Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em

Chương 16


Bạn đang đọc Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em – Chương 16


Con bé tới thăm Nguyên mỗi ngày sau đó. Nó vẫn tới câu lạc bộ rồi mới tới bệnh viện, hạn chế thời gian bên Nguyên càng nhiều càng tốt, không phải vì không muốn chăm sóc Nguyên, nhưng nhìn mặt Nguyên bây giờ thật khó, thậm chí nó còn không nhìn thẳng vào mắt Nguyên được.
– Này! Em có biết một trong những điểm ghê gớm của em là gì không?
– … Anh ăn táo đi.
– Em luôn nhìn thẳng vào mắt người khác khi nói chuyện, cứ như những đòn tấn công không thể tránh ấy. – Nguyên cười hị hị – Có nhận ra mình như thế không?
– …
– Có nhận ra mình như thế không?
– …
– Có nhận ra mình như thế không?
– …
– Có nhận ra mình như thế không?
– Không, có gì hay ho đâu chứ?
– … Với anh thì đó là một điều tuyệt vời đấy. Ngay từ lần đầu gặp, con nhóc táo bạo thích nhìn thật sâu vào mắt người khác cứ như có thể nắm phần thắng chỉ với một cái với tay.
– Chẳng qua là quen thói muốn gì được nấy, được bố cưng chiều nên tưởng mình có cả thế giới trong tay. Tuyệt gì chứ? Chỉ tự lừa dối là mình thắng thôi.
– Nhưng em cũng mất đâu ít để trả giá cho chúng. Đúng không?
– …
– Mà… em cũng đã thắng một lần đấy thôi.
– Thắng cái gì chứ?
– … Một ngày nào đó, anh sẽ cho em biết.
– Một ngày nào đó… – Con bé trầm ngâm nhìn ra bầu trời trong xanh in trên cửa sổ – Thật không chắc chắn! Như chúng ta.
Rầm! Tiếng mở cửa phòng rất mạnh. Một người phụ nữ trung niên xông thẳng vào phòng. Bà dừng ở cửa, gương mặt gầy gò, mệt mỏi, trợn mắt lên giận dữ nhìn Nguyên. Nguyên bật dậy thật nhanh khiến vết thương đau đớn. Anh nhăn mặt lại, nhìn người phụ nữ đó, khẽ gọi:
– Mẹ. Mẹ tới đây làm gì?
Bà không trả lời, lao thẳng tới tát Nguyên thật mạnh. Bà tóm lấy khay đựng, hất tung đồ ăn trên đó rồi đập túi bụi vào người Nguyên. Con bé cuống quýt giữ tay mẹ Nguyên lại:
– Anh ấy đang bị thương mà bác.
Bà quay sang nhìn con bé, vẫn giữ ánh mắt giận dữ đó. Con bé sợ, khẽ chùn lòng lại, nó nhắm chặt mắt nói to:
– Cháu xin lỗi. Cháu chính là người hại anh ấy ra nông nỗi này. Cháu sẽ…

Bốp! Một cú tát thật mạnh khiến nó không thể nói hết câu. Bà run run sau khi tát nó, đôi mắt ngấn nước:
– Cô không có tư cách gọi tôi bằng bác. Bố cô hại chồng tôi chưa đủ? Giờ cô còn định hủy hoại con trai tôi? Khốn nạn! Đúng là cha nào con nấy!
Nó cúi gằm xuống đất, có thể biện minh được chút nào khi mà người phụ nữ này chẳng nói sai điều gì?
– Mẹ thôi đi.
– Câm ngay. – Bà quát Nguyên – Mày là đồ ngu. Chỉ vì con của gã đốn mạt đó mà mày nhảy vào lửa thế này à? Ngu si. Tao nuôi mày để mày cống hiến cho kẻ đã giết bố mày sao?
Bà đập tới tấp vào Nguyên. Lucky hoảng hốt ôm Nguyên đỡ thay. Thấy vậy, Nguyên giữ tay mẹ lại:
– Dừng lại đi mẹ.
Bà bật khóc, buông khay thức ăn rơi “choang” xuống đất.
– Hãy còn gọi tao là mẹ khi mày rời bỏ gia đình để chạy tới cạnh con bé này sao? Sao mày lại như thế hả con? Mẹ không bắt mày trả thù, thì mày lại bám lấy con gái hắn.
– Mẹ…
– Đừng gọi tao là mẹ. Mày muốn chết chỗ nào thì chết. Tao không quan tâm. – Bà gạt nước mắt, quay sang Lucky – Còn cô, đừng bao giờ nghĩ tôi sẽ tha thứ cho gia đình các người. Cô muốn lợi dụng thằng ngu đần này thế nào cũng không phải là chuyện của tôi, nhưng đừng cho người tới nhà tôi nữa. Tôi không muốn dính dáng tới lũ bẩn thỉu các người.
Bà ra về. Con bé đứng nhìn người phụ nữ đau khổ đó khuất sau cánh cửa rồi cúi xuống nhặt đồ ăn tung tóe trên sàn.
– Anh xin lỗi.
– Tại sao?
– Mẹ anh…
– Bác không nói gì sai cả. Vì vậy đừng xin lỗi.
– Mẹ anh hiểu lầm em…
– Bác từ anh vì anh tới làm việc cho bố em?
– …
– Từ bao giờ?
– … Từ khi anh không làm ở quảng trường nữa.
Con bé im lặng. Thật ngu ngốc! Sao nó không thấy lạ khi gia đình Nguyên không hề quan tâm dù con trai mình không về nhà một tuần chứ?
– Giờ anh đang ở đâu?
– Anh thuê phòng trọ. Cũng tốt, ở một mình thoải mái hơn nhiều.
– … Tại sao anh lại làm vậy? Để trả thù bố em?

– Anh không có ý định trả thù đâu. Chuyện gì qua thì cứ để nó qua.
– Vậy tại sao anh… – Con bé quát lớn, nước mắt nhỏ xuống những miếng thức ăn trên sàn – Anh không hận bố em sao? Không hận em? Không muốn khinh bỉ, xa lánh em? Tại sao anh lại làm thế?
– Vì anh muốn.
– Anh muốn gì chứ? Loại người như em, anh không nên dính dáng tới. Em chẳng tốt đẹp gì hết. Anh phải thù ghét em, phải rời xa em, phải hận em.
– … Anh hận chứ. Mỗi lần nhìn thấy em, anh đều thấy hình bóng người đàn ông anh căm thù, nhưng anh có thể làm gì? Kể cả khi anh muốn căm thù em, anh cũng không thể làm điều đó. Anh đã dằn lòng mình gần một năm trời, nhưng rồi anh cũng không chịu được mà chạy tới tìm em. Chỉ vì anh muốn nhìn thấy em cười, muốn nghe em nói, muốn được chạm vào em. Phải! Anh biết mình không nên, anh biết mình không thể, tại sao anh lại làm thế? Tại sao chứ?
– Anh là đồ ngu. Ngu ngốc.
Con bé chạy khỏi phòng bệnh. Nguyên đừng thế mà, nó năn nỉ Nguyên đấy. Lúc này đây, nó không cần gì hết, chỉ cần Nguyên đừng yêu nó. Đừng yêu nó!
Lucky đẩy cửa, xông vào cắt ngang cuộc họp của các cổ đông.
– Bố cho người tới nhà Nguyên?
– Chúng ta tạm nghỉ trong 15 phút nhé. – Ông ra lệnh, mọi người lần lượt bỏ ra ngoài.
– Tại sao bố làm vậy?
– Nhân viên nằm viện, ta phải có trách nhiệm báo về gia đình.
– Lần sau bố đừng làm vậy nữa. Nguyên là nhân viên dưới quyền quản lý của con, con sẽ phụ trách.
– Được được. Ta xin lỗi vì quá quan tâm tới thằng nhóc đó. Còn con, nếu thêm một lần nữa hành động không suy nghĩ như việc phá buổi họp ngày hôm nay, ta cũng không ngại nhắc nhở con về vị trí của mình đâu.
– Chỉ cần bố không xen vào việc của con, con sẽ tiếp tục khiến bố tự hào về người thừa kế của mình.
– Tốt thôi. Và cũng là lần cuối cùng bố nhắc con, nghịch bẩn thì sẽ ăn đòn đau đấy.
Con bé rời khỏi phòng họp. Bố không cần phải …
nhắc, nó cũng chẳng có ý định đẩy Nguyên vào đau khổ nữa đâu.
– Sao vậy? – Chú Tuấn ấn đầu con bé đang ngồi ủ rũ cạnh máy bán nước – Chuyện ở đây để chú lo cũng được mà. Tới chăm sóc nó đi.
– Chú này! Chú có bao giờ hối hận khi không theo đuổi mẹ cháu không?
– … Có chứ – Chú ngồi xuống cạnh con bé – Tới bây giờ chú vẫn hối hận. Lúc đó, chú luôn tự nhủ rằng mẹ cháu chỉ coi chú như em trai, nên chẳng một lần can đảm tỏ tình. Mỗi lần nhìn lại quá khứ, chú đều thấy mình ngu ngốc khi không theo đuổi chị.
– Giờ… chú còn yêu mẹ cháu không?
– Chú không biết nữa, nhưng chị luôn là một hồi ức đẹp với chú.

– Phải. Mẹ cháu rất đẹp mà.
– Cháu cũng rất đẹp, rất giống mẹ. Cũng may là chú không theo đuổi mẹ cháu, nếu không chúng ta đã chẳng được nói chuyện thế này. Đúng không?
– Liệu có phải may mắn? Cái tên chẳng hợp với cháu chút nào.
– … Không đâu. – Chú xoa đầu con bé – Cháu không biết mình có giá trị thế nào với mọi người xung quanh thôi. Không chỉ mẹ, bố cháu, mà cả chú cũng thấy được gặp cháu trong cuộc đời này thật may mắn. Và chắc chắn không chỉ mình ba người chú vừa kể tên, đúng chứ?
– Cháu toàn mang xui xẻo tới cho Nguyên thôi. – Lucky dụi đầu vào gối.
– Có thể với cháu là xui xẻo, nhưng với Nguyên là may mắn thì sao? Không phải ai cũng có thể bảo vệ được người mình yêu thương, nếu Nguyên có thể che chở cho cháu, đó là may mắn của nó.
– … Chú vẫn đang trách mình vì không thể bảo vệ được mẹ?
– Rõ ràng vậy à? – Chú quay sang cười – Nếu chú kiên trì theo đuổi tình yêu như bố cháu thì tốt rồi.
– Chú à! Đó không phải tình yêu, đó chỉ là ích kỉ thôi.
Con bé đứng dậy. Phải, nếu như nó giữ chặt Nguyên bây giờ, thì cũng như bố bóp nghẹt mẹ thôi. Rồi Nguyên sẽ sớm như mẹ, một bông bồ công anh mỏng manh nhưng lại bị gió yêu quá nhiều. Nó không thể ích kỉ như vậy được.
– Em vẫn tới à?
– Tôi đã hứa rồi.
– … Hôm nay em mang gì tới vậy?
– Cam và bánh mousse dâu… Bác sĩ nói tuần sau anh có thể xuất viện. Tôi sẽ làm thủ tục cho anh.
– Ừ… cám ơn em.
– Là trách nhiệm của sếp thôi.
– … Chuyện hôm qua, anh xin lỗi. Mẹ anh không có ý xấu, vì bà…
– Tôi không ghét mẹ anh… Mẹ anh có đôi mắt giống mẹ tôi, đôi mắt của một người mẹ yêu thương con. Và không ai có tư cách trách cứ một người mẹ như vậy.
– … Cám ơn em.
– Đừng cám ơn khi tôi chẳng làm được gì cho anh.
– Em làm rất nhiều, chỉ là không chịu thừa nhận thôi.
Con bé đứng bật dậy:
– Tôi về đây. Còn rất nhiều việc phải làm.
Nó bỏ về trước khi Nguyên khiến nó mềm lòng.
– Con không chấp nhận.
– Nhưng bố thì có. Bố mệt mỏi với việc quản lý con lắm rồi. Nó làm vệ sĩ của con cho đỡ đau đầu.
– Con không đồng ý. Cứ để mấy người trước tiếp tục công việc của họ.
– Bọn chúng có kiểm soát được con đâu? Thằng nhóc đó là phù hợp với vai trò này nhất.
– Bố lại âm mưu gì vậy?

– Lại nữa. Bố phải nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần là bố làm gì cũng chỉ do nó đề nghị thôi. Hiểu chứ? Bố mệt lắm rồi. Con với cái, có nhìn thấy bố nó nữa không biết.
Nguyên định làm gì vậy? Nghĩ mình có mấy cái mạng đây? Vệ sĩ cái gì chứ?
– Tôi không cần.
– Nhưng anh thì cần.
– Anh rút ngay lời đề nghị đó cho tôi. Anh cần hay không cũng chẳng liên quan gì tôi.
– Em cần hay không cũng chẳng liên quan gì anh. Anh cũng chỉ là con người thôi. Ích kỉ có thừa đấy!
– Kệ xác anh. – Nguyên thổi phù vào mặt nó khiến con bé tức giận bỏ về.
– Tao thật không hiểu nổi nữa. Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này mà vệ sĩ cái nỗi gì.
– Ừm… ờ…
– Gì vậy?
– À… ờ…
– Mày sao thế?
– Tao xin lỗi – An chắp tay – Chắc vì tao nhiều chuyện.
– Gì thế?
– Hôm trước, quá tức giận nên tao tới gặp Nguyên, nói hết chuyện Kimura. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. Trong lúc quát tháo Nguyên, tao đã không kìm chế được. Ai ngờ được đâu tên đó lại quyết định làm vệ sĩ ày.
Trời ạ, thì ra là thế! An thật là, mọi chuyện chưa đủ khó khăn hay sao? Kể cả nghĩ cho nó thì cũng nên bình tĩnh hơn chứ? Nó đã đau đầu lắm rồi.
– Nhưng Nguyên làm thế, cứ như là yê…
– Thôi được rồi. – Con bé ngắt lời An – Tao không muốn nghe thêm những điều làm tao nhụt chí đâu.
Lucky thở dài. Đành phải cố gắng hơn nữa, hơn nữa.
Hôm nay, Nguyên xuất viện. Con bé tới đưa Nguyên về chỗ trọ. Căn phòng Nguyên thuê, không hiểu sao Nguyên có thể ở được nữa. Ẩm mốc, chật chội và hôi hám.
– Anh ở chỗ này sao?
– Còn tốt chán so với việc đầu đường xó chợ.
– Vậy chuyển tới nhà tôi đi.
– Hả?
– Nhà tôi không thiếu phòng. Hơn nữa, một vệ sĩ luôn phải 24/24 ở cạnh tôi, ở như vậy tiện hơn. Và tôi cũng không muốn anh mang vi trùng ở căn phòng ổ chuột này tới cho tôi đâu.
– …
– Đây là lệnh của sếp. Anh không có quyền từ chối.
– Anh cũng không có ý định từ chối. Tốt thôi, nếu em muốn thế.
Nguyên nhìn con bé với đôi mắt vui vui. Gì chứ? Nó chẳng thèm thêm thắt mưu đồ gì sau câu nói của mình đâu. Chỉ là ở một căn phòng như vậy chẳng tốt chút nào cho vết thương vẫn đang phục hồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.