Bạn đang đọc Cảm Nắng! FULL – Chương 4
Xin chào ^^ Lại là Nấm đây ^^ Vì tay Nấm đang bị thương nên chap này phải mất 1 ngày rưỡi để có thể hoàn thành chap vì Nấm viết bằng một tay ^^ Dù rất đau nhưng Nấm hứa ngày mai Nấm sẽ ra chap mới của truyện “Hành trình bẻ cong cô bạn cùng bàn” cho mọi người cùng đọc ^^ Nấm cảm ơn mọi người vì đã dành thời gian để đọc những dòng này, bây giờ chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~~~
Author: NẤM
———————————————-
~Bệnh viện~
Trước cánh cửa phòng cấp cứu, Hoài An hết đứng lên rồi ngồi xuống, đi qua rồi đi lại làm cho Thiên Hương muốn hoa cả mắt.
Đôi chân lúc nãy bị thương cũng đã được băng bó lại, nhưng vì Hoài An cứ di chuyển và cử động mạnh nên miếng gạt đã bị nhuốm một mảng đỏ nữa.
Thiên Hương nhìn thấy cái chân của Hoài An có dấu hiệu chảy máu nữa thì cô lập tức đứng lên kéo Hoài An ngồi yên một chỗ, cô nói:
-Này, cậu xem cậu kìa.
Chân mới vừa băng bó mà cậu đã làm nhuốm máu nữa rồi.
-Nhưng tớ lo cho em tớ mà.
Hoài An đến bây giờ mới chịu dời tầm mắt từ cánh cửa phòng cấp cứu qua Thiên Hương.
-Cậu làm như tớ không lo vậy á.
Nhưng cậu đừng có làʍ ŧìиɦ hình tệ hơn nữa, lỡ như Hoài Ngọc cậu ấy tỉnh dậy nhưng cậu lại không đi được thì sao ! Thiên Hương có hơi lớn tiếng vì sự cứng đầu của Hoài An.
-Tớ biết rồi.
Tớ xin lỗi.
Hoài An cuối gầm mặt xuống, nước mắt một lần nữa trào ra nơi khoé mắt.
-Tớ xin lỗi, tại tớ hơi nóng một tí….!Thiên Hương biết mình hơi quá đáng nên cô mới nhích người gần lại và ôm lấy Hoài An vỗ về.
-Cậu không định nói cho hai bác biết chuyện hả ? Sau khi tiếng thút thít đã không còn nữa thì Thiên Hương mới đẩy vai Hoài An ra, dịu giọng hỏi.
Hiện tại, ba mẹ của Hoài An và Hoài Ngọc đang có chuyến công tác ở Anh nên không hề biết chuyện Hoài Ngọc ngất xỉu.
Nếu họ mà biết thì sẽ có chuyện lớn a~~
-Nếu bama của tớ biết thì sẽ có chuyện lớn đó.
Nên không nói vẫn tốt hơn.
Vả lại chuyến công tác này rất quan trọng đối với tập đoàn của bama tớ nên tớ không muốn họ phải lao tâm đâu.
-Ừm…Cậu…
-Hoài Ngọc em ấy sao rồi ?! Một tiếng nói quen thuộc cắt ngang giọng của Thiên Hương.
Không ai khác là Vân Du.
Cô ấy đến bệnh viện với bộ dạng quần áo thì xốc xếch, đầu tóc có hơi rối một tí, nhưng vẫn rất đẹp.
-CÔ CÒN ĐẾN ĐÂY LÀM GÌ NỮA !!! EM TÔI BỊ NHƯ VẬY CÔ CHƯA VỪA LÒNG HAY SAO ?!! Hoài An thấy Vân Du liền không kiềm chế được cơn giận mà bùng phát nó ra ngoài, mặc cho Thiên Hương ra sức can ngăn vì đây là bệnh viện.
-An à, bình tĩnh lại đi.
Đây là bênh viện không nên làm ồn.
-Cậu bỏ mình ra, mình phải tính sổ với cô ta.
Hoài Ai mất kiểm soát.
-Cô xin lỗi.
Cô thực sự không cố ý nói với em ấy như vậy.
Vân Du cũng đã bật khóc.
Đều tại cô hết.
Trước khi đến đây cô đã lường trước được việc này nên cô đứng đó chịu trận vì chuyện này hoàn toàn là lỗi của cô.
-Cô….!Hoài An còn đang định nói nữa thì cánh cửa phòng cấp cứu mở ra
-Ai là người nhà của bệnh nhân Trần Hoài Ngọc ? Vị bác sĩ đã có tuổi từ tốn tháo khẩu trang ra nói.
-Là tôi.
Em tôi như thế nào rồi hả bác sĩ ?! Hoài An vội vã chạy đến ra sức lay hai vai của vị bác sĩ.
-Cô bình tĩnh.
Bệnh nhân chỉ vì kiệt sức nên mới bất tỉnh nhân sự như vậy, nhưng vẫn cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi.
Bây giờ bệnh nhân đã được chuyển lên phòng hồi sức đặc biệt.
Mời cô hãy đi theo y tá để làm thủ tục nhập viện.
Vị bác sĩ ấy nói xong rồi quay bước đi.
-Tớ sẽ cùng cậu đi làm thủ tục cho Hoài Ngọc.
Nhờ cô canh chừng Hoài Ngọc giúp bọn em một lúc.
Thiên Hương đỡ lấy vai Hoài An đi khỏi.
Vân Du chỉ im lặng gật đầu, rồi cũng hướng về phía phòng hồi sức mà Hoài Ngọc đang nằm.
————————————
Vân Du xoay cái nắm tay cửa bước vào phòng bệnh.
Hoài Ngọc nằm đó, trên cổ tay trắng nõn còn ghim dây truyền nước biển, mặt mày xanh xao, môi khô.
Một thân là bộ đồ của bệnh viện.
Vân Du đứng nhìn mà xót xa.
Cô đi đến ngồi lên cái ghế đặt gần giường bệnh và ngồi xuống, đôi bàn tay thon dài nắm lấy tay của Hoài Ngọc , giọng nói băng lãnh lúc trước đã không còn thay vào đó là giọng nói đặc quánh vì khóc:
-Cô xin lỗi.
Cô sai rồi.
Em mau tỉnh lại đi.
Xem như cô cầu xin em vậy.
Hức…!
Vân Du lần đầu tiên trong đời cô khóc nhiều đến như vậy.
Đây cũng là lần đầu cô chủ động đụng chạm với người lạ.
Nước mắt ngày một tuôn ra nhiều hơn.
Một lúc sau Hoài An và Thiên Hương bước vào thì thấy Vân Du không có trong phòng.
Hoài An nhếch môi, rồi quay sang nói với Thiên Hương :
-Cậu thấy chưa ? Cô ấy chỉ là đến đây hỏi vài câu cho xong trách nhiệm rồi bỏ về rồi đấy.
-Cậu đừng nói vậy.
Chắc cô ấy có việc gì bận thôi.
Mau đến xem Hoài Ngọc thế nào kìa.
Thiên Hương cố nói đỡ cho Vân Du.
-Cái đứa ngốc này nữa, có biết là chị lo lắm không ?! Em mà tỉnh dậy chị cũng sẽ tính sổ với em.
Hức…hức…!
Hoài An cũng thôi không nói nữa, cô đi đến bên giường bệnh, đứng đó nhìn nét mặt xanh xao của em mình mà không khỏi đau lòng.
———————————–
Khoảng chiều Vân Du mở cửa phòng bệnh của Hoài Ngọc ra, trên tay xách rất nhiều đồ ăn.
Vân Du để thức ăn lên cái bàn gần đó, rồi quay sang nói với hai người kia :
-Cô có mua đồ ăn cho hai em nè.
Hai em ăn đi để nguội.
-Chỉ sợ đồ ăn không ăn được thôi.
Hoài An vẫn còn rất giận chuyện của Hoài Ngọc nên buông lời móc méo Vân Du
-Này, cậu nói gì kì vậy.
À, tụi em cảm ơn cô, cô cứ để đó đi.
Thiên Hương đi đến mỉm cười nói với Vân Du.
-Cô có thể ở lại đây một lúc được chứ ? Vân Du nhỏ giọng
-Được chứ ạ.
Nhờ cô ở đây canh chừng Hoài Ngọc giúp bọn em một chút nha, cả người bọn em đều bốc mùi hết rồi.
-Được chứ.
Hai em cứ về đi.
-Tớ đâu có muốn về, từ lúc nào cậu lại tự ý quyết định vậy hả ?! Nè…dừng lại coi…!Hoài An lên tiếng phản bác khi đang bị Thiên Hương đẩy ra khỏi phòng.
-Chào cô bọn em về.
Thiên Hương ngoáy đầu lại chào Vân Du rồi trực tiếp lôi Hoài An về.
Sau khi bọn họ rời đi, Vân Du ngồi xuống vị trí ban nãy, dùng tay ôn nhu vén đi những sợi tóc tinh nghịch trên mặt Hoài Ngọc ra sau vành tai.
Bàn tay vô thức lướt nhẹ lên từng đường nét trên khuôn mặt của Hoài Ngọc mà thầm cảm thán.
-Em phải mau tỉnh lại có biết chưa ! Cô rất lo đấy.
Vân Du nhận ra có gì đó không đúng liền rụt tay lại và ngồi đó nhìn Hoài Ngọc.
End chap.