Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 2:
Nhưng người đàn ông lại không nhìn Vu Điềm lấy một cái, ném chiếc khăn vừa ướt nhẹp lại dinh dính vào thùng rác, rồi đi vào phòng vệ sinh để rửa tay, hai người không tồn tại bất kỳ một ái muội gì, nên không để người ta tìm ra được điểm kì quái nào.
Sau khi chia xúc xắc xong, Bàn Tử hô lớn trò chơi bắt đầu, vừa nãy mọi người vẫn đang nói chuyện phiếm hay là đang chơi điện thoại thì ngay lập tức mọi người tập trung tinh thần.
Chơi xong vòng một của trò chơi, Bàn Tử thua, cậu tự phạt một ly, rồi rút khỏi.
Trò chơi tiếp tục…
Vu Điềm cảm thấy không thú vị, kéo ống tay áo của Tống Tuấn, để cho anh ta cúi đầu xuống, cô có chuyện muốn nói với anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tuấn đang tập trung tinh thần nghe người khác đếm, để Vu Điềm chờ một chút…
Qua mấy giây, mới hơi cúi người, đưa tai tới gần, nghe cô nói xong một câu.
Không lâu sau thì dịu dàng mở miệng: “Đi thôi.”
Lông mi Vu Điềm cong cong nở nụ cười, cùng nhau đứng lên, ánh mắt tùy ý nhìn thoáng qua, vậy mà nhìn thấy người đàn ông được gọi là “Lục ca” đúng lúc có hứng thú nhìn cô cùng Tống Tuấn đang vô cùng thân thiết.
Anh ngắm nghía chiếc điện thoại di động màu đen, ngón tay thon dài cầm thân máy, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, âm thanh phát ra như có như không.
Vu Điềm sửa sang lại làn váy, thu hồi lại tầm mắt, đi vòng qua nửa cái bàn để đi về hướng toilet.
Kỳ thật, cô không muốn đi toilet chút nào, chỉ là bầu không khí ở bên ngoài quá áp lực, nên cô cần phải tìm một nơi yên tĩnh để cho mình có thể thoải mái một chút.
Vừa mới ngồi xuống không lâu, điện loại rung lên một cái, là có tin nhắn được gửi đến.
Giai Giai: [Điềm, bảo bối của mình, bây giờ cậu đang ở đâu?]
Vu Điềm: [Mình cùng Tống Tuấn đi gặp bạn.]
Giai Giai: [Anh ta đang ở bên cậu sao? Mình nói với cậu chuyện này, cậu đừng cho anh ta nhìn thấy.]
Vu Điềm cảm thấy rất kỳ quái: [Làm sao vậy? Anh ấy không có ở bên cạnh mình, mình đang đi toilet.]
Giai Giai: [Vậy thì được, cậu lên trang tình yêu đại học Minh mà xem, có tin tức mới cập nhật! ! Nhất định phải xem đó! ! !]
Vu Điềm cực kỳ nghe lời thoát khỏi phần mềm Wechat, mở Weibo, mở một trang chủ Weibo có ID là @Tình yêu đại học Minh.
Đại học Minh Triệt nổi danh là đại học trọng điểm ở thành phố Ninh, ở trong nước cũng thuộc top đầu, tập trung rất nhiều nhân tài ưu tú, người có hứng thú với những chuyện xấu cũng rất nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trừ diễn đàn của trường học không ngừng có chuyện bát quái, nhiều người còn lập ra @Tìm info* đại học Minh @Tình yêu đại học Minh @Đại học Minh tìm bạn trăm năm, mạng lưới trợ giúp mọi người chia tay cô đơn, hướng tới tương lai hạnh phúc tốt đẹp.
*Tìm thông tin của một người nào đó bằng cách đăng tìm qua diễn đàn, một trang thông tin nào đó.
Vu Điềm nhấn vào giao diện Weibo @Tình yêu đại học Minh, làm mới một cái, quả nhiên có một nội dung mới —
Chỉ là một tấm hình.
Người trong hình là người rất quen thuộc, mặc áo sơ mi quần tây cùng giày đều thuần một màu đen, một tay bỏ vào túi quần, đang hôn môi với một cô gái.
Ảnh chụp rất mơ hồ, chỉ chụp được một nửa gương mặt của người nam, nhưng không gây trở ngại cho Vu Điềm đoán ra được người đó là Tống Tuấn.
Mà, cô gái cùng anh ta đang hôn môi kia, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy giống Lý Tinh.
Giai Giai gửi đến một tin nhắn an ủi: [Điềm à, đừng khổ sở. Dù sao hai người quen nhau cũng chưa lâu, có thể sớm biết anh ta là một tra nam thì cũng là chuyện tốt, thừa dịp còn chưa bị thiệt thòi gì, nhanh chóng chia tay đi, biết không.]
Vu Điềm không hiểu, cô chỉ biết hiện tại bây giờ mình đang cực kỳ tức giận, tin tức giật gân này giống như là tầng tầng lớp lớp tảng đá lớn, rơi trên đầu cô, đập vào làm cô sững sờ tại chỗ, chắn ở trong ngực cô, làm cô khó chịu muốn chết.
Cô tắt màn hình điện thoại di động, cầm điện di động đi ra ngoài, bây giờ không có trở về ngồi bên cạnh Tống Tuấn nữa, mà chọn một góc khuất trên ghế sô pha.
Mọi người vây quanh bàn chơi trò chơi vẫn hưng phấn cực kỳ, không có một người nào chú ý đến một cô gái ẩn mình trong bóng tối, đang cắn môi, không biết suy nghĩ cái gì.
Vu Điềm ở một chỗ quan sát sự thay đổi vị trí của Lý Tinh cùng Tống Tuấn, mới vừa rồi Lý Tinh vẫn ngồi đối diện với Tống Tuấn cách một cái bàn, mà bây giờ đã chuyển đến chỗ cách Tống Tuấn gần một mét, tầm mắt của cô ta dừng lại trên người đàn ông trần trụi không chút che giấu.
Vu Điềm tự nói mình không nên quá kích động, phải bình tĩnh một chút, đầu tiên tìm lý do để về nhà, sau đó chửi rủa anh ta một trận rồi nói chia tay.
Di động mà Vu Điềm đang cầm ở trên tay lại rung lên, vừa vặn là một thông báo của Weibo @Tình yêu đại học Minh cập nhật một trạng thái mới, phía trên gửi đi một bức hình có độ phân giải cao. Mở ảnh chụp, theo như cảnh trong bức hình chụp rất nhanh có thể nhận ra địa điểm ở ngay trong này — phòng 513.
Trong ảnh chụp người đàn ông mặc áo khoác cao bồi màu xanh đậm, tay không kiêng nể gì vuốt ve đùi Lý Tinh, hai người ánh mắt ái muội đầy kiều diễm, như thể một giây sau nữa có thể hôn luôn rồi.
Xem góc độ ảnh chụp, Vu Điềm theo bản năng nhìn về phía Lục Chi Diên, nhưng người đàn ông ung dung có ánh mắt lười nhác đó, không giống như người chụp loại ảnh này.
Cô không có nghĩ nhiều, tức giận cầm một lon bia rỗng tùy ý vứt ở trên ghế sofa, ngón tay trắng noãn cầm chặt thân lon, cắn răng, đi đến chỗ cách Tống Tuấn hai mét, không nói hai lời ném vào mặt anh ta.
Vật liệu bằng nhôm sắc bén cắt qua sườn mặt người đàn ông tạo ra một vệt máu, trong nháy mắt mặt bị phá tướng.
Từ trước tới nay tính cách Vu Điềm rất yếu ớt, đột nhiên làm ra hành động như vậy, làm cho Tống Tuấn kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều dừng động tác đổ xúc xắc trên tay, không phát ra tiếng động đi qua nhìn.
Vu Điềm cố nén nước mắt, tay mở điện thoại di động ra, mở tấm hình độ phân giải cao ra. Mở ảnh chụp giờ lên cho anh ta xem, ngẩng mặt nghiêm túc nói gằn từng chữ một: “Tống Tuấn, anh là chó sao? Thế giới này làm sao lại có loại đàn ông rác rưởi như anh chứ, gọi bạn gái mình tới chơi cùng, vậy mà vào lúc cô ấy đi toilet, tán tỉnh một người phụ nữ khác, một chút cô đơn như vậy mà anh cũng không chịu nổi sao?”
Tất cả mọi người ở đây đều biết chuyện của Lý Tinh cùng Tống Tuấn, chỉ có cô giống như một người đần độn chẳng hay biết gì.
Vu Điềm hít hít mũi, nước mắt giống như những hạt trân châu bị đứt rơi xuống, làm cho có cảm giác hít thở không thông, mọi người trong phòng này đều là kẻ lừa đảo, đều bắt nạt cô yếu đuối đơn thuần.
Nếu như không phải có một người có chút lương thiện, phát tán ảnh chụp ra bên ngoài… thì cô thậm chí không dám nghĩ về sau sẽ phát sinh ra chuyện gì…
Cuối cùng, mọi người trong phòng giống như đang xem diễn, nhìn sắc mặt Tống Tuấn biến đổi đa dạng dỗ dành Vu Điềm, gương mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ cố chấp không nhìn anh ta.
Sau một hồi tranh cãi đi qua, Vu Điềm không nghĩ muốn nói gì với anh ta nữa, chỉ chậm rãi mở miệng: “Anh thích cô ta, vậy thì ở bên cô ta cho tốt đi, cùng đi xuống với cô ta luôn đi, còn tôi… Ngồi xe!”
Nói xong, Vu Điềm một chút cũng không dừng lại, cầm lấy cái túi hình con gấu ở bên hông, cất bước đi.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả mọi người đều không dám phát ra tiếng, cho dù câu nói không đâu vào đâu vừa rồi của cô gái nhỏ đều làm mọi người buồn cười, thì cũng chỉ dám cười thoáng qua rồi cúi đầu.
Chỉ có Lục Chi Diên ở lúc trong phòng đang yên tĩnh phát ra âm thanh cười nhạo, trong tay anh cầm một điếu thuốc lá chưa châm, bàn tay khác thì ngắm nghía cái bật lửa, phát ra tiếng “Lạch cạch”, sau đó “Bốp” một tiếng đóng lại, cứ như vậy lại như cũ, ngọn lửa cứ tắt rồi lại bật.
Cuối cùng, người đàn ông ném cái bật lửa cùng điếu thuốc lá trên mặt bàn, khẽ nói một câu.
“Không có gì thú vị, đi trước.”
Thuận tiện nhấc chân, không nói hai lời rời khỏi phòng.
“Ai, ai! Lục ca đi nhanh như vậy làm gì!”
“Chúng ta vẫn còn chương trình chưa đến lượt mà.”
“Lục ca!”
“…..”
–
Hiện tại đã là rạng sáng.
Ánh đèn trên đường cái mờ nhạt u ám, trên đường cũng không có chiếc xe nào qua lại, rất quạnh quẽ.
Ngay cả một bóng người cũng không có.
Không có một ánh mắt khác thường nào nhìn mình, Vu Điềm càng khóc đến mức không kiêng nể gì, giọt nước mắt trong suốt chảy ra theo khóe mắt, chảy qua nốt ruồi nhỏ màu sáng ở dưới khóe mắt bên phải, sau đó mới rơi xuống hai gò má.
Giống như một con mèo hoa nhỏ, một mình cô đơn muốn về nhà.
Gió đêm thổi qua làn váy của cô, càng nổi bật lên thân hình nhỏ bé, phảng phất giống như có thể dễ dàng chỉ bằng một xách là có thể xách đi.
Một tiếng “Choang”, ở trong một ngõ nhỏ phía bên phải âm thanh chai thủy tinh vỡ vụn vang lên.
Vu Điềm bị hoảng sợ, theo bản năng chỉ muốn chạy xa một chút, bên kia có ba người đàn ông cao gầy đi đến, tóc tai lộn xộn đầy nhếch nhác, biểu cảm chán đời, giống như người ăn mày đã lâu không được ăn cơm.
“Em gái, buổi tối đã muộn rồi mà chỉ có một mình cô em thôi sao?” Một người say rượu tóc bện nhô đầu ra, cười tít mắt đùa giỡn cô.
Vu Điềm nhìn bọn họ một cái, sự khổ sở ở trong lòng trong nháy mắt bị sợ hãi che giấu, cô chớp chớp hai mắt, sống lưng thẳng tắp, bình tĩnh nói: “À không, tôi có bạn.”
“A… –” Mấy người say kêu một tiếng, âm cuối kéo thật dài, nheo nheo mắt trao đổi một cái, thấy bước chân của cô nhanh hơn, thì đuổi theo: “Vậy thì bạn của cô em đâu?”
“Bạn của tôi ở ngay phía trước, anh ấy rất cao, cũng rất khỏe mạnh. Mấy người đừng có tới đây, tôi không quen biết mấy người, tôi và mấy người cũng không có thân.”
“Làm gì mà nói trắng ra như vậy, thật tổn thương nha, chơi một chút thì sẽ quen thôi.” Mấy người đàn ông say rượu xoa xoa tay, tốc độ không giảm chút nào: “Em gái, đã trễ thế này cùng bọn anh chơi một lúc rồi đi, chung quanh không có chiếc xe nào, cô em làm thế nào mà có thể tìm được bạn chứ?”
“Anh ấy ở ngay phía trước, mấy người đừng có mà không tin.”
Mấy người đàn ông say rượu bước vài bước đuổi theo, muốn ngăn cô lại.
Bọn họ vươn tay, muốn cầm lấy cổ tay trắng nón của Vu Điềm, ngay tại lúc mấy người say rượu một chút nữa là chạm đến, thì bên cạnh không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người, người đàn ông cúi người giữ chặt tay Vu Điềm, kéo cô đến trước mặt mình, dáng người cao lớn áp sát người cô, bảo vệ cô ở trong ngực.
Ngay tức thì, lấy di động màu đen ở trong túi quần ra, nhấn xuống dãy số có ba chữ số đã thuộc lòng, giả bộ gọi đến: 110.
“Alo! Xin chào, tôi muốn báo án…”
Giọng nói người đàn ông mát lạnh sạch sẽ, giống như một dòng suối chảy chậm chạp trong rừng, thánh thót êm tai.
Kỳ thật, anh gọi chỉ một cuộc điện thoại, mà ba người đàn ông say rượu đã bắt đầu chột dạ, đến khi nói ra hai chữ báo án, ba người đó ngay lập tức chạy toán loạn như chuột, đến nỗi không thấy được tung tích nào.
Khóe môi Lục Chi Diên nhếch lên một vòng cung đầy khinh thường, buông Vu Điềm ra, đôi mắt đào hoa sáng lên liếc mắt một cái lướt nhanh trên khuôn mặt ướt sũng của cô gái nhỏ, không biết nên nói cái gì, cuối cùng cái gì cũng không nói, tùy tiện gọi một chiếc xe taxi ở phía xa tới đây.
Trong lúc chờ đợi, Vu Điềm lau sạch nước mắt ở khóe mắt, trên gương mặt hiện lên một chút kiên cường, khuôn mặt nghiêm túc ngẩng lên, nói với anh: “Tại sao lại là anh, nếu như là Tống Tuấn nhờ anh đến đây, thì tôi không cần anh ta tốt với tôi, tự tôi có thể đi về. Tôi với anh ta đã không còn chuyện gì với nhau, kể cả tôi có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan tới anh ta…”
“Ừm” Có lẽ Lục Chi Diên giống như nghe hiểu gì đó, hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Lần đầu tiên làm chuyện tốt thì bị người ta hiểu lầm là có người nhờ, không biết nên khóc hay là nên cười đây…
Anh hạ thấp khóe môi, cười nói: “Tôi với cậu ta cũng không có quan hệ gì.”
“Ưm” Vu Điềm năng ánh mắt: “Là có ý gì? Không phải mấy người là bạn học chơi rất thân với nhau hay sao, không phải anh ta nhờ anh đến đây sao?”
“Không phải cậu ta nhờ tôi đến đây.” Lục Chi Diên híp híp mắt, nhân tiện hỏi: “Cô thất vọng sao?”
“Làm sao có thể! Anh ta là một tra nam,” Giọng điệu của Vu Điềm rất kích động, ngay lập tức thanh minh mối quan hệ với Tống Tuấn, “Tôi chỉ mong về sau cả đời cũng không cần nhìn thấy anh ta, anh ta thật sự ghê tởm, làm tôi buồn nôn muốn chết. Buồn nôn đến mức da gà của tôi đều đã nổi lên rồi…”
Lục Chi Diên quan sát cô làm một động tác nhỏ ở canh tay, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu vừa khéo quét qua tay của anh, lông mi bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, giống như một chiếc quạt nhỏ, chớp chớp.
Anh liếm môi, không suy nghĩ qua, đột nhiên đặt câu hỏi: “Cô nói chuyện vẫn luôn đáng yêu như thế này sao?”
“A”
“Không có gì, tôi hỏi bừa thôi.”
“…”
“Nếu không phải anh ta nhờ anh tới, vậy thì vì cái gì mà anh muốn ra giúp đỡ tôi? Rõ ràng ở bên trong đang chơi rất vui mà.” Vu Điềm yên lặng tính toán xem anh vừa mới thắng được mấy ván, có thể kiếm được bao nhiêu, cũng không tính ra được.
“Không có gì, nhàm chán, ra đây hóng gió.”