Bạn đang đọc Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em – Chương 17
– Anh để đồ ở đây. Sẽ có người mang đồ cho anh.
– À… ừm… anh tự mang.
– Sao vậy? – Con bé nhăn mặt nín cười trước vẻ lúng túng của Nguyên – Anh xuất thân là một công tử cơ mà? Tại sao lại ngạc nhiên vì những thứ này chứ?
– Cũng lâu rồi không thấy vẻ hào nhoáng, mà nhà em hơn nhà anh nhiều.
Con bé đau nhói. Nó thấy tội lỗi vì rõ ràng phần lớn những thứ nó có được bây giờ là nhờ cướp từ sự nghiệp gia đình Nguyên.
– Cậu tới rồi à?
– Vâng. Xin chào chủ tịch.
– Ừ, Lucky sẽ dẫn cậu lên phòng và tham quan nhà. Cứ làm những gì cậu thích, dù gì ta và bố cậu cũng là chỗ…
– Bố! – Con bé cắt ngang câu mỉa mai của bố – Không phải bố có cuộc họp quan trọng sao?
– Rồi rồi. – Bố giơ hai tay lên, nhún vai – Đuổi thì ta đi vậy.
Kimura nhìn Nguyên đầy đe dọa. Sau hôm thủ tiêu con bé không thành, Nguyên thành cái gai trong mắt hắn, chắc sắp tới, hắn sẽ không để yên cho Nguyên đâu.
– Này Kimura! Bố tôi lên xe rồi kìa. – Con bé hất mặt.
– Xin phép tiểu thư.
– Ông già rồi, đừng làm gì quá sức. – Con bé ghé vào tai thì thầm – Tôi không muốn phải chăm sóc ông quá sớm đâu.
Lão hói bối rối rời đi. Từ hôm con bé nắm đằng chuôi, có vẻ ngoan ngoãn hơn một chút, vậy mà hôm nay lại dở chứng. Thật không biết điều! Đã nhắm mắt cho qua vụ ám sát đó mà còn hằm hè Nguyên. Muốn động tới Nguyên à? Bước qua xác nó đã.
Lucky dẫn Nguyên lên phòng rồi tham quan ngôi nhà. Nhìn vẻ bối rối của Nguyên, con bé vừa thấy đáng yêu vừa thấy có lỗi, đáng lẽ ra anh mới là người đang sống trong ngôi nhà thế này chứ không phải nó.
Nguyên dừng lại trước cửa phòng kỉ niệm của gia đình, trân trân nhìn bức hình gia đình khi còn đầy đủ 3 người treo ngay chính giữa phòng.
– Sao vậy? Mẹ tôi đẹp quá à?
– Mẹ em…
– … Ừ, tóc đen, mắt nâu. Đang thắc mắc tại sao mắt tôi lại pha xanh, tóc lại hung hung khi bố mẹ đều là người Châu Á phải không?
– Không cần trả lời nếu em không muốn.
– … Anh sống ở đây thì cũng nên biết.
Con bé đưa Nguyên ra ngoài khuôn viên ngồi uống trà. Nó mân mê tách trà trong tay:
– Mẹ luôn nói tôi là kết quả của tình yêu nồng cháy với một người đàn ông Pháp, nhưng rồi, người đó chết vì tai nạn giao thông. Sau đó, mẹ tôi mới biết mình có thai. Trong khoảng thời gian đau khổ đó, bố đã tới động viên, giúp đỡ. Sau đó thì họ lấy nhau.
– Bố em chắc yêu mẹ em nhiều lắm.
– … Nếu tôi nói tai nạn đó là do bố tôi dàn xếp, anh có tin không? – Con bé vẫn xoay xoay tách trà, mắt dán chặt vào vườn hoa tường vi.
– …
– Bố tôi là người có thể dùng mọi cách để đạt điều mình muốn. Thật xui xẻo khi mẹ tôi được ông yêu.
– Vậy em…
– Tôi không đủ sức để thù hận, điều đó khiến cuộc sống mệt mỏi lắm… Nói thế giống ngụy biện nhiều hơn, nhưng bố tôi yêu thương tôi như con ruột, một phút làm con gái bố thì cả đời sẽ làm con gái bố, nên tôi chọn người đàn ông không biết cách yêu thương cho đúng này thay vì oán hận.
– Em thật kì lạ. – Nguyên mỉm cười, nhìn nó bằng yêu thương.
– Vậy nên… – Con bé ngượng ngùng quay đi – Tôi sẽ không bao giờ lựa chọn nếu bố là một trong những phương án.
– … Em không phải lựa chọn. Tình cảm gia đình là thứ không thể dứt bỏ, nên em không cần phải chọn.
Nhưng Nguyên à, xin lỗi, nó đã chọn rồi. Phải, gia đình ngấm trong máu, không thể dứt bỏ nổi. Con bé đang cố gắng đẩy chính mình ra khỏi cuộc đời Nguyên.
– Nhanh! Nhanh! Tắt đèn.
Con bé hấp tấp sai người tắt đèn, nín thở chờ đợi. Nguyên vừa mở cửa thì tất cả đồng thanh hát Happy birthday với chiếc bánh sinh nhật được thắp 23 ngọn nến trên tay Lucky.
– Đã qua rồi, nhưng sinh nhật vui vẻ. – Con bé cười toe trong ánh nến bập bùng.
– Sao… sao em biết?
– Trách nhiệm của sếp thôi. – Lucky nháy mắt nghịch ngợm đáp lại vẻ ngỡ ngàng và xúc động của Nguyên – Anh định thổi nến không thế? Nặng chết được.
Phù! Ánh nến vừa tắt thì đèn bật sáng, mọi người phụt pháo dây khắp phòng. Nguyên ngạc nhiên hơn nữa khi thấy huấn luyện viên và thành viên câu lạc bộ. Anh khẽ cười, nó hạnh phúc, ít nhất nó có thể làm một điều nhỏ nhoi cho anh.
– Này! Bánh sinh nhật là cháu làm phải không?
– Sao chú biết?
Con bé giật mình đã lỡ miệng thừa nhận bí mật nó định che dấu. Nó làm bánh với mơ tưởng là Nguyên sẽ khen lấy khen để tay nghề của nó, nhưng nhìn chiếc bánh đó kìa, không một đứa con gái nào dám thừa nhận là của mình.
– Nhìn cái thứ không rõ hình thù cho lắm kia, bánh ngọt mà lại mặn nữa, không cháu thì ai?
– Kệ cháu.
Lucky phụng phịu. Nguyên còn chưa ăn bánh nữa, chú có cần phải chê bai trước mặt Nguyên không? Quá đáng!
– Chiếc bánh đó đẹp mà! Anh cũng không thích ăn ngọt.
Nguyên vỗ vỗ đầu nó, cười toe, rồi quay sang hằm hè với chú:
– Thầy không thích thì không cần phải ăn.
– Sao được? – Chú quàng tay ôm lấy cổ từ phía sau, tì cằm lên đỉnh đầu nó – Bánh của Lucky thì phải ăn chứ.
Nó không rõ biểu hiện gương mặt chú là gì, nhưng Nguyên thì đang cau mặt với khí lạnh phát ra tứ tung. Mới mấy phút trước còn đang vui vẻ, giờ đã bị chú quay như thế này rồi. Chú cũng thật trẻ con.
– Dẫn anh ra vườn lấy một thứ được chứ? Anh không biết đường.
Nguyên …
vừa nói vừa nắm lấy tay con bé, kéo về phía mình, nhưng chú không chịu buông, ôm nó chặt hơn nữa:
– Đi hết hành lang rồi rẽ trái. Cậu nên tự lập dần đi.
Cảm giác như lửa bốc cháy xung quanh chỗ Nguyên đứng vậy. Con bé luống cuống đẩy chú ra, không thể để bữa tiệc sinh nhật của Nguyên thành một trận ẩu đả vì thói chọc ghẹo của chú được.
– Chú lại chỗ mọi người đi. Bọn cháu lấy đồ xong sẽ quay lại ngay.
Nguyên im lặng đi trước, nó nuốt nước bọt ừng ực như đang đi cạnh một tảng băng di động ấy. Thật không hiểu sao càng ngày càng thấy Nguyên ghét chú hơn.
– Đi lối nào vậy?
– Hả?
– Để ra vườn thì rẽ bên nào?
Nguyên gẩy ngón cái về ngã ba hành lang trước mặt. Chết thật, mải để ý tâm trạng Nguyên mà nó quên cả dẫn đường.
– À ờ, rẽ trái…
Cả hai ra tới vườn, Nguyên lặng lẽ tiến lại gần đài phun nước, đứng trầm ngâm. Con bé không dám hó hé một câu, hình như Nguyên vẫn đang tức giận lắm, mà nó cũng thích hai đứa riêng tư thế này.
– Cám ơn em.
– Hả? À… không có gì.
Ôi trời ạ, mỗi câu nói của Nguyên nặng tựa ngàn cân thụi vào ngực nó ấy. Ánh trăng lấp lánh trong những giọt nước nhỏ khiêu vũ trên không trung thật khéo đưa đẩy mà.
– Anh lấy gì… còn vào… mọi người…
– Chẳng lấy gì cả. Vì anh muốn ra ngoài cho thoáng thôi.
– À… vậy tôi vào trước… chắc anh nhớ đường rồi chứ?
– Không. Anh dở nhớ đường lắm. Ở lại dẫn đường đi.
Lại ánh mắt láu cá biết đòi hỏi ấy, nó chẳng bao giờ cưỡng lại được.
– Vậy thì đi theo tôi. Có một chỗ hay lắm.
Con bé kéo Nguyên chạy về khu vườn phía sau nhà. Nó đã chuẩn bị điều này cho Nguyên, vậy mà suýt thì quên mất. Để chào đón trọn vẹn sinh nhật Nguyên thì đó là chỗ thích hợp nhất. Con bé kéo Nguyên vào giữa một giàn hoa leo hình trụ ngay chính giữa vườn tường vi.
– Tôi sẽ làm phép cho anh xem nhé.
– Phép ư? – Nguyên phì cười.
– Nhìn này! 1, 2, 3.
Lucky vỗ tay một cái, mọi thứ trong khu vườn bừng sáng.
– Ta ta! Chúc mừng sinh nhật.
Thật tuyệt, như trên phim vậy! Cũng bõ công nó cho người giăng đèn nháy tứ tung trong khu vườn và giàn hoa đấy chứ? Nó luôn ước được đứng với người mình yêu trong khung cảnh như thế này, giờ thì toại nguyện rồi. Con bé cười tít mắt tận hưởng và ngắm nghía, nói là làm cho Nguyên, thực ra là vì nó đúng hơn. Chẳng nghe thấy câu nói xúc động nào từ Nguyên, nó quay sang quát:
– Ít nhất anh cũng phải… – Bắt gặp ánh mắt trìu mến lấp lánh trong ánh đèn, con bé cứng họng – khen đẹp chứ.
– Em xem phim nhiều quá rồi đấy.
– Kệ… tôi.
– Vậy chắc em cũng biết ở những chỗ như thế này, người ta thường làm gì chứ?
Nguyên vừa nói vừa tiến lại gần nó. Nó hoàn toàn nuôi cái ý nghĩ trong sáng là Nguyên sẽ cảm động, nhưng đầu óc con trai thật không bình thường. Tại sao lại nhắc nó nhớ ở những chỗ thế này người ta thường hôn nhau? Lucky hốt hoảng giật lùi:
– Làm cái gì… kệ họ.
– Không biết à? Để anh chỉ cho nhé!
Ôi không. Nó sợ cái ánh mắt đầy nhận thức tình huống của một thằng con trai ấy. Nó nhìn tứ tung, chẳng có viên đá hay chai thủy tinh để chọi vào đầu Nguyên như trong phim cả. Nó dựa dính vào giàn hoa, không chạy đi đâu được nữa, Nguyên áp sát lại gần nó. Hơi thở ngày một gần con bé hơn, nó nhắm chặt mắt. Phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh này? Chợt, một thứ cứng cứng trong túi áo khiến nó mở to mắt. Nguyên lại gần lắm rồi, nó vội rút thứ đó ra, đẩy vào mặt Nguyên:
– Quà sinh nhật.
Nguyên bị chặn lại, xị mặt ra nhận lấy. Anh lùi lại một hai bước để bóc quà, nó mới an tâm thở phào. May quá! Thoát rồi.
– Cái gì đây?
– Nước hoa. Cùng mùi với tôi.
– Hả? Nhưng đó là nước hoa con gái mà?
– Anh bảo thích mùi đó còn gì?
– Thích là một chuyện. – Nguyên lúc lắc lọ nước hoa trong tay – Quà gì mà nữ tính thế?
– Không thích thì trả.
Con bé giận dữ chộp lấy, nhưng Nguyên nhanh tay giơ lên cao.
– Lên đây mà lấy.
Hứ! Nó tức giận bỏ vào trong. Mất công nó chuẩn bị bao nhiêu mà chẳng thèm cảm động lấy một chút.
– Này! Cám ơn mà. Anh vui lắm. – Nguyên vừa đuổi theo vừa nói.
Bất ngờ, Nguyên thơm chụt vào má nó, rồi chạy biến. Con bé đứng hình tại chỗ luôn, mặt nóng phừng phừng, hạnh phúc tuôn ra không ngừng từ cảm giác còn đọng lại trên má. Vậy mà anh ta bảo dở nhớ đường, đồ nói dối!
– Tới giờ dậy đi học rồi thưa tiểu thư.
– 5 phút nữa.
Người hầu gái phụ trách gọi nó dậy khẽ rung chuông rồi lại khép cửa phòng vào sau khi con bé lèo nhèo. Bao giờ con bé cũng để thêm 8 lần 5 phút rồi mới dậy.
– Dậy đi không sẽ muộn học.
– Đã bảo 5 phút nữa.
Lucky cáu kỉnh, vừa mới nói dứt lời xong mà? Hôm nay chị này nặng tai à? Mà khoan! Giọng vừa rồi là giọng con trai mà? Nó ngẩng đầu, quay ngoắt lại.
– Muốn tự mình dậy hay để anh bế ra khỏi giường?
– Á!!!!!!!!!!!!!
Nó bật dậy. Sao Nguyên lại ở đây? Phải rồi! Từ hôm qua Nguyên chuyển tới nhà nó ở. Nhưng mà không có nghĩa Nguyên được quyền xông vào phòng con gái khi nó đang mặc váy ngủ hở hang thế này được.
– Muốn anh bế không? – Nguyên cười nghịch ngợm.
– Đi ra ngay. – Con bé đỏ ửng mặt, hét toáng lên, tát bốp một cái vào mặt Nguyên.
Có chuyện gì với Nguyên từ tối qua tới giờ vậy? Bình thường Nguyên có mạnh bạo trong lời nói thế đâu? Cứ như đang phấn khích lắm ấy.
– Sao vậy ạ? – Nó dùng khuôn mặt giận dỗi Nguyên đáp lại vẻ ngạc nhiên của bố.
– Sáng nay máy bay rơi xuống phòng con hay sao mà dậy sớm vậy?
Nguyên và người làm khẽ cười trước câu châm chọc của bố. Con bé quắc mắt khiến tất cả im bặt, nhưng Nguyên thì vẫn tủm tỉm cười. Ghét thế!
– Sao cậu lại đứng đấy? Ngồi xuống ăn cùng luôn.
– Ơ… nhưng thưa chủ tịch…
– Ngồi xuống đi. Từ mai cứ dùng bữa chung với bố con ta. Dù gì cậu cũng đã giúp ta rất nhiều, không phải giữ kẽ.
– Nhưng…
– Đừng cãi lời chủ tịch!
Nguyên ngoan ngoãn ngồi xuống, người làm mang đồ dùng ra. Ăn sáng cùng kẻ thù của bố mình, chắc Nguyên khó chịu lắm. Con bé cố gắng nuốt nhanh miếng bánh mì:
– Con ăn xong rồi. – Nó quay sang Nguyên – Anh đưa tôi đi học.
Nguyên vội vã đứng dậy, nhưng bố mở lời:
– Để cậu ta ăn xong đã. Con đã muộn học đâu.
– Nhưng con muốn đi học bây giờ.
– Không phải con muốn là được. Và con mới chỉ ăn có một miếng, ngồi xuống ăn hết phần của mình đi.
Con bé khó chịu ngồi xuống ăn. Từ mai nó sẽ ăn ở trường.
– Từ tối nay, ta sẽ gọi gia sư tới dạy cậu về kinh tế, không cần phải tới bar nữa.
– Một vệ sĩ thì cần gì phải học kinh tế?
– Cậu cũng nên hiểu biết để có thể hỗ trợ ta, ta cũng già rồi, không thể kham nhiều việc như trước kia.
– Anh ta là vệ sĩ cho con chứ không phải chân sai vặt của bố.
– Cậu ta đồng ý rồi, đó là điều kiện trao đổi khi cậu ta làm vệ sĩ.
Thảo nào! Con bé còn đang thắc mắc sao bố dễ dàng để Nguyên làm vệ sĩ cho nó thế, hóa ra là muốn biến Nguyên thành chó săn. Sao nó lại ngây thơ tin bố mình chỉ đơn thuần chiều ý Nguyên được chứ? Nguyên nữa, thật ngu ngốc khi chấp nhận điều đó, phải thừa hiểu là Nguyên sẽ phải làm những việc bẩn thỉu, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng mà? id=up> Xuống Cuối Trang – Con không đồng ý.
– Đây là chuyện giữa bố và cậu ta. Con bớt xen vào đi.
– Rồi bố sẽ bắt anh ta làm gì cho bố đây? Giao dịch những vụ phi pháp hay rửa những đồng tiền dơ bẩn?
– Lucky!
Bố giận dữ quát lớn, con bé khựng lại, đập bàn:
– Con ghét bố.
Nó bỏ đi học, Nguyên đuổi theo, lặng lẽ đi cạnh nó. Ra tới gần cổng, con bé đẩy mạnh vào ngực Nguyên.
– Anh nghĩ gì thế hả? Anh có thể chết đấy đồ ngu.
– Anh không dễ chết thế đâu.
– Anh không biết trở thành cánh tay của bố nguy hiểm như thế nào đâu. Anh sẽ chết. Anh sẽ chết. Anh sẽ chết.
Nó đấm liên tục vào Nguyên, ứa nước mắt. Nguyên tóm lấy hai cổ tay nó, cười khì:
– Anh còn phải làm vệ sĩ cho em, sao chết được?
– Tôi không cần, không cần. Tại sao anh lại làm thế hả? Tại sao chứ? Tại sao?
Nguyên ôm nó vào lòng, vỗ về:
– Vì anh muốn thế. Anh không yên tâm chút nào khi để người khác bảo vệ em.
– Tôi không cần, tôi tự bảo vệ mình được, không cần anh phải lo.
Con bé chạy trốn vòng tay Nguyên, nhưng Nguyên kéo nó lại. Ôm nó bằng tiếng tim đập của mình.
– Nhưng anh cần, anh muốn. Dù em có ngăn cản anh, anh cũng vẫn sẽ làm thế.
– Tại sao chứ? – Con bé òa khóc – Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy chứ?
– Phải, anh ngu ngốc thật đấy! Anh cũng không biết mình đang làm gì nữa. Chắc là anh điên rồi nên mới yêu em nhiều thế này.
Nguyên vẫn ôm chặt nó trong lòng. Nó vừa nghe thấy gì vậy? Nguyên vừa nói yêu nó có phải không? Con bé ngừng khóc, gỡ tay Nguyên ra:
– Anh vừa nói gì cơ?
– À… – Nguyên gãi gãi đầu ngượng ngùng – Thì là…
– Là gì?
– À thì… chỉ là… anh yêu em.
Hạnh phúc vỡ òa, Lucky khóc to hơn. Câu nói nó mong chờ, cuối cùng đôi tai đỏ ửng ấy cũng cho nó nghe. Cứ như nó nắm gọn thế giới trong lòng bàn tay mình, mọi phép màu trên thế gian này có là gì chứ? Có đánh đổi được thứ cảm xúc ngấm trong cơ thể nó lúc này? Nó là người may mắn nhất thế gian này, là người có nhiều thứ nhất thế gian này. Đáng lẽ ra nó có thể nghĩ thế mà hạnh phúc, nhưng lúc này đây, lời yêu của Nguyên ngọt mà cũng thật đắng. Nó không muốn Nguyên yêu nó, không muốn Nguyên liều lĩnh vì tình yêu đó. Thật hạnh phúc và cũng thật đau đớn, nó nên làm gì đây? Nên phản ứng thế nào? Nó không quyết định được, con bé khóc to hơn để kéo mình không bị trôi về phía yêu thương.
– Trời ạ! Anh phải làm gì em mới nín đây? Thế này mắt em lại sưng húp lên mất, đi học làm sao? Muộn giờ học rồi.
Nguyên vỗ trán, thở dài với khuôn mặt méo xẹo. Nhưng nó sẽ không ngừng khóc đâu, ngừng rồi thì nó biết phải nói gì?
– Chậc! Đành vậy.
Dứt lời, Nguyên bế xốc nó lên, chạy đầu phố bắt một chiếc taxi. Con bé vẫn thút thít.
– Cho cháu tới trường đại…
– Chú tới công viên nào gần đây nhất giúp cháu.
Con bé ngắt lời khiến Nguyên quay sang quát:
– Em không định đi học à?
– Không muốn đi.
– Phải đi. Chú tới…
Con bé lại khóc to hơn, khiến Nguyên thở dài chiều ý nó.