Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 20: Quyết Định
TaeHyung đến và đi như trận cuồng phong ẩn dật. SeokJin thở phù ra bực bội đến nụ cười cũng biến mất. TaeHyung không sai khiến y và NamJoon, hắn chỉ đòi món nợ hai bên đã thoả thuận. Nhưng SeokJin vẫn thấy chẳng vui lòng. Rõ ràng là y muốn giết JungKook mà lại chẳng dám nhận trước mắt TaeHyung, điều đó chứng tỏ sâu trong thâm tâm, y vẫn còn dè chừng sức mạnh của hắn. NamJin thật sự chưa thể xưng bá được nếu Kim TaeHyung còn tồn tại.
Khác với SeokJin, NamJoon lại chẳng chút khó chịu nào. Vốn dĩ thì gương mặt y luôn trơ ra tượng đá.
– Rõ rồi, người đó chắc chắn là Seagull Kookie.– NamJoonh kết luận.
SeokJin vẫu môi:
– Để xổng Seagull Chae, nhưng tìm được tung tích Kookie, xem ra chúng ta cũng không thiệt thòi.
– Vậy sao? – NamJoon hừ nhạt.
SeokJin nhướng mày tra hỏi thái độ khó hiểu của NamJoon. Y bình thản nói tiếp:
– Chúng ta đã thiệt thòi, bởi vì sự lưỡng lự của anh.
SeokJin tròn đôi mắt rồi phút chốc cúi gầm mặt. Phải, lẽ ra không giết được Seagull Chae thì phải giết được Kookie, như vậy mới đề huề. Bởi Seagull Chae và Kim TaeHyung đều là những thế lực nguy hiểm như nhau. Nhưng SeokJin đã không xuống tay với JungKook. Nếu y thật sự kiên quyết, JungKook đã chẳng còn sống để đợi TaeHyung đến cứu.
– Ngày hôm nay anh đã cứu cậu ta hai lần đó nhé.
NamJoon choàng tay qua vai SeokJin, dẫn dắt y về toà lâu đài của hai người.
– Anh xin lỗi… – SeokJin lí nhí.
Gương mặt NamJoon vẫn chẳng chút cảm xúc biểu hiện, hắn chỉ lầm bầm với bàn tay siết chặt người yêu.
– Với tôi, anh chẳng bao giờ có lỗi cả.
.
.
.
TaeHyung đưa JungKook về đến lâu đài, gương mặt trắng bệch của hắn chẳng còn có thể tái xanh hơn. Hắn đặt cậu lên giường, bọn Thây ma rúm rít vây quanh. Kẻ bông băng, kẻ nước rửa, tất cả đều hối hả chăm sóc cho JungKook nhanh nhất có thể. Thật may, vết thương của cậu không đáng lo lắm, cái quan trọng là tinh thần đã kiệt quệ mà thôi.
JungKook vẫn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, cậu biết bọn Thây ma đã vây quanh mình bởi những tiếng rên hừ hừ từ miệng chúng. Cậu biết TaeHyung đang nắm chặt bàn tay bởi cái lạnh giá băng. Và cậu cũng biết hắn đang hôn nhẹ vào trán mình với lời thì thầm an ủi.
– Không sao đâu, sẽ ổn thôi, em đừng sợ.
TaeHyung lặp lại câu nói ấy rất nhiều lần, hơi thở càng lúc nặng nề hơn. Ngay khi nghe SongLin cấp báo, hắn chẳng thể hiểu JungKook hờn giận điều gì mà đùng đùng bỏ đi. Giữa ánh mặt trời oi ả, hắn không biết tìm cậu ở đâu. Cho đến khi mảnh bạc cắt vào tay JungKook, hắn mới bần thần nghe được hương máu của cậu. Như một kẻ điên cuồng chẳng còn lí trí, hắn lao hẳn đến con hẻm 7. Không vì bá khí lạnh lẽo toát ra từ NamJin thức tỉnh, hắn tin rằng mình sẽ xuống tay nhấn chìm cả con phố Hybe trong biển máu.
Nằm trong lòng TaeHyung, được ấp ôm vỗ về, JungKook cảm thấy vô cùng ấm áp dù nơi đây lạnh lẽo âm u. Cậu mệt mỏi gục đầu vào ngực hắn khi bọn Thây ma đã kéo hết ra ngoài. Bàn tay cậu vẫn nắm chặt tay hắn như cố níu kéo sự cứu rỗi.
Thế gian này đã không còn ai cần cậu. Sự lạnh lùng từ ông Jeon Seoh khiến trái tim JungKook tổn thương nặng nề. Nếu không giết cậu thì ông cũng vô tâm bỏ mặc cậu, cam lòng hứng chịu cái chết cho người khác. JungKook thật sự không hiểu đã làm sai điều gì để bị chính cha ruột hất hủi như thế. Chỉ vì cậu là Kookie? Nhưng cậu đâu phải Kookie, tại sao ông Jeon Seoh lại không tin? Tại sao ông chỉ biết đến nhân loại và không thử một lần quay đầu nhìn ngắm đứa con tội nghiệp của mình? JungKook giận lắm. Một nỗi hận uất nghẹn trong cõi lòng.
– Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ chút đi. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua thôi.
TaeHyung lại hôn nhẹ vào trán JungKook trước khi đặt cậu nằm xuống giường. Hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy xác ông Jeon Seoh tàn tạ như vậy thì JungKook không khỏi đau lòng. Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy JungKook tương đồng cùng Kookie chính là cậu rất yêu thương cha mình. Nay ông mất đi, chắc chắn là một cú sốc lớn với cậu.
JungKook chỉ lặng lẽ nhìn TaeHyung từ từ rảo bước, xa rời con tim quá cô quạnh của cậu. JungKook không muốn điều đó, cậu sợ ở một mình.
– Bên cạnh tôi lúc này, được không? – Giọng JungKook thều thao nài nỉ.
TaeHyung dừng bước, trái tim bỗng thẫn thờ trước đôi mắt u sầu của cậu. Nét đẹp kiêu kỳ kia càng diễm lệ hơn khi con người trở nên bi thảm. Cảm giác xót xa làm rung động trái tim giá băng. Cảm giác đó không đến từ hương máu ngọt ngào, mà chính từ gương mặt hoàn toàn xa lạ với Kookie. TaeHyung đã không nhận ra bản thân mình có cảm giác với JungKook, là JungKook chứ không phải Kookie.
– Dĩ nhiên ta sẽ luôn ở bên cạnh em bất cứ khi nào em muốn.
TaeHyung quay trở lại giường, tiếp tục ôm JungKook vào lòng.
JungKook nằm gọn trong vòng tay giá băng ấy, mắt vu vơ trông về vô định. Nơi vững chãi để cậu an tâm sinh sống, lẽ nào chính là đây? JungKook chợt nhận ra, trên thế gian này, cậu chỉ còn mỗi mình hắn là người gần gũi nhất.
– Nếu tôi không phải là Kookie, ngài sẽ chẳng yêu thương tôi, đúng không?
Câu hỏi của JungKook nhỏ dần bởi một nỗi sợ ngày càng lớn. Cậu vốn ngạo mạn tự cao, nhưng có đứa trẻ nào lại không hụt hẫng tuyệt vọng khi bị chính người thân mình ruồng bỏ. JungKook phát hiện ra mình rất sợ bị ruồng bỏ. Cha cậu đã đi rồi, đi và để lại sự ám ảnh quá lớn trong lòng đứa con nhỏ.
TaeHyung chậm rãi vuốt ve mái đầu JungKook, xoa xoa lên vết thương của cậu qua lớp băng trắng.
– Vốn dĩ em là Kookie, và ta mãi mãi sẽ yêu thương em.
JungKook lặng người sau câu hồi đáp dịu dàng từ hắn. Vậy là quá rõ rồi, TaeHyung sẽ chỉ yêu thương cậu bởi cậu là Kookie. Một khi sự thật được phơi bày, hắn sẽ hắt hủi đuổi xua cậu như ông Jeon Seoh đã từng. Thậm chí hắn cũng chẳng chút đoái hoài mà quăng thân xác cậu cho đám Thây ma. JungKook rùng mình trong cái bóng hoảng loạn của tâm hồn, toàn thân co rút lại với hy vọng mỏng manh, cậu muốn thử tạo dựng sức mạnh cho cõi lòng. Nhưng vô vọng.
.
.
.
Từ đó đêm nào JungKook cũng nằm mơ, cậu vùng vẫy trong cơn đau bất tận của một đứa con bị từ chối. Hình ảnh ông Jeon Seoh lạnh lùng giương súng bạc, sẵn sàng tước đoạt mạng sống con mình ám ảnh cậu mãi. JungKook thương ông lắm, vì càng thương nên cú sốc càng lớn. Cho dù biết rõ cậu không phải là Kookie, ông cũng chẳng mở cho cậu một con đường tồn tại. Số phận của JungKook cứ thế bị trói buộc trong sự dằn vặt của lương tâm mình.
Trong những cơn ác mộng không hồi kết, JungKook giật mình tỉnh dậy với mồ hôi đầm đìa. Và cậu nhanh chóng nhận ra TaeHyung đang dịu dàng nằm sát cạnh bên. Hắn ôm cậu thật chặt với từng lời an ủi. Hắn hôn cậu thật nhiều để cố xoá đi sự mất mát một người thân. Những lúc ấy, JungKook bi thương cuộn tròn trong vòng tay hắn. Cậu không nói một tiếng nào, cũng không khóc, chỉ lặng lẽ để màn đêm trôi đi với sự ấm áp dần dần len qua cõi lòng.
Đến ngày thứ năm thì JungKook không còn nằm mộng nữa. Vết thương chỉ còn âm ỉ đau nhức. Cậu khó nhọc dựa lưng vào thành giường, hít thở sâu vài hơi cho tâm trí tỉnh hẳn. Gian phòng vẫn như mọi khi âm u vắng lặng, chút ánh nến lập loè góp phần cho cảm giác hiu quạnh lẻ loi. JungKook vu vơ đưa bàn tay lướt nhẹ qua chỗ trống bên cạnh. TaeHyung đã bỏ đi tựa lúc nào, giờ chỉ còn vương vấn hương lạnh mà thôi.
Hiện tại thì JungKook đã trở kẻ đơn côi thật rồi. Người thân duy nhất đã không còn tồn tại. Mệt mỏi, kiệt quệ, tổn thương, tất cả chúng đã thi nhau cày nát tâm hồn nhỏ.
Cánh cửa phòng chậm rãi hé mở, thây ma SongLin rụt rè ló đầu vào. Từ vụ lừa gạt JungKook dâng máu cho TaeHyung, SongLin rất e dè mỗi khi đối diện với cậu. Nó biết, cậu ghét cay ghét đắng cái thân phận thây ma gớm ghiếc của nó.
– Tôi… chỉ đến kiểm tra sức khoẻ công tử thế nào. – Nhận ra JungKook đã tỉnh dậy và nhìn chằm chằm vào mình, SongLin lí nhí nói. Thời gian qua ban ngày thì cậu hôn mê bất tỉnh, đêm xuống lại vì ác mộng chập chờn tỉnh giấc. Nó lo cho cậu lắm, ngày nào cũng đến kiểm tra hai ba lượt.
JungKook lạnh lùng quay đi không buồn đáp trả. SongLin đành đứng lớ ngớ trước cửa chẳng biết nên vào hay thoái lui.
– Vậy nếu có gì cần công tử cứ gọi. – Cuối cùng SongLin quyết định biến đi cho khuất mắt JungKook.
Bất chợt JungKook lên tiếng:
– Vào đây.
SongLin tròn tròn đôi mắt bởi thanh âm dịu nhẹ của JungKook, chưa bao giờ cậu nói chuyện với nó dịu dàng như vậy.
Khép nhẹ cánh cửa, SongLin từ từ đi đến giường, mặt cúi cúi không dám nhìn thẳng vào chủ nhân.
– Ngồi xuống đi. – JungKook hướng mặt về phía cuối giường.
SongLin lại thêm một lần ngạc nhiên, JungKook cho phép nó ngồi trên giường của cậu ư? Không dám tin nhưng cũng không dám cãi lời, SongLin đành khúm núm ngồi xuống góc giường, chỉ ngồi ở một góc chút xíu.
Khoảng cách này, SongLin mới nhận ra gương mặt phờ phạc tiều tuỵ của JungKook. Không còn là cậu thiếu niên xấc xược ngạo đời, trước mặt nó chỉ là một chàng trai nhỏ hoàn toàn không sức sống.
– Ngươi được tự do ra vào lâu đài đúng không? – JungKook chậm rãi hỏi.
SongLin khe khẽ gật đầu.
– Giúp ta một chuyện, ta sẽ không giận ngươi nữa.
– Công tử cứ sai bảo, tôi không dám ra điều kiện gì với công tử đâu. – SongLin hối hả giải thích.
JungKook phờ phạt thở dài, đưa ánh mắt vào vô định.
– Ngươi đến con hẻm 7, chỗ nhà lão Seagull Chae, tìm giúp ta một xác người có mái đầu bạc trắng, đưa về đây để ta an táng.
SongLin hơi bất ngờ nhưng nó biết mình không nên hỏi nhiều, nó chỉ cần quan tâm thứ cần phải quan tâm.
– Chúa tể có biết chuyện này không?
JungKook lắc nhẹ mái đầu.
SongLin hiểu chuyện, đầu gật gật.
– Tôi sẽ cố gắng làm chuyện này thật bí mật.
– Cám ơn ngươi.
JungKook mệt mỏi vùi người vào chăn. Dù ông Jeon Seoh có lạnh lùng thế nào thì JungKook cũng là phận làm con, cậu không thể để thân xác ông chốn hoang vu ấy được. Ít nhất khi đưa xác ông về đây, JungKook còn có chút an ủi là được gần gũi bên cạnh người thân yêu của mình. Đã năm sáu ngày trôi qua, cậu cũng chẳng biết xác của ông Jeon Seoh có bị cảnh sát phát hiện chưa nữa. Chỉ đành hy vọng vậy thôi.
Bàn tay bị thương vẫn còn đau nhức, JungKook nhăn mặt dùng tay còn lại xoa xoa vào vết thương. Những hình ảnh hãi hùng về một cánh tay lở loét lại ám ảnh lấy cậu, cả gương mặt sốt sắng lo âu của tên ma cà rồng vận trang phục hồng nữa. Vì sao y lại hớt hải cứu giúp cho JungKook rồi lại lạnh lùng muốn giết chết cậu? JungKook thật sự không thể hiểu nổi. Dù sao thì mọi chuyện đã qua, cánh tay này sẽ lưu lại một vết sẹo không thể xoá bỏ. Nó giúp cho JungKook ghi nhớ cậu đã bị cha lạnh lùng hắt hủi thế nào. Vì nhân loại? JungKook hừ nhạt với niềm đau ai oán.
Nhân loại ư? Đó là cái quái gì mà bắt cậu phải cam chịu khổ đau như vậy?
– Lúc nào trong lòng của ngươi cũng mong ngóng Kookie trở về đúng không? – Vẫn nằm quay lưng về phía SongLin, JungKook thì thầm hỏi, giọng nhẹ như ru.
– Dạ… – SongLin lúng túng, chẳng biết hồi đáp làm sao.
JungKook hếch mũi:
– Ta biết ngươi chỉ tôn thờ Seagull Kookie. Nếu ta không là kiếp luân hồi của Kookie, ngươi đã cắn cổ ta từ đời nào rồi. Hay đại loại như là quăng ta vào phòng cho Chúa tể các ngươi ăn thịt.
Nói là sẽ không giận SongLin vụ nó nhốt cậu trong phòng của TaeHyung, nhưng JungKook vẫn không thôi buồn bực vì bị một con thây ma lừa. Hoặc giả là nỗi sợ bị ruồng bỏ trong lòng JungKook quá lớn, cậu đành trút vào người SongLin. Cả nó và TaeHyung lúc nào cũng chỉ mong ngóng sự trở về của Kookie.
SongLin nghe thấy liền hoảng loạn.
– Xin lỗi công tử, tôi xin thề là không bao giờ dám tái phạm nữa.
JungKook thở dài không quan tâm, bàn tay còn lành lặn bâng quơ mò tìm chiếc gương. SongLin thấy JungKook giơ gương lên soi một chút, lại thở dài lần nữa, biểu hiện chán chường thất vọng. Nó nhìn ra JungKook đang có rất nhiều tâm sự chất chứa trong lòng. Xong, SongLin lại nghe JungKook lầm bầm rủa xả gì đó rồi tiện tay vứt chiếc gương đi. Chiếc gương tội nghiệp lăn lóc, nằm chỏng chơ ngay góc giường.
Đôi mắt đỏ trong gương đã rõ hơn rất nhiều rồi, JungKook buồn bực thở hắt ra mấy lượt. Những gì diễn ra đã giúp JungKook có quyết định cho bước đi sắp tới. Cậu sẽ không để bất cứ ai điều khiển và chi phối cuộc sống của mình nữa.
– Kể cho ta nghe tất cả những gì ngươi biết về Kookie. – JungKook nhổm người dậy nhìn thẳng SongLin, đó là một mệnh lệnh mà cậu muốn nó thực hiện.
SongLin ngạc nhiên ngẩn đầu lên, mắt tròn xoe:
– Công tử muốn biết điều gì?
– Tất cả. Đặc biệt là chuyện tình cảm của Kookie với Chúa tể.
– Nhưng… – SongLin bối rối trước đề nghị bất ngờ của JungKook. Trước thì cậu đòi tìm mộ của Kookie, sau lại muốn biết tình cảm giữa Kookie và Chúa tể, nó chẳng hiểu JungKook đang cần điều gì nữa.
JungKook không muốn lớn tiếng với con thây ma này, giọng cậu chỉ buồn buồn.
– Ta là Kookie thì ta có quyền biết về quá khứ của mình chứ. Ta không muốn sống mà chơi vơi giữa hai dòng kí ức như thế này.
SongLin trầm ngâm thật lâu. Gương mặt tiều tuỵ khổ não của JungKook khiến nó vô cùng thương cảm. Tự bản thân nó cũng cảm thấy nên để JungKook biết tất cả. Cậu là Kookie và cậu cần hiểu về Kookie.
Nhưng JungKook lại qua loa nghe ngóng về cái vị Công tước dịu dàng yếu đuối kia, cái cậu quan tâm chính là những kỷ niệm bí mật của Kookie và TaeHyung mà chỉ có Thây ma thân cận như SongLin mới có thể biết được.
.
.
.
Ở toà lâu đài âm u này thì muôn thuở không gian được bao trùm thứ âm khí lạnh lẽo. Cũng như mỗi khi, TaeHyung ngồi yên vị trên chiếc trường kỷ, mắt vô định nhìn vào lò sưởi cháy bùng ngọn lửa tí tách. Hắn thích ngọn lửa lập loè sưởi ấm thân xác giá lạnh đã chết đi của mình. Nhìn vào nó, bao muộn phiền trần gian rồi sẽ nhanh chóng lụi tàn theo đống tro nhẹ.
– Chúa tể ơi…
TaeHyung nhíu đôi mày bởi giọng nói ngọt ngào phảng phất, nửa quen nửa lạ lại quá xa vời. Hắn bâng quơ ngoái đầu ra sau, tìm kiếm một bóng hình từ lối hành lang dẫn vào đại sãnh.
– JungKook? – Hắn cất tiếng hỏi bởi trông thấy dáng người nhỏ nhắn đang đứng sát cột trụ, lấp ló gương mặt trắng hồng qua ánh sáng chập chờn từ đóm lửa. Bóng người đó không hồi đáp.
– JungKook phải không? – TaeHyung ngồi thẳng người lặp lại câu hỏi. Khoảng cách khá xa khiến hắn không nhận diện rõ nhưng hương máu quyến rũ kia hoàn toàn là của cậu. Hắn không bao giờ lầm.
Bóng người nhỏ vẫn nép sát vào cột trụ, giương đôi mắt tròn hoa lệ long lanh.
– Chúa tể ơi… – Người đó lại gọi hắn như van nài.
Tâm trí TaeHyung gần như bùng nổ. Hình ảnh này sao quen thuộc quá. Kookie bé bỏng của hắn, vì rất sợ lửa nên không bao giờ đến gần lò sưởi. Mỗi khi muốn kiếm tìm hắn, cậu chỉ rụt rè líu ríu từ phía xa.
Hơi thở TaeHyung bắt đầu nặng dần, hắn căng thẳng nhổm người dậy, tiến về phía cột trụ. Càng bước đến gần hắn càng thấy rõ bộ trang phục trắng mà Kookie vẫn khoác lên người trước khi ngủ. Mái tóc lưng dài buông hờ ngang vai. Nhưng người này không có nét mặt của Kookie, chỉ có hương máu là giống thôi.
– JungKook, em vẫn con yếu, ra đây làm gì? – Hắn nắm nhẹ cánh tay bị thương của JungKook lên, nhẹ nhàng hỏi. Vì sao hôm nay cậu lại hành động giống Kookie thế, còn gọi hắn là Chúa tể.
– Em không ngủ được, ngài vào với em đi. – JungKook quàng tay ôm lấy lưng hắn, đẩy đưa chất giọng nũng nịu.
TaeHyung bàng hoàng ngơ ngẩn với hành động kì lạ của JungKook. Tại sao lại giống đến như vậy?
Như được trở về tình yêu ngọt ngào của ngàn năm trước, TaeHyung nhấc bổng cơ thể người yêu lên, bế cậu đi vào phòng. Mỗi khi không ngủ được, Kookie lại bắt hắn phải ở sát cạnh bên. Giống y như lúc này đây.
Hắn đặt JungKook lên giường rồi cũng ngồi sát bên cậu, cảm giác lúng ta lúng túng mơ hồ.
JungKook cảm nhận được gương mặt giá băng kia đang cố kiềm nén một câu hỏi, rằng cậu hiện giờ là Kookie hay JungKook. Thay vì tự hào hân hoan khả năng diễn xuất của mình, JungKook lại nghe cõi lòng tê tái. TaeHyung nhớ Kookie đến vậy ư? Chỉ một cử chỉ nhỏ của cậu giông giống thôi là hắn đã bối rối đến thế này?
Khẽ cắn nhẹ vào đôi môi tròn mọng, JungKook lại chủ động ngã vào lòng TaeHyung, đưa đôi mắt da diết nhìn hắn.
– Sao Chúa tể không sưởi ấm cho em như ngài đã từng?
TaeHyung gần như nín thở:
– Cơ thể của ta chỉ làm cho em lạnh thêm thôi.
– Không phải đâu, ấm lắm, ấm từ trong tim ấy. – JungKook lại vùi mặt mình vào vòng tay hắn.
Đến bây giờ thì TaeHyung gần như chắc chắn, những câu nói mà Kookie vẫn thường trêu ghẹo hắn. Chỉ duy nhất có mỗi mình cậu thôi.
TaeHyung ngồi hẳn dậy, xốc hai vai JungKook lên, nhìn sâu vào mắt cậu.
– Kookie, là em đúng không?
Môi hắn mỉm cười rạng rỡ, sự giá băng vỡ tan trong vui sướng trào dâng. Phải rồi, lần trước khi JungKook bị thương, Kookie đã về bên hắn. Lẽ nào, bây giờ cũng vậy?
JungKook không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nụ cười lãng tử chung tình kia. Hắn vui đến thế sao?
– … Em không phải là Kookie đâu. – JungKook lẩm bẩm nơi khoé miệng, nửa phủ nhận nửa lại không. Cậu cố ý dẫn dụ hắn mà hiện tại lại tổn thương nặng nề khi hắn chỉ nhìn mình là Kookie.