Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em

Chương 13


Bạn đang đọc Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em – Chương 13


Chiều hôm sau, Lucky không lên văn phòng mà phi thẳng một mạch vào phòng tập, thay đồ và đeo găng tay trước hàng đống con mắt ngạc nhiên của mọi người. Chú Tuấn ấn đầu nó:
– 8 năm trước gào lên là không bao giờ động vào găng nữa, giờ lại bày trò gì thế?
– Cháu làm việc cần làm.
Nguyên tiến về phía con bé, chưa kịp mở miệng thì nó đấm nhẹ vào dưới cằm Nguyên:
– Đấu một trận đi! Nếu em thắng, anh không được tới bar hai tuần tới.
– … Đây không phải chỗ chơi của em đâu.
– Đấu với em!
– Không.
– Lệnh của sếp đấy!
– Chào!
Nguyên vẫy vẫy. Hình như việc thức đêm quá nhiều sinh ra ảo giác thì phải? Nó nhìn chằm chằm một lúc rồi véo má mà ảo giác vẫn chưa biến mất. Hay do mắt nhắm mắt mở rồi tới câu lạc bộ thay vì tới trường? Con bé quay lại xác định xem mình vừa bước ra từ đâu. À, nhà nó mà. Lucky cười cười với hai hàng mi muốn dính chặt vào nhau, rồi đột ngột chuyển sang chế độ mắt trợn tròn, miệng há hốc khi nhận thức được nó đã thay quần áo xong, đang rời khỏi nhà để đi học, và gặp Nguyên đứng trước cổng nhà.
– Em đón ngày mới buồn cười nhỉ. – Nguyên cười hị hị.
– Sao… đây… lại…
– Sao anh lại tới đây? – Nguyên điền nốt chỗ trống giúp một con bé vẫn chưa tỉnh ngủ – Thì đưa em đi học.
– Vì… à… đi học… – Con bé trầm ngâm một lúc rồi giật mình – Đưa em đi học? Thật á?
– Tay thế này, tới câu lạc bộ cũng chỉ làm cảnh thôi. Chi bằng làm việc có ích hơn.
Nguyên giơ tay với kẹp ngón hôm trước nó nhét vào ba lô. Cũng chịu dùng cơ à?
– Làm công ích thì không có lương đâu nhé.
– Tốt thôi. Vậy việc không lương đầu tiên anh làm là cười một chân giày một chân dép của em.
Con bé nhìn xuống chân. À, ừ, cũng còn may, hôm qua nó còn nhận ra mình đang mặc váy ngủ đứng ở bến bus cơ.
– Chậc, anh đợi em chút nhé.
Nói rồi con bé chạy bay vào nhà thay giày.
– Chưa tỉnh ngủ hả?
– Ừm. Ngủ được có hơn tiếng. Chắc hôm nay em cũng ngủ trong lớp mất.
– Một tiếng? Làm gì mà ngủ có một tiếng?
– Biết làm sao. Bố em vắng nên nhiều việc hơn bình thường.

Nguyên thở dài, lấy cặp của nó đeo vào người, rồi nắm tay kéo nó đi:
– Vậy chiều nay đừng tới Câu lạc bộ nữa.
– Không, phải tới chứ.
– Công việc để sau cũng được mà. Cứ thế này em sẽ xỉu mất.
– Nhưng em tới không hẳn vì công việc mà.
Con bé cười tươi rói với đôi mắt đỏ au. Thực sự thì mấy hôm nay nó ngủ ít thật đấy, nhưng gặp Nguyên là vạch năng lượng lại nhảy bật lên mức max, cười còn không hết, lo gì tới chuyện xỉu chứ. Nguyên cười chịu thua:
– Thật là! Em xảo trá quá mức.
Lại nữa, Nguyên gặp khó khăn trong sử dụng ngôn từ hay sao mà cứ dùng “xảo trá” thay cho “dễ thương” với đôi tai đỏ ửng lên thế?
Đi xe bus là một thú vui. Ít nhất là trong hôm nay. Giờ cao điểm nêm người chật cứng trong xe, tất cả phải đứng sát nhau, trong đó có nó với Nguyên. Mùa hè khiến nhiệt độ trên xe thật nóng nực, một tay Nguyên nắm vào tay cầm phía trên, một tay khẽ chạm lưng nó, như che chắn, như ngượng ngùng. Thực sự thì, lần đầu tiên nó thấy đi xe bus cũng không tồi. Lượng người lên xe càng lúc càng đông, ép nó sát vào Nguyên hơn nữa. Con bé không thể làm gì hơn ngoài việc đặt cả hai tay lên người Nguyên để tránh người mình chạm vào Nguyên nhiều quá. Nó bắt đầu chuyển sang trạng thái chỉ nghe thấy tiếng tim đập. Hai đứa đã từng ôm nhau vài lần, nhưng việc sát vào nhau như thế này mang lại cảm giác hoàn toàn khác, thẹn thùng hơn nhiều, khó xử hơn nhiều. Có một người ở hàng ghế gần chỗ hai đứa xuống xe, Nguyên đẩy nó ra đó ngồi, nhưng con bé lại nhường cho người khác. Không phải vì tốt bụng gì đâu nhé, bình thường, nó chỉ nhường người già, trẻ em và phụ nữ mang thai thôi, chỉ là… dù hơi đau tim, con bé vẫn thích đứng như thế này hơn.
Một buổi sáng đi học, với trống ngực rộn ràng, với đôi tai đỏ ửng, với gương mặt chạm khẽ vào vai Nguyên, với hơi thở Nguyên khe khẽ trôi vào tai nó, với thỉnh thoảng câu xin lỗi ngượng nghịu, với cánh tay níu nó vào lòng mỗi khi nó đứng không vững. Đi xe bus giờ cao điểm, bí mật nhé, hôm nay, nó giả vờ loạng choạng nhiều lắm.
– Sao không đi xe riêng? Ngày nào cũng chen chúc thế này mệt lắm.
– Lo cho em à?
Con bé tủm tỉm trêu chọc tên con trai đang bối rối quay đi. Con bé đang dần được nâng niu hơn trong Nguyên chăng?
– Đó đâu phải xe của em, đúng không? Hơn nữa, em muốn có những người bạn thật sự hơn là mấy con ruồi.
Nguyên im lặng một lúc, xoa đầu nó, khẽ mỉm cười với đôi mắt long lanh:
– Lúc nào cũng bắt anh thấy mình đúng thế này à?
– Sao cơ?
– Không… Vào lớp đi.
Nguyên đẩy con bé. Đã tới trường rồi sao? Ghét khoảng cách ngắn ngủi giữa bến bus và cổng trường ghê! Lucky không bước, Nguyên lại đẩy lần nữa:
– Chiều anh đón tới câu lạc bộ. Giờ thì vào đi.
Lucky cười toe, vẫy vẫy tay, chạy ù vào lớp. Vừa đặt chân vào sân trường thì An đột ngột chặn đường khiến nó suýt hét lên. An kéo nó ra sau trường.
– Vui tới mức không nhìn thấy cả tao cơ à?
– Sao… sao ở đây?
– Thì đi học. …
Hỏi vớ vẩn. Sao mày đi cùng Nguyên?
– À ừ thì… là… đưa đi học.

– Mày làm gì thế? Tao đã nói tới vậy rồi.
An giận dữ quát lên, hiếm khi con bé thế lắm. Chuyện nó làm nghiêm trọng và đáng tức giận thế sao?
– Tao không muốn sau này phải hối hận.
– Nhưng… – An định nói gì đó rồi khựng lại – Vậy người yêu Nguyên thì sao?
– Chả sao cả.
– Mày lại thế nữa rồi. Trẻ con cũng vừa vừa thôi chứ. Mày phải nghĩ cho con bé đó chứ?
– Tại sao? Tại sao tao phải nghĩ ột đứa tao không hề quen biết. Mà kể cả có quen biết, tao cũng không rút lui đâu.
– Trời ạ, tao biết mày yêu Nguyên, nhưng mày làm vậy, cả ba sẽ tổn thương, cả ba đấy, mày hiểu chứ?
– Thì sao? Tao giành hạnh phúc ình là điều đáng lên án à? Tao chỉ đang yêu thôi, tại sao điều đó lại khiến mày không vừa mắt chứ? Mày nên là người ủng hộ tao đầu tiên mới đúng chứ?
– Tao chỉ đang nghĩ ày thôi. Mày không nên, mày không nên…
An quát lớn, nước mắt trào ra. Lucky cũng khóc, lần cuối bọn nó cãi nhau là bao giờ nhỉ? Hình như chưa bao giờ, vì lúc nào An cũng là người hiểu nó nhất, ủng hộ nó nhất, mong nó hạnh phúc nhất. Vậy mà giờ, khi nó đang chạy theo thứ hai đứa luôn khao khát, An lại kéo nó lại, lắc đầu “không nên” ư?
– Đừng nghĩ cho tao nữa, mày không làm được điều đó đâu. Tao, mày, hay ai đi nữa đều không đủ tư cách sống cho người khác. Hãy cứ sống cuộc sống của mày thôi. Mày đừng dằn vặt bản thân nữa, chuyện gì qua cũng đã qua rồi. Hơn nữa, mày luôn đứng cạnh tao từng ấy năm là quá đủ để trả ơn mẹ tao rồi.
Con bé ôm lấy An đang òa khóc. Nó không hiểu được cách suy nghĩ phức tạp của An, nó chỉ biết hạnh phúc là thứ khó tìm nhất trên đời, nên nếu may mắn chạm vào được, nó sẽ không để vuột mất đâu, dù có là An ngăn cản đi nữa.
– Nếu như mày có hạnh phúc, thì nó cũng sẽ rất đau khổ. Tao không muốn… không muốn…
– Tao cũng không muốn – Lucky khẽ cười – Nhưng không thể vì chút đau khổ mà tao vội vã từ bỏ hạnh phúc được. Dù hạnh phúc hay không, ít nhất, tao cũng mỉm cười được rằng mình đã cố gắng hết sức.
Lucky lau nước mắt cho An, kéo con bé đứng dậy, vì sắp vào lớp.
– Sau này, khi mày yêu, mày sẽ hiểu vì sao tao không thể buông tay Nguyên ra.
An chỉ khẽ thở dài sau câu nói đó, con bé bảo thủ vẫn chưa chấp nhận đâu. Nhưng ít nhất là hai đứa không giận dỗi nhau.
– Không là không.
– Tại sao?
– Anh không đấu với con gái.
– Thôi nào! – Chú Tuấn tì cả người lên đầu nó – Dù Lucky là con gái nhưng nó học quyền anh trước cả cháu đấy, nên tôn trọng tiền bối chứ.
Nguyên lại sầm mặt vào, cứ khi nào nói chuyện với chú là vẻ mặt đó xuất hiện. Rõ ràng chú là tấm gương với Nguyên, tại sao lúc nào cũng khó chịu thế nhỉ? Nguyên gằn giọng:
– Chính vì tôn trọng nên em mới từ chối, thưa thầy. Lucky đã quá lâu không tập luyện rồi.
Chú thở dài, ôm ghì lấy con bé từ phía sau, cười cợt với Nguyên:

– Thế con bé sẽ luyện tập cùng ta 24/24 trong vòng 2 ngày, như thế thì cậu chịu đấu chứ?
Con bé nhìn Nguyên trân trân với ánh mắt van nài. Chợt, chú bế bổng nó lên:
– Nào! Luyện tập thôi, phải làm hài lòng đối thủ khó tính của cháu chứ! Lát nữa, khi mọi người về hết, cũng phải ở lại luyện tập với chú đấy nhé!
Nguyên cau mày đầy bực bội. Không khí cứ như cả tảng đá nghìn tấn lơ lửng trên đầu ấy, vậy mà chú vẫn cười được. Nó thì không cười nổi với vẻ tưởng như có thể lao vào đấm huấn luyện viên của mình nhừ tử đang ngự trị trên mặt Nguyên. Tại sao Nguyên lại ghét một người tuyệt vời như chú chứ?
– Nếu em tập luyện cùng chú, anh sẽ nhận lời chứ?
Nguyên im lặng, cứ như không nghe thấy nó nói gì vậy, ánh mắt dán chặt vào chú không chớp.
– Kìa! Trả lời tiền bối đi chứ?
Lại điệu cười gian giảo đó. Nguyên ngốc thật, chú coi Nguyên như đồ chơi, càng tức thì chú càng chọc, tới khi vỡ mạch máu thì thôi. Nguyên nhìn nó:
– Em không xuống đất nói chuyện tử tế hơn được à?
À phải, nó nhận ra vẫn đang được chú bế. Con bé định tuột xuống thì chú siết chặt tay hơn.
– Cho cháu xuống.
– Xem câu trả lời thế nào đã chứ?
Trời ạ, thế khác nào xem thường Nguyên đâu? Chú đúng là, có bày trò gì thì cũng đừng lôi nó vào. Con bé giãy giụa để tuột xuống nhưng không được. Chợt, Nguyên nắm lấy tay chú, nhìn trừng trừng:
– Đấu luôn bây giờ đi. Anh không có kiên nhẫn chờ đợi đâu.
Kiểu gì thế? Rõ ràng là Nguyên xưng “anh”, tại sao lại nhìn chú mà nói?
– Tốt thôi. – Chú cười khoái chí.
A lô! Có nhìn thấy nó ở trên này không thế hai con người đang hầm hè nhau kia? Người thách đấu là nó, mà sao nó chẳng được hưởng một chút sự cạnh tranh nào? Cứ như hai người đó đấu với nhau thì đúng hơn. Chú thả nó xuống rồi, nhưng hai người chẳng thèm nhìn nó một cái. Nguyên đeo găng vào với ánh mắt giận dữ hướng về phía chú. Này! Có nhớ tới nó không vậy? Coi thường người khác vừa thôi chứ? Chỉ vì nó là con gái ấy gì? Lucky tức giận, và càng thêm quyết tâm thắng cho bằng được. Cứ đợi đấy!
Mọi người đều dừng tập để xem con bé quản lý tay như cái que làm ăn được gì. Cả hai vào sàn đấu sau khi khởi động xong xuôi, vì con bé cương quyết không đeo bảo hộ đầu nên Nguyên cũng chỉ dùng găng. Nó tính từ đêm qua rồi, nếu Nguyên đeo bảo hộ đầu vào thì nó thắng kiểu gì người từng được gọi là thần đồng quyền anh?
Nguyên có vẻ thoải mái và không đề phòng, giống như đang hạ mình chơi với trẻ con vậy. Ừ, tốt, cứ chủ quan đi.
Chú ra hiệu trận đấu bắt đầu, rồi đột ngột đập bộp vai Nguyên:
– Nó là đứa học trò đầu tiên ta đào tạo…
Tranh thủ lúc Nguyên mất tập trung, nó lao tới đấm thẳng vào mũi Nguyên. Tốc độ và lực đấm của nó giảm đi nhiều, nhưng chí ít cũng khiến Nguyên lảo đảo. Chú buông tay ra, cười khẩy với Nguyên:
– Và rất tài năng đấy!
– Thầy làm trọng tài cơ mà?
– Luật đâu có cấm trọng tài nói chuyện? Mà một tuyển thủ dễ bị phân tán tư tưởng không đủ tư cách trách cứ người khác đâu.
Chú cười nham hiểm, chắc chắn là chú sẽ giúp nó rồi. Tay Nguyên mà không giữ gìn, sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới khả năng ra đòn, đời nào chú chấp nhận.
Vì tức giận, Nguyên tập trung hơn. Khi đối diện, tốc độ cú đấm của Nguyên còn nhanh hơn đứng ngoài nhìn vào. Cứ tới tấp như cánh quạt, con bé không biết nên tránh hướng nào nữa. Nó liên tục ngã, và bối rối vì không thể đánh trúng, còn Nguyên, cứ giơ cú đấm lại gần nó thì chậm lại, rồi gõ đầu nó một cái. Cứ thế này, bao giờ nó mới thắng đây? Nhìn khuôn mặt cười cợt đó kìa, giống đang giỡn với một con mèo vậy. Nó tức giận, mặc kệ những đòn tấn công liên tục, nó lao vào Nguyên. Đột ngột quá nên Nguyên không kịp dừng, và một đòn sượt qua mặt nó. Hơi đau thôi, nhưng đây là một cơ hội tốt, sao nó có thể bỏ qua chứ? Con bé khựng lại, ôm má, nhăn nhó. Nguyên cuống quýt chạy nhanh tới, dứt vội găng tay ra:
– Có sao không? Đưa anh xem.
Con bé mở cờ trong bụng. Ngây thơ quá, nghĩ rằng nó chịu chiến thắng một cách đường hoàng sao?
Nguyên gỡ tay con bé ra, soi từng lỗ chân lông một:

– Đâu c…
Chỉ kịp nói tới đó thì Nguyên K.O. Một cú đấm ngang hướng thẳng vào hàm dưới của Nguyên, đủ mạnh để lăn quay đơ ra vì choáng, đòn hiểm mà nó vẫn dùng để đối phó chú. Con bé nhảy chồm chồm lên:
– Yeah! Thắng rồi! Thắng rồi nhé!
Chú Tuấn vỗ vỗ trán thằng nhóc hãy còn nằm đo sàn, cười khẩy:
– Quên chưa nói một điều nữa. Nó là vua gian lận đấy!
Thế là mục đích của nó cũng đã đạt được rồi. Thế mới nói dùng cái đầu đúng chỗ hữu ích hơn dùng cú đấm mọi lúc mọi nơi nhiều.
Nó hí hửng nhảy chân sáo từ văn phòng xuống tận sân, thì thấy Nguyên đang đứng tựa vào cổng. Chờ nó hả? Không tới thăm cô bé đó sao? Có phải nó đang dần được ưu tiên với Nguyên? Mà thôi, giờ nó đã là người xấu rồi thì xấu hẳn luôn đi, đừng nghĩ tới cô bé đó làm gì. Cứ đấu tranh thôi, vì nó yêu Nguyên.
Con bé chạy ào tới, đập bốp vào lưng Nguyên đau điếng:
– Chào kẻ thua cuộc!
– Chào đồ ăn gian!
– Đợi em hả?
– Này! – Nguyên ném cho nó tuýp kem – Nóng thật đấy!
– Em thích vị sô cô la cơ.
– Thế thì tự đi mà mua.
– Hì hì… đùa thôi. Của anh thì gì em cũng thích.
– Dẻo mồm quá đấy!
Hai đứa đi bộ ra bến bus dưới ánh nắng sắp tàn mà vẫn thiêu đốt mọi thứ. Con bé khẽ níu gấu áo Nguyên với chút ngượng ngùng:
– Em nắm tay anh nhé!
– Không.
Hứ, không thích thì cũng không cần phải từ chối ngay tắp lự thế đâu. Nguyên ôm nó, hôn nó thì được, còn nó nắm tay Nguyên lại phải được phép à? Con bé vừa xấu hổ, vừa bực mình, xị mặt ra. Chợt, hơi ấm của Nguyên bao quanh 5 ngón tay bé xíu của nó:
– Phải để anh nắm tay em chứ.
Nguyên đi trước nó một bước, không quay mặt lại, chỉ để nó trông thấy đôi tai đỏ ửng. Mùi ngai ngái của cơn giông xen vào bước đi của hai đứa.
– Chắc tối nay sẽ mưa.
– Chắc thế. Vậy mà vẫn nóng thế này. Khó chịu thật.
– Thế thì bỏ tay em ra cho đỡ nóng.
Con bé khẽ giật giật tay vì nhiệt độ tại vùng tiếp xúc nhau giữa hai đứa chắc đủ để đun sôi nước. Nguyên vẫn nắm chặt, con bé khẽ cười:
– Tay anh chảy mồ hôi kìa. Không cần phải chiều ý người khác thế đâu.
Nguyên nắm chặt hơn, khẽ kéo con bé lại gần mình:
– Im lặng đi.
Nó đã yêu hơn những ngày hè oi ả, cả tuýp kem mút vị va ni ngầy ngậy nó vẫn ghét, ngọt ngào ghê, như trái tim nó lúc này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.