Cái Bóng Phía Sau - Taekook

Chương 5: Công Tước Seagull Kookie


Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 5: Công Tước Seagull Kookie

.

Tác giả: Bòn

..//..

Vừa bước ra khỏi phòng, đôi mắt cậu lập tức ngỡ ngàng trước sự rộng lớn tráng lệ của một tòa lâu đài uy nga lộng lẫy. Nhìn cả dãy hành lang và độ cao chót vót của mái trần, JungKook cảm tưởng như mình chỉ là hạt cát nhỏ trong biển không gian rộng lớn.

Hắn đã biến mất, nơi thênh thang lạnh lẽo này chỉ còn mỗi cậu thôi.

JungKook nhìn ngó xung quanh, mọi phía đều mờ ảo bởi ánh sáng bập bùng của từng ngọn đuốc. Không điện, không đèn, không vật dụng hiện đại, tòa lâu đài hoàn toàn theo lối kiến trúc của thế kỷ 18 Tây Âu cận đại.

JungKook là người Châu Á, cho dù nhiều năm bị phương Tây xâm chiếm thì trên đại lục ấy cũng chẳng có tòa lâu đài nào được xây dựng đồ sộ như thế này. Không lẽ cậu đã bị bắt vào một không gian khác rồi?

JungKook không phải loại người chịu ngồi yên để bị giam giữ, chợt nhớ chiếc di động của mình, nhưng khi lôi từ túi ra thì nó chẳng còn cột sóng nào. Điều này càng minh chứng cậu đang ở một nơi vô cùng kì lạ, có thể chỉ là ảo ảnh do ma quỷ tạo dựng nên. JungKook bỏ mặc chiếc điện thoại, quyết định chạy xuống dãy cầu thang. Lâu đài có rộng thế nào thì đi hoài cũng phải hết.

Tuy nhiên, khung cảnh ở đây tối tăm lạnh lẽo chỉ toàn ánh nến và đuốc, JungKook thấy lối đi nào cũng giống lối nào. Cậu quần qua quần lại rồi chẳng tìm thấy cầu thang đâu nữa.

JungKook đành đứng lại, thở dốc dưới một ngọn đuốc đang cháy bập bùng, mồ hôi nhễ nhại do vận động và lo lắng. Cậu ngồi bẹp xuống sàn bất lực nhìn mê cung trước mắt.

Hơ ~ hơ ~ ưm… ~

JungKook giật mình với thứ âm thanh rên rỉ từ xa vọng lại. Chỗ này lạnh đến đầy mùi tử khí, lại quá rộng lớn, dù sợ hay không thì tinh thần cũng vô cùng căng thẳng.

Hơ ~ hưm… ~ hơ…

Âm thanh càng lúc càng lớn, dường như số lượng kẻ rên rỉ đang tăng nhiều lên. JungKook rợn hết sóng lưng mà nuốt nước bọt. Cậu dè chừng đứng dậy, rón rén men theo bờ tường cẩm thạch, nhích từng bước về nơi phát ra âm thanh đó.

Càng đi đến cuối hành lang thì khí càng lạnh, một mùi tanh tưởi xộc lên mũi JungKook. Cậu trợn tròn mắt bịt chặt miệng với cảnh tượng mình đang trông thấy.

Phía dưới dãy hành lang là một khoảng nhà thật rộng, tăm tối, đen đủi, và lúc nhúc thây ma. Bọn chúng đang cắn xé hàng chục, à không, là trăm con người dần kiệt quệ trong đau đớn. Họ không còn sức gào thét, chỉ rên ư ử thống thiết để được giải thoát bằng cái chết.

Không có máu, vì nguồn sống đang bị uống cạn. Chỉ có thống khổ quằn quại trên gương mặt ngày càng nhợt nhạt đi.


Bất giác chân JungKook khuỵu xuống, phải vịn cả hai tay vào tường để đỡ lấy thân. Bây giờ thì cậu biết sợ rồi, thấy sợ rồi…

Dưới đó là địa ngục với lũ quỷ khát máu. Chúng hút cạn sức sống của con người bằng từng vết cắn nhỏ, chúng thưởng thức bữa ăn bằng sự đau đớn tột cùng của nhân loại. Để rồi khi chết đi, họ lại trở thành một trong số chúng và tiếp tục bành trướng sự tàn bạo của mình.

JungKook không đủ can đảm để xem nữa, cậu phải thoát khỏi đây trước khi trở thành một phần trong những xác chết ở dưới.

JungKook muốn chạy đi nhưng đôi chân bỗng nhiên cứng đờ, tim như ngừng đập… vì hắn.

Hắn đứng ở dãy hành lang bên kia, và hướng mắt sang dãy hành lang bên này. Hắn biết cậu đã thấy-những-gì-không-nên-thấy, nên lặng lẽ nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng đe dọa.

JungKook nín thở, lùi từng bước rồi co giò dốc sức mà chạy, chân cứ bủn rủn cả ra làm cậu té nhào xuống nền gạch. Khi cậu lồm cồm quay đầu lại thì càng hãi hùng hơn, hắn đã đến sát bên cậu rồi. Không phải hắn biết cách biến hóa, chỉ là do hắn đi quá nhanh.

JungKook cố giữ bình tĩnh nhưng tim đã đập liên hồi, mắt trừng lớn hãi hùng. Đối diện với cái chết thảm khốc thì ai cũng sẽ hoảng loạn thế thôi. JungKook chưa mất đi lí trí đến gào thét loạn là đã gắng sức lắm rồi.

Hắn rất cao lớn, từ trên nhìn xuống, âm u mà nhìn, tàn độc mà nhìn, dù biết rõ JungKook đang cố vùng vẫy trong sợ hãi, trong oán hận, hắn vẫn lạnh tanh mà nhìn như thế.

Gương mặt hắn hoàn mỹ và lạnh như tượng đá. Hắn quan sát thật JungKook thật lâu, cho đến khi nhận ra được điều mà bản thân muốn tìm kiếm, ánh mắt dài buồn bã chớp nhẹ, môi mấp máy một lời than oán với chính mình.

– Quả thật không phải Kookie…

JungKook mím chặt môi, hắn lại nói tiếp bằng chất giọng u oán:

– Kookie không bao giờ đánh đập thây ma, em ấy thường an ủi bọn chúng…

JungKook nghe mà rợn hết da gà, thấy lạnh toàn thân. Ôm ấp cái thứ ấy ư? Lạy Chúa! Kookie là loại người gì vậy?

Hắn xoay đầu nhìn xuống bọn thây ma một hồi lâu rồi bất ngờ nhìn chằm chằm vào JungKook. Vẻ thất vọng hằn rõ qua lời nói.

– Kookie đang hiện diện ở trong ngươi, em ấy tồn tại ở trong ngươi! Làm sao để thức tỉnh em ấy? Phải làm sao? – Hắn lẩm bẩm bất lực. Hắn từng thấy JungKook tàn sát thây ma không thương tiếc, cũng thấy luôn sự cao ngạo của cậu, những tính cách trái ngược hoàn toàn với Kookie của hắn.

Chúa tể ma ca rồng chỉ biết con người có kiếp luân hồi một ngàn năm, chứ không biết làm cách nào để họ quay trở lại trần thế. Hắn ước hẹn cùng Kookie một lần nữa sống chung trên cõi đời, vậy mà hắn đã thức dậy muộn hai năm. Trong hai năm đó, cậu bơ vơ chốn phương nào, linh hồn cậu liệu có thể quay về với hắn không?

Đấng tối cao của quyền lực ma quỷ giờ chỉ biết ray rứt một tình yêu thất lạc. Hắn cảm nhận rất rõ Kookie đang ở đây, ở trong chính thân xác của người mà hắn chẳng thể nào ưa nổi, nhưng hắn chẳng biết cách nào gọi cậu về.


Không biết cách thì cứ chờ cho đến khi nào biết, hắn liếc JungKook bằng đôi mắt chán ghét rồi quay lưng đi. Lần này hắn đi thật chậm, nỗi buồn khiến hắn chẳng muốn dụng sức.

Sau khi bình tĩnh hơn thì JungKook lại không muốn để hắn đi, dù có sợ thật, nhưng cậu chưa bao giờ muốn mình bị quy phục. Cậu vội chạy theo, chặn bước chân hắn, lấy hết can đảm nói dõng dạc.

– Đừng giam giữ ta mà để ta mơ hồ thế này. Nói cho ta biết về Kookie! Có thể khi biết về cậu ấy, ta sẽ giúp ngươi tìm lại cậu ấy.

Hắn nheo đôi mắt trầm ngâm trước giọng trịch thượng ra lệnh của JungKook. Nếu không vì Kookie ở trong cậu, hắn đã bóp chết cậu vì cái vẻ vô lễ đó.

Ngoài việc trao cho JungKook cái nhìn khinh thường, hắn không đáp tiếng nào, tiếp tục bước đi.

Giận thật. Cơn tự ái như thiêu như đốt JungKook. Cậu lại gầm gừ chặn đường hắn, nói như quát.

– Ngươi không chịu nói thì thả cho ta đi. Ở đây không nước không cơm, ngươi muốn để ta chết đói mà nhìn thứ máu ghê tởm này? Ta mà chết thì Kookie của ngươi sống cũng không nổi đâu. – JungKook trừng mắt. Cậu đủ thông minh để nhận ra hắn đang muốn tìm hình ảnh của người yêu chết bầm, chết mất xác gì đó trong cơ thể cậu, cậu sẽ lấy đó mà trừng trị hắn tội coi thường quý công tử đây.

– Đói? – Đột nhiên đôi mắt hắn tối sầm khi thốt ra từ đó – Vậy ngươi có biết ta cũng đang đói không?

JungKook giật mình chớp mắt liền ba bốn cái, lùi liền ba bốn bước. Những kẻ liều mạng thì luôn đâm đầu vô chỗ chết, nhưng lại đánh hơi mùi nguy hiểm rất nhanh.

JungKook lùi thì hắn tiến, cho đến khi lưng cậu chạm ạch vào bờ tường lạnh ngắt, hắn vẫn cứ tiến. Hắn ép sát vào JungKook, gửi lấy hương máu ngọt quá mức hấp dẫn của cậu.

– Đừng bao giờ xấc xược xuất hiện trước mắt ta, trừ khi ngươi muốn bị cắn chết! – Hắn rít giọng đe dọa với hai chiếc răng nanh nhọn và hơi thở băng giá cõi âm.

Đã một ngàn năm hắn ngủ vùi, rồi sau nhiều ngày thức tỉnh, nếu nói là đói, thì hắn đói khát hơn JungKook triệu lần. Vì hắn chỉ nếm máu Kookie và chỉ duy nhất một mình Kookie. Không có cậu, hắn thà chết đói còn hơn chết trong sự đày ải của nhớ nhung. JungKook nào hiểu hắn đã kiềm chế biết bao nhiêu trước hương máu hoàn toàn giống Kookie của cậu, còn thách thức hắn?

JungKook đứng im re nhìn người kia dần dần biến mất, cậu cảm nhận được hắn chẳng phải nói đùa. Rõ ràng, hắn đang miễn cưỡng mở con đường sống cho cậu.

Đến khi chắn chắn chỉ còn lại một mình, JungKook thở phào ra, tay lau mồ hôi nhễ nhại dù ở đây khí lạnh buốt giá.

Đến giờ cậu vẫn không tin bản thân vừa đối chất với một con ma cà rồng. Cậu vẫn chưa thể chấp nhận mọi chuyện là thật. Quỷ hút máu, thây ma, lâu đài cổ… tất cả đều là thật. Nếu không phải cậu đang mơ thì thế giới này đảo điên hết rồi.

Lả người đi một lúc, cơn đói bắt đầu réo gào. Công tử xa hoa chưa bao giờ bị bỏ đói đến hoa mắt. JungKook không quen nỗi đau thể xác, mặt mày nhăn lại khổ sở, cố hít sâu lấy không khí làm nguồn năng lượng, tiếp tục lết theo vách tường, cậu không tin tòa lâu đài này đi mãi không hết.


Ư… ư.. hơ ~

JungKook nhíu mày rợn người với cái âm thanh rên rỉ ở sau lưng, cậu từ từ ngoái đầu lại rồi thở ra chán nản. Một thây ma đang lết theo cậu.

JungKook dừng bước, chầm chầm nhìn nó, bỏ chạy không phải là thói quen của cậu. Thứ làm JungKook ớn lạnh là sự bẩn thỉu của thây ma, chứ không phải sợ nó. Qua những gì hắn vừa nói, JungKook tin chắc đám thây ma sẽ không làm hại cậu.

– Chúa tể hạ lệnh phải đưa công tử về phòng… – Thây ma lết đến trước mặt JungKook, cất giọng ồ ồ chẳng thể nghe nổi.

JungKook dè chừng nhìn nó, hơi chút bất ngờ. Xưa nay cậu không nghĩ thây ma có thể nói được. Thây ma này còn rất sạch sẽ, quần áo tươm tất gọn gàng. Do cái âm khí toát ra từ nó và gương mặt trắng bệch, mắt trắng dã lừ đừ cho JungKook biết nó là thây ma.

JungKook tự biết có chạy đằng trời cũng không thoát, đành miễn cưỡng đi theo nó.

Cả hai đi dọc qua ba dãy hành lang, leo thêm bốn tầng lầu, JungKook vẫn thấy cảnh tượng nào cũng giống cảnh tượng nào, tất cả đều âm u, lạnh lẽo và rộng lớn, cách bài trí trang trọng, cổ kính theo kiểu ngộp chết người. Cậu không ngờ lúc nãy mình đã đi xa đến vậy.

– Kookie là người như thế nào? – JungKook nhìn tấm lưng gầy của thây ma, hỏi vu vơ như ra lệnh.

Thây ma không trả lời, JungKook hừ nhẹ chán ghét. Cậu đã lạc vào thế giới quái quỷ gì thế này? Có phải từ hai năm trước, ngay đêm đầu tiên cái thứ kia ám ảnh giấc ngủ của cậu thì cậu đã bị cuốn vào vòng xoáy vô thực này không?

– Công tử có muốn gặp Seagull Công tước không? – Bất ngờ Thây ma lên tiếng.

– Seagull Công tước? – JungKook hỏi lại – A, Kookie tên đầy đủ là Seagull Kookie à? Cậu ta là người của Hoàng gia trước kia?

Tước hiệu hàng “Công” được phong cho những quý tộc thân cận của vua.

Thây ma vẫn không quay đầu lại, chỉ cất thanh âm thật trầm:

– Lâu đài này là của Seagull Công tước, người được dâng hiến vào Hoàng gia trước khi Lãnh chúa tự sát, giao ngai vàng lại cho Chúa tể.

– Lãnh chúa? Chúa tể? Thật ra… các ngươi sống ở cái thời đại nào vậy?

Thây ma cứ âm thầm bước, không hồi đáp lại JungKook.

– Chắc chắn là ngươi có cấp bậc rất cao ở đây. – JungKook nhận định, nheo mắt vẻ hoài nghi.

Theo giọng điệu của thây ma, rõ ràng nó là kẻ có uy quyền. Tôi tớ hèn mọn không bao giờ dám ngang nhiên đề cập đến những chuyện xưa kia của Hoàng gia.

Vì đi sau nên JungKook không thấy được thây ma biểu hiện gì, chỉ biết nó toàn im lặng trước câu hỏi của cậu. Mà thây ma thì biểu hiện được gì ngoài cái vẻ đói khát máu người chứ?


Thây ma dừng bước trước một gian phòng lớn, tiếng cửa mở ken két rền vang cả lâu đài. Cửa cao trạm trổ biểu tượng gì đó JungKook không hiểu được, chỉ biết nó rất công phu và huyền bí.

Trong phòng trống trải chẳng có thứ gì, trên bốn bức tường lại treo chi chít là tranh họa chân dung, người nào người nấy đều trong trang phục Hoàng gia uy nghi, mặt mày lạnh nhạt kiêu kỳ. Có lẽ đây là phòng lưu giữ những bức họa kỷ niệm của Hoàng gia trước kia. JungKook nhìn qua trang phục vẫn không thể đoán biết được thời đại của họ. Có lẽ vào khoảng thế kỷ 17, 18, thời điểm chính trường Tây Âu loạn lạc.

– Đây là Seagull Công tước – Thây ma nói khẽ cùng với dáng người cung kính trước một bức họa ngay cuối phòng. Bức họa thật to được treo riêng biệt và cũng được bài trí trịnh trọng nhất. Cũng phải thôi, chủ nhân của lâu đài mà.

Chàng trai trong tranh vận trang phục trắng bằng vải lụa, ngồi trên chiếc trường kỷ sang trọng, tấm áo choàng dài phủ hết cả sàn nhà phía dưới. JungKook ban đầu chỉ hững hờ liếc qua, nhưng khi ánh mắt chạm vào nụ cười mỉm rạng rỡ sắc trời kia thì cậu ngẩn ngơ liền. Nụ cười làm rực sáng cả không gian u ám của lâu đài. Một sắc đẹp dịu dàng đến mê hồn, cứ như mọi buồn phiền trên cõi đời đều được nụ cười này xóa tan hết. Trong phút chốc tâm trí JungKook bay bổng, thế gian thực tại chẳng còn gì để cậu phải ưu tư, thấy thanh thản lắm.

– Đây là Seagull Kookie? Chả trách sao hắn si mê đến vậy – JungKook buộc lòng rời ánh mắt khỏi bức họa để tự thức tỉnh tâm hồn. Thật sự không ngờ trên thế gian lại có thể tồn tại một sắc đẹp như vậy. Vẻ đẹp khiến lòng người yên bình không vụ lợi.

– Seagull Công tước rất dịu dàng vị tha. Người yêu thương tất cả chúng tôi, người tôn sùng Chúa tể… Lẽ ra tôi phải ở cạnh người khi lão Seagull Chae đến… Lẽ ra tôi phải ở cạnh người… – Đôi vai thây ma run run, giọng u trầm ai oán. Bao cảm xúc dằn vặt hiện lên gương mặt ma quái, nó nhăn nhúm lại xấu xí đến kinh tởm.

JungKook e dè lùi ra xa cả thây ma lẫn bức họa. Đúng là những chuyện quái dị nhất của thế gian. Thây ma không những biết nói, chúng còn biết yêu thương và đau xót.

– Vậy Seagull Kookie đã chết như thế nào? Chúa tể của các ngươi tài giỏi như thế mà không bảo vệ được cậu ấy ư? – JungKook nghếch giọng hỏi, có chút mỉa mai. Dĩ nhiên, cậu chẳng thể đồng cảm với một Thây ma được.

Thây ma liền rít giọng căm thù, đôi mắt ánh lửa đỏ chóe.

– Người bị chính cha ruột của mình giết chết! Dù người đã van xin… nhưng lão ta vẫn tàn nhẫn làm điều đó.

JungKook hơi rúng động, bất giác một chút xót xa dâng lên trong lòng. Tự tay giết con mình ư? Hành động vô tình đó khiến JungKook căm giận, cơn giận vu vơ âm ỉ trong lòng. Cậu có cha, một người cha mẫu mực yêu thương con hết mình, tình cảm phụ tử thiêng liêng cao cả.

– Công tử thật sự chính là Seagull công tước… – Thây ma chậm rãi quay lưng lại nhìn thẳng vào JungKook – Xin công tử mau chóng nhớ lại mọi chuyện, chúng tôi đã đợi chờ người một ngàn năm rồi, xin hãy quay trở lại để chúng tôi được nhận tội với người.

– Ửm? – JungKook ngạc nhiên, bật cười nhạt – Ta với Seagull Kookie chẳng giống nhau điểm nào, ta cũng chẳng phải kẻ dịu dàng, nhỏ nhẹ. Hay các người nghĩ ta là chuyển kiếp của Seagull Kookie? Làm ơn thôi cái trò hàm hồ ấy đi!

Đôi mắt trắng dã vô hồn của Thây ma nhìn xoáy vào JungKook, cố gắng tìm kiếm cái gì đó quen thuộc của vị chủ nhân yểu mệnh, nhưng nó đã thất bại. Ngoài hương máu ngọt ngào, JungKook và Kookie thật sự là hai người hoàn toàn khác nhau.

Thây ma không nói gì thêm nữa, lặng lẽ lết đi. JungKook cũng thở dài chán nản, cậu biết số phận của mình là phải đi theo nó, nếu không muốn bị cắn chết.

– Tôi là SongLin, là kẻ hầu cận của công tử, xin công tử sai bảo mỗi khi cần – Đứng trước gian phòng của JungKook, Thây ma rù rì rồi dần biến mất. JungKook nhìn theo tấm lưng gầy gò xương xẩu đó, bất giác cũng thấy chút tội nghiệp. Rõ ràng, tên Thây ma SongLin này dành cho chủ nhân Kookie một tình cảm vô cùng lớn.

JungKook uể oải bước vào phòng rồi đóng sầm cánh cửa. Cậu hay giận dỗi để được cung phụng yêu chiều. Còn bây giờ, có ai yêu thương cậu đâu mà giận? JungKook chỉ biết tự mình bực bội leo lên giường, cố dỗ giấc ngủ để quên đi cái đói.

Trong tòa lâu đài tối tăm với ánh sáng mập mờ, JungKook chẳng biết giờ là ngày hay đêm. Bụng cậu cồn cào kêu òng ọc, trằn trọc mãi với giấc mơ nửa tỉnh nửa mê.

Dường như có bóng ai đó đứng cuối chiếc giường cậu đang nằm. Người đó đứng rất lâu và hoàn toàn bất động. JungKook thấy lạnh quá, cậu vùi đầu vào chăn mà chiếc bóng kia không thôi ám ảnh, nó réo gọi cậu phải mở mắt ra nhìn. JungKook cũng muốn làm điều đó, nhưng cậu buồn ngủ quá, mắt nặng trịch, đầu choáng váng quay lòng vòng. Có thể nào đây là biểu hiện tinh thần của một kẻ sắp chết đói? Cái bóng đó là tử thần đang chờ đón cậu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.