Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em

Chương 14


Bạn đang đọc Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em – Chương 14


Cãi nhau với An không làm Lucky thay đổi quyết định, nhưng khiến nó phải suy nghĩ. Dù là vì lí do gì thì An cũng chẳng giống với con bé luôn miệng nói: “Hạnh phúc của mỗi người, dù tốt dù xấu, vẫn là thứ người khác không có quyền phê phán nhất”. Chậc, hay là dần trưởng thành thì suy nghĩ cũng khác đi?
Còn nó, nếu như giành được hạnh phúc từ cô gái yếu đuối kia, thì liệu hạnh phúc đó sẽ mãi thuộc về nó? Hay rồi nó cũng sẽ như cô gái đó, sớm nhận ra một ngày hạnh phúc tuột khỏi tay? Nếu hỏi Nguyên, anh sẽ trả lời thế nào? Con bé khẽ thở dài, Nguyên cũng chỉ nắm giữ một nửa câu trả lời thôi mà, còn một nửa, nó phải tìm ở bản thân mình. Lucky nhìn xa xăm ra cửa sổ, ở phía cuối con đường, câu trả lời trong nó có được trọn vẹn hay vẫn đang đi tìm một nửa khớp với mình?
Cũng nhờ mải suy nghĩ mà nó không chợp mắt chút nào trong lớp, dù chả có chữ nào bay nổi vào …
đầu.
Nguyên đón nó thật, với xe máy của chú. Nó ném câu trả lời bay viu một cái, nghĩ làm gì nhiều, cứ tít mắt vào đã, vì hai đứa thật giống như đang hẹn hò nhau.
– Anh lấy xe của chú à? Đi bus cũng được mà.
– Của chùa tội gì không dùng?
Nguyên nhếch mép, rồi hơi nghiêm mặt khi nhìn thấy An. À phải, hôm trước hai người mới tranh cãi.
– Chào!
– … Chào! – An quay sang Lucky – Tao về đây.
Con bé về, chẳng nói thêm câu nào với Nguyên.
– Xin lỗi, em cũng không hiểu sao nó vậy nữa. Trước giờ nó ít để bụng chuyện cãi vã lắm, chắc đang có chuyện riêng thôi.
Đôi mắt nhìn nó hơi buồn, Nguyên mỉm nhẹ gượng gạo, cứ như lí do An ghét Nguyên không chỉ có thế. Nguyên xoa đầu nó:
– Trừ con nhóc giỏi hành hạ này ra, người khác có ghét thì cũng làm gì được anh chứ? Lên xe đi.

Nó thích yên xe phân khối lớn của chú ghê, dốc ngược khiến nó bắt buộc phải ôm Nguyên khi ngồi. Tiếng bô lớn nổ thay bối rối trong nó, những chỗ chạm vào người Nguyên nóng ran. Không hồi hộp như đi bus, nhưng nó được ôm Nguyên chính đáng.
– Này! Này! Em không sao chứ? Lucky!
Mơ màng nghe thấy tiếng gọi, con bé mở mắt, khẽ dụi dụi:
– Gì vậy?
Mặt Nguyên đang tái mét, hốt hoảng chợt thở phào nhẹ nhõm:
– Em làm gì mà ngủ ở ban công thế?
– Hả?
Con bé lớ ngớ, à đúng rồi, ban nãy nó mua lon nước, tiện đường ra đây ngồi hóng gió rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
– Tổn thọ mất. Anh còn tưởng em ngất.
– Ế, vậy lần sau em ngất thật nhé.
– Còn đùa được.
Lần đầu tiên nó thấy vẻ mặt đó của Nguyên đấy. Con bé tủm tỉm, nhảy chân sáo đuổi theo Nguyên. An à, lo xa quá rồi, hạnh phúc với nó đơn giản lắm, nên chắc chắn nó sẽ nhặt được nhiều hạnh phúc hơn khổ đau. Chắc chắn đấy!
Hôm sau, hôm sau nữa, Nguyên đều đưa đón nó đi học. Tay Nguyên đau, nó ngủ ít, hai việc này cũng tốt đấy chứ. Chắc những lúc không đi cùng nó, Nguyên tới chăm sóc cô gái đó nhỉ? Không quan tâm, ít nhất là Nguyên cũng dành kha khá thời gian bên nó mỗi ngày.
– Buổi chiều không cần tới đón em đâu, đằng nào em cũng tới câu lạc bộ mà. Luyện tập đủ làm anh mệt rồi.

– … Anh chỉ làm được mỗi việc đó thì hãy để anh làm cho tốt đi.
– Đột ngột tốt với em vậy, chắc đã làm gì có lỗi với em đây.
Con bé trêu chọc, nhưng đáp lại là thái độ trầm ngâm:
– Ngay từ khi gặp em, anh đã có lỗi rồi.
Nguyên muốn ám chỉ tới cô gái kia sao? Lucky vội lảng sang chuyện khác. Gần đây, nó hèn nhát lắm. Miệng thì luôn nói muốn nghe chính Nguyên thú nhận với mình, nhưng chính nó đang không cho Nguyên cơ hội để nói. Nếu Nguyên nói ra, nó biết phản ứng thế nào? Và khi nói ra rồi, mặc cảm tội lỗi có cướp đi những phút hạnh phúc hiếm hoi giữa hai đứa? Với tính cách như Nguyên, nó sợ Nguyên không đủ nhẫn tâm để từ bỏ cô gái ấy, dù yêu nó nhiều thế nào. Vậy nên, nó cứ đẩy, đẩy càng xa càng tốt sự thật nó không muốn nghe.
Hôm nay, sinh nhật Nguyên, nó giả vờ như không biết lúc sáng, và trốn tiết tới câu lạc thật sớm. Nó tính gọi cả An tới để giảng hòa hai người, nhưng hôm nay An không đi học, gọi cũng không nghe máy. Thôi vậy. Bánh đặt rồi, quà cũng đã chuẩn bị, kế hoạch cũng đã bàn bạc với mọi người từ mấy hôm trước, khi Nguyên đi đón hụt nó về thì vẻ mặt bất ngờ và xúc động sẽ thế nào nhỉ? Nghĩ tới viễn cảnh đó, con bé vừa đi vừa cười một mình.
Vào tới sân, nó trông thấy một chiếc ô tô quen thuộc. Là xe An mà? Cả biển số, cả con gấu bông treo lủng lẳng trên gương chiếu hậu đều khớp với trí nhớ nó. Không thấy An trong xe, đi đâu rồi? Chắc chắn không phải tìm nó rồi. Con bé chột dạ, tới để kêu Nguyên tránh xa nó sao? Thật là! Nói tới vậy mà vẫn không bỏ ý định nữa.
Nó ngó qua phòng tập, Nguyên không có đây. Đúng là gặp Nguyên rồi. Con bé đi ra gần cầu thang. Nó nghe thấy tiếng cãi vã phía bên kia cánh cửa, y như mấy hôm trước. Rồi, một chút tò mò thôi thúc, nó không mở cửa ra mà ghé sát tai nghe trộm hai người đó tranh cãi điều gì.
– Nếu biết mọi chuyện, nó có thể ở bên anh nữa không?
– Tôi đã nói lần trước rồi. Tôi sẽ không thay đổi đâu.
– Hừ. Anh chỉ nghĩ cho bản thân anh thôi. Anh đâu quan tâm Lucky sẽ dằn vặt thế nào?
– Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cô. Nhưng tôi không còn ý định trả thù, nên cô không cần phải tới đây nữa đâu.
Con bé định mở cửa vào can ngăn khi thấy giọng An trở nên gay gắt, rồi nó khựng lại ngay khi Nguyên nói tới từ “trả thù”. Trả thù ư? Trả thù ai? Và vì điều gì? Bụng con bé cồn cào, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, nó chợt nhớ tới phản ứng của Nguyên khi biết nó là tiểu thư của tập đoàn The King.
– Anh không hiểu chút nào hết. Anh có nghĩ tới cảm nhận khi yêu một người mà cả gia đình anh ta bị chính bố mình hại không?

Ù ù… An vừa nói gì? An vừa nói gì? Tai nó chạy dài những tiếng như cánh quạt quay, đầu óc trở nên trống rỗng. Với việc này, nó nên phản ứng thế nào? Mà không, có khi nó nghe nhầm, An và Nguyên chỉ đang tranh cãi về chuyện Nguyên nên tránh xa nó thôi mà. Không gì hết, không gì ngoài việc đó. Con bé ngồi phịch xuống, nước mắt chảy dài trên má. Sao lại khóc chứ? Có gì mà phải khóc, An và Nguyên chỉ tiếp tục cuộc cãi vã hôm trước thôi mà, ngoài ra chẳng có thêm chuyện gì khác. Nó muốn nghĩ vậy, nhưng những giọt mặn chát ấy như đang tát nó cú trời giáng mà cảnh báo rằng không thể phủ nhận được sự thật. Không thể với thứ khủng khiếp nó vừa nghe thấy.
Con bé gạt nước mắt, nhưng cứ giọt này nối tiếp giọt kia, không ngừng, dù nó có gạt bao nhiêu lần đi nữa. Nó nên làm gì? Xông vào bắt hai người đó nói hết những chuyện họ giấu nó hay là chạy thật nhanh khỏi đây trước khi họ phát hiện và giả vờ như chưa từng nghe thấy? Ít nhất nó phải làm được một trong hai điều đó chứ? Nó không muốn làm gì hết, chỉ muốn mình chưa từng nghe thấy những điều đó, chỉ muốn mình cứ bị lừa dối thế suốt đời.
Nó cố đứng dậy, nhưng đầu gối run rẩy không cho phép nó làm điều đó. Tay chân hoàn toàn không hoạt động theo suy nghĩ, nó cứ ngồi đó, không buồn lau nước mắt và không thể quyết định được.
Tiếng mở cửa ngay sát bên, Lucky không buồn quay sang, mắt nó cứ dính chặt xuống sàn nhà.
– Em… em làm gì ở đây?
Nó không trả lời, chỉ ngước nhìn Nguyên mà không biết phản ứng thế nào. An chạy xộc ra ngay khi nghe Nguyên nói câu đó, con bé trợn tròn mắt, tái mét mặt khi thấy Lucky, phản ứng đó như thêm khẳng định những gì nó nghe thấy.
– Mày… mày… sao lại ở đây?
Con bé vẫn im lặng nhìn hai người đó. Cả ba bất động một lúc, rồi An ngồi xuống, rút khăn tay lau nước mắt cho nó. Lucky tóm hai bắp tay An, giữ thật chặt.
– Anh đi luyện tập đi. – Nó nói khi mắt vẫn nhìn trừng trừng An, vì nó không đủ can đảm nhìn vào mắt Nguyên lúc này.
– Nhưng…
– Chỉ lúc này thôi. – Nó quát lên – Xin anh đấy!
Nguyên lặng lẽ rời đi.
– Mày… ở đây từ bao giờ?
– Nói đi. – Lucky bấu chặt hơn vào tay An – Nói hết những gì mày biết.
– … Tao xin lỗi… vì đã giấu mày. Nhưng…
– Nói. – Nó ngắt lời An – Tao chỉ cần mày nói thôi. Làm ơn.

An ứa nước mắt rồi thở dài buồn rầu:
– Thôi được. Dù gì mày cũng là người nên biết rõ mọi chuyện nhất.
Rồi, An kể hết mọi chuyện cho nó nghe. Doanh nghiệp TS Town mà Lucky nhờ An điều tra là khởi nguồn mọi câu chuyện. Thực ra An đã điều tra xong từ lâu rồi, nhưng vì phát hiện ra một điều không nên phát hiện, con bé giả vờ như không biết, rồi sang Châu Âu để Lucky từ bỏ việc điều tra. TS Town từng là một trong những tập đoàn tài chính thành công nhất 20 năm trước. Một trong những nhân viên thân tín nhất của chủ tịch tập đoàn đó đã làm giả giấy tờ, sổ sách, đồng thời ăn cắp số liệu rồi mất tích khiến chủ tịch phải vào tù, như rắn mất đầu, tập đoàn đứng trên nguy cơ sụp đổ. Đúng lúc đó, bố xuất hiện, ép vị chủ tịch đó bán toàn bộ cổ phẩn của mình với giá rẻ mạt để cứu TS Town. Nhưng sau đó, bố đột ngột bán ột tài phiệt nước ngoài rồi dùng số tiền đó tạo dựng nên The King ngày nay. Không cần phải nghĩ cũng đủ biết tên nhân viên thân tín ấy đã bị bố mua chuộc, rồi ép một người bị dồn vào chân tường bán rẻ thành quả của mình. Vì quá sốc, vị chủ tịch đó đã tự vẫn trong tù. Nhưng, sau đó là một sự thật mà nó không dám tin, là sự thật khiến nó chợt lóe lên mong muốn mình không phải con gái bố. Nguyên, người mà nó có thể vứt bỏ tất cả để ở bên, lại là con trai của vị chủ tịch quá cố đó, là người mà cả gia đình tan vỡ vì bố.
– Mày nói dối. Đúng không? Mày nói dối. Đừng đùa tao thế, chuyện này không đùa được đâu.
Lucky nắm chặt tay An, gượng cười. Con bé An òa khóc, ôm chặt lấy nó:
– Xin lỗi, tao cũng chỉ ước đó không phải sự thật. Xin lỗi…
Con bé hoàn toàn không còn sức lực để chối bỏ sự thật ấy. Tại sao lại là Nguyên? Tại sao lại là Nguyên mà không phải ai khác? Có hàng tỉ người trên trái đất này, tại sao lại trùng hợp như thế? Nó không tin, nó không muốn tin. Con bé đẩy An ra, trốn chạy khỏi sự thật ấy.
Nguyên, An và vệ sĩ đuổi theo, con bé bắt một chiếc taxi bỏ đi. Đừng theo nó, đừng đuổi theo nó. Hãy để nó yên! Để nó yên!
Bỏ chạy mà không mang theo gì trên người, nó bị ném xuống giữa đường vì không có tiền. Con bé lững thững đi bộ dọc con phố. Vướng vào nắp cống, nó ngã chảy máu đầu gối, dép thì gãy gót. Nó chẳng buồn đứng dậy, òa khóc mặc kệ mọi người nghĩ sao về mình. Thảm hại, cuộc đời nó thật thảm hại.
Giờ chắc mọi người đang tìm nó loạn lên. Vậy ra đây là câu trả lời cho tất cả những thái độ khó hiểu của An gần đây. An đã biết mọi chuyện thì phải nói cho nó chứ? Tại sao lại để nó phát hiện khi tình cảm ngày một lớn dần? Đó đâu phải là nghĩ cho nó nữa, đó đâu phải là cách tốt để nó không tổn thương? Đây là chuyện của nó, tại sao lại để nó là người biết sau cùng rồi tự mình giải quyết với Nguyên? An đừng sống cuộc sống của nó như thế chứ? Còn Nguyên, tại sao cũng không nói gì với nó? Khi biết nó là con gái bố, Nguyên xua đuổi nó cơ mà, không thèm nhìn mặt nó cơ mà, tại sao sau đó lại làm việc cho bố? Lại gặp lại nó? Lại khiến nó yêu nhiều hơn? Nguyên nghĩ gì mà làm vậy? Làm việc cho kẻ thù của bố mình, quan tâm tới con gái kẻ đã dồn bố mình vào chỗ chết, Nguyên không đau khổ sao? Hay tất cả những gì Nguyên làm chỉ là một phần của kế hoạch trả thù? Nguyên từng nói con bé đắt giá, vậy con …
bé có giá trị gì trong Nguyên? Một người đáng để Nguyên yêu hay chỉ đơn giản là một công cụ trả thù hữu ích?
Gạt nước mắt đi, không muốn nghĩ nữa, nó tựa khẽ vào thành cầu, nhắm mắt lại. Cứ để gió và màn đêm kia thổi tung mọi thứ trong tâm trí nó đi!
Đã muộn lắm rồi, không biết là mấy giờ, nhưng nó phải về thôi. Chạy trốn làm sao được? Chạy tới tận cùng trái đất thì cũng có thay đổi được gì đâu? Nó đâu thể bỏ bố lại một mình? Cũng đâu thể giải quyết mọi chuyện chỉ với việc bỏ đi của nó. Nó cũng không thể để Nguyên thấy tội lỗi trong khi chính gia đình nó mới là người làm điều sai trái. Dù là Nguyên muốn làm gì, nó không thể chạy trốn như một kẻ nhu nhược, hèn nhát, chỉ biết bỏ mặc cả đống rắc rối cho người khác giải quyết được. Nó phải quay về đối diện với mọi chuyện thôi. Đây là chuyện của nó, nó phải tự mình giải quyết, dù chưa biết nên làm gì, nhưng nó sẽ không để mặc thời gian dàn xếp đâu.
Lững thững, nó quay về nhà.
Về tới đầu con phố, nó đứng lặng người với chút lưỡng lự. Bước vào sau cánh cổng đó, nó sẽ phải chọn giữa bố và Nguyên. Nó không muốn chọn, không muốn chút nào.
Bất chợt, một chiếc ô tô phanh gấp ngay cạnh nó, vài tên bịt mặt lao tới tóm nó đi. Trước khi mất ý thức, nó chỉ kịp nhìn thấy trên cổ tay một tên có hình xăm chuồn chuồn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.