Cái Chết Ảo

Chương 8: Chỉ còn hai mẹ con mình!


Đọc truyện Cái Chết Ảo – Chương 8: Chỉ còn hai mẹ con mình!

Về phòng, Anh Thư ngồi lặng đi rất lâu rồi mới có thể khóc. Nước mắt lúc này không còn là một sự giải tỏa nữa rồi; chỉ đơn giản là một sự đánh dấu cho cột mốc cay đắng nào đó trong cuộc đời, và con người ta khóc như tự nhắc nhở mình rồi ngày mai sẽ phải khác! Dĩ nhiên, không thể vì chuyện chừng đó mà đủ để ly hôn, không thể chỉ vì một lời từ chối đưa con đi chơi mà đủ để hai người từng thề yêu thương, tôn trọng nhau đến cuối cuộc đời phải trở thành người lạ… Nhưng sâu trong thâm tâm Anh Thư biết, cô không còn đủ sức để giữ chồng cho mình và giữ cha cho con; có chăng, chỉ là sự tạm bợ đợi chờ quyết định lựa chọn của Quốc Đạt, hoặc có chăng, nếu anh ở lại thì cũng chỉ là cái xác của anh mà thôi, còn tâm hồn vốn đã rời bỏ cô và đi đâu đó xa lắm!

Ly hôn? Hai từ này cứ ám ảnh trong đầu Anh Thư. Có phải sẽ tốt đẹp hơn không? Hoặc ít nhất thì bớt đau khổ. Nhưng, là đau khổ cho ai cơ chứ? Một mình cô à? Còn bé Bông, còn cha mẹ cô, thậm chí là cả cha mẹ Quốc Đạt thì sao? Không bất kỳ một ai có lỗi cả, vậy, có đáng để mọi người cùng phải trải qua cảm giác chua chát này không? Hốt nhiên, Anh Thư bật dậy, quýnh quáng tìm chiếc điện thoại của mình. Trên bàn không có, hộc tủ không, trên giường cũng không… Chẳng lẽ nào…? Sực nhớ ra, Anh Thư đi nhanh vào nhà tắm, nhìn thấy chiếc điện thoại vẫn im ỉm nằm trên chiếc kệ nhỏ để nước hoa, cô với tay cầm lấy, tần ngần một lát rồi run rẩy mở khóa, mở chương trình theo dõi mà Lê Nam đã cài cho cô.

Không gì cả! Anh Thư lướt tới lướt lui vài lần, vẫn không gì cả! Không có nhật ký gọi đi hay nhận điện thoại, không có bất kỳ tin nhắn qua lại nào giữa Quốc Đạt và người đàn bà kia. Không thể tin rằng, có lúc nào đó, khi không tìm thấy bằng chứng bản thân bị phản bội mà con người ta lại bối rối thế này! Thật sự, Anh Thư rất bối rối. Không lẽ họ chat chít qua facebook trên máy tính? Không thể! Quốc Đạt vốn không thích mạng xã hội. Từ ngày xưa mới quen biết nhau, anh đã nhiều lần nói với cô rằng, tuy cô không phải là người của công chúng, nhưng gia đình cô thừa nổi tiếng để quá nhiều người dòm ngó vào; thế nên, anh không bao giờ dùng mạng xã hội, vì không muốn bất kỳ một lần nào đọc phải thông tin về cái tên của mình, xếp ngang với tên của cô – tệ hại hơn là tên cha mẹ cô – giữa một danh xưng mà thiên hạ nghĩ rằng béo bở. Cũng không chắc, nhỉ? Khi yêu, con người ta thường thay đổi rất nhiều; có những thứ tưởng là thói quen khó đổi, chỉ vì tình yêu mà họ rũ bỏ hoàn toàn như chưa từng trải qua, huống hồ lúc này chỉ là một tài khoản facebook?!

Hoặc có thể, như cô từng suy đoán, anh đã sắm hẳn cho mình một chiếc điện thoại khác, chỉ để liên lạc với người đàn bà kia? Và dĩ nhiên, lúc trở về nhà thì thừa khôn khéo để khóa máy lại, để không bất kỳ ai phải vô tình nghe âm thanh tin nhắn từ một thiết bị rất lạ trong nhà? Không! Quốc Đạt không phải kiểu người biết tính toán những thứ ấy. Anh không quá khô cứng, nhưng bảo tinh tế để nghĩ ra những thứ thật sự vặt vãnh và phiền phức như thế này thì không! Điện thoại cũng là thứ mà anh từng rất không thích, đến độ, sau bao nhiêu lâu sử dụng chiếc điện thoại cũ, đến sinh nhật, nhận một chiếc điện thoại mới là quà của vợ, anh còn không thấy thoải mái gì; bảo, chỉ là phương tiện nghe và gọi, không cần phải sử dụng thứ đắt đỏ quá làm gì để rồi phải bỏ thêm sức mà giữ gìn nó.

Nhưng nếu không có người đàn bà khác, thì tại sao suốt gần nửa năm nay Quốc Đạt lại thay đổi đến mức này? Tại sao anh không buồn quan tâm đến vợ con? Tại sao anh phải dùng tiền của cô để biếu cha mẹ, trong khi, lương của anh không thấp mà lại chẳng phải chi cho bất kỳ thứ gì? Vốn cha mẹ Anh Thư là những người phóng khoáng, khi Quốc Đạt chấp nhận về ở rể, ông bà đã ý tứ để anh không phải sắm sửa bất kỳ thứ gì trong nhà; thậm chí, chuyện ăn uống thế nào, con cái học hành ra sao cũng là ông bà lo hết; đến những chuyến du lịch nước ngoài đắt đỏ, gia đình Anh Thư cũng luôn tìm cách khéo léo để Quốc Đạt không phải chi ra. Nếu là người biết tính toán, biết tiết kiệm, thì ngoài số tiền hằng tháng biếu cha mẹ, đến giờ này, sau chừng ấy năm sống cùng Anh Thư, có lẽ, Quốc Đạt phải tự sắm được nhà cửa, xe cộ cho mình mới phải? Vậy mà liên tiếp vài tháng nay, Quốc Đạt luôn “nhắc nhở” Anh Thư việc biếu tiền cha mẹ anh – điều chưa từng bao giờ xảy ra giữa hai người, vì chính Anh Thư hiểu, đây là một việc không khó gì với bản thân cô, nhưng rất dễ gây ra cảm giác tự ái với chồng, thế nên, cô luôn để anh chủ động…

Tiền! Há chẳng phải từ ngày xưa, bao nhiêu người đã bảo rằng, Quốc Đạt cưới cô chỉ vì tiền đấy sao? Thậm chí, đến cả Dạ Lan bạn cô cũng đã từng nói thế. Dẫu gia đình anh không nghèo, nhưng chưa và không bao giờ đủ giàu để sánh ngang hàng với gia đình cô, để không xem khối tài sản khổng lồ này là một món quá hời nếu đổi lại chỉ là một cái đám cưới và chuyện ở rể. Anh Thư chưa từng bao giờ tin điều ấy. Có thể, cô và Quốc Đạt không yêu nhau lúc mới gặp gỡ, nhưng khi về cùng một nhà, cả hai đều ý thức được đây là gia đình mình; họ yêu gia đình, và người kia là một phần trong đó, thế nên, họ sẽ yêu người kia. Nhưng đến lúc này thì không thể không nghĩ nữa, khi mà mọi thứ cứ dẫn dắt cô đi từ mối nghi ngờ này sang nỗi hoài nghi khác. Anh ta có nhân tình! Anh ta đã đưa tiền cho cô ấy, có lẽ vậy, và chuyện thua lỗ kinh doanh thời gian vừa rồi rõ ràng có liên quan…

Anh Thư giật bắn người khi chiếc điện thoại trên tay rung mạnh. Trên màn hình chưa mở khóa, chỉ một dòng tin nhắn ngắn ngủi, “anh nhớ em!”…

***

– Anh… có giận em không?

– Ngày xưa hả? – Lê Nam nhướng mày cười, gật đầu. – Có chứ!

Anh Thư bối rối thật sự! Bối rối với chính cảm xúc của mình. Cô biết Lê Nam giận cô chứ! Làm sao mà không giận, khi chính cô là người đã chủ động tiến tới trong mối quan hệ yêu đương không tương xứng giữa hai người; chính cô là người đã luôn miệng khẳng định rằng, tình yêu không phân biệt giàu nghèo và cũng chính cô là người tự ái trước, hờn dỗi trước nếu vô tình anh nhắc đến điều này… Rồi cũng chính cô là người rời bỏ anh bởi lý do ấy – giàu nghèo. Khi hỏi câu ấy, Anh Thư cũng không mong Lê Nam sẽ nói không, vì rõ ràng như thế là nói dối, mà họ từng hứa sẽ không bao giờ lừa dối nhau còn gì? Thế nhưng, khi nghe anh khẳng khái nói rằng từng giận mình, Anh Thư không tránh khỏi cảm giác bối rối, khó xử và có phần buồn trách bản thân.

– Thật ra, anh nghĩ… – Lê Nam nhẹ nhàng, cố để cô không quá khó chịu nữa -… vợ chồng có lẽ đúng là duyên nợ. Có lẽ, em chưa nợ đủ để phải trả cho anh!

Cô nhìn anh, rất lâu, sau câu nói ấy! Cố hình dung thật sự anh đang nghĩ gì. Lê Nam vốn có phải là người bao dung hay không, Anh Thư chưa từng bao giờ biết, hay nói đúng hơn là trước đây cô chưa từng có cơ hội để nghĩ về điều này. Anh tốt với cô! Anh đã rất yêu cô! Anh đã luôn cố gắng để cô tin rằng lựa chọn của cô là đúng! Nhưng giữa hai người, ngày đó, chưa từng ai có lỗi với ai, cũng chẳng từng có một cuộc tranh cãi nào đủ gay gắt, để cô có thể kiểm chứng được rằng, anh có phải là người dễ thứ tha, dễ bỏ qua và tiếp tục yêu cô không điều kiện không?! Thế nên, lúc này đây, khi nghe một câu nói theo kiểu anh không trách cô, Anh Thư tự hỏi, là lòng anh nghĩ vậy, hay chỉ là cố để cuộc gặp gỡ giữa họ không bắt đầu bằng một điều gây khó chịu, là câu hỏi của cô?!

– Em thế nào rồi? – Vẫn là Lê Nam nói trước, cố thay đổi tình hình, cố để không có bất kỳ cảm giác căng thẳng nào kéo quá dài giữa hai người.

– Em… em không biết nữa! – Anh Thư bắt đầu nghe cơn buồn phiền xâm chiếm lấy mình, hệt như đêm qua. – Em lo cho… con gái em!

– Bé sao? – Lê Nam hỏi, ngay lập tức, quan tâm thật sự.

Cô kể anh nghe về những lo ngại của mình, cả những hy vọng rằng thông tin đọc được trên sách báo chỉ là lý thuyết chung chung và không phải sẽ đúng với tất cả mọi trường hợp. Tình thật, kể cả khi nhắc về bé Bông – về con gái mình – Anh Thư vẫn không thể tập trung hoàn toàn, vẫn bị chi phối và xúc động dữ dội khi thấy thái độ chăm chú lắng nghe của Lê Nam, những cái cau mày suy nghĩ rất giống lo âu và cả những tiếng thở dài rất khẽ.


– Anh đưa… – Lê Nam khựng lại -… anh nghĩ em nên đưa con đi gặp chuyên gia tâm lý.

Thật ra, nếu là phản xạ thông thường của một người quan tâm một người, rất dễ lỡ lời rằng đưa con bé đi khám hoặc đi gặp bác sĩ; nhưng rõ ràng Lê Nam đã không nói ra những cụm từ không nên nói ấy. Phải, con bé không bị bệnh, nó chỉ cần được ai đó có đủ chuyên môn tháo gỡ giúp vấn đề mà thôi. Có vẻ như, sự lỡ lời duy nhất mà Lê Nam phạm phải, là lời đề nghị bị bỏ dở, để anh đưa Anh Thư và bé Bông đi. Anh Thư nhận ra tất cả! Cô khôn khéo và cũng thừa tinh tế mà! Thế nên, bảo lòng cô không chông chênh thêm thì chỉ là nói dối.

– Anh… có quen bác sĩ…

– Anh có biết một thạc sĩ, chuyên tâm lý trẻ em! – Lê Nam nói nhanh rồi mở điện thoại. – Để anh tìm số, cũng ít khi gọi cậu ta.

Anh Thư chăm chú quan sát sự tập trung của người đàn ông đối diện, lắng nghe thật kỹ cảm xúc trong mình. Rối rắm và xót rát như thể cuộn tầm gai cứ vo tròn rồi lăn đập trong lòng cô vậy. Giá mà, Quốc Đạt là người ngồi đối diện cô lúc này nhỉ? Cô không nghĩ đến chuyện chồng mình có thể đem lại những xúc cảm lạ kỳ như Lê Nam, nhưng cô mong, Quốc Đạt mới là người quan tâm, lo lắng cho bé Bông như Lê Nam đang làm lúc này.

– Anh tìm thấy rồi! – Lê Nam nói, có vẻ hồ hởi. – Hay là… để anh hẹn rồi anh qua đưa em với con đi?

Không cần kiềm chế nữa! Không cần phải để mọi thứ chỉ là lỡ lời và được kiềm lại đúng lúc! Hãy cứ nói khi bản thân cảm thấy cần phải nói; và hãy cứ làm khi tin chắc rằng người kia đang mong mình sẽ làm!

– Chiều mai, sau giờ con… con em tan học, được không anh? – Anh Thư ấp úng. – Anh chở em đi đón con luôn, được không?

– Được mà, em!

***

Lê Nam về đến nhà, mọi thứ yên lặng đến lạ lùng; không thấy Hân Như đâu – mà cô lại chẳng nhắn báo với anh rằng sẽ không về nhà ăn tối – cũng chẳng thấy người giúp việc. Anh nhìn qua một vòng rồi đi thẳng lên lầu. Trong phòng, Hân Như đang soạn đồ từ tủ ra giường, chiếc va-li lớn mở sẵn để cạnh.

– Em chuẩn bị đi đâu hả? – Lê Nam hỏi với vẻ thật sự bất ngờ.

– À! – Hân Như ngẩng lên, quay ra nhìn một cách ơ hờ rồi tiếp tục quay lại xếp đồ. – Mai em đi Úc vài ngày!

– Đi Úc? Vài ngày?

– Ừm… – Kiểu phát ra âm thanh chỉ là để thể hiện mình còn nghe người kia nói rất khó chịu của Hân Như.

– Anh không thấy em nói gì…?


– Mới quyết định mà! – Hân Như bắt đầu khó chịu.

– Mới? Đặt vé, xin visa… có nhanh thì cũng một tuần mà em vẫn không nói, hỏi tới thì em nói mới…

Không hiểu tại sao, lẽ ra câu nói này phải đi kèm với kiểu nói mang nhiều hàm ý của sự trách cứ, dò xét và thậm chí là chất vấn; nhưng không, mọi thứ vẫn chỉ bình bình, nhàn nhạt, không nhiều cảm xúc và thẳng thắn thừa nhận thì chẳng có chút bực dọc nào. Thế nên, ngay sau câu nói ấy, anh bình thản đi vào phòng tắm, thò ngược đầu trở lại và nói.

– Tối anh ngủ bên phòng khách. Anh hơi nhiều việc.

– Ừm… – Hân Như cũng bình thản như không. – Tối mai em bay!

– Vậy à? – Lê Nam lại ngoái ngược ra, nhún vai. – Biểu tài xế đưa em đi nha! Anh bận!

Lê Nam không còn muốn làm những điều gọi là lãng mạn hiển nhiên với người phụ nữ này nữa; không phải vì sự xuất hiện của Anh Thư, mà vì Hân Như vốn đã không còn cần anh thể hiện như ngày xưa mới yêu nhau nữa. Đàn bà, mạnh mẽ là một điểm đặc trưng kỳ lạ, đôi khi khiến đàn ông thấy họ thú vị vô cùng, nhưng lắm lúc lại khiến đàn ông cảm thấy mình vô dụng; và như thế thì tìm kiếm một cái đầu muốn tựa vào vai mình, âu cũng là điều rất đỗi tự nhiên.

Vốn Lê Nam chỉ thích phụ nữ cá tính – hay vì định mệnh sắp đặt, anh chỉ có thể gặp và yêu kiểu phụ nữ này – nhưng cũng là đàn ông, cũng là người có ham muốn được làm chỗ dựa cho người khác, bảo anh đừng cảm thấy mệt mỏi, nặng nề, thậm chí kể cả cảm giác ê chề khi đối diện với người phụ nữ của đời mình, bắt gặp cái nhìn theo đúng nghĩa, anh không thể mạnh mẽ hơn tôi, bảo Lê Nam cứ bình thản đón nhận, chấp nhận thì chẳng khác nào bảo anh tự giết chết đi phần đàn ông trong mình?!

Hân Như luôn là kiểu người chừng mực, biết điều; nhưng chính sự vững vàng trong cô đã giết chết đi phần nào tình cảm Lê Nam dành cho cô. Đàn ông, khi không được thể hiện phần bản năng bảo vệ, tự nhiên họ không còn muốn dang rộng tay ra nữa, kể cả khi người kia cảm thấy cần. Thêm khoảng thời gian gần đây nữa – lạnh nhạt đến mức tuyệt tình – nên giữa họ, một bức tường vô hình vốn đã đe dọa xuất hiện, lớn mạnh từ rất lâu, nay rõ ràng đến mức cả hai cảm giác nếu giơ tay ra là có thể chạm vào bức tường ngăn cách ấy. Chỉ là, tự thân mỗi người họ chẳng ai thậm chí muốn đưa tay ra chạm vào; mà có vẻ như càng cảm nhận rõ khoảng cách thì cả hai càng muốn tránh xa nhau ra – càng xa càng tốt và càng nhanh càng tốt.

Khi cả cơ thể đã cảm nhận được dòng nước hâm hẩm nóng bao trùm khắp, Lê Nam có vẻ tỉnh táo hơn và tự hỏi, Hân Như đi Úc để làm gì? Du lịch ư? Với cha mẹ cô à? Họ quyết định đi du lịch mà không cần có anh? Thậm chí họ không buồn báo một tiếng với anh? Hay cha mẹ Hân Như có kế hoạch kinh doanh gì khác? Cha mẹ vợ của Lê Nam là những người kỳ quái trong kinh doanh – lúc quá cẩn trọng, khi lại “liều” đến mức khó tin; và họ thường không chia sẻ những chuyện này với con rể, bởi đơn giản anh chẳng bao giờ quan tâm. Nếu không phải đi cùng cha mẹ, chỉ còn một lý do duy nhất khiến Hân Như rời đi theo cách này – bỏ lại những dự án đang nghiên cứu đầu tư – du lịch! Mà như thế, thì với ai nhỉ?

Không dưng, Lê Nam thấy tò mò. Thật sự chỉ là tò mò, không nghi hoặc, không ngờ vực. Anh tắt nước, quơ vội chiếc khăn tắm lớn, lau qua qua rồi quàng ngang hông, bước nhanh ra ngoài. Anh hơi khựng lại trước cái cau mày rõ ràng là khó chịu của Hân Như, nhưng không để tâm lắm, hỏi luôn.

– Em đi với ba mẹ hả?

– Không! – Hân Như cụt lủn, quay đi.

– Cũng không định nói cho anh biết là em đi với ai hả?

– Ủa? – Hân Như quay lại, cau rịt mày và cao giọng. – Anh đang chất vấn em đó hả?

Lê Nam nhìn Hân Như khá lâu – hành động mà đã từ lâu lắm rồi anh không còn dành cho cô nữa – rồi cười lạt, lắc lắc đầu vừa như kiểu trả lời, vừa có một phần mệt mỏi và chán nản.


– Em không phân biệt được giữa quan tâm và chất vấn nữa rồi hả?

***

Bé Bông lặng im quan sát một hồi, có chút ít rụt rè, nhưng khi nhận con thú nhồi bông ngộ nghĩnh từ Lê Nam thì có vẻ cởi mở hơn rất nhiều. Thật ra, bé Bông không thiếu đồ chơi, càng không thiếu những con thú nhồi bông; nhưng cách Lê Nam chìa chiếc túi giấy in hình chú hề cầm chùm bóng bay, với cái nheo mắt thân thiện, thêm hai bàn chân nhồi bông bé xíu thòi ra nơi miệng túi khiến bé Bông cảm thấy thích thú vô cùng. Con bé liếc sang nhìn mẹ, nhận được nụ cười mỉm và cái gật đầu cho phép thì bẽn lẽn chìa tay nhận quà từ Lê Nam; rồi rít lên một tiếng rõ ràng là thích thú khi lôi được món quà từ bên trong ra, nhưng Lê Nam thật sự lưu tâm với âm thanh mà bé Bông vừa tạo ra.

Anh quay nhanh nhìn lên phía Anh Thư đang bồn chồn nhìn xuống. Phải, thời gian gần đây, Bông rất hay tạo ra những âm thanh kỳ dị theo kiểu này để biểu lộ cảm xúc – toàn là những tiếng rít, nhưng thể hiện được khi thì vui sướng, lúc cáu giận hay bất bình… Con bé không còn muốn giao tiếp bằng ngôn ngữ như bình thường nữa. Đây là một trong số những điểm rất dễ nhận ra và gây lo âu nhiều nhất cho Anh Thư. Cô đã cảm thấy thất vọng đến mức tuyệt vọng khi mà Quốc Đạt không để ý thấy điều này, trong khi anh ta tiếp xúc với con bé mỗi ngày. Giờ, nhìn thấy ánh mắt của Lê Nam giao cái nhìn của mình, cảm thông và đầy lo lắng, lòng Anh Thư rộ lên một cảm xúc rất lạ lùng; cô không cảm thấy sự hàm ơn như tưởng rồi mình sẽ cảm thấy, ngược lại, chỉ chua chát khi nghĩ về người đàn ông mà bé Bông gọi bằng cha.

Suốt đường đi từ trường đến phòng khám, Lê Nam chủ động hỏi han rất nhiều điều nhưng bé Bông chỉ ậm ờ cho qua. Con bé không tỏ ra thờ ơ hay xa lạ với anh nữa, nhưng nó cũng không có vẻ sẽ bắt chuyện với anh; thứ nó quan tâm và muốn trò chuyện là người bạn mới đang nằm gọn trong lòng. Cứ mỗi lần như thế, Anh Thư và Lê Nam lại nhìn nhau, qua kính chiếu hậu xe; và có vẻ, cả hai cùng nén tiếng thở dài.

– Mình… đi bác sĩ, hả mẹ? – Bé Bông bất ngờ hỏi.

– À… ừ… – Anh Thư ấp úng.

– Không, con! – Lê Nam liếc vào kính chiếu hậu rồi nhẹ nhàng đáp. – Chú Quân là bạn của mẹ Thư với chú Nam.

– Nhưng… vú nói với ngoại là mẹ dẫn con đi bác sĩ? – Bé Bông phụng phịu.

– Chú Quân là bác sĩ mà, nhưng mình tới chơi với chú Quân thôi! – Lê Nam rất kiên nhẫn và nhẹ nhàng.

– Chú Quân có… chích thuốc Bông không?

– Không! – Lê Nam kéo dài và hạ giọng. – Chú Quân chỉ chích ai bị bệnh thôi! Bông mạnh khỏe và ngoan ngoãn mà, sao chú Quân lại chích thuốc Bông được?

– Chú Nam nói thiệt nghen! – Bé Bông hồn nhiên. – Nếu chú Quân chích thuốc Bông thì chú Nam phải bảo vệ Bông nghen!

– Chú Nam hứa!

*

Sau một thoáng chần chừ quan sát, khi thấy những chiếc ghế đệm êm ái nhiều màu sắc và bên trên có rất nhiều thú bông, bé Bông mới yên tâm theo mẹ bước vào bên trong. Anh Quân đã đợi sẵn, nhưng lại chủ động đề nghị Lê Nam đợi ở ngoài. Khi Lê Nam và Anh Thư chưa kịp phản ứng gì với đề nghị của Anh Quân thì bất thình lình, bé Bông rời tay khỏi tay mẹ, bước nhanh sang và nắm chặt tay Lê Nam.

– Không! Bông muốn chú Nam ở đây với Bông!

Cả ba người lớn đều lặng đi. Anh Quân có vẻ đã gặp những trường hợp thế này nhiều lần, nên sự im lặng chỉ là đợi xem phản ứng của hai người còn lại để đưa ra quyết định hợp lý. Nhưng hôm nay có vẻ sẽ khó, vì rõ ràng cả Lê Nam và Anh Thư đều lúng túng với rất nhiều cảm xúc lạ kỳ, thậm chí họ không giấu được sự xúc động ấy trên gương mặt đang đỏ dần lên và bối rối đến ngập ngừng. Rõ ràng họ không phải vợ chồng. Nếu như thế, để một đứa trẻ tin tưởng đến gần như tuyệt đối thế này thì hẳn Lê Nam phải là người tinh tế một cách đặc biệt. Anh Quân thật sự cảm thấy thú vị; vốn anh và Lê Nam chỉ quen biết thông qua một vài người bạn chung, không thân thiết, cũng chẳng hiểu gì về nhau. Nhận điện thoại của Lê Nam hôm qua, Anh Quân thậm chí còn không kịp nhớ ra Lê Nam là ai; rồi tiếp nhận như một lời giới thiệu bệnh nhân… Nhưng đến lúc này, thật sự, Anh Quân rất muốn tìm hiểu thêm về người đàn ông này.

– Bông ở đây với mẹ nha con! – Lê Nam quỳ hẳn xuống, ôn tồn nói. – Chú Nam đợi con ở ngoài.


– Không! – Bé Bông giãy nảy. – Nãy chú Nam hứa rồi mà!

– Chú Nam ngồi ngay đây nè! – Lê Nam chỉ ra chỗ ô kính nhìn ra ngoài. – Bông nhìn ra là thấy liền hà!

Phía trên này, Anh Thư quay đi chỗ khác, cố để nước mắt không rơi ra. Không hiểu tại sao, trong cô lúc này, cảm xúc thật sự rất mãnh liệt; nhưng lại chỉ thiên về phần cay đắng và chua chát. Cô đã từng so sánh Quốc Đạt với Lê Nam suốt một khoảng thời gian rất dài; rồi cũng từng tự trách cứ mình vì hành vi xuẩn ngốc và ích kỷ ấy. Người cô chọn để gắn bó cả đời là Quốc Đạt, không phải Lê Nam; để cái tên của người cũ ảnh hưởng đến chọn lựa quan trọng nhất đời mình là một hành vi sai trái. Anh Thư luôn dặn mình phải dừng việc ấy lại và đôi khi cô tin mình đã làm được, nhất là khi bé Bông ra đời. Nhưng đến hôm nay, khi người ân cần với con gái cô, người cho con bé một chỗ dựa lại chính là người đàn ông mà cô từng phụ bạc; thật, Anh Thư thấy bản thân có muốn trọn tình với chồng cũng khó lòng mà giữ mình tỉnh táo, vững vàng. Giờ đây, cho dù có không muốn, cô cũng không thể không so sánh chồng mình với Lê Nam; mà cán cân rõ ràng nghiêng lệch hẳn về một bên rồi!

Cảm xúc ấy cứ đuổi theo Anh Thư suốt buổi trò chuyện giữa Anh Quân và bé Bông; khi mà con bé cứ thỉnh thoảng nhìn ra tìm Lê Nam, rồi hớn hở cười khi thấy anh vẫn chăm chú quan sát từ ngoài lớp kính mỏng. Đến khi Anh Quân vừa gật đầu bảo, hôm nay như thế là đủ rồi, bé Bông không chần chừ thêm mà ùa ra cửa ngay với Lê Nam, thật sự, Anh Thư đã không tránh khỏi suy nghĩ, giá như Lê Nam là cha của con bé…

– Hình như, anh Nam không phải… – Anh Quân nhìn về phía cánh cửa vẫn mở, nơi bé Bông đang tíu tít cùng Lê Nam.

– À không! Anh Nam chỉ là bạn của tôi!

– Bé Bông có vẻ rất tin tưởng anh ấy! – Anh Quân có phần dè chừng. – Cảm xúc ấy thật sự rất tốt và cần thiết cho bé ở giai đoạn này.

– Tôi hiểu! – Anh Thư trả lời, cố nuốt cho bằng hết cảm giác nghẹn ngào trong mình.

Anh Quân không nói thêm gì nữa; là chuyên gia tâm lý, dẫu có chuyên điều trị cho trẻ em, Anh Quân cũng thừa sức để nhìn thấy quá nhiều cảm xúc tiêu cực từ Anh Thư.

– Bé có phải… uống thuốc gì không?

Thật khó khăn để một người mẹ chấp nhận rằng con mình đang mắc bệnh tâm lý; vì đơn giản, nguyên nhân luôn xuất phát từ môi trường xung quanh, mà cụ thể nhất là gia đình – là cô, là cha của bé Bông, là những ngổn ngang ích kỷ của người lớn đã đẩy con bé vào tình cảnh này.

– Không, chị! Hãy giúp bé cởi mở hơn thôi!

– Tôi hiểu rồi!

Anh Thư tiến lại, chủ động đưa tay ra bắt tay Anh Quân; rồi khựng lại, chau mày khi nhìn thấy tấm danh thiếp cũ của chồng mình trên bàn làm việc của Anh Quân.

Anh Quân nghiêng người nhìn về hướng Anh Thư đang nhìn rồi quay lại nhìn cô.

– Sao vậy?

– Anh quen bác sĩ Đạt à?

– Chị biết anh ấy à? – Anh Quân tỏ vẻ bất ngờ.

– Anh ấy là chồng tôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.