Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 19: Niềm Tin Cuối Cùng
.
Tác giả: Bòn
..//..
JungKook băng xong vết thương, lồm cồm ngồi dậy. Mặt dù cánh tay vẫn rỉ máu nhưng cậu thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu mơ hồ tin rằng ma cà rồng hay cười kia đã cứu mình. Những mảnh bạc đó độc đến vậy sao? Có thể ăn mòn cơ thể con người. JungKook rùng mình bởi cái đau khủng khiếp vừa nãy, thật đáng sợ.
Thay vì quan tâm đến lời nói của SeokJin, JungKook lại kết luận mảnh bạc kia có độc. Cậu sinh ra và lớn lên như bao đứa trẻ bình thường, làm sao có thể tưởng tượng được dòng máu chảy trong người mình không thuần khiết. Càng không thể tin mình là một ma ca rồng, bởi ma cà rồng thì sao hiên ngang đi dưới ánh mặt trời được.
Có điều, hoàn cảnh bây giờ không phải lúc JungKook chạy lại hỏi han SeokJin và nói lời cám ơn. Cậu gắng đứng vững, cao giọng với bà MinYoung:
– Cha tôi đâu?
Bây giờ bà MinYoung mới để ý đến bóng người đứng phía sau NamJin. Ánh mắt bà ta tối sầm kinh ngạc.
– Jeon JungKook? Tại sao cậu lại đi cùng NamJin?
JungKook nắm chặt tay vào vết thương, gằn từng tiếng:
– Tôi hỏi cha tôi đâu?
Đây cũng không phải lúc bà MinYoung đôi co cùng thằng bé ương ngạnh này. Bà hất mặt về phía căn chòi nhỏ lụp xụp phía xa, nơi nguyên vẹn còn sót lại sau vụ nổ vừa rồi.
JungKook không quan tâm gì nữa, lập tức chạy thẳng đến căn chòi đó. Không một ai ngăn cản cậu vì hiện tại trận chiến của họ quan trọng hơn.
Căn chòi không có cửa, bóng tối âm u từ ánh trăng đủ để JungKook nhìn thấy bóng người già nua tiều tuỵ đang ngồi gục trên vách lá. Người đó sức khoẻ quá yếu.
– Cha, chuyện gì đã xảy ra với cha thế này? – JungKook bước vào trong, bần thần ngồi xuống cạnh ông Jeon Seoh. Cậu nắm chặt bàn tay đang run rẩy của ông. Người cha hô phong hoán vũ trên thương trường giờ chỉ là một cụ già hom hem gầy ốm.
Ông Jeon Seoh thoáng nghe thanh âm nho nhỏ thân thương liền hờ hững hé mở đôi mắt. Ông đã ngồi đây mấy ngày từ khi bà MinYoung bắt đầu chống chọi với NamJin. Vì quá yếu ông chẳng thể giúp được gì.
Vừa nhận ra gương mặt non trẻ của JungKook, ông Jeon Seoh thoáng chút giật mình mừng rỡ.
– JungKook… sao con lại ở đây?
JungKook thổn thức khi nghe giọng nói của ông quá cực nhọc.
– Con là con của cha, phải ở cạnh cha chứ. – JungKook ghì sát tay ông vào má mình, khổ sở.
Ông Jeon Seoh đau khổ lắc nhẹ mái đầu:
– Cha sẽ không qua khỏi, JungKook… Không có máu của Kim TaeHyung, cha đang dần trở lại với tuổi thật của mình. Thân xác này sắp tàn lụi theo thời gian. Cha… đã sống quá lâu rồi.
– Cha đừng nói vậy. Con sẽ lấy máu của hắn cho cha! – JungKook quá sầu khổ mà vuột miệng.
Ông Jeon Seoh nhướn mày ngạc nhiên:
– Con có thể lấy máu của hắn?
JungKook hối hả trình bày như van nài tình yêu từ ông:
– Con không phải là Seagull Kookie đâu cha. Con chỉ là một kẻ có hương máu giống Kookie thôi, một kẻ bị Kookie đeo bám. Cha đừng bỏ rơi con, con thật sự không phải Kookie.
Ông Jeon Seoh chăm chú nhìn vào JungKook, cố gắng xoa nắn gương mặt cậu để khẳng định.
– Thật sự con không phải Kookie?
JungKook đã đỏ hoe ánh mắt, đầu gật gật. Cậu nhớ lắm khoảng thời gian được ông Jeon Seoh chăm sóc nâng niu. Dù ông luôn vắng nhà với những đêm miệt mài công việc, nhưng chưa bao giờ cậu thấy thiếu thốn tình yêu của ông như những ngày qua.
– Con không phải Kookie nên sẽ không bao giờ trở thành một kẻ mù quáng như Kookie. Con là con của cha, con rất nhớ cha.
JungKook ôm chầm lấy ông Jeon Seoh, bỏ mặc luôn vết thương đang rỉ máu của mình. Trên đời này, cậu chỉ cần tình cảm thiêng liêng này thôi. Ông Jeon Seoh đã biết rõ sự tình và không muốn giết cậu nữa. Ông sẽ bảo vệ cậu khỏi sự đeo bám của Kookie. Cõi lòng JungKook ấm áp ngập tràn với một viễn tưởng mình lại được cha yêu thương, lại là quý công tử đứng trên vạn người.
Ông Jeon Seoh cũng ôm JungKook thật chặt, vuốt ve mái đầu đứa con nhỏ. JungKook vùi mặt vào bờ ngực ông trong hạnh phúc nên không hề nhận ra rằng gương mặt người cha của mình vẫn lạnh lùng vô cảm. Phải, thông tin con trai mình không phải là kiếp luân hồi của tội đồ thế nhân chẳng khiến ông Jeon Seoh có chút hân hoan nào. Ngược lại, ánh mắt già nua càng đen lại màu u ám.
– JungKook, con có biết hai kẻ ngoài kia là những ai không? – Ông Jeon Seoh thì thầm hỏi.
Vẫn ôm chặt cha mình, JungKook lắc đầu. Ông Jeon Seoh hạ giọng:
– Họ là NamJin, là những kẻ kế thừa quyền lực của Chúa tể ma cà rồng, là những kẻ cao ngạo với cái tôi ngất ngưỡng.
JungKook vẫn không để tâm, cậu chỉ cần biết cha đã về bên mình thôi.
Ông Jeon Seoh đều đều nói tiếp:
– Vì quá ngạo mạn, NamJin sẽ không khuất phục bất kì ai, thế mà hiện giờ họ lại đến đây tìm giết Bá tước Seagull Chae, thay cho Kim TaeHyung.
JungKook cảm thấy có chút lạ lẫm, cậu buông dần ông Jeon Seoh ra, nhíu mày nhìn ông.
Ông Jeon Seoh cười nhạt, vuốt nhẹ lên đôi má của con mình:
– Vậy tại sao họ lại khuất phục Kim TaeHyung, chấp nhận làm việc cho hắn? Chỉ có một lí do, Kim TaeHyung mạnh hơn họ.
– Ý của cha là gì? – JungKook cảm thấy vô cùng bất an. Ánh mắt ông nhìn cậu hững hờ như hai kẻ xa lạ. Chẳng lẽ bao ngày qua ông không phút giây nào thương nhớ cậu sao?
Ông Jeon Seoh liền đanh mặt lại:
– Một ngàn năm không uống máu, Kim TaeHyung chắc chắn không bao giờ là đối thủ của NamJin!
JungKook kinh ngạc trong khi ông Jeon Seoh giật mạnh cổ áo của cậu xuống, để lộ ra hai dấu răng nanh nhỏ xíu trên làn da trắng mịn. Giọng ông Jeon Seoh rít lên phẫn nộ.
– Con đã đưa máu của mình cho hắn. JungKook, rốt cuộc thì con cũng đã quay lưng với nhân loại, dâng máu của mình cho Chúa tể ma cà rồng.
JungKook cố gỡ bàn tay của ông Jeon Seoh ra, lắc đầu cật lực:
– Con không có! Con không có!
– Con nói mình không dẫm lên bước chân của Kookie? Vậy thì vết sẹo trên cổ con là gì?
– Con không có! Đó là tai nạn và con sẽ không bao giờ để hắn đến gần con một lần nữa. Cha phải tin con! – JungKook nhấn giọng kiên quyết.
Ông Jeon Seoh chỉ biết bật cười tuyệt vọng:
– Tình yêu, nó sẽ biến con thành nguồn sống cho con quỷ đó JungKook à. Rốt cuộc thì con cũng đã dâng hiến thân mình cho hắn. Rốt cuộc con đã bước theo dấu chân của Kookie.
– Không!… Cha? Con đã nói con không phải Kookie, sự việc đó chỉ là một tai nạn, cha không tin con ư?
JungKook ngỡ ngàng lùi ra xa ông Jeon Seoh khi bàn tay ông lặng lẽ giơ lên cây súng bạc. Thứ vũ khí mà ông cố thủ để đối phó với Thây ma, nay ông lại dùng nó để chỉa thẳng vào trái tim con trai mình.
Nước mắt JungKook chẳng còn rơi được nữa, cậu chỉ biết bàng hoàng nhìn vào ngón tay chuẩn bị bóp còi của ông Jeon Seoh. Đôi môi cậu run rẩy bởi sự thật trước mắt:
– Con đã không con đường nào để nương náu, con chỉ trông chờ vào cha mà thôi. Tại sao cha vẫn muốn chối bỏ con?
Dù sống bần cùng cơ cực hay tàn khốc khổ đau, cậu cũng sẵn sàng cam chịu để được đến bên cạnh cha của mình. Vậy mà ông lạnh lùng quay lưng với cậu hết lần này đến lần khác. JungKook thật sự không hiểu. Hai từ “nhân loại” đối với cha quan trọng đến thế sao? Phải tận mắt nhìn thấy cậu chết ông mới vừa lòng sao?
JungKook tột cùng thắt nghẹn con tim, cậu hít thật sâu trước khi vụt chạy ra khỏi căn chòi. Một hy vọng mỏng manh mà JungKook cố cầu bám víu. Rằng, thấy bóng cậu khuất dần thì ông sẽ tiếc thương cho đứa con lạc lõng này. Rồi một phút giây nào đó ông sẽ suy nghĩ lại để xót xa cho ngày tháng không chốn nương thân của cậu. JungKook không phải kẻ quá sợ chết, nhưng ngàn lần chẳng đứa con nào muốn chết trong tay cha ruột của mình.
JungKook chạy được một khoảng xa liền dâng trào chút ấm áp. Ông Jeon Seoh không nổ súng? Ông có nghĩ đến cậu, đúng không?
Không. JungKook đã lầm.
Cha cậu đã nổ súng. Chỉ là chậm hơn mà thôi…
Tiếng đoàn vang ra, cả thân người JungKook bị hất văng theo lực bay của viên đạn, rồi ngã nhào xuống những tảng tường lởm chởm. Máu cậu tuôn trào, nằm im bất động.
Nhìn thân xác JungKook quạnh quẽ giữa đống đổ nát, hai mắt ông Jeon Seoh đẫm lệ:
– JungKook… con không hiểu, con tuyệt đối không thể tiếp tay cho quỷ dữ. Cha sẽ theo con, cha sẽ nhanh chóng theo con.
Đau đớn lắm. Đó là tất cả những gì ông cam chịu để bảo vệ thế giới này.
Phía bên kia bà MinYoung và NamJin đang kịch liệt giao chiến. Thế trận hoàn toàn nghiêng về NamJin.
JungKook ngất xỉu hồi lâu, vì đau quá mà mơ màng tỉnh dậy. Ông Jeon Seoh đã bắn trượt qua vai cậu, tiếng nổ súng làm JungKook quá sốc đến không thể chạy nổi, hụt chân ngã xuống. Trong màn đêm, ông Jeon Seoh nghĩ rằng viên đạn đã bay đúng đích, cướp đi sinh mạng đứa con mà ông yêu thương.
JungKook lờ mờ hé dần đôi mắt, đầu choáng váng, mất máu quá nhiều, hoàn toàn không thể cử động. Cảm giác sức lực trong người đang dần trút cạn từ vết thương ở tay, ở đầu. Mọi thứ trước mắt cậu mờ nhoà trong khói bụi. Cậu thấy bà MinYoung thất trận, thấy ma cà rồng áo hồng huyễn mị bật ra tiếng cười vang, vươn móng vuốt dài đâm thẳng vào ngực bà MinYoung.
Nhưng không, bà MinYoung không chết. Bởi một bóng người vừa vụt ra đỡ toàn bộ thế đánh đó cho bà, chỉ trong một khoảnh khắc tích tắc.
– Chạy đi! Bá tước Seagull Chae… Chạy thật xa!! – Ông Jeon Seoh giữ chặt tay SeokJin trong cơ thể mình. Giương cây súng bạc bắn liên hồi vào NamJoon, không ngừng thúc giục.
Bà MinYoung thở dốc, liếc nhìn thân xác ông Jeon Seoh đầy chua xót, rồi dụng hết sức biến mất vào màn đêm.
NamJin rất giận dữ khi vụt mất con mồi, họ mất hoàn toàn dấu vết bá tước Seagull Chae trong phút chốc.
JungKook thẫn thờ nhìn theo hình ảnh ông Jeon Seoh khi SeokJin tức tối đá ông ra khỏi người mình. Để chắc chắn là ông đã chết, SeokJin không ngần ngại giẫm lên thân xác bất động hai dấu chân nữa. Y rất ghét những ai phá bĩnh việc làm của mình. Bá tước Seagull Chae đã trốn thoát.
NamJoon không phản đối, chỉ trầm ngâm nhìn SeokJin trút giận.
Giọt lệ mặn đắng cuối cùng cũng rớt rơi qua khoé mắt JungKook. Cậu không hề chớp mắt cho đến khi SeokJin bỏ mặc xác ông Jeon Seoh trên nền đất lạnh. Đôi môi JungKook buốt giá đến chẳng thể rên la tiếng ư ử gọi tên cha. Cậu chỉ biết im lặng cho trôi đi niềm bi phẫn.
“Cha ơi…”
JungKook nhắm chặt đôi mắt. Tàn nhẫn quá. Tại sao lại bắt trái tim non trẻ của cậu chứng kiến cảnh tượng này. Với JungKook, ông Jeon Seoh là tất cả sự sống của cậu. Vậy mà ông kiên quyết chối bỏ quyền tồn tại của cậu trên thế gian, để rồi không ngần ngại hy sinh bản thân mình cho một người dưng xa lạ. Và để rồi, hình ảnh cuối cùng vật vã trong đau đớn của ông lại đọng lại trong mắt JungKook. Cậu đã làm sai điều gì để bị đối xử như thế này?
“Cha ơi…”
Trong lòng JungKook không còn đủ đớn đau để hận. Cậu chỉ biết, cha cậu, đã chết rồi… Chết thảm trước mắt cậu.
Sau khi lầm rầm về việc Bá tước Seagull Chae đã trốn thoát, NamJin bắt đầu hướng câu chuyện về JungKook. JungKook nghe tiếng bước chân của họ ngày càng đến gần mình. Cậu bỏ mặc. Chết đi là thoát khỏi sự oán hận trong lòng.
– Tôi chẳng hiểu thằng nhóc đó có gì để anh hứng thú thế. – NamJoon phàn nàn khi SeokJin ngồi xuống cạnh JungKook, có nhã ý muốn chăm sóc vết thương cho cậu.
Giữa đống gạch đỗ nát, thân người JungKook sóng soài trong vũng máu đỏ, SeokJin cũng chẳng biết cậu bị thương nặng nhất là ở đâu.
Lau nhẹ vết thương trên trán JungKook, SeokJin đáp:
– Cậu không hiểu ư? Cậu ấy có thể là một ma ca rồng bẩm sinh.
– Thì sao?
Im lặng thật lâu, SeokJin cười buồn:
– Thì có nghĩa là ma cà rồng cũng có thể sinh con.
NamJoon rúng động liền sau câu thủ thỉ của SeokJin, gương mặt giá băng của hắn bổng chốc hiển hiện niềm chua xót.
– SeokJin… – Hắn đặt tay lên vai SeokJin, muốn an ủi y nhưng không thể.
SeokJin ngậm ngùi vuốt nhẹ bờ má JungKook rồi ngẩng đầu nhìn NamJoon, rõ ràng là cười gượng:
– Anh chỉ muốn tìm hiểu thân thế của cậu ta, biết đâu, rồi chúng ta cũng sẽ có một đứa con.
NamJoon thở dài, cũng ngồi xuống cạnh SeokJin. Y biết vì sao SeokJin thường hay để ý nhịp đập trái tim của con người. Bởi vốn dĩ khao khát của SeokJin chỉ đơn giản là được làm người. Được có một gia đình ấm êm với tiếng trẻ thơ cười khúc khích. Nhưng tất cả điều đó đã bị tước bỏ từ khi y trở thành ma cà rồng.
NamJoon không phải kẻ thích dùng lời nói và hắn cũng chưa thể hiện cảm xúc bi thương bao giờ. Điều duy nhất hắn làm là ôm chặt lấy SeokJin, thủ thỉ vào tai y.
– Chẳng cần những đứa trẻ vây quanh, vạn kiếp tôi vẫn chỉ yêu mình anh.
SeokJin bật cười. Ngàn năm để y quá quen với nỗi buồn bất tử. Và y cũng chẳng nuốt trôi nổi tiếng yêu với gương mặt trơ ra tượng đá của NamJoon.
Bất giác NamJoon nhíu mày:
– Anh nói cậu ta là người hầu của Kim TaeHyung?
SeokJin gật gật đầu không hiểu câu hỏi hoài nghi của NamJoon, nhưng rồi đôi mắt y cũng mở tròn vỡ lẽ.
– Kim TaeHyung vẫn tin trong lâu đài của mình có 137 con người. Vậy có phải tên nhóc này chính là sự nhầm lẫn của Kim TaeHyung?
NamJoon nheo đôi mắt xoáy sâu vào JungKook, khịt khịt chiếc mũi hoàn hảo để xem kỹ hương máu của cậu.
– Trên đời này, người duy nhất bị cắn mà không trở thành ma cà rồng, chỉ có mình Seagull Kookie. – NamJoon kết luận.
– Ý cậu thằng nhóc này chính là Kookie? – SeokJin ngạc nhiên.
NamJoon đanh gương mặt lạnh lùng:
– Giết lầm hơn bỏ sót!
SeokJin phân vân cõi lòng. Giết người này ư? Kẻ vừa mang đến cho y chút manh nhúm về tiếng cười trẻ nhỏ. Thật sự không nỡ lòng.
– SeokJin, ma cà rồng vốn là một khối đá bất tử, anh đừng hy vọng nữa. Mạch đập của cậu ta bất thường có thể là do kiếp luân hồi thôi.
– Kiếp luân hồi? – SeokJin lẩm bẩm mà nghe cõi lòng cay đắng. Có lẽ do y suy nghĩ quá nhiều về mơ ước vô thực của mình, nên cứ trông chờ vào một sinh linh ma cà rồng bẩm sinh.
Thở dài cho vơi hết muộn phiền, nụ cười sáng rực lại trở về trên gương mặt tà quỷ.
– Đúng, giết lầm hơn bỏ sót! – SeokJin quả quyết, chậm rãi vươn móng vuốt dài ôm lấy cổ JungKook, bàn tay từ từ siết chặt.
JungKook vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện của hai ma cà rồng xa lạ này. Đến khi biết chắc bàn tay giá lạnh kia sẽ lấy đi sinh mạng của mình, cậu vẫn không hề thay đổi sắc thái. Kẻ này khi nãy còn chở che bảo vệ cậu, bây giờ cũng như cha cậu, thế thôi. Thế gian này chẳng ai còn cần cậu nữa. Cậu đáng bị ruồng bỏ đến thế sao? JungKook hụt hẫng giữ đôi mắt hờ hững nhìn thẳng vào SeokJin, chờ đợi bàn tay kia siết chặt hơn nữa.
Cha đã chết, thì cậu cũng nên chết theo ông.
Bàn tay kia ngày một siết chặt, JungKook cơ hồ bất tỉnh bởi dưỡng khí càng yếu dần, máu vẫn nhuộm đỏ cổ áo. Hình ảnh SeokJin mờ đi và JungKook nhìn thấy bóng dáng tử thần phía trước. Cái chết cận kề. Chết trong cô đơn buồn tủi, chết trong lạc lỏng bơ vơ.
“Soạt”
Cơ thể JungKook bỗng chốc được nhấc bổng lên không trung, tiếp sau đó là cái lạnh dịu dàng lan toả khắp cơ thể. Thân người yếu ớt của cậu nằm gọn hẳn trong đôi bàn tay buốt giá. JungKook sững sờ với đôi mắt ngây dại, nhìn ngắm kẻ vừa cướp giật cậu ra khỏi móng vuốt tử thần.
Là hắn. Kim TaeHyung.
Hắn đứng hiên ngang như một khối trụ vững mạnh chống cả bầu trời. Đôi mắt đỏ ngạo nghễ thách thức. Bá khí xung quanh thoát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo. Kẻ nào dám tổn hại đến người hắn yêu sẽ bị đoàn quân Thây ma của hắn giẫm đạp không tiếc thương.
SeokJin ngơ ngác khi JungKook biến mất khỏi tay mình như cái chớp mắt nhẹ. Bên tai y bấy giờ mới văng vẳng tiếng rên rỉ của một đội Thây ma hùng hậu phía trước. Chúa tể ma cà rồng đã đến.
Không chờ Kim TaeHyung lên tiếng, SeokJin đã cất tiếng cười thân thiện, thoái thác hành động giết người của mình:
– Chúng tôi chỉ muốn kiểm tra xem cậu ấy còn sống hay không.
TaeHyung trầm mặt không nói gì, lặng lẽ ôm sát JungKook vào người để an ủi cậu và cũng cho chính trái tim hắn. Đôi mắt JungKook vẫn còn mở tròn u uất đây thì quá rõ về sự sống cậu, việc gì SeokJin phải bắt mạch kiểm tra? Thật đáng hoài nghi.
Nhưng TaeHyung không nghĩ NamJin sẽ tuyên chiến với hắn bây giờ, nên chỉ giữ ánh mắt uy quyền đe doạ, trầm giọng xa cách.
– Lão Seagull Chae đâu?
SeokJin vẫn cười:
– Trốn biệt rồi.
TaeHyung im lặng không đáp. SeokJin nhận biết sự giận dữ trong lòng hắn. Y liền hất mặt về phía ông Jeon Seoh.
– Là ông ta đả thương cậu ấy, không phải chúng tôi.
TaeHyung liếc nhìn theo, không chút cảm xúc với thân xác tàn tạ già nua đó. Chỉ là bàn tay siết chặt JungKook hơn. NamJin phủ nhận việc đả thương JungKook thì hắn cứ tạm tin như vậy.
– Nên nhớ hai người đã dẫn theo thuộc hạ của ta thì vẫn nợ ta cái mạng của lão Seagull Chae. – Hắn gằn giọng rồi không một lời chào, biến mất như chưa hề xuất hiện. Đám Thây ma cũng dần dần mờ đi trong sương khói.