Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 3:
Gió đêm từ từ thổi đến, còn mang theo hơi lạnh.
Đợi xe taxi gần nửa tiếng, lái xe mới từ nơi cách xa nội thành chạy tới, Lục Chi Diên bước đến, đi lên một bước, mở cửa xe ra, nhường cho Vu Điềm vào trước.
Tiếp theo, bước một chân vào, ngồi ngay kế bên cô, cùng ngồi ở ghế sau.
Vu Điềm nghiêng người, cào cào tóc mai bên thái dương, thật cẩn thận hỏi: “Có thể đi về nhà tôi trước được không? Đợi một chút thì anh đi, ngồi một mình trên xe tôi có hơi sợ.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, nói gần bên tai Lục Chi Diên, để đề phòng bị lái xe nghe được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chân mày Lục Chi Diên hơi nhướng lên, mặt không chút thay đổi gật gật đầu.
Nhận được sự đồng ý.
Vu Điềm cười hì hì nói cho lái xe địa chỉ tiểu khu nhà mình, an tâm dựa lưng vào ghế ngồi nhắn tin trả lời cho Trương Giai.
Bóng đèn trong xe rất tối, ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ của xe chiếu vào, có thể thấy rõ gương mặt trắng nõn đầy đặn của cô gái nhỏ, cái cằm nho nhỏ, đôi mắt cong cong như mặt trăng, nheo lại cực kỳ đáng yêu, cũng đặc biệt hấp dẫn người khác.
Ngày hôm qua Vu Điềm mới chuyển nhà, nhà mới nằm trong một tiểu khu mới được hoàn thành cách đây nửa năm, hộ gia đình trong tiểu khu cũng chưa có nhiều, khi lái xe lái đến cửa tiểu khu, ngoại trừ bảo vệ ở trong phòng bảo an, thì trên đường không có một bóng người.
Vu Điềm nói lời cảm ơn với Lục Chi Diên cùng người lái xe, vừa đẩy cửa ngay bên hông ra để xuống xe, vừa cân nhắc xem trả tiền đi xe cho Lục Chi Diên như thế nào, thì đột nhiên phát hiện người đàn ông cũng xuống xe ở bên kia.
Lại còn tự nhiên đóng cửa xe phía bên của anh “Ầm” một tiếng.
Trong nháy mắt xe taxi chạy đi…
Trên đường cái chỉ còn lại anh cùng cô cách nhau khoảng hai mét.
Vu Điềm không thể tưởng tượng nổi nhìn anh: “Học… Đàn anh, anh xuống xe để làm gì, anh không về nhà sao?”
“Có về, làm sao cô lại cho rằng tôi không về.”
Vu Điềm đi theo bên cạnh Lục Chi Diên, quét thẻ vào tiểu khu, không thể tin được hỏi: “Đàn anh cũng ở trong này sao?”
“Ừm.”
“Thật khéo.”
Đoạn nói chuyện tiếp theo là —
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đàn anh cũng ở tòa nhà này sao?”
“Ừm.”
“Thực khéo…”
“Đàn anh, không phải anh cũng muốn nói với em, là anh cũng ở tầng 8 của tòa này chứ?”
“Có vấn đề gì sao?”
“…”
Cửa thang máy mở ra, Vu Điềm bước ra khỏi thang máy, trơ mắt nhìn Lục Chi Diên thản nhiên bước về phía cửa nhà đối diện nhà mới của cô, cúi người nhấn mật khẩu vào nhà, một tiếng “Tách” rất nhẹ, cửa nhà mở ra.
Vu Điềm cũng mở cửa nhà mình, trái tim nhịn không được đập thình thịch, vừa mới chuẩn bị đi vào.
Phía sau lưng thản nhiên truyền đến một giọng nam mát lạnh làm say lòng người, ở trong hành lang trống trải, nhẹ nhàng truyền vào tai cô —
“Cô gái nhỏ.”
Vu Điềm nghiêng đầu quay lại phía sau nhìn anh.
Lông mi của Lục Chi Diên rũ xuống mắt, ánh mắt dừng lại vài giây trên mặt của cô, cúi đầu vừa nở nụ cười vừa nói: “Anh trai muốn nói lời xin lỗi với em.”
Ánh mắt anh hạ thấp, đôi mắt đào hoa xuất hiện một chút sắc thái: “Hai tấm hình kia là anh gửi đi, không cẩn thận làm em khóc, là anh trai không tốt.”
–
Sau khi Vu Điềm vào nhà, cẩn thận dựa vào bức tường, ngay chỗ cởi giày ở lối vào.
Tiếp theo, dẫm xuống ánh trăng nhàn nhạt, từng bước một, đi qua phòng ngủ chính có tiếng ngáy rất lớn, đi thẳng vào phòng ngủ phụ.
Đóng cửa phòng lại, bật đèn lên, ánh sáng ấm áp chiếu sáng căn phòng.
Vu Điềm tựa lưng vào cửa, chung quanh yên lặng không phát ra tiếng động nào, mới dám không kiêng nể gì mà thở gấp, thậm chí không kiêng nể gì cả mà đỏ cả mặt.
Căn phòng này, ngày hôm qua bố mẹ cô mới bài trí cho cô, bởi vì trường học cách nhà mới của Vu Điềm rất gần, cho nên ba Vu mới quyết định bài trí xong phòng ngủ chính trước, rồi mới bài trí phòng ngủ phụ, để cho Vu Điềm về ở trường trước, vốn dĩ ngày mai cũng là ngày khai giảng.
Vu Điềm đi chân không, giẫm trên thảm lông mềm như nhung, liếc mắt một cái đánh giá căn phòng mới của mình, cảm thấy thật là hài lòng, không ngờ hiệu suất làm việc của ba mẹ lại nhanh như vậy.
Cô không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi đến bên cạnh giá sách, dựa vào trí nhớ, tỉ mỉ tìm một lúc lâu, rốt cuộc cũng tìm được một quyển sổ có bìa rất đẹp, đặt trên bàn học, mở đến trang mới nhất, cầm bút bắt đầu viết —
Hôm nay là ngày đầu tiên tình yêu tuyên bố kết thúc TvT.
Đáng lẽ rất không vui, nhưng hiện tại lại cảm thấy như vậy cũng không tồi…
Mới quen biết một người học cùng trường, lại còn là anh ở nhà đối diện.
Anh? Vì sao lại muốn mình gọi anh ấy là anh nhỉ?
Không đúng, là do anh ấy tự xưng là anh, nên mình mới theo thói quen gọi tiếp.
Người này làm sao lại như vậy chứ.
Là do vì cô nhỏ hơn anh, nên muốn chiếm tiện nghi của cô sao?
Câu nói kế tiếp, Vu Điềm không có viết ra, tất cả đều là suy nghĩ miên man ở trong đầu cô, thậm chí càng nghĩ lại càng tức giận, tức giận đến mức đóng cả nhật ký lại, đi vào phòng tắm tẩy trang súc miệng vô cùng đơn giản, lên giường đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức trong di động của Vu Điềm đúng giờ vang lên.
Cô nằm sấp ở trong chăn vài phút, rồi mới lăn xuống đất đứng dậy chạy ra khỏi phòng, đi đến phòng tắm chung để rửa mặt.
Thời điểm Vu Điềm chạy ra khỏi phòng nhanh như một ngọn gió, làm cho Vu Chi Sơ đang ăn sáng ở phòng khách hoảng sợ.
Vu Chi Sơ trừng mắt nhìn, có chút hoài nghi chính bản thân mình có phải là nhìn lầm hay không: “Điềm à, bảo bối? Con về nhà khi nào mà ba không biết vậy?”
“Hồi tối hôm qua.” Vu Điềm một bên vừa đánh răng, một bên nói không rõ ràng.
“Làm sao mà đột nhiên trở về, không phải hôm nay là ngày khai giảng sao? Ba còn tưởng tối hôm qua con không về, lại không nói mẹ con làm cơm cho con, cũng không đợi con mà đi ngủ luôn.”
Vu Chi Sơ là tổng giám đốc một công ty nhỏ, nhà họ Vu cũng coi như giàu có, gần như cái gì cũng không thiếu, cũng xem như là một nhà có điều kiện. Vu Điềm cũng chính là một Bạch Phú Mỹ(1), là một người có tiền.
(1) Một cô gái xinh đẹp, có gia cảnh tốt, giàu có.
Mà nhà họ Vu cũng chỉ có một bảo bối là Vu Điềm, tự nhiên muốn cưng chiều cô lên trời.
Từ nhỏ đến lớn Vu Điềm được bảo vệ rất tốt, cô gái nhỏ không va chạm với mặt xấu của xã hội nhiều, sinh hoạt đều là theo hướng tốt đẹp, điều này vừa vặn cũng thúc đẩy tính cách đơn thuần đáng yêu của cô.
Vu Điềm súc miệng xong, lập tức chạy đi xỏ giày, thuận tiện trả lời ba Vu: “Đêm hôm qua con mới trở về, bên trong phòng ngủ có chuột, con hơi sợ, nên đã một mình chạy về nhà ngủ.”
Ba Vu có chút mất hứng, nghiêm mặt: “Tuy trường học ở gần nhà, nhưng nửa đêm một cô gái nhỏ đi ở ngoài đường vẫn không an toàn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao? Lần sau muốn về nhà thì nhớ gọi cho ba, để ba đi đón con, biết không?”
“Con biết rồi.” Vu Điềm thè lưỡi, bởi vì đã sớm để hành lý ở trường học, cho nên cô không cần mang túi xách, chỉ cần nhắn tin cho Trương Giai một tiếng, để hôm nay cô ấy đi học cầm giúp sách giáo khoa và giữ chỗ hộ là được.
“Ba, những món này đều là nấu cho ba?” Vu Điềm đi đến bên cạnh bàn ăn, cái bụng đói meo tựa vào cạnh bàn, mắt tròn xoe nhìn bữa sáng mà Lương Nhữ đã chuẩn bị cho Vu Chi Sơ trước khi rời khỏi nhà.
Vu Chi Sơ dừng động tác đang ăn bánh mì lại, chỗ còn lại đều đưa cho cô, nói rõ ràng: “Ba no rồi.”
“Vâng, cảm ơn ba.” Vu Điềm không khách khí cầm hai chiếc bánh mì, rồi lại đi đến tủ lạnh lấy một túi sữa.
Tiếp theo, dùng răng cắn một góc của túi sữa, cầm trên tay hai chiếc bánh mì, đầy cửa ra, đi ra ngoài.
Cực kỳ trùng hợp —
Ngoài cửa có một người thanh niên trẻ tuổi đang đứng, hôm nay anh không mặc chiếc áo sơ mi trắng như ngày hôm qua, mà thay một bộ quần áo đơn giản, chiếc quần màu đen ôm trọn đôi chân thon dài, thân hình cân xứng, thẳng tắp, người trẻ tuổi có nhiều hơn một hơi thở trẻ trung.
Mặt mày hiện lên một chút dịu dàng, cũng không còn giống một yêu nghiệt nữa.
Lục Chi Diên nhấn nút thang máy, xoay người lại, nhìn về phía Vu Điềm đang ngơ ngác ngậm sữa đứng ở phía sau, rất tự nhiên như là đã quen thuộc nói một tiếng: “Chào.”
“Chào, học… Đàn anh.”Vu Điềm chậm chạp đi đến gần: “Khéo vậy, anh cũng ra ngoài sao?”
“Đúng vậy.” Lục Chi Diên buông ánh mắt xuống nhìn Vu Điềm một cái, buồn cười nhìn má cô phồng lên vì đang ăn bánh mì, “Đi học sao?”
Vu Điềm vừa ăn sáng, vừa trả lời: “Đúng vậy, hôm nay khai giảng, có tiết phải lên lớp. Đàn anh, anh cũng vậy sao?”
“Anh khai giảng sớm hơn em, tuần nào cũng có tiết .”
“A… thì ra là thế. Thật là thảm nha.” Miệng Vu Điềm uống sữa, tùy ý tìm đề tài: “Đàn anh, anh học khoa quan hệ ngoại giao sao?”
Đôi mắt đào hoa của Lục Chi Diên chớp một cái, gật đầu: “Ừm.”
“Nghiên cứu sinh?”
“Đúng, làm sao vậy?”
“Không, không có gì.”
Nhìn cảm thấy có chút quen mắt… Trong lòng Vu Điềm cảm thấy sai sai nhưng không nói ra.
Hôm nay là ngày năm nhất khai giảng học kỳ hai, thời gian cô tới đại học Minh không lâu, lúc vừa mới vào học, là “ma mới” nên cái gì cũng không biết, ngay cả nói chuyện phiếm cũng phải cẩn thận.
Nhưng ngẫu nhiên cũng nghe được từ trong miệng người khác nói đến, trong trường chúng ta có một Đàn anh rất nổi tiếng… Khoa quan hệ ngoại giao… Nghiên cứu sinh… Vừa tốt nghiệp năm tư, đã được Văn phòng Ngoại giao đặc biệt mời làm việc rồi… Hiện tại vừa học nghiên cứu sinh vừa đi làm.
Vu Điềm chưa được nhìn thấy bức hình của Đàn anh kia, nên cũng không biết có phải là người trước mắt hay không…
Thang máy đã đến, hai người cùng nhau đi vào.
Trong thang máy không có ai, chỉ có hai người bọn họ ở trong một không gian hẹp này thôi, có thể nghe thấy cả tiếng hô hấp.
Vu Điềm không dám hút sữa quá mạnh.
Cô yên lặng cúi đầu xuống, giống như một con chuột, cắn bánh mì trong tay, chậm rãi nhai nuốt.
Có thể là do cảm thấy xấu hổ, con chuột nhỏ ngẩng đầu nhìn Lục Chi Diên một cái: “Đàn anh, anh đã ăn sáng chưa.?”
“Ăn rồi.”
Giọng nói Lục Chi Diên nhàn nhạt, trước sau như một vẫn rất dễ nghe. Anh bấm nút đóng cửa thang máy, sau khi cửa thang máy chờ một lát rồi mới đóng lại, lười biếng di chuyển ngón tay nhấn xuống [-1].
Oa.
Vu Điềm có chút khó hiểu, anh đi xuống bãi đỗ xe để làm gì, chẳng lẽ không về trường học sao? Hay là vẫn thường lái xe đi học?”
Cô không muốn nghĩ nhiều nữa, tiến lên một bước, nhấn tầng 1.
Rất nhanh đã đến tầng 1…
Sắp đến tầng một, Vu Điềm nâng ánh mắt nhìn người đàn ông một chút, nhìn chằm chằm vào đường nét lạnh nhạt kiên nghị của anh, đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng, nhỏ nhẹ hỏi một tiếng: “Đúng rồi Đàn anh, em còn chưa biết tên anh là gì. Anh tên là gì vậy?”
Chân mày Lục Chi Diên nhíu lại, đôi môi lười biếng xuất hiện một độ cong nhỏ, nói từng chữ một: “Lục, Chi, Diên.”
“Tên thật hay! Em tên là Vu Điềm, năm nhất khoa tiếng Pháp. Tối hôm qua, sau khi phát hiện đàn anh ở đối diện nhà em, thì rất kinh ngạc, không nghĩ tới mới sáng sớm rời nhà đã gặp được anh, cảm thấy đặc biệt có duyên, không đến thời gian một ngày, mà lại gặp được đàn anh, em rất vui.” Sau khi Vu Điềm ăn xong bữa sáng thì đã nói nhiều hơn.
“Vậy sao.” Lục Chi Diên cảm thấy có chút thú vị.
“Đúng rồi.”
“Ôi, em bị muộn học rồi, không nói chuyện với anh nữa, em đi trước đây, tạm biệt.” Cảm xúc của Vu điềm không thay đổi chút nào, sau khi cửa thang máy mở ra, cô vẫy vẫy tay nói một tiếp gặp lại, liền chuẩn bị bước ra, trong lòng tính nhẩm đi đường nào để đến được bến xe buýt nhanh nhất, rồi sau đó đi học.
Chỉ là, cô vừa mới bước một chân ra khỏi thang máy, lưng còn chưa rời khỏi, đã bị người kia túm áo, kéo trở lại.
Vu Điềm bị ép phải lùi về sau một bước, trợn mắt há mồm mà nhìn cửa thang máy chậm rãi tự động đóng lại, sau đó bắt đầu đi xuống.
Người đàn ông giống như chưa tỉnh ngủ, gãi gãi tóc ở trên trán, giọng miễn cưỡng nhẹ nhàng nói với cô: “Đi gấp để làm gì. Anh có xe, nếu chúng ta đã học cùng một trường, lại có duyên rời khỏi nhà cùng một thời gian, thì anh khẳng định không thể để cho một mình em phải đi xe buýt rồi.”
Vu Điềm đã nghe rõ mọi chuyện, có chút xấu hổ: “Anh… à không phải, Đàn anh… Tuy chúng ta học cùng một trường, cũng là hàng xóm, nhưng chúng ta cũng mới quen nhau không tới một ngày, cứ như vậy có phải không tốt lắm không?”
“Có cái gì không tốt?”
Lục Chi Diên dẫn cô đến bên cạnh một chiếc xe có rèm, ánh mắt nhìn xuống đồng hồ ở trên tay, nói bóng gió với cô: “Hiện tại cách thời gian vào học chỉ còn lại hai mươi phút, em xác định tự mình bắt xe buýt.”
Vốn đã tính tốt trong vòng ba mươi phút đến bến xe buýt chờ xe để đến trường, nhưng hiện tại bị anh kéo đến bãi đỗ xe dưới đất, lại mất năm phút tìm xe của anh, đương nhiên chỉ còn lại hai mươi phút.
Hiện tại đi xe buýt làm sao kịp.
“…”
Được rồi.
Vì ngày khai giảng đầu tiên không muốn đi học muộn, Vu Điềm thỏa hiệp.
May mắn, bãi đỗ xe của đại học Minh không ở gần cổng chính của trường học, lúc xe đến bãi đỗ, cũng không có nhiều người đang ở đó, không có ai phát hiện Vu Điềm đang cầm một túi sữa đã hết đang im lặng ngồi trên ghế trước của xe Lục Chi Diên.
Cách lái xe của Lục Chi Diên không giống với cách lái của Vu Chi Sơ, Vu Chi Sơ là loại hình người đàn ông trung niên cẩn thận, hai tay cầm chặt tay lái.
Nhưng Lục Chi Diên lại có khí chất mạnh mẽ nhưng lười nhác, cả người giống như chưa tỉnh ngủ, không chút để ý, một tay gác lên cửa kính xe, một tay cầm tay lái, đôi chân thon dài duỗi ra, dẫm xuống chân ga, đặc biệt chói mắt.
Lúc Lục Chi Diên lái vào bãi đỗ xe Vu Điềm nói một tiếng cám ơn: “Đàn anh, nếu cứ ở trong này thì em không còn kịp nữa rồi, chỉ còn năm phút đồng hồ nữa thôi là vào học rồi.”
Cô gái nhỏ mở mắt tròn xoe khẩn thiết nhìn anh, hàng lông mi thật dài chớp chớp, giống như một động vật nhỏ.
Càng giống như những gì mọi người tối hôm qua nói chuyện phiếm biểu cảm giống như “Đệm thịt dưới chân của con mèo nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện”, đặc biệt đáng yêu.
Giọng nói của Lục Chi Diên nhàn nhạt, không có ý kiến gì trả lời: “Được.”
Sau đó đầu ngón tay lành lạnh không biết ấn vào nút gì một cái, sau đó cánh tay dài duỗi thẳng ra, đưa ngang qua bả vai của cô chạm vào chốt mở cửa xe của ghế trước, cổ tay áo của người đàn ông xẹt qua xương quai xanh của cô, chạm vào da, giống như là đang gãi ngứa.
Vì để phối hợp với động tác của anh, Vu Điềm duỗi thẳng cổ, trơ mắt nhìn anh cúi người lại quá gần sau đó trong gang tấc có thể nhìn rõ gương mặt tuấn tú, không rõ sự tình chờ anh tự mình mở cửa xe, trên mặt hơi nóng lên.
Vài giây sau, thì nghe thấy anh nói: “Gần đây cửa xe có bị hỏng một chút, có vẻ khó mở, không có thời gian đi sửa lại.”
Thì ra là thế…
Sau khi Vu Điềm xuống xe, sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn đang rất nóng của mình, bắt đầu chạy về phía phòng học.