Bạn đang đọc Cái Gì !!! Nhóc Là Con Gái – Chương 25.2
Một màn hình từ phía trên được cho xuống, đúng vị trí mà khán giả có thể thuận lợi nhìn thấy.
– tôi cùng quý vị hãy chiêm ngưỡng tác phẩm suất sắc nhất, xin mời. Mc cất tiếng nói.
Trên màn hình xuất hiện một thác nứớc chảy xiết, cũng như cuộc đời cay nghiệt, phải cố gắng chống chọi với dòng đời, hình ảnh đó biến mất thay vào đó là hình một người già đang đi trong một con hẻn nghèo xơ xác, quay đầu lại nhìn nở nụ cười hạnh phúc, ánh mắt toả sáng lấp lánh, tấm hảnh nói lên sự khắc khổ của người nghèo nhưng lại thể hiện niềm hạnh phúc,đối với những gì đang có, họ thiếu thốn về vật chất nhưng không thiếu tình thương với nhau.
– chắc tất cả đang rất tò mò tác giả của hai tấm hình này phải không. Vậy không đề mọi người chờ lâu nữa. Xin mời Gia linh và đại nghĩa ra sân khấu.
Một anh chàng gầy cao, ăn mặc khá bụi bặm cùng linh trong bộ váy vày công chúa đi ra, lần này tiếng vỗ tay lại rầm rộ lên, có mấy anh chàng mắt sáng long lanh nhìn linh nhi.
– chúng ta cùng trò chuyện cùng với hai nhân vật chính. Mc nói oang oang qua miccarô.- Đại Nghĩa bạn nghĩ thế nào tác phẩm của mình lọt vào vòng chung kết.
– thực ra khi chụp cảnh đó, tôi biết chắc tấm ảnh sẽ chinh phục nhiều người. Chàng trai trả lời quyết đóan.
Mc tỏ ra ngạc nhiên trước câu trả lời của thí sinh.
– bạn chắc chắn vậy sao?
– đúng vậy. Chàng trai gật đầu.
– bạn không cảm thấy lo lắng gì về tác phẩm của mình không đoạt giải hay không.
– không. Chàng trai lắc đầu,
– bạn có vẻ rất tự tin. Mong rằng bạn sẽ giữ được phong độ này.
– cảm ơn.
– chúng ta cùng trò chuyện cùng cô gái này Vũ Gia Linh. Trong cuộc thi này cô bé 15tuổi này là thí sinh nhỏ tuổi nhất, cũng là mộj đối thủ đáng gờm đó ạ.
Linh nhi chỉ cười trước câu nói của mc nhiều lời.
– gia linh hôm nay bạn rất đẹp trong bộ váy vàng này.
– cảm ơn anh.
– tại sao bạn lại chọn chụp ảnh đen trắng cho tác phẩm của mình mà trong khi tất các thí sinh khác đề lựa chọn chụp ảnh màu.
– đây chỉ là một sự ngẫu nhiên thôi ạ.
– bạn có thể nói rõ được không?
– trong lúc đi tìm đề tài đề tài để chụp, em đã đi qua một con hẻm, đã giúp một cụ già sống trong con hẻm đó, thật sự những người sống trong đó vô cùng khắc khổ và thiếu thốn, nhưng có một điều là họ lúc nào cũng yêu thương đùm bọc nhau từ người già đến trẻ nhỏ. Chính vì vậy em đã chụp lại sự hạnh phúc lưu giữ lại. Nhưng lúc đó em chỉ mang máy ảnh chụp đen trắng thôi, định là sẽ rửa lại thành màu, lúc xem lại thì ảnh đen trắng lại làm toát lên niềm vui trong cảnh nghèo khó mà em muốn diễn tả.
Mc gật gù, như hiểu rõ mọi việc.
– và sau đây sẽ là phần trao giải. Mc hô to.- trên tay tôi đây là phong bì ghi tên người chiến thắng năm nay.
Mc chầm chậm mở phong bìa ra.
– người đoạt giải là…… Mc đáng ghét nói ngấp ngửng giữa chừng, làm mọi người hồi hộp.- là cô bé 15t tuổi Vũ Gia linh.
Cả khán phòng rào rào vỗ tay, tiếng hét, tiếng hú, tiếng huýt sáo vang lên từ khán giả, pháo giấy từ hai bên khán đài phụt ra rơi lơ lửng trên đầu linh nhi.
Mc và chàng trai đại nghĩa chúc mừng cô nàng bằng cái ôm.
Chúng nó cũng lên tặng hoa chúc mừng linh nhi.
Lúc này tất cả đang trong một nhà hàng sang trọng. Gọi đồ ăn xong, hắn nhìn linh nhi cười.
– em thật suất sắc đấy, anh rất tự hào về cô em gái này.
– chuyện em là ai chứ, thứ nữ của dòng họ Vũ Gia, con gái của chủ tịch tập đoàn Vũ Gia Hào đó. Linh nhi hẩy mũi, hếch mặt lên.
Tất cả phá lên cười trước hành động của gia linh.
– thôi cô nương xuống đi cho tôi nhờ. Tự tâng bốc mình lên tận trời xanh.
Nghe phong nói vậy, mặt linh xụ xuống.
– tặng em nè. Khánh đưa trước mặt linh một tấm vé.- cái này đủ làm cho cô em gái tươi lên không đây?
– dạ cảm ơn anh khánh, chuyến du linh đi châu âu này. Linh nhi toe toé cười, chạy lại ôm cổ khánh, kiss một cái vào má.
– e hèm cũng có phần của anh phong đẹp trai này nữa đó.
Linh nhi lại qua kiss vào má phong nói cảm ơn.
– anh trai yêu dấu bảo galang đẹp trai này cũng nằm trong đó, nhưng thôi miễn cho cô khoản kiss đó.
Gia linh cười tít mắt.
– bây giờ đến lượt bọn này. Bili lên tiếng- tặng em cô bé. Anh chàng đưa trước mặt linh nhi một chiếc hộp nhỏ dễ thương, kiều giống như hộp đựng nhẫn vậy đó.
Linh nhi tò mò, nhìn hộp quà rồi nhìn bili hỏi:
– gì vậy anh.?
Bili cười:- mở ra thì biết mà.
– vậy em không khách sáo nữa. Linh nhi mở hộp quà ra, đó là một vật giống hình con xúc xắc nhưng to hơn.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngơ, không biết đó là gì, bili lên tiếng giải thích:
– đó là máy ảnh siêu mini, trên thế giới chỉ có 1cái duy nhất chính là cái em đang cầm.
– thật vậy ạ?
– ừk, em nhìn thấy cái nút đỏ đó không. Bili chỉ vào chiếc máy ảnh- đó là công tắc mở, còn nút vàng, đỏ, tím là nút chọn chế độ chụp màu, hay đen trắng thì đều được.
– woa tuyệt vời quá.
– linh nhi sướng nha được đích thân thiên tài chế tạo Bili Gone tặng tác phẩm của mình đó. Kate cười nói.
– cảm ơn anh bili.
– đây là bộ mĩ phẩm do đích thân chị chết tạo để phù hợp với làn da của em. Kity đưa linh nhi một chiếc túi đựng đầy mĩ phẩm.
-em hài lòng với chiếc váy chị tặng chứ?
Linh nhi nhìn chiếc váy mình đang mặc, rồi nhìn kate cười:
– dạ hài lòng ạ.
Kate gật đầu, quay sang hỏi windy từ nãy giờ vẫn im lặng.
– windy quà của bồ đâu?
windy quay qua nhìn linh nhi với ánh mắt áy náy.
– xin lỗi linh nhi, anh không có quà cho em rồi, thấy mọi người chọn hết cả, anh chẳng biết tặng em gì.
– không sao đâu mà anh.
– hay em muốn gì cứ nói anh sẽ đáp ứng tất.
-thật không ạ?
– thật, em cứ nói đi.
– vậy anh có thể dành một ngày để… Linh nhi ngại ngùng, nhìn những người còn lại, rồi cũng ngập ngừng nói tiếp:- để đi chơi cùng em không.
– ài tưởng gì chứ chuyện đó được chứ.
linh vui mừng, quên cả sự ngượng ngùng mà ngẩng mặt lên cười.
Những người khác nhìn linh nhi như sinh vật lạ, chỉ có mỗi windy là không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời đề nghị của gia linh.
Và trong lòng người nào đó vô cùng khó chiụ, cảm giác như bị gặm nhấm trong tim, không thể nói ra vô cùng đau khổ.
Không lẽ đó là cảm giác khi yêu một ai đó, mà người ta thường được gọi là tình yêu hay sao???