – Chương 21: Nhìn xa trông rộng

Editor: Peachy

Phó Thừa Lâm không biết Khương Cẩm Niên cũng đang ở đây.

Anh nghe nói đêm nay Trinh Cửu Quân chủ trì, mở tiệc chiêu đãi mấy vị đồng nghiệp trong giới nhưng chỉ duy nhất mình anh là không được thông báo, đồng thời còn dặn đi dặn lại người khác tuyệt đối không được để chuyện này lọt tới tai anh.

Không may thay, Phó Thừa Lâm lại là kiểu đàn ông khá đa nghi, năng lực quan sát mạnh mẽ, mạng lưới xã giao rộng rãi, không quá tin tưởng vào bạn bè.

Anh biết bản chất con người vô cùng khó đoán định. Chính vì vậy nên anh mới có thể chấp nhận được một vị thư kí với đời sống cá nhân hỗn loạn, một Trịnh Cửu Quân cà lơ phất phơ, thậm chí là một người mẹ ruột mang nhiều điều tiếng. Nhớ năm đó ở Los Angeles, Mỹ, anh còn từng tới tham dự một “bữa tiệc cuối tuần” hội tụ tất cả các nhân vật tinh anh ngành khoa học kỹ thuật. Tại đây, một nhóm các nhân vật “máu mặt” của giới IT ở thung lũng Silicon [1] uống rượu, cắn thuốc, chơi gái bên trong dinh thự. Ban tổ chức còn bảo đảm rằng, mỗi người đàn ông sẽ được phát cho ít nhất 2 cô gái.

[1] Thung lũng Silicon: bao gồm bộ phận phía bắc của thung lũng Santa Clara và một số cộng đồng kế cận của miền nam Bán đảo San Francisco cùng Vịnh Đông của nước Mỹ. Đây được coi là miền đất hứa cho ngành CNTT khi các “đại gia” công nghệ như Facebook, Google, Intel, Apple, Adobe,… đều tập trung tại đây.

Vài người bạn đưa cho anh một thứ bột màu trắng, các cô gái thì bắt đầu thoát y trước mặt anh.

Anh tức tốc rời khỏi căn phòng đó, trên đường lái xe về nhà mới chấn tĩnh lại, nhận ra giới công nghệ thông tin thì ra không hề sạch sẽ, những người trong ngành cũng không phải toàn bộ đều là những con mọt sách cứng ngắt chỉ biết về kỹ thuật.

Con người quyết định nghề nghiệp chứ không phải nghề nghiệp làm nên con người.

Vậy nên, ngay giờ phút này, anh đang nghi ngờ nhân cách của Trịnh Cửu Quân.

Anh hỏi: “Anh Trịnh, anh kéo bọn họ chơi đồ cùng đấy à?”

Trịnh Cửu Quân lúng ta lúng túng nuốt nước bọt, trả lời: “Làm sao mà thế được, tôi không cắn thuốc. Vừa rồi… tôi không chú ý nên tình hình có chút mất kiểm soát.”

Phó Thừa Lâm cười cười, không tiếp chuyện Trịnh Cửu Quân. Anh đỡ lấy Khương Cẩm Niên, một tay đặt bên hông cô, đang suy nghĩ xem nên dùng tư thế gì để đưa cô trở về xe. Anh chạm phải mái tóc ướt sũng nồng nặc mùi rượu kích thích, hỏi bên tai cô: “Em chơi trò gì với người ta thế, lễ hội té nước à, hay là lễ hội đổ rượu?”

Đèn treo tường trong phòng điểm xuyết lên mặt tường màu xám đậm. Ánh sáng hòa quyện với bóng tối khiến bức tường bị biến dạng thành những hình dáng kì dị, như thể có vô số con quỷ nhảy ra từ những khe nứt, những âm thanh ma quái inh tai nhức óc cứ nối đuôi nhau không ngừng chế giễu dáng vẻ chán chường và nhếch nhác của Khương Cẩm Niên.

Bỗng nhiên cô cảm thấy cực kì chật vật.

So với lúc không có ai để tựa vào còn chật vật hơn.

Cô gần như lo lắng căng thẳng, nâng cao cảnh giác suốt cả một buổi tối. Một mặt muốn giữ gìn tôn nghiêm, một mặt lại muốn bảo vệ thật tốt ví tiền.

Có lẽ là do tác dụng của cồn, cô tự cảm thấy bản thân sống quá mệt mỏi, thật giả lẫn lộn trả lời: “Không có gì đâu, tôi không cẩn thận làm rơi cái ly lên đầu lúc nâng ly. Tôi muốn về nhà.”


Ánh đèn mờ ảo, Phó Thừa Lâm nghiêng người ngăn cô lại, nói bóng gió: “Quần áo của em cũng ướt hết cả rồi, sao lại bất cẩn thế.” Anh hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn tất cả những người đang ngồi: “Ai rảnh thì nói tôi biết chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Người đàn ông vừa đề xuất trò “Liệt tửu quán nhãn” đó ho khan trả lời: “Lúc nãy Thiên Thiên và cô Khương cùng chơi một trò chơi có làm đổ nửa bình rượu… Tất cả mọi người đều không có ác ý, chỉ là tụ tập vui vẻ thôi, dù sao cũng là bạn bè cả.”

Khương Cẩm Niên đã nghe không lọt tai.

Cô đi về phía bàn ăn, cầm túi xách của mình lên, không quay đầu lại mà vọt thẳng ra khỏi phòng bao. Phó Thừa Lâm đằng sau gọi cô một tiếng nhưng cô vẫn không hề dừng lại, chân đi giày cao gót chạy chậm, lang thang bên ngoài nhà hàng.

Cô không có ý định trở về bằng tàu điện ngầm, cô muốn gọi taxi.

Màn đêm đen kịt bao trùm, đèn đường hai bên rực rỡ sắc màu, cảnh vật bên ngoài cửa kính lướt nhanh về phía sau, gió lạnh thổi bay mái tóc cô. Cô cố hết sức phớt lờ đồng hồ tính cước trên xe taxi. Tới khi sắp đến nhà, tài xế báo giá tiền, cô lấy từ trong túi xách hơn 200 tệ, thở phào: May thật, vẫn có thể trả được.

*

Người ta vẫn bảo: Họa vô đơn chí.

Tối hôm đó, thang máy của tiểu khu bị hỏng. Khương Cẩm Niên cực khổ leo cầu thang bộ, cảm nhận sâu sắc việc đi đôi cao gót 7 cm này đúng là một loại cực hình. Vất vả lắm mới về được tới nhà, cô vừa mới mở cửa bước vào trong đã lập tức ngã lên ghế sô pha.

Hứa Tinh Thần ngồi bên cạnh cô, vừa ăn mì tôm vừa hỏi: “Sao người cậu toàn mùi rượu thế?”

Khương Cẩm Niên vùi cả gương mặt vào trong gối, ồm ồm đáp: “Tớ bị một người phụ nữ giội rượu đầy người.”

Hứa Tinh Thần đang cầm một bát mì bò dưa chua, nghẹn ứ: “Giội rượu á? Tưởng mình là công chúa à?”

Nước sốt nóng quyện vào nước dùng, cô ấy hút từng sợi mì tạo thành tiếng, mùi dưa chua lan tỏa khắp phòng khách. Khương Cẩm Niên như một con cá ướp muối không hề động đậy. Hứa Tinh Thần nhìn cô mà thấy thương, vuốt tóc cô bắn rap một tràng: “Lúc đó có ai ở đấy nữa không? Người phụ nữ đấy là ai vậy, không ai quản cô ta à? Không thì cậu khiếu nại nhà hàng bọn họ đi. Tớ khá am hiểu chuyện này, tớ giúp cậu khiếu nại.”

Tâm trạng của Khương Cẩm Niên dần dần bình tĩnh trở lại. Cô nghe thấy tiếng gió thổi vi vu bên ngoài cửa sổ, thấy tiếng lá cây xào xạc, tiếng kéo ghế của vị hàng xóm tầng trên, tiếng cặp vợ chồng sát vách đang giáo huấn cậu con trai – hôm nay thằng bé lại quên làm bài về nhà.

Cuộc sống vẫn diễn ra không khác gì thường ngày, có lẽ cô nên nghĩ thoáng hơn một chút.

Hứa Tinh Thần ngồi sát bên vẫn không ngừng làu bàu. Khương Cẩm Niên ngắt lời cô ấy lại, mở miệng nói: “Cũng không lâu sau đó Phó Thừa Lâm cũng tới.”

Hứa Tinh Thần sững sờ: “Cậu không để anh ấy giúp cậu xả giận à?”


Dựa vào một người đàn ông có quyền thế có địa vị để đạt được mục đích trả thù của mình khiến Khương Cẩm Niên liên tưởng tới một câu thành ngữ “Cáo mượn oai hùm”, rồi cả “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” nữa. Thế nhưng quan hệ giữa cô và Phó Thừa Lâm là như thế nào?

Chỉ là bạn học.

Nghe thật buồn cười.

“Tớ cũng đâu còn 18 tuổi nữa,” Khương Cẩm Niên quay đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn cô ấy, “Cứ coi như tớ để bọn họ xin lỗi tớ rồi để tớ giội rượu lại thì cũng là nể mặt mũi ai? Là Phó Thừa Lâm, không phải tớ.”

Hứa Tinh Thần chẳng vòng vo: “Có gì khác nhau à?”

Khương Cẩm Niên duỗi bàn tay, vuốt nhẹ lên đầu gối: “Đương nhiên là khác rồi. Làm vậy chẳng khác gì tự buộc mình vào một quả bom hẹn giờ… Hồi còn đi học vẫn là vui vẻ nhất, thi cử tương đối công bằng, bạn bè xung quanh cũng không biết xã hội hiểm ác, không bị toan tính, cũng chẳng lo bị chèn ép.”

Mọi hứng thú ăn mì tôm dạt dào của Hứa Tinh Thần đã bị đánh mất.

Cô ấy ném hộp mì lên bàn uống nước, chạy vào bếp lấy một bát cà chua bi tròn vo màu đỏ. Khương Cẩm Niên và cô ấy cùng nhau ăn hoa quả. Cô ấy cầm điện thoại ngồi trên ghế sô pha, ngón trỏ tay phải không ngừng vuốt vuốt, hóa ra là đang đọc tiểu thuyết mạng.

Khương Cẩm Niên liếc trộm một chút rồi hỏi: “Đây là truyện gì vậy?”

Hứa Tinh Thần làm như thật nói: “Tên truyện là gì không quan trọng, nói chung là đều để làm nổi bật tiền tài, địa vị, rồi giá trị nhan sắc, sức mạnh, rồi khả năng tình dục, vân vân mây mây,… toàn là những chuyện ưu việt cả. Hiện thực quá tàn khốc, tớ phải đọc tiểu thuyết để an ủi bản thân thôi.”

Khương Cẩm Niên gật đầu: “Vậy giới thiệu cho tớ một bộ với.”

Lời nói vừa mới thốt ra, cô lại nhớ ra tối nay đã bở lỡ báo cáo từ sở giao dịch tài chính, làm gì có thời gian ăn chơi nhàn nhã. Cô đành phải quay về phòng ngủ, bật laptop tiếp tục tăng ca tới đêm khuya rạng sáng.

*

8h sáng hôm sau, Khương Cẩm Niên là người đầu tiên tới văn phòng. Cô nhanh nhẹn xem lướt qua tin tức tài chính và kinh tế, giúp La Hạm chuẩn bị cho công việc đấu thầu sáng nay. Đợi tới phiên giao dịch chứng khoán ngày hôm đó mở cửa, cổ phiếu của “Mua sắm Tứ Bình” mà La Hạm để ý bắt đầu khớp lệnh định kỳ mở cửa [2], cô sẽ trực tiếp đặt lệnh mua.

[2] Khớp lệnh định kỳ: là phương thức giao dịch được thực hiện dựa trên cơ sở so khớp các lệnh mua và lệnh bán chứng khoán tại một thời điểm xác định để xác định giá mở cửa và giá đóng cửa của chứng khoán trong phiên giao dịch.

Khương Cẩm Niên ngồi lại trong văn phòng tổng hợp một số báo cáo nghiên cứu.


Một đồng nghiệp của cô bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi ăn sáng cùng một cậu bạn bên thị trường trái phiếu. Bên họ đã bắt đầu sát hạch sáu tháng đầu năm rồi, bảng biểu cũng đã nộp cho quản lý, chúng ta cũng sắp rồi đấy.”

Đồng nghiệp này tên là Cao Đông Sơn, tuổi nghề lớn hơn Khương Cẩm Niên nhưng không phải một trợ lý giám đốc quỹ. Anh ta vẫn nằm trong bộ phận nghiên cứu, hơn nữa, các cổ phiếu mà anh ta tiến cử trong năm nay đều không được đưa vào danh mục cổ phiếu của công ty.

Trong giờ cơm trưa, thỉnh thoảng La Hạm sẽ chỉ điểm cho anh ta.

Anh ta có tiến bộ, nhưng vẫn chưa thể làm việc độc lập.

Khương Cẩm Niên luôn nghĩ: Anh ta không sợ rủi ro, có máu liều, có lẽ rất thích hợp đầu tư cá nhân.

Cao Đông Sơn bị cô nhìn chằm chằm hồi lâu, cảm thấy có chút ngại ngùng. Anh ta trở về chỗ ngồi chuyên chú làm việc của mình. Buổi sáng hôm nay còn một cuộc họp xúc tiến ngành, hơn mười hai giờ trưa anh ta quay trở về công ty, đúng lúc gặp được mọi người đang cùng nhau ăn cơm trưa.

Cao Đông Sơn cầm một hộp cơm thịt bò ngồi xuống bên trái La Hạm. Mà La Hạm lại đang nói chuyện với Khương Cẩm Niên: “Bữa tiệc tối hôm qua có vui không?”

Khương Cẩm Niên dùng một cãi dĩa đâm một nhát lên miếng súp lơ. Ngón tay cô xoay một cái, trên môi thấp thoáng một nụ cười mỉa mai: “Vui ạ, vui cực kì luôn. Em gặp được Trịnh Cửu Quân bên công ty tài sản Tĩnh Bắc…”

La Hạm đang bận nhặt xương cá, nhất thời không chú ý đến biểu cảm của Khương Cẩm Niên.

Cô ấy gỡ xong một miếng thịt cá mới hỏi: “Phó Thừa Lâm có đến không?”

Khương Cẩm Niên đáp: “Mãi về sau cậu ấy mới xuất hiện.”

La Hạm ngẫm ra được: “Vậy là cậu ấy chỉ tạt qua.”

Khương Cẩm Niên không rõ chính xác mục đích của Phó Thừa Lâm, vậy nên cô không đáp lời.

La Hạm lấy một tờ giấy ăn lau miệng, nói vòng vo: “Có vài hạng mục P2P được đánh giá không tệ, công ty họ đang tổ chức hợp tác nghiên cứu… Chúng ta cũng nhận được lời mời, mà công ty tài sản Tĩnh Bắc cũng muốn tham gia. Em hỏi Phó Thừa Lâm xem thái độ hiện tại của bên đó là như thế vào?”

Thanh âm nói chuyện của hai người rất nhỏ.

Tiếng gốm sứ va chạm của bát đũa trong phòng ăn không ngừng vang lên. Khương Cẩm Niên nghe rõ, trả lời qua quýt: “Vâng.”

Cao Đông Sơn cho rằng hai người họ đang thảo luận về thị trường chứng khoán hoặc là thị trường trái phiếu. Anh ta cảm thán một câu: “Quỹ ngân sách của chúng ta đã tụt hai bậc xếp hạng, năm nay công ty chỉ đứng ở tầm trung… Đợi đến tháng 11, khi mà ứng dụng dịch vụ tài chính thương mại điện tử bắt đầu đi vào sử dụng, từng giờ từng phút chúng ta đều phải cập nhật cả những tin tức nội bộ tới người dùng ư?”

“Đúng vậy.” La Hạm cười nói, “Đây là quy định mà lãnh đạo đề ra, cậu không thể thay đổi được mà chỉ có thể nghe theo thôi.”

Khương Cẩm Niên rất tán thành.


Nhưng cô đang lo bản thân sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ mà La Hạm giao phó.

Phó Thừa Lâm không biết mình đang xuất hiện trong tâm trí của Khương Cẩm Niên. Chạng vạng tối, hơn 6 giờ một chút, anh đắn đo gọi một cuộc điện thoại cho Khương Cẩm Niên bằng một số điện thoại mới tinh.

Sau khi Khương Cẩm Niên nhấc máy, Phó Thừa Lâm hỏi: “Tâm tình của em bây giờ đã khá hơn chưa?”

Cô không nói gì.

Phó Thừa Lâm cầm vô lăng, xe dừng bên dưới công ty của Khương Cẩm Niên. Hôm nay anh không mang theo tài xế, bởi vì những lời anh muốn nói với cô không thích hợp để người thứ ba nghe được: “Tối hôm qua em phải đi trước nên không nghe thấy lời xin lỗi chân thành từ đáy lòng của bọn họ. Trịnh Cửu Quân đã cam kết sẽ không có lần sau. Gần đây anh ta rảnh quá không có chuyện gì làm, cái tát kia của em đến đúng thời điểm lắm… Tôi cũng nên nói câu xin lỗi với em vì đã khiến em gặp nhiều chuyện phiền phức như vậy.”

Khương Cẩm Niên vừa rời khỏi tỏa nhà thì phát hiện ra xe của Phó Thừa Lâm.

Cô dứt khoát cúp điện thoại, đi đến cạnh xe noi: “Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu chẳng làm gì cả.”

Phó Thừa Lâm bảo cô vào trong nói chuyện. Khương Cẩm Niên mở cửa xe, ngồi ở ghế phụ lái. Chiếc xe bắt đầu nổ máy, di chuyển về một hướng không xác định phía trước. Khương Cẩm Niên hỏi anh muốn đi đâu, vậy mà anh lại đáp: “Theo tôi, về nhà tôi.”

Khương Cẩm Niên không từ chối chỉ trêu chọc: “Tại sao lại phải về nhà cậu?”

Anh trả lời chân thành: “Tôi có một món quà muốn tặng em, không thể tự tay mang tới được.”

Gương mặt Khương Cẩm Niên lộ rõ vẻ nghi ngờ: “Là gì vậy? Vật thể sống à?”

Phó Thừa Lâm cảm thấy một cô gái quá thông minh chưa hẳn đã là một chuyện tốt, trong sinh hoạt đời thường sẽ rất dễ đánh mất niềm vui và cảm giác bất ngờ. Nói chung, anh dùng một cái lí do mà Khương Cẩm Niên đã đoán ra để lừa cô về nhà mình.

Cửa chính vừa mở, thoáng chốc Khương Cẩm Niên đã nhìn thấy một chú mèo con đang rúc trong góc. Cô trầm tư thật lâu rồi thở dài: “Chủ nhà rất để ý đến chuyện nuôi mèo, vì thế nên tôi không thể nuôi được một đứa…”

Phó Thừa Lâm sống trong một căn biệt thự, trần phòng khách rất cao, dọc theo bờ tường được chạm khắc một bức phù điêu bằng đá cẩm thạch. Chú mèo đang dùng móng vuốt ra sức cào tường, tiếc là tường rất cứng, về cơ bản là mèo không thể cào ra được cái gì.

Phó Thừa Lâm không để bụng mèo cưng nghịch ngợm. Anh ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu mèo nhỏ, nói: “Tôi có một giải pháp rất hợp lý này. Em có thể nuôi con mèo này ở nhà tôi, lúc nào muốn chơi với nó thì hãy tới đây.”

Hết chương 21

Spoil:

“Khi đó, kể cả có là tiên nữ hạ phàm đang đứng trước mặt, tôi cũng không có hứng thú.”

“Vậy sau đó thì sao? Nếu có tiên nữ tới, cậu có thích không?”

“Tôi vừa tặng cho tiên nữ một chú mèo.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.