Cái đuôi nhỏ của anh

Chương 26


Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 26:

Tuy Vu Điền nói từ chối với Lục Chi Diên, nhưng dường như anh cũng không ý kiến gì, không có so đo chút nào.
Khóe miệng mất đi độ cong, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm cô đang ngồi co lại thành một cụm trên mặt đất, không một chút kiêng kị xoa xoa đầu cô, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Được rồi. Hiện giờ trời không còn sớm nữa, mưa cũng nhỏ hơn rồi, anh trai đưa em về phòng.”
Lục Chi Diên nghĩ một chút, lại thay đổi cách nói: “. . . Đàn anh đưa em về phòng ngủ.”
Tiếng nói của anh giống như vừa nãy, trước sau như một vẫn dịu dàng.
Vu Điềm nhăn mặt suy nghĩ, đứng lên, đôi chân hơi tê do máu không được lưu thông, cô lảo đảo đi về phía trước hai bước, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, vẫn là Lục Chi Diên nắm lấy cánh tay nhỏ của cô, đỡ được nên cô mới không bị ngã sấp xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Chi Diên: “Làm sao vậy? Đi đường cũng không vững nữa.”
Cô cắn môi, gương mặt nhỏ nhắn cúi gằm, không biết làm sao có chút nhõng nhẽo: “Em bị tê chân rồi! Anh có thể đừng đi nhanh như vậy được không, đợi em với.”
“Được.” Lục Chi Diên dừng bước, tầm mắt không tự chủ nhìn xuống đất, nhìn phần đùi trắng nõn nhỏ nhắn của cô, ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng nói một câu: “Nếu như lúc nãy em đồng ý với anh, bây giờ anh. . . có thể ngay lập tức khom lưng cõng em về? Em đồng ý, anh cũng chỉ có thể xoa xoa giúp em mà thôi.”
Anh đưa ngón tay thon dài ra, ngón tay lạnh lẽo đặt lên phần chân trơn bóng nhẵn nhụi, nhẹ nhàng xoa giúp cô.
Vu Điềm hạ tầm mắt thật thấp, dõi theo động tác của anh, cũng không có trốn.
Mãi đến khi cảm giác tê dại kia dần dần biến mất, cô nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói: “Đàn anh, không cần xoa nữa, em không còn tê nữa rồi.”
Lục Chi Diên ngẩng đầu nhìn cô: “Thật sự không còn tê nữa sao?”
“Đã không còn tê nữa, em có thể tự đi được rồi.”
“Vậy được rồi, không xoa nữa. Miễn cho em lại nói anh muốn lợi dụng em.” Lục Chi Diên thu tay lại, đứng lên, tiếp tục đưa cô đi về phòng.
Vu Điềm nhíu mày, cảm giác cách anh nói quá mức khoa trương: “Em cũng có keo kiệt hay cố tình gây sự như vậy sao?”
“?” Chân mày Lục Chi Diên đầy vẻ ngả ngớn, nói: “Em gái nhỏ, sự hiểu biết về bản thân mình của em có phải hơi mơ hồ không?”
Vu Điềm không nghĩ tới lại nghe được câu trả lời như vậy, lờ mờ chớp mắt một cái: “Cái. . . Cái gì?”
“Không có gì.”

“Anh nói xấu em, em nghe thấy được. Là anh nói xấu em.” Vu Điềm hừ một tiếng, có phần không vui.
Trên đường trở về phòng không gặp một người nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Điềm phồng má, đang sinh hờn dỗi, nãy giờ không nói gì.
Rất nhanh đã đến cửa ký túc xá, cô thấy người bên cạnh không nói lời nào, ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, thấy vẻ mặt anh cũng trầm mặc, mặt không cảm xúc, bộ dạng không biết đang suy nghĩ gì.
Thiếu nữ đi vào trong cửa ký túc xá, kéo tay áo của anh, hỏi: “Đàn anh, anh sao vậy? Sao không có biểu cảm gì hết? Chính anh nói xấu em mà anh còn không vui.”
Lục Chi Diên lấy lại tinh thần, nhéo nhéo mặt cô, lạnh nhạt nói: “Anh đã thất tình rồi, em còn muốn anh cười nữa sao? Em gái nhỏ có chút lòng đồng cảm nào không vậy?”
“. . . A….”

Vu Điềm trở lại phòng ngủ, Tần Du cùng với Trương Giai đã tắm rửa xong đang ngồi trước máy tính chơi game, Lâm Mặc Mặc đang tắm rửa trong phòng tắm.
Bụng Vu Điềm hơi đói, từ trong ngăn kéo lấy ra một túi bánh bích quy, chia cho Tần Du Trương Giai cùng ăn, vào lúc đang ăn rất vui vẻ, Lâm Mặc Mặc mang theo đầu tóc ẩm ướt cà nhắc đi ra từ trong phòng tắm.
Thấy Vu Điềm, thuận miệng hỏi một câu: “Mới vừa rồi cậu đi đây vậy hả? Mình tìm câu lâu như vậy cũng không tìm thấy.”
“Mình sao?” Vu Điềm ăn một miếng bánh quy, bình tĩnh nói: “Có người tìm mình có chút việc, mình đi ra ngoài một chuyến.”
“Vậy sao?” Lâm Mặc Mặc ngồi trên ghế lau tóc của mình: “Không có gì, mình chỉ muốn tìm cậu để cùng về mà thôi. Tìm không thấy cậu, mình cho rằng cậu đã đi trước nên mình cũng đi.”
Vu Điềm ừ một tiếng cho qua, nhớ tới tướng đi có phần kỳ quái của cô ấy, hỏi ra tiếng: “Mặc Mặc, chân cậu làm sao vậy?”
“Bị trẹo chân.” Trương Gia đi rửa tay ngoài ban công, quay về nói: “Con bé lúc vừa mới trở về cũng đã khóc một trận – -“
“Trương Giai.” Lâm Mặc Mặc cắt ngang lời cô ấy, không cho cô ấy nói.
Trương Giai thức thời ngậm miệng.
Vu Điềm kết hợp nửa câu chưa hoàn chỉnh của Trương Giai cùng với chuyện chân Lâm Mặc Mặc bị thương, suy nghĩ một chút, đại khái cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì: “Tại sao cậu lại bị trẹo chân? Là do nhảy sao?”

Cô đi qua, lấy lại lược của cô ấy, giúp cô ấy chải tóc thật cẩn thận, đặc biệt cảm thấy có lỗi nói: “Thật xin lỗi, Mặc Mặc. Cơ bản mình cũng không muốn rời đi sớm vậy, nhưng thật sự có người tìm mình, xảy ra quá bất ngờ nên mới không chờ cậu.”
“Không có việc gì.” Chân Lâm Mặc Mặc chỉ bị thương nhẹ, do lúc biểu diễn bị ngã sấp xuống nên tâm tình mới không tốt, cũng không phải do Vu Điềm, mới vừa rồi hỏi Vu Điềm đi đâu là chỉ muốn quan tâm cô một chút mà thôi.
Vu Điềm: “Cho nên là ai đưa cậu về vậy, sẽ không phải là cậu tự đi về một mình đó chứ? Mới vừa rồi trời vẫn còn mưa, cậu có mang ô sao?”
“Mình nhìn thấy.” Tần Du cười như một tên trộm: “Có một nam sinh, trông lớn tuổi hơn chúng ta một chút, lại còn rất đẹp trai. Trực tiếp dắt cậu ấy về phòng chúng ta, chậc chậc, rất tri kỷ đó nha.”
Vốn ban đầu Lâm Mặc Mặc che dấu vô cùng tốt, lập tức bị công phá, nhếch miệng, đôi má như thiêu như đốt.
Vu Điềm thấy tâm tình cô ấy cũng đã tốt trở lại, lại nghĩ tới mình vừa bị dính mưa, vội vàng cầm quần áo chạy vào phòng tắm.
Tiện thể cũng gội đầu luôn.
Vu Điềm tắm rửa rất lâu, hơn nữa còn thích ngây người ở bên trong.
Cô cởi hết quần áo, dòng nước ấm chảy từ trên đỉnh đầu xuống, chảy qua hết cả dáng người cong cong trắng nõn nà của thiếu nữ.
Tuổi mười bảy, nói cho cùng thì cũng đã trưởng thành hoàn toàn, Tần Du thường xuyên cười cô: “Điềm bảo bối của chúng ta thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, không ngờ thực ra là một bé loli cúp C, về sau không biết là người nào được hưởng chứ.”
Hiện tại, Vu Điềm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngực của mình, chỉ cảm thấy còn nhỏ, quá nhỏ, so với cái cô Lê Tiêm Tiêm kia thì quả thực thua kém quá nhiều! !
Cô cũng không biết vì cái gì mà mình lại so sánh bản thân với cô ta, nhưng nghĩ đến việc này, Vu Điềm tự nhiên thấy thật tức giận.
Bực bội cho đến lúc lên giường đi ngủ, vẫn không kìm nén xuống được.
Lục Chi Diên gửi cho cô một tin nhắn WeChat: [Ngủ chưa?]
Vu Điềm: [Chưa….]
Lục Chi Diên: [. . . ]
Lục Chi Diên: [Nói chuyện tâm tình với anh một chút.]

Lục chi Diên: [Nói một chút đi, vì sao mà không ở bên anh?]
Vu Điềm nhăn mặt suy nghĩ một chút, trả lời anh: [Không phải em đã nói anh biết rồi sao? Nói rất rõ ràng rồi.]
Lục Chi Diên khóc không ra nước mắt: [Cái kia tính là lý do sao?]
Lục Chi Diên: [Em gái nhỏ, em không có lương tâm sao? Chỉ nhớ tới những chuyện anh đối xử với em không tốt, tại sao những chuyện anh đối xử tốt với em thì lại không khắc ghi ở trong lòng vậy chứ?]
Vu Điềm nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, nhưng cũng không thể hạ mình xuống để nói với anh câu buồn nôn Chúng ta ở bên nhau được, chỉ có thể qua loa trả lời: [Em mệt rồi, đàn anh. Việc này để ngày mai rồi nói tiếp, ngày mai em sẽ nói cho anh biết.]
Lục Chi Diên: [Được, ngủ ngon.]
Lục Chi Diên: [Bảo Bảo của anh vẫn là đứa trẻ, không thể ngủ quá muộn.]
Vu Điềm: [ [ Bé Thỏ Trắng há hốc miệng ] ]
Vu Điềm: [Đàn anh, anh điên rồi sao? Ai là Bảo Bảo của anh?]
Lục Chi Diên: [Hôm nay anh hôn ai thì là người đó.]
Vu Điềm nhìn thấy tin nhắn trả lời của anh, quả thực quá tức giận đến mức không thể nhẫn nhịn, cô từ từ nhắm hai mắt tự nói với bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh, đã khuya rồi đừng làm mình không thoải mái.
Suy nghĩ kỹ một chút, rồi trả lời anh: [Xem ra, anh không muốn em suy xét cân nhắc lại chuyện tối nay rồi.]
Lục Chi Diên: [. . . ]
Vu Điềm: [. . . ]
Lục Chi Diên: [Ngủ ngon, đàn em.]
Vu Điềm: [Thật ngoan.]
Lục Chi Diên: [.]
Vu Điềm nghĩ đến sau màn hình Lục Chi Diên đang lúng túng, cô che mặt lại cười nhẹ, để điện thoại di động xuống, nằm ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt lại, nhanh chóng nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay.
Chỉ cảm thấy, toàn bộ đều phát triển quá nhanh, khiến cô có phần hơi bất ngờ.
Cô không tự giác mà sờ sờ khóe môi của mình, lúm đồng tiền bên dưới môi trũng xuống thật sâu, lại dùng tay sờ môi mình tỉ mỉ một chút – –
Ngày đó tại thư viện, cảm giác đàn anh mắt đào hoa chạm vào mí mắt cô lành lạnh, ẩm ướt, có chút mềm mại.
Mà đêm nay, cô tận mắt nhìn thấy anh hôn mình, hô hấp gần trong gang tấc, hơi thở nam tính mang theo chút bá đạo mà dịu dàng, đôi môi mỏng ấm ấm, mềm mại, còn hơi ướt át.

Nên là ngày đó khi ở thư viện, hẳn là anh không có hôn cô, anh chỉ dùng tay chạm thật nhẹ, muốn lau nước mắt của cô đi, cảm giác ướt át lại mềm mại bao phủ ở chỗ mí mắt của cô, làm cô tưởng lầm mình bị anh hôn.
Đêm nay, vào lúc cô hỏi anh, rõ ràng anh có thể trực tiếp nói cho cô biết mình có hôn cô hay không, phủi sạch liên quan.
Lại cứ nhân cơ hội này mà hôn môi cô.
Không cần biết lần ở thư viện anh có chiếm tiện nghi của cô hay không, nhưng lần này anh đã chứng minh cho chuyện đã chiếm tiện nghi của cô rồi.
! ! !
Nhiều năm sau khi Vu Điềm nhớ lại chuyện này, luôn cảm thấy hành động này của Lục Chi Diên thật sự hư hỏng.

Ngày hôm sau là thứ sáu.
Vu Điềm chỉ có tiết học vào buổi sáng, sau khi lên lớp xong, cô thu dọn sách vở đi ra khỏi học viện, thấy Lục Chi Diên đang đứng dưới gốc cây đa lớn ngay trước cửa học viện, tư thế lười nhác giống như đang chờ ai đó.
Trương Giai đẩy đẩy cánh tay của cô, nháy mắt nhìn về phía cô ra hiệu: “Bạn trai tin đồn của cậu kìa.”
Đột nhiên gương mặt của Vu Điềm nóng lên, thấy anh đang nhìn cô chằm chằm, cũng cực kỳ xấu hổ, quay về phía bạn cùng phòng nói hẹn gặp lại, bất chấp khó khăn bị một đám ánh mắt ghen tị bủa vây, đi đến bên cạnh nam thần nổi tiếng Lục Chi Diên.
Mà vị nam thần họ Lục này, tối hôm qua tỏ tình với cô, nhưng đã bị từ chối rồi.
Vu Điềm cảm thấy mình không tốt chút nào, dù sao trước kia cũng không phải là không có ai theo đuổi cô, nhưng mẹ đã nói với cô, muốn từ chối người ta cũng cần phải để lại cho người ta một chút thể diện, không thể làm cho người ta mất sạch mặt mũi, ngã một cái không đứng dậy được. Dù sao thì thích một người cũng không phải là sai, không khiến người ta buồn bực không vui, buồn bã ỉu xìu.
Vu Điềm vẫn khắc sâu tư tưởng mà mẫu thân đại nhân đã dạy bảo, mỗi khi có người tỏ tình với cô, Vu Điềm đều nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng lại ngay ngắn, nói với người ta: “Mình đã có người trong lòng, tuy cậu rất tốt, tính cách cũng tốt, vẻ ngoài cũng không tồi, nhưng mình đã có người trong lòng. Làm người yêu không được thì làm bạn, mình cũng rất thích làm bạn với cậu.”
Nhưng chuyện giống như tối hôm qua, nói trắng ra “Em không muốn cùng với anh, không thèm ở bên anh” không chút nể mặt như vậy, với Vu Điềm vẫn là lần đầu tiên.
Hình như, năng lực thừa nhận của đàn anh mắt đào hoa vẫn rất mạnh, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng quần tây, một tay bỏ vào trong túi, tựa vào gốc cây, vẻ mặt không tập trung nhìn cô.
Vu Điềm cầm lấy quai ba lô mình đang đeo sau lưng, ngẩng cái đầu nhỏ, cười nói: “Đàn anh, tại sao anh lại đến chỗ này vậy? Buổi chiều anh không có việc gì sao? Không cần phải đi làm sao?”
“Có việc.” Lục Chi Diên nhàn nhạt liếc cô một cái, trực tiếp ôm lấy bả vai của cô đi ra ngoài, tinh thần của Vu Điền còn chưa có quay lại thì đã nghe thấy anh nói: “Giải quyết chuyện lớn đời người.”
Vu Điềm: ?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.