Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 26: Dây Lạc Thấm Máu
SongLin chắc chắn JungKook đang bị thương, nhưng nó không dám manh động cãi lời cậu. Ai đã làm tổn hại đến JungKook? Vì sao cậu muốn che dấu? Nó có nên thông báo cho Chúa tể không?
– Ta bảo không cần quan tâm, ngươi nghe không rõ hả? Đi đi! – JungKook tiếp tục quát thêm, giọng điệu vô cùng tức giận.
SongLin ngập ngừng rồi cũng đành thoái lui. Một nỗi buồn dâng lên khôn tả. Dù nó cố gắng hay ngoan ngoãn đến thế nào, JungKook cũng mãi mãi chỉ có căm ghét và căm ghét. Vòng tay ấm áp ấp ôm, có lẽ chỉ riêng mình Kookie là dành cho nó.
Biết chắc rằng SongLin đã rời khỏi, JungKook lập tức bật ra tiếng rên lớn đã kiềm nén quá lâu. Cậu vùi mặt vào chiếc gối để cố xua đi cái đau vật vã nơi cánh tay với vết cắt dài. JungKook không hề tưởng tượng được tự mình tổn thương đến mình lại thống khổ đến vậy. Cậu chẳng biết làm gì cứu vãn ngoài việc lẩm bẩm nguyền rủa cái số con rệp của mình. Cánh tay còn lại thì quấn chặt sợi dây lạc vào vết thương. Càng lúc nó càng nhoè lên màu đỏ của nhựa sống.
Sau khi sợi dây lạc đã thấm đủ máu, cũng là lúc JungKook choáng váng mặt mày. Cậu vội vàng băng bó lại vết thương thật kỹ rồi nằm vật ra giường thở hỗn hển, lắng nghe cơn đau chẳng chịu vơi đi chút nào.
JungKook biết hiện tại TaeHyung không có mặt trong lâu đài. Cậu đã đi hai ba vòng kiểm tra trước khi hành động. Kookie không ngừng tấn công cậu bất cứ khi nào có cơ hội, thì cậu cũng sẽ diệt trừ sự luân hồi của Kookie ngay lúc nắm được thời cơ. Câu chuyện về cuộc đời Kookie khiến JungKook suy nghĩ thật nhiều, nhưng cậu tuyệt không thể làm ngơ khi một ai đó đang muốn tổn hại đến sinh mạng của mình được.
Đợi cho cơn đau dịu xuống, JungKook giả vờ thản nhiên bước ra khỏi phòng, giấu kín sợi dây lạc thấm máu trong người.
Bọn Thây ma lần lượt cúi chào theo bước chân JungKook đi qua, cậu vẫn lạnh lùng bước xuống từng dãy cầu thang, đi sâu vào tầng hầm. Đích đến là gian phòng đầy hoa hồng trắng với bộ xương trắng lạnh lẽo nằm trong khung kính.
Bọn Thây ma canh gác không hề làm khó dễ khi JungKook muốn bước vào nơi an nghỉ của Kookie. Quả thật chúng đã xem JungKook là chủ nhân nơi đây rồi.
Những mảng tường và trần nhà phủ đầy hoa hồng trắng vẫn làm JungKook choáng ngợp như lần đầu đến đây. Kookie thật sự rất được đám ma quỷ này tôn sùng và yêu quí. Là cảm giác ganh tỵ hay ngưỡng mộ? Hay chỉ là những suy nghĩ mông lung về một kiếp người? JungKook không phân định rõ. Cậu chỉ biết là bản thân mình không hề yêu thích Kookie.
Sau một mạch thẳng bước hết lối đi hoa hồng, JungKook dừng chân trước khung kính giữa gian phòng rộng. Cậu hít thật sâu để quả quyết là mình sẽ có cái gan làm một điều tàn nhẫn với Chúa tể ma cà rồng. Bởi đây là con đường duy nhất JungKook buộc phải chọn.
Lặng lẽ tiến lại gần khung kính, JungKook kín đáo xem xét xung quanh. Nơi đây âm u lạnh lẽo còn thênh thang bốn bề, thật khiến người ta căng thẳng khi chỉ có một mình. Bộ xương trắng vẫn hờ hững nằm im bất động, trơ ra cái vô hồn đến lạnh dọc sóng lưng. JungKook cắn nhẹ vào môi nhìn chăm chú vào hốc mắt đen mịt. Kookie đừng trách cậu, con người thì ai cũng phải tự bảo vệ chính mình thôi.
Cương quyết như vậy, JungKook không suy nghĩ gì thêm nữa. Cậu vươn tay gấp rút nâng khung kính lên, dáo dát dòm ngó mọi phía rồi nhanh lấy ra sợi dây lạc. Ngay khi tay cậu chạm vào ống xương trắng, một cảm giác rùng mình nhói lạnh con tim. Gần như là nín thở, JungKook hành động nhanh nhất mà mình có thể – buộc chặt sợi dây lạc đỏ thẩm vào hai cổ chân của Kookie. Miệng cậu thở ra từng hơi nặng nề với ánh mắt không rời khỏi cái hộp sọ u ám. Liệu bộ xương này có ngồi bật dậy mà bóp chết cậu không?
Cố quên đi cái ám ảnh đó, JungKook gắng hết sức bình sinh, buộc hai nấc thật kiên cố và nhanh chóng kéo trang phục của Kookie che đi phần cổ chân để không ai nghi ngờ. Sau đó cậu mới đậy khung kính lại vị trí cũ.
Mọi thứ chỉ diễn ra chưa đầy một phút mà mồ hôi JungKook đầm đìa, mắt hoa lên mờ đục. Cậu cảm thấy ớn lạnh bộ xương trước mặt còn hơn đối diện với Thây ma. JungKook phải hít thở sâu hai ba lượt mới lấy lại được sự bình tĩnh và nét mặt lạnh lùng.
Hài cốt Kookie vẫn nằm bất động với sợi dây lạc khoá chặt hai cổ chân. Không phản kháng, không biểu tình. Tất cả chỉ là một sự im lặng hững hờ vô tri vô giác.
Vậy là kể từ giây phút này, mọi liên kết giữa JungKook và Kookie coi như hoàn toàn chấm dứt.
JungKook thở phù ra nhẹ nhõm với cái kế hoạch thành công mỹ mãn. Cậu đã có được niềm tin từ TaeHyung và diệt trừ Kookie.
– An nghỉ đi, tôi sẽ chăm sóc TaeHyung thay cho cậu.
JungKook chỉ để lại câu nói ngắn ngọn vô cảm trước khi quay lưng rời đi.
Bộ xương trắng lặng nhìn theo trong điều hiu quạnh quẽ. Sợi dây lạc thấm máu JungKook, sợi dây lạc trói buộc sự luân hồi của một kiếp người ngàn năm mòn mỏi trong chờ đợi. Là JungKook tuyệt tình hay vốn dĩ đó đã là định mệnh?
.
.
Quay về phòng, tâm tình JungKook vô cùng thư thả, như thể cậu vừa trút được một gánh nặng lớn đang vác trên vai. JungKook hứng khởi không phải chỉ vì tính mạng bản thân được bảo toàn, mà còn vì cậu tin rằng mình đã toàn hoàn độc chiếm được Kim TaeHyung.
Ngồi xuồng giường, JungKook chậm rãi giơ cao chiếc gương. Trước khi nhìn vào đó cậu thở một cái thật dài để ổn định tinh thần. Chiếc gương tròn như thường lệ vô hồn phản chiếu gương mặt kiều diễm của JungKook, và hiện tại thì chỉ riêng một mình gương mặt cậu.
JungKook vô thức hé ra nụ cười, đẩy gương qua trái phải liên hồi để kỹ lưỡng xem xét. Hoàn toàn không còn bóng đen nào sau lưng cậu nữa.
– Quả là có hiệu nghiệm, thật sự có hiệu nghiệm. – JungKook vui mừng đến muốn nhảy cẩng lên. Cuối cùng cậu đã loại trừ được Kookie rồi. Bóng đen với đôi mắt đỏ không còn đe doạ cậu được nữa. Cái nhếch môi tà mị của Kookie giờ hẳn đã tan vào ảo ảnh hư vô. Sau hai năm bị đeo bám, bây giờ JungKook chính thức toàn thắng rồi. Người đã chết đi thì không nên tồn tại trên thế gian, đạo lý luân thường đó vốn dĩ xưa nay vẫn như vậy.
Cảm giác yên tâm và thoải mái, JungKook thả mình xuống giường, tay vuốt ve vết thương trên cánh tay còn lại. Đau lắm đấy, phải chính mình tự tổn thương đến mình thì mới cảm nhận được cái vật vã ấy.
Nhưng… một vết cắt đã đau đến vậy thì bị bạo ngược đến tàn phế thì đau đến thế nào? JungKook chợt rùng mình nhớ đến gã đồ tể trong kí ức của Kookie. Cậu còn nghe rõ tiếng răn rắc của bàn chân mình gãy nát trong tay gã. JungKook thật sự nguyền rủa Kookie đã truyền vào tâm trí cậu cái kí ức ghê sợ đó. Lãnh chúa ư? Ác quỷ thì có.
Mãi suy nghĩ vu vơ, thân xác tàn tạ của Kookie bất giác ẩn hiện trong đầu JungKook. Chàng trai đó có nụ cười thật hiền hoà trong sáng. Vậy mà cuộc hôn nhân đẫm máu đã biến một vị Công tước cao sang trở thành tật nguyền, kết cục là trút hơi thở cuối cùng trước lưỡi kiếm của cha ruột. Rồi nay, sau một ngàn năm lang thang trong cõi hư vô, cái đánh đổi được là một sợi dây lạc trói lấy mối lương duyên hẹn ước. Cả người tình cũng bị người khác cướp đoạt.
“Jeon JungKook, có phải mày đã quá tàn nhẫn không?”
JungKook bắt đầu hoang mang với một câu hỏi. Cậu thấy mình chơi vơi giữa ngã ba đường. Bị chính cha ruột chối bỏ, nỗi đau đó chắc chắn JungKook sẽ là người thấu hiểu cho Kookie hơn ai hết. Vậy mà, cậu đã làm gì với người có khổ cảnh như mình?
“Không, Kookie đã tấn công mình trước, là do cậu ta muốn giết mình.”
JungKook lắc đầu xua đi những dằn vặt mông lung. Tất cả những gì JungKook làm chỉ là tự vệ, chỉ là giành lấy tình yêu mà mình đang vun đắp. Cậu không sai!
.
.
Giấc ngủ chập chờn đến với JungKook trong mệt mỏi. Cậu mơ màng tỉnh giấc bởi hơi thở sát bên mình. Cái hơi thở lành lạnh thân thương quen thuộc. JungKook không cần mở mắt để xác nhận, cậu hạnh phúc mỉm cười quàng tay qua cổ người đó, chủ động một nụ hôn.
– SongLin nói là em đang bị thương. – TaeHyung thì thầm lo lắng sau khi nụ hôn dài kết thúc.
JungKook thở mạnh ra chán ghét, đúng là con Thây ma nhiều chuyện.
– Là em tự cắt vào tay mình thôi. – JungKook thản nhiên giơ cánh tay bị thương lên.
– Sao em lại làm vậy? – TaeHyung kinh ngạc.
JungKook vẫu môi:
– Vì em muốn dùng hương máu của mình gọi ngài về, nhưng không thành công, tới giờ ngài mới về.
TaeHyung tối sầm nét mặt:
– Sao em lại nghĩ ra cái cách dại dột thế? Tuyệt đối không được làm như vậy, biết chưa?
JungKook lém lỉnh nheo nheo mắt:
– Ai bảo ngài cứ đi mãi. Hôm nay em đã đi hết ba bốn vòng lâu đài tìm ngài. Thật buồn chán.
TaeHyung thở dài ôm JungKook nằm gọn vào lòng, chỉnh chỉnh lại mái tóc rối bù của cậu.
– Em đang trách ta giam giữ em ở đây ư?
JungKook làm bộ lẫy hờn không đáp. TaeHyung đành thở ra lượt nữa.
– Được rồi, ngày mai ta sẽ bảo SongLin mang đến cho em chiếc xe khác. Nhưng nếu em còn đùng đùng bỏ đi như hôm nọ thì ta sẽ trừng phạt đấy.
JungKook hơi rút người lại, đôi ngươi long lên vẻ lo âu.
– Ngài sẽ trừng phạt em thế nào?