Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 25:
Buổi tối, bầu trời nặng trĩu.
Gió đêm thổi qua sợi tóc bên tai của thiếu nữ, làm cho vùng da bên cạnh tai của cô hơi ngưa ngứa.
Vu Điềm thật sự không tin được, giống như lời Lục Chi Diên nói cho cô biết, là hôn rồi.
Trong tích tắc khi đôi môi mỏng của người con trai phủ lên, Vu Điềm cảm thấy mình thất thần tại chỗ, tim cũng đập lỡ mất một nhịp, đôi môi mềm mại dịu dàng hôn lên khóe miệng của cô, như chuồn chuồn lướt nước, hơi thở mát lạnh lại thơm tho ngay lập tức chui vào chóp mũi.
Vậy mà anh lại còn đưa tay ra phía sau giữ lấy gáy cô, miệng ngậm lấy môi dưới của cô, mút một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Điềm mở mắt thật to, hô hấp giống như ngừng lại, không dám thở mạnh, không biết phải làm sao nhìn anh, đẩy anh ra, bắt đầu khóc: “Đàn… Đàn anh… Anh anh anh… Đang làm gì vậy! ! ! Sao lại, tại sao lại… Không hỏi trước một tiếng? Mà… Mà còn…”
Cô cúi đầu, ánh mắt gấp gáp, vội vàng tìm đại một từ nào đó có thể nghĩ ra để hình dung hành động của anh, để trách anh, cuối cùng, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì. Mi nhẹ nhàng run lên một cái, đôi mắt mênh mông sương mù nhìn anh, oán giận nói: “Tại sao anh lại hôn em!”
Vừa nói xong, nước mắt của thiếu nữ giống như chuỗi hạt châu bị đứt, không khống chế được rơi xuống.
“. . .” Lục Chi Diên cũng hiểu được quả thật mình có chút vô lại không làm theo lẽ thường.
Lần đầu tiên anh thấy một cô gái khóc, phải nói là, lần đầu tiên thấy cô gái mà mình thích khóc.
Lại còn bị mình làm cho phát khóc.
Anh hơi nhếch môi, đau lòng giống như muốn đưa tay lau những giọt nước mắt đang rơi của cô, giọng nói khàn khàn, không ngừng nói: “Thực xin lỗi. . . Điềm bảo bối. . . Đều là anh không đúng, anh không nên kích động như vậy. . .Xin lỗi em, thật xin lỗi. Điềm bảo bối đừng khóc được không?”
Thế nhưng tính cách của cô gái nhỏ chính là kiểu người ta càng đau lòng, càng quan tâm thì sẽ khóc càng lớn, càng dữ dội hơn.
“. . . Anh tránh ra một chút.” Căn bản là Vu Điềm không muốn nhìn thấy anh, đẩy tay anh ra, ôm chặt lấy ba lô của mình, miệng không ngừng nỉ non, giọng nói mềm mại, vẫn mang theo tiếng khóc nức nở, không chú tâm sẽ không thể nghe rõ: “Em không bao giờ muốn hỏi anh chuyện gì nữa, cũng không dám nữa rồi.”
“. . .”
“Mỗi ngày anh chỉ muốn trêu chọc em, đùa giỡn em. Lúc vui vẻ, tới tìm em mời em ăn cái gì đó, đối xử với em rất tốt, lúc không vui hoặc là có người khác ở cùng với anh thì anh lại không muốn để ý đến em. Mỗi lần em tìm anh, đều phải đợi thật lâu thật lâu. . . Mới đợi được trả lời của anh.”
“. . .” Hàng lông mày của Lục Chi Diên hơi nhăn lại, căn bản không hiểu tại sao cô lại nói “Không muốn để ý đến cô”, rõ ràng mỗi lần anh kết thúc công việc cần phải làm, việc đầu tiên đều là trả lời tin nhắn của cô mà.
Nhưng anh không biết, đối với con gái mà nói, năm phút đồng hồ đều là dày vò, nửa giờ mong chờ đã cảm thấy mông lung, một giờ thì sẽ tự động nghĩ rằng là vì người không để ý đến mình.
Anh há miệng thở dốc, muốn giải thích. . .
Vu Điềm nâng đôi mắt ướt sũng lên, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt ở khóe mắt, thở hổn hển rất nhẹ, tâm tình cũng dần dần bình thường trở lại, trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng nói gì hết!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Chi Diên: “. . .”
“Em biết sức lực của anh lớn, anh tìm đến em rồi lôi kéo tay em thì em cũng chỉ có thể đi theo anh mà thôi. Nhưng lúc em muốn tìm anh, cơ bản không đoán được anh đang ở đâu. Em cũng không biết anh ở chỗ nào, cũng không biết anh đang làm gì, chỉ có thể nghe lén người ta nói chuyện với nhau mới biết được gần đây anh đang ở cùng ai, làm gì, hiện tại ở đâu.”
“. . . Em ghét cảm giác như vậy, em cũng ghét anh như vậy, Lục Chi Diên.”
Vu Điềm nói năng rất lộn xộn, cũng biết bản thân mình không có một chút logic nào, nhưng mà cô kìm nén lâu lắm rồi. Những lời này khi lên sân khấu diễn kịch cô vẫn luôn mang theo trong lòng, không biết nên nói với ai, làm cô như mất hồn mất vía.
Cuối cùng, có lẽ cảm thấy mất mặt, Vu Điềm xoa xoa gò má trắng nõn của mình, dùng dũng khí cuối cùng, ngẩng đầu lên hỏi anh một cách đầy tức giận: “Cho nên…”
“Vừa rồi vì sao anh lại hôn em! ?”
Vu Điềm lại hỏi một câu giống như đúc câu cô mới hỏi ban nãy, cô cắn môi, im lặng chờ câu trả lời của anh.
Trong lòng đầy tức giận, bây giờ có đánh chết cô cũng không nhắm mắt, tuyệt đối không thể anh lại thực hiện được thêm một lần nào nữa.
Thế nhưng, trời không chiều lòng người.
Ở nơi xa “Ầm ầm” vang lên một tiếng, mưa đêm khuya nhanh chóng rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất.
Mưa rơi xuống mặt nước hồ trong suốt tĩnh lặng, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.
Phản ứng đầu tiên của Lục Chi Diên là nhanh chóng đứng lên, dùng túi sách che đầu cho Vu Điềm, dẫn cô đến phòng học cách đó không xa để tránh mưa.
Những giọt mưa lớn như trân châu rơi xuống rào rào, trận mưa này tới rất nhanh không kịp chuẩn bị gì cả.
Mặc dù đi rất nhanh, nhưng không hề được che chắn, nên đoạn đường đi này Lục Chi Diên vẫn bị mưa ướt, mái tóc đen của anh hơi ẩm ướt, tóc bị dính nước, đôi mắt đào hoa mang theo ánh nước sáng bóng, tựa như được nước mưa gột rửa, đẹp đẽ lại trong suốt.
Chỉ là nhìn hơi chật vật.
Nhưng khi anh đến chỗ an toàn, lây ba lô của Vu Điềm khoác trên vai, phản ứng đầu tiên là cúi người xuống, cầm lấy tay của cô gái nhỏ, hết sức khẩn trương nhìn xem tình trạng của cô: “Điềm bảo bối, có bị dính mưa không?”
“Quần áo có bị ướt không?”
Vu Điềm đứng trước mặt anh, bị động ngẩng đầu nhìn anh, thoáng thấy trong đáy mắt anh tràn đầy quan tâm, hơi cắn môi, nhất thời nói không ra lời.
Không khí quá mức yên tĩnh.
Lục Chi Diên sờ sờ mũi, cảm giác hơi xấu hổ, lại hỏi thăm dò một câu: “Anh… Có thể nói chuyện được không?”
Vu Điềm thành thật gật đầu: “Có thể.”
Cô nhìn theo những sợi tóc dính nước của anh, muốn nói gì đó, cắn cắn môi, cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng.
Lục Chi Diên xác định cô không bị dính quá nhiều nước mưa, sau cũng sẽ không bị cảm, suy nghĩ một lúc vấn đề cô vừa mới hỏi, đôi mắt đào hoa xuất hiện sự dịu dàng, âm thanh cuối cùng hơi kéo dài: “Điềm bảo bối.”
Vu Điềm: ?
Anh ho khan hai tiếng, hình như không dám nhắc lại chuyện đó, nhưng sau đó vẫn là xấu xa không biết xấu hổ nhắc tới chuyện vừa rồi, nói thẳng: “Lúc nãy anh trai đã hôn em, em còn không biết cảm giác bị anh trai hôn là như thế nào sao?”
“Ưm?” Quả thực Vu Điềm vẫn lờ mờ: “Cho nên, chuyện này với chuyện em hỏi anh có liên quan gì sao? Là em đang hỏi anh, không phải là anh hỏi lại em.”
Tới cùng là người này sao lại như vậy chứ?
“Anh biết, anh biết.”
Lục Chi Diên vô tội sờ sờ mặt, hậm hực trả lời cô: “Em chỉ biết hung dữ với anh.”
“. . .” Vu Điềm không hé răng.
“Anh hôn em, chẳng qua chỉ để em biết câu trả lời mà thôi, đây là lý do. Hiện tại em còn không biết ngày đó ở thư viện cuối cùng là anh có hôn em hay không sao?”
Chẳng qua?
Vu Điềm không thể tin được nhìn anh, nhớ tới lý do kỳ quái này, tức giận đến đỏ cả mặt: “Anh bị bệnh thần kinh à! Em chỉ hỏi anh một câu mà thôi, anh trực tiếp trả lời cho em biết là được rồi, hôn em làm gì!”
“Em đừng vội, đây chỉ là một nguyên nhân trong đó mà thôi. Còn có một nguyên nhân khác. . .” Lục Chi Diên khom lưng, từ từ nắm lấy cánh tay đang muốn đánh anh vì tức giận, mắt anh rủ xuống, hàng lông mi dày nhẹ nhàng che phủ, hô hấp nóng rực, làm cho Vu Điềm cũng hồi hộp theo.
Cơ bản không biết trong hồ lô của anh đang đựng cái gì.
Không khí càng ngày càng kỳ quái.
Qua vài giây sau.
Lục Chi Diên nhìn chằm chằm gương mặt hồng hào của cô gái, đưa tay vuốt những sợi tóc bị gió đêm thổi toán loạn của cô ra sau tai, yết hầu hơi chuyển động, giọng nói rõ ràng lại lưu luyến, gằn từng chữ một: “Điềm bảo bối, anh trai nói chuyện với em một chút.”
Vu Điềm hơi run lên, nhíu nhíu mày, cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Giọng anh lộ một chút khàn khàn kéo dài, thong thả mở miệng: “Anh trai thích em rất lâu rồi, rất nhiều rất nhiều năm rồi.”
Lòng Vu Điềm lộp bộp rơi xuống, nhớ tới giấc mơ đẹp bị cắt ngang kia.
Anh liếm liếm môi, hình như là nở một nụ cười, tiếng cười thanh thúy không quá ràng, bị âm thanh của tiếng hạt mưa rơi xuống mặt đất che mất, sau khi dừng lại vài giây, còn nói: “Cũng do anh trai không nhịn được, nên mới hôn em. Nếu Điềm bảo bối cũng thích anh trai thì ở bên anh trai có được không?”
“Làm bạn gái của anh trai, có được không?”
Tiếng mưa rơi rào rào truyền đến, làm tâm tình Vu Điềm lập tức hỗn loạn.
Người đàn ông cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
Vu Điềm nhắc đi nhắc lại hai câu kia ở trong lòng rất nhiều lần, làm bạn gái của anh, ở bên anh, cảnh trong mơ biến thành hiện thực rồi, nói không sợ hãi kinh ngạc thì là giả.
Cô sờ sờ vành tai nóng bừng của mình, nhắm chặt mắt, đôi má hơi nóng, cô nâng hai tay lên chạm mấy ngón tay vào nhau trước mặt anh.
Giống như một con thỏ trắng nhỏ bị nướng chín, đứng tại chỗ chậm chạp điều tiết cảm xúc của bản thân.
Trong lòng có sự xung đột, đồng ý hay không đồng ý cứ quanh quẩn không thể quyết định, chỉ cảm thấy hai điều kiện khó mà lựa chọn, cô không biết nên làm gì bây giờ. . .
Thích thì tất nhiên là có thích, nhưng hiện tại cô đang rất giận.
Giận đến mức muốn đạp anh một cái.
Cũng không biết cô suy nghĩ mất bao lâu, nghĩ đến đầu muốn nổ tung, sau cùng trực tiếp rụt bả vai lại, ngồi chồm hổm trên mặt đất, bịt lấy hai tai, trong tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt nói: “Không cần.”
Lý do là: “Anh quá đáng ghét, anh luôn bắt nạt em. Em không thèm ở bên cạnh anh.”
Lục Chi Diên ổn: “….”