Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 32: Ma Cà Rồng
Kookie cúi mặt như kiểu hối lỗi, dịu dàng đứng tựa vào vách tường. Nét âu sầu uỷ mị đẹp đến thanh thoát thần tiên. Nếu hiện rõ hình hài của một con người chứ không phải chiếc bóng, JungKook tin là mình sẽ hoàn toàn đổ gục trước nhan sắc này.
– Tôi không biết là mình đã tấn công cậu – Kookie rủ rỉ đáp – Tôi chỉ cố hoà nhập cả hai làm một. Linh hồn không thể trao đổi thông tin gì với thế giới loài người, trong khoảng không vũ trụ bao la tôi chỉ gửi thấy được hương máu của cậu, nên đi theo cậu. Lần đến với Chúa tể trong đêm ấy, tôi đã muốn nói với ngài có thể cậu không phải là kiếp luân hồi của tôi, nhưng sợ Chúa tể buồn lòng lại không dám nói. Rốt cuộc đến sáng thì sức mạnh lí trí của cậu lại đẩy tôi ra.
JungKook lặng im không biết nói gì, Kookie lại tiếp lời:
– Càng bám theo cậu linh hồn tôi càng suy yếu, tưởng như mình sẽ phải tan biến hư vô. Nhưng cách đây mấy ngày, tôi không còn nhìn thấy cậu nữa. Linh hồn tôi chơi vơi lạc hướng, rồi bất giác nghe thấy giọng nói đáng sợ của Lãnh chúa. Ông ấy đe doạ nếu tôi không quay về thì sẽ hành hạ tôi đến không thể siêu thoát.
Hai dòng châu lệ của Kookie lại rưng rưng, một ngàn năm trôi dạt không biết đâu bờ bến, tưởng sẽ được một lần hạnh phúc trọn vẹn bên người yêu. Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là sự đeo bám hoài công vô vọng.
JungKook đan nhẹ hai bàn tay vào nhau, cậu hiểu vì sao Kookie đột nhiên không nhìn thấy cậu nữa. Vì khi đó, JungKook đã buột sợi dây lạc thấm máu vào cổ chân của bộ hài cốt. Hoá ra cách ấy hiệu nghiệm thật sao? Cậu làm vậy có tàn nhẫn với Kookie không nhỉ?
Chợt JungKook nhíu mày:
– Vậy là sau khi không nhìn thấy tôi cậu mới bị Lãnh chúa phát hiện?
Kookie gật đầu.
JungKook trầm ngâm suy tư. Việc cậu buộc dây lạc vào cổ chân Kookie với việc Kookie bị Lãnh chúa phát hiện có liên quan với nhau không? JungKook canh cánh trong lòng vì tự bản thân thấy mình đối xử với Kookie cũng quá phũ phàng. Nhưng trách sao được, ai cũng phải tự cứu lấy mình chứ.
Con người không thể nhìn thấy hồn ma, thì bản thân hồn ma cũng không thể liên lạc với con người, đó là hai thế giới song song. Kookie chỉ đi theo JungKook qua hương máu và linh hồn của cậu. Vì vậy, JungKook làm gì, quan hệ cùng ai Kookie không thể hay biết. Sau khi bị dây lạc trói buộc, rồi bị TaeHyung cắt đứt sợi dây đó, sự liên kết giữ Kookie và JungKook không còn bị ngăn cản lại trở nên mãnh liệt hơn. Ngay cả bản thân Kookie cũng bất ngờ vì JungKook đột nhiên có thể nhìn và nghe thấy cậu. Phải chăng vì sự đeo bám hai năm ròng đã làm cho hai linh hồn dễ hoà quyện cùng nhau? Chính vì vậy mà Kookie mới vuột miệng bảo JungKook là người gần gũi nhất, bởi ngàn năm qua cậu trôi dạt có nhìn thấy được ai đâu.
Xem ra Kookie không hề có ác ý khi truyền những kí ức vào JungKook, còn JungKook thì không ngừng tìm cách diệt trừ hồn ma này. Cậu thở dài với sự hiểu lầm của mình, cũng tại ông thầy bói chỉ vẽ chứ cậu trước giờ vẫn nghĩ mình là chuyển kiếp của Kookie đó thôi.
Mãi tập trung suy nghĩ lẫn dằn vặt đấu tranh, JungKook thấy choáng váng mặt mày rồi lấy hơi lên hai ba lượt. Ngực tức đau đớn, nghẹn đến không thở được.
Kookie rất lo lắng, dù chẳng thể chạm vào JungKook cũng cố gắng lướt lại gần.
– Cậu không sao chứ?
JungKook cố gắng hít thở thật sâu, cảm giác lục phũ ngũ tạng đau quặn thắc, đau đến khiến mắt cậu tối sầm muốn ngất.
– Cậu bị sao vậy? Khó chịu chỗ nào? – Kookie bắt đầu hoang mang.
JungKook ngã người váo salon định thần lại, xua tay:
– Có lẽ tôi đói quá, cả chiều hôm qua không ăn gì.
Kookie cắn nhẹ vào môi bất lực nhìn JungKook nặng nề thở ra từng hơi mệt mỏi, cậu không thể làm gì được cho ân nhân vừa cứu giúp mình.
Bất chợt, đôi mắt Kookie càng nhướng lên lo lắng hơn.
– Tay của cậu…
JungKook cảm giác được điều bất thường qua lời nhắc nhở đó, vội liếc nhìn xuống tay mình rồi bàng hoàng sững sốt. Hai cánh tay ửng đỏ như bị bỏng, vài nơi còn có đóm đen giống vết cháy sạm. Không đau đớn, nhưng ran rát.
– Lẽ nào… – JungKook run run cố trấn an mình. Lúc lái xe cậu đã cảm thấy vô cùng rát buốt khi ánh mặt trời chiếu vào tay. Cậu vẫn nghĩ do bởi sức nóng của ánh sáng hắc qua cửa kính. Giờ thì cái bi kịch kia đã hiện ra rõ ràng. JungKook đang biến đổi, sự biến đổi nhanh đến mức không thể kiểm soát.
“Nếu tiếp tục gần gũi TaeHyung và Thây ma, ngươi thậm chí sẽ không thể bước ra ánh mặt trời được nữa.”
Câu nói của SeokJin khiến JungKook rùng mình co rút người lại. Từ hôm qua cậu đã chẳng ở cạnh TaeHyung hay Thây ma, tại sao cơ thể vẫn tiếp tục biến đổi? Lẽ nào, một khi đã trượt xuống vũng bùn của loài quỷ hút máu thì không thể nào quay lại được?
JungKook nuốt khan giọng nước miếng, nhanh chóng kéo tay áo xuống, che đi bằng chứng dòng máu lai tạp ma quỷ của mình, đáp lạnh:
– Tôi bị dị ứng mỗi khi ra nắng.
Kookie càng áy náy hơn khi bản thân làm phiền JungKook quá nhiều. Cậu cúi mặt, đôi môi cong lên đầy ân hận.
JungKook thật sự muốn bật cười trước thái độ đó. Kookie rất đáng yêu, cậu dám chắc như vậy. Sự đáng yêu như một chú thỏ con vô hại, như giọt sương trong vắt chênh vênh trên mặt lá. Một khi đã ở gần là chỉ muốn bảo vệ cho riêng mình. JungKook rất muốn vươn bàn tay để vuốt ve đôi má bầu bĩnh xinh xinh, nhưng hình ảnh trước mặt cậu chỉ là hư vô ảo ảnh.
– Cậu theo tôi suốt hai năm qua, vậy chắc cũng biết chuyện giữa tôi và TaeHyung… – JungKook gợi chuyện rồi lấp lững câu nói.
Kookie im lặng khá lâu, khẽ giương đôi mắt sầu như dò hỏi:
– Cậu và Chúa tể thế nào?
JungKook ngập ngừng suy tư không biết hồi đáp sao. Kookie trước nay chỉ cảm nhận JungKook qua hương máu chứ không hề trông thấy con người, đến cả việc bị JungKook buộc dây lạc vào chân cũng không hay biết. Chứng tỏ, Kookie chỉ sống trong thế giới riêng của vũ trụ hoang vu chứ không hiểu gì đến thế giới con người đang tồn tại.
Mà việc Kookie biết về mối quan giữa JungKook và TaeHyung cũng có quan trọng gì? Cái sự thật trước mắt là hắn chỉ trung thành vạn kiếp với tình yêu của mình.
JungKook đành thở dài, quay mặt đi nơi khác:
– Bỏ đi, dù sao thì tôi cũng có là gì với hắn đâu.
Kookie lại im lặng, nhường không gian tĩnh lặng cho hai tâm hồn đơn côi.
– Xin lỗi… – Kookie lí nhí.
JungKook ngạc nhiên, chăm chú lắng nghe. Kookie chân tình nói tiếp:
– Ngoài cậu, tôi không thể cảm thấy sự tồn tại của bất kì ai, kể cả Chúa tể. Cho nên, đêm hôm đó… Tôi biết cậu cật lực phản kháng, nhưng vì quá nhung nhớ Chúa tể và vì đã quá khát khao được gần gũi ngài… Tôi không cố ý buộc cậu phải dâng hiến cho Chúa tể, lúc đó tôi vẫn nghĩ cậu là chuyển khiếp của mình. Suốt thời gian qua, chắc cậu đã phải chịu nhiều tổn thương lắm.
– Sao cậu biết tôi chịu nhiều tổn thương? – JungKook hỏi.
Kookie ngập ngừng:
– Vì… vì tôi đã buộc cậu dâng hiến cho ngài nhưng ngài không thể yêu cậu…
Hai bàn tay JungKook nắm chặt, chất giọng cũng trầm đi:
– Sao cậu biết Kim TaeHyung không yêu tôi?
Kookie vẫn vô tư đáp:
– Vì Chúa tể đã thề chỉ yêu mình tôi.
JungKook chấn động đứng bật dậy, trừng mắt nhìn xuống gương mặt hiền hoà của Kookie. Đó không phải lời xin lỗi, mà là cố ý sát muối vào vết thương lòng đang rỉ máu. Toàn thân JungKook run bần bật bởi ngọn lửa tình đau thống thiết, tiếng các khớp xương ngón tay va mạnh vào nhau răn rắc, tố cáo cơn cuồng bạo trong lòng cậu muốn bóp chết kẻ trước mặt ngay tức khắc. Ai chẳng biết TaeHyung dâng trọn tình yêu cho Công tước Seagull Kookie, có cần thẳng thừng khẳng định lại điều đó như thế không?
“Kookie không bao giờ nói dối”
Giọng nói vô tình ghẻ lạnh của TaeHyung bất giác vang vọng trong tâm trí JungKook, miệng cậu lập tức mở tròn chết lặng. Kookie không cố ý trêu ghẹo JungKook, chỉ là bản tính quá thật thà và thánh thiện, cậu muốn xin lỗi JungKook chân tình.
Nếu thế thì hai người họ yêu và tin tưởng nhau đến thế ư? Dù không nhìn thấy TaeHyung, dù biết JungKook đã từng quan hệ cùng hắn, Kookie vẫn bình nhiên khẳng định tình yêu vĩnh cữu của người bạn đồng sàn.
Thế đấy, JungKook đã cố gắng xen vào giữa cuộc tình của họ để giờ thảm hại ê chề. Cái đau bởi bản thân mình thật nhỏ bé tầm thường khiến JungKook không còn đứng vững, cậu ngồi ịch xuống salon với tâm trạng thẩn thờ.
Sự thật phũ phàng được phơi bày thì cũng là lúc JungKook cảm thấy ghen ghét với cái hồn ma lập lờ quá hiền lành đến không thương nổi. Cậu trầm mặt xuống, không muốn nói gì nữa, giữ nguyên vẹn ánh nhìn giá buốt chằm chằm vào Kookie.
JungKook muốn xa cách nhưng Kookie lại không cảm nhận được, cậu thu mình vào góc tường sát cạnh JungKook, vu vơ hỏi:
– Tại sao Chúa tể lại mang hài cốt của tôi ra khỏi lâu đài vậy?
JungKook đáp lạnh tanh:
– Không biết.
Kookie không nghĩ sự thật thà của mình đã khiến JungKook tổn thương nhiều đến thế nào, lại đưa ánh mắt nhìn vào xa xăm:
– SongLin… vẫn ở cạnh Chúa tể chứ?
Nghe đến tên con Thây ma phiền phức thoát ra từ giọng điệu yêu thương của Kookie, JungKook thật chẳng kiềm lòng được, đứng bật dậy.
– Ai mà biết!
– Cậu đi đâu thế? – Kookie lo lắng đứng dậy theo.
JungKook hằn hộc:
– Tôi không có nhiều tiền để thuê mãi căn phòng này. Cứ ở yên đây, khi nào cảm thấy an toàn tôi sẽ đến đón!
JungKook không ngần ngại đóng sầm cánh cửa, hậm hực bước ra khỏi quán karaoke.
Cậu ghen cái gì chứ? Một kẻ là ma cà rồng, một kẻ là linh hồn vất vưỡng thì cứ yêu nhau đi, yêu nhau rồi ôm nhau mà chết, vốn dĩ trời sinh cho một đôi mà. Khát khao máu của nhau đến còn gì. Việc gì cậu phải bận tâm nhớ nhung rồi cứu giúp? Khốn khiếp! Jeon JungKook này từng là cậu ấm đại gia hét ra lửa, giờ phải bi luỵ u sầu vì tình yêu ư? Phải ngồi mà nghe tình địch mỉa mai là “Chúa tể đã thề chỉ yêu mình tôi” ư? Đừng hòng! JungKook sẽ bỏ mặc tất cả, trở lại là một quý công tử ngạo đời kiêu hãnh. Cậu sẽ không để một con ma cà rồng phá huỷ cuộc sống của mình như thế được.
Kookie đã vừa giúp cho JungKook nhận ra con đường mà cậu đã chọn là vô nghĩa, sự ruồng bỏ của TaeHyung lạnh lùng tàn nhẫn đến thế kia mà. JungKook đã được sinh ra là con người thì phải cùng sống chung với con người.
Quả quyết là vậy. Nhưng khi JungKook vừa bước chân xuống bậc thềm trước sân, cái nắng gay gắt ban trưa như ánh lửa lò bén đến. JungKook giật mình với cái rát buốt xẻ đôi cơ thể. Cậu vội rụt người nép sát vào bờ tường, sững sờ nhìn những tia sáng hung tàn soi rọi trên nền đất.
Ánh nắng hiện giờ như lưỡi hái tử thần giết người trong lặng lẽ. JungKook thẩn thờ phát hiện ra mình đã không còn đường quay lại.
Cả quyền được sống dưới ánh mặt trời của một con người nhỏ bé cũng đã bị tước bỏ.
JungKook nghẹn đắng trong miệng, chua chát đổ gục người dưới chiếc bóng cây. Là cậu đã quay lưng với nhân loại, hay cả thế gian này đang ruồng bỏ kẻ không cùng dòng máu? Ruồng bỏ một cách chậm rãi, từ từ và vô cùng tàn nhẫn.
.
.
Quay trở lại lâu đài, JungKook dùng tấm chăn từng che nắng cho Kookie để tự che nắng cho mình. Thật mỉa mai. Cậu có thể sống ở ngôi biệt thự họ Jeon, có thể thuê một khách sạn nào đó, nhưng cậu vẫn quyết định tìm về toà lâu đài.
Về để chờ, để đợi. Vậy thôi.
Hơn nữa, JungKook chẳng còn bao nhiêu kinh phí để ăn xài xa xỉ. Không có ông Jeon Seoh chu cấp, không có bọn Thây ma gom tiền, JungKook giờ chỉ biết dự dẫm vào việc tiết kiệm thôi.
Cửa lâu đài vẫn mở toan đón từng luồng gió cô quạnh, JungKook thở dài vất vưởng bước lên từng bật thang dẫn tới phòng mình. Cậu sẽ ở đây đến trời tối mới có thể đi tìm SeokJin, đó là người duy nhất cậu có thể nhớ đến vào lúc này. SeokJin biết Lãnh chúa đang ở đâu và có những kế hoạch gì. Thật trớ trêu thay đến hoàn cảnh này rồi mà JungKook vẫn nghĩ đến việc ngăn cản Lãnh chúa để giải thoát cho Kookie. Cậu đã điên rồi chăng? Hay vẻ đẹp huyễn mị dịu dàng kia đã bỏ bùa cậu rồi?
JungKook bật cười chua chát, ngã người xuống chiếc giường còn vấn vương hơi lạnh của TaeHyung, áp sát mặt mình vào đó mong ngóng được gần hắn hơn nữa. TaeHyung đã bỏ rơi và khinh rẻ một tình yêu đầy tội lỗi. Hắn có biết được không, chính vì tình yêu ấy mà một kiếp người đã sống như không phải là sống nữa.
Dù bụng đang đói cồn cào nhưng JungKook chẳng muốn ăn gì cả, cậu chỉ muốn được ngủ một giấc an lành cho vơi đi tâm hồn nặng trĩu đau thương.
.
.
Trăng lên.
Gió đêm rít vào tán lá rừng, lùa cái lạnh lan toả khắp lâu đài cổ, vén tung những chiếc rèm trắng hững hờ bay. Vài con quạ đen với đôi mắt đói khát, sà đôi cánh rộng xuống khung cửa sổ, thích thú nghe ngóng tiếng rên âm ỉ phát ra. Khắp nơi vẫn tối đen như mực. Không một ánh đèn.
– Ưm… ưmmm mmm…
Chiếc bóng đơn côi một mình vật vã trên giường với sự thống khổ chẳng biết đến từ đâu. Lời than oán cũng không một ai nghe thấy. Tất cả chỉ là không gian tịch mịch.
Bên kia cánh rừng, nơi phồn hoa đô thị, nơi những nhà triệu phú của giới thương trường hỉ hả vài li rượu chát nồng, êm ấm bên các cô nàng đắm đuối tình hoan, rộn ràng tiếng nhạc xập xình hưởng thụ. Có ai ngờ được đâu, vị công tử quyền quý cao sang ngày nào kiêu ngạo từng bước vào tập đoàn JinJin, đưa ánh mắt khinh đời trong cuộc sống sa hoa bên cạnh người cha là ông hoàng kinh tế, giờ đây, chỉ là kẻ xác xơ đơn lẻ trong chốn hoang vu, lây lất trôi kiếp người cho qua ngày đoạn tháng.
JungKook không thôi rên rĩ trong miệng bởi cái đau thống thiết hành hạ hơn nửa ngày trời. Làn da như bị đốt cháy, đầu muốn nổ tung và tứ chi tê dại. Mười đầu ngón tay dần rỉ ra những giọt máu đỏ tươi, từ miệng cũng chảy xuống thứ nhớt nhác tanh tưởi tương tự.
– Hức… cứu… tôi… cứu tôi…
Một kẻ tự phụ kiêu hãnh với chính mình giờ đành buông xuôi, bật ra tiếng van nài ai oán. Tiếc thay giữa chốn rừng núi hoang vu thì tiếng kêu gào của JungKook chỉ là hơi gió thoảng qua, ru hồn lũ quạ đen kiếm tìm xác chết. Cậu không đủ sức để đốt ánh đèn kiểm tra điều gì đang xảy ra với cơ thể mình, chỉ lăn lộn trên giường với sự thống khổ cô đơn.
– Cứu… cứu em với, TaeHyung… đau quá…
Hình ảnh ấp ôm trìu mến và nụ cười dịu dàng của TaeHyung mờ nhoè trong tâm trí JungKook. Cậu nhớ hắn điên cuồng với từng lời âu yếm. Hắn đã đi rồi, đi đến phương trời xa thẳm cùng với hài cốt người yêu. Hắn hay biết chăng thân người tàn tạ từng được vỗ về nâng niu này vẫn ngày đêm chờ đợi. Từng giây từng phút ngọt ngào của hai tâm hồn từng hoà quyện vào nhau. Hắn còn nhớ không hay đã quên tất cả?
– Em… đã sai rồi, TaeHyung…
Nước mắt JungKook lăn dài trên đôi má, gắng sức ngồi dậy rồi lại vật vã ngã xuống giường. Cậu vẫn gọi tên hắn, vẫn cố lết cố bò đến cửa. Máu từ tay không ngừng tuông, miệng liên hồi thổ huyết. JungKook co người lại gào lên thảm thiết rồi thở dốc lắng nghe tiếng mình vọng lại. Hoang vắng điều hiu, tối tăm lạnh lẽo.
– TaeHyung… Em không muốn nói dối… Đừng bỏ lại em một mình, em không còn gì cả… Hức!
Lời van nài của JungKook không một ai nghe thấy. Rốt cuộc thì cậu cũng chỉ là một kẻ vất vưởng không giá trị gì. Kết cuộc cuối cùng vẫn là cái chết thảm thương. Hai hàng lệ JungKook không thể cuốn trôi đi thương nhớ, cái đau thống thiết càng tăng lên bội phần.
Kiệt sức, JungKook nằm gục sát mép cửa, nơi lần cuối cùng cậu và TaeHyung đứng trò chuyện cùng nhau. Không biết phải ân hận hay luyến tiếc những điều gì, chỉ biết máu trong người đang dần bị rút cạn đớn đau. Thôi thì, hãy cứ ra đi để cái cô quạnh mãi đừng đeo bám; thôi thì thoát kiếp đi để không vương vấn bụi trần.
Hơi thở JungKook yếu dần theo nhịp đập chậm rãi từ con tim, cậu trút xuống linh hồn hờn tủi khi khoé mi vẫn còn buốt cay dòng lệ đắng. Đó là hơi thở cuối cùng của một kiếp con người.
.
.
.
Nay trễ quá, Bòn post 2 chap nha.