Bạn đang đọc Cái Bóng Phía Sau – Taekook – Chương 10: Vì Nhân Loại…
Bòn không biết pic này nguồn gốc từ đâu, nhưng bạn này là Tae hay Kook vậy trời. Bòn thấy bên trái là Kook, bên phải là Tae. Hai nửa ghép nhau khiếng răng bị lệch luôn. Công nhận 2 người từ ngoại hình đến giống nói đều khác bọt, nhưng ghép chung thì hoàn toàn trùng luôn. Cả giọng nói nếu chỉnh âm lại thì giống y chang. Người ta gọi là tướng phu thê.
.
.
Có reader comt bảo mới thi xong thưởng cho mấy chương, nên hôm nay Bòn post 3 chương cho các bạn nha.
.
.
Tác giả: Bòn
..//..
– Bây giờ cậu đến đây để tìm cách giết Kim TaeHyung ư? Thế cậu nghĩ vì sao Bá tước Seagull Chae lại giết con trai của mình? Để tôi nói cho cậu biết, vì Seagull Kookie chính là nguồn sống của hắn. Kookie chết có nghĩa hắn cũng sẽ chết!
Uuuuu…
– A, ~ Chúa tể ơi, cứu em…
– Aa… a!!! – JungKook tiếp tục ôm đầu vật vả với thứ âm thanh kì quái phát ra trong phòng. Bao nhiêu hình ảnh hỗn loạn chấp vá của những giấc mơ bắt đầu bùng nổ trong đầu cậu.
– Seagull Kookie! Ra đây! – Bà MinYoung hét, tay ấn mạnh vào chiếc chuông nhỏ. – Ra đây! Ngươi nghĩ rằng có thể quay lại trần gian sau một ngàn năm sao? Ngươi nghĩ không còn ai nhớ đến tội ác của mình sao? Hiện ra đây mau!
Uuuuu…
– Chúa tể cứu em, ngài đang ở đâu? Cứu em…
– Á á aa! – JungKook tiếp tục lăn lộn đau đớn dưới sàn. Mồ hôi đầm đìa ướt cả vạt áo. Cậu thở dốc từng hơi nặng nề vật vả đến chết ngất. Có thứ gì đó cứ cuộn trào trong người cậu, nó thôi thúc được tàn phá, được bạo loạn. Nhưng những gì JungKook có thể làm chỉ là dật dờ khổ ải.
– Ngài đang ở đâu?
– Cha ơi, hãy để con yêu ngài, van cha, hãy để con bên ngài…
– Im đi! Đừng gọi nữa… Câm miệng lại… – JungKook lầm bầm chửi rủa, thở không ra hơi. Vừa tiếng hú kì quái của bà MinYoung, vừa lời van nài nhứt nhối sâu trong trí não, JungKook như muốn bổ đôi cơ thể mình để mọi thứ được chìm vào yên lặng.
Bà MinYoung tập trung cực độ nhìn JungKook, bàn tay nắm chặt nút công tắc phía trong kệ sách. Đó là thứ phát ra âm thanh gọi hồn này.
Quả nhiên bà MinYoung đã không dự đoán sai. Ngay khi JungKook kể câu chuyện về Kookie và những giấc mơ, bà đã đoán ra ngay những giấc mơ ấy vốn dĩ là kí ức của JungKook. Vì cậu chính là Seagull Kookie.
Lợi dụng ngay lúc JungKook lơ là không chút ý, bà nhanh chóng nhốt cậu vào lồng sắt.
Nhưng vì sao với sức công phá của âm thanh gọi hồn, JungKook chỉ đau đớn mà không hề biến đổi? Nếu cậu là Kookie thì không thể thay đổi tính cách trái ngược đến như vậy. Người mạnh mẽ có thể giả vờ yếu đuối, nhưng một người dịu dàng chuẩn mực sẽ không thể giả ra kẻ trịch thượng ngông cuồng. Còn nếu không phải Kookie, lý gì JungKook lại vật vã bởi thứ âm thanh này? Âm thanh này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến con người. Bà MinYoung càng nghĩ càng rối rắm không hiểu.
– Đủ rồi, làm ơn đi… Đừng làm nó đau khổ nữa…
Trong mơ hồ JungKook nghe thấy giọng nói thân thương. Cậu gắng sức hé mở đôi mắt. Một bóng người già nua ốm yếu chống nạn từ trong góc phòng đi ra, giọng bi ai sầu thảm.
– Cha…? – JungKook thều thào không thành tiếng, toàn thân kiệt quệ, thứ âm thanh kia đã ăn mòn sức lực của cậu.
– Nó là con tôi… Đừng khiến nó phải đau khổ nữa…
JungKook nghẹn ngào khi nghe lại giọng nói của cha mình, bao ngày qua cậu đã quá buồn khổ. Không còn tâm trí để thắc mắc vì sao ông Jeon Seoh lại có mặt ở đây, JungKook chỉ thấy ấm áp cõi lòng vì người cha già đang ở cạnh bên cậu.
Nhưng trước sự van nài của ông Jeon Seoh, bà MinYoung quát.
– Con người không bao giờ nghe được âm thanh này. Rõ ràng cậu ta là Seagull Kookie, là chuyển kiếp từ Kookie mới bị âm thanh đày đọa. Muốn Kim TaeHyung chết thì cậu ta phải chết!
Ầm! Ầm!
Xẹt! Xẹt!
Bỗng chốc tiếng sét rền vang kéo theo mây mù xám xịt. Bà MinYoung giật mình mở toan cửa sổ, nhìn lên bầu trời nặng trĩu đang tối dần.
– Không thể nào! Không thể nào… – Bà MinYoung bần thần lẩm bẩm – Kim TaeHyung không có đủ sức mạnh này, hắn không thể có đủ sức mạnh này…
Là pháp sư, bà MinYoung dễ dàng phân biệt được đâu là mây mù của thiên nhiên, đâu là mây mù do thế lực đen tối gọi đến. Đám mây đen này chất đầy tà khí, trong hơi gió cũng phảng phất âm hồn. Rõ ràng, chúng đã được gọi đến để cố ý che đi ánh mặt trời chói chang.
Nhân lúc bà MinYoung phân tâm, ông Jeon Seoh gượng sức lết đến gần chiếc lồng sắt, cố với cánh tay già nua vào trong, vuốt ve gương mặt của JungKook.
– JungKook, cha xin lỗi, cha xin lỗi…
JungKook ngỡ ngàng trước mái tóc bạc trắng lẫn thân hình già nua của ông Jeon Seoh, lại nhớ đến lời nói của TaeHyung, cậu bất giác hiểu ra cha của mình đang dần bị thời gian bào mòn như thế nào.
Không có tình yêu của mẹ từ nhỏ, lớn lên trong sự cưng chiều của cha, đối diện với khung cảnh này, hai mắt cậu bất giác ngấn đỏ, nắm chặt tay cha, giọng thì thào yếu ớt:
– Cha… con đau lắm…
– Jeon Seoh, giết nó đi!! Nó đang gọi Kim TaeHyung đến đây! Không còn thời gian nữa! Giết nó đi!
Bà MinYoung vội vã hét lớn khi phía cuối phố từ từ lấp ló những chiếc đầu nhớt nhát xanh lè. Mùi máu tanh theo gió lùa về sự hủy diệt tàn bạo. Sương mù bao phủ khắp mọi nơi. Bọn Thây ma trong tích tắc đã sang bằng cả dãy phố, tội ác dã man hoàn toàn bị nhấn chìm trong yên lặng rợn người.
Trong khi bà MinYoung hớt hải đóng sầm các cánh cửa, giăng kết giới bảo vệ căn nhà, ông Jeon Seoh vẫn nức nở vuốt ve gương mặt thanh tú của đứa con trai. Nước mắt đau thương của người cha già lăn dài trên đôi má.
– JungKook, sao con lại gọi hắn đến? Kim TaeHyung chỉ vừa thức tỉnh, hắn chưa đủ sức mạnh để sang bằng cả Thế giới này, nhưng rồi hắn sẽ làm điều đó… JungKook, con không thể là Kookie thứ hai, con không thể trở thành nguồn sống của hắn, lịch sử tuyệt đối không thể lập lại.
– Con không có, không có… – JungKook phản kháng yếu ớt. Cậu không hề nghĩ sẽ gọi Kim TaeHyung, nhưng cậu nghe rõ tiếng gọi van nài từ trong tâm trí mình. Không lẽ, hắn cũng nghe được âm thanh đó?
Trong sự bi thương với nỗi đau uất nghẹn, bàn tay ông Jeon Seoh run run giơ lên lưỡi dao tuyệt tình. Ông đã từng là kẻ hầu hạ thân cận bên cạnh Seagull Kookie năm xưa. Tận mắt chứng kiến sự biến đổi tàn bạo của Kookie qua từng ngày khi cậu quyết tâm trở thành một ma cà rồng bất tử. Ông không muốn phản bội Kookie, chỉ là ông muốn giải thoát cho tâm hồn đang dần vấy bẩn của Công tước. Hôm nay, nếu JungKook quả thật là Seagull Kookie, ông càng phải ngăn cản những kí ức đau thương ma quỷ. Thà tự tay kết thúc cuộc sống của con trai mình còn hơn nhìn nó trở thành nguồn sống cho loài hút máu.
Nhìn ánh dao lấp lóa, hai mắt JungKook chỉ có thể trừng to thất thần. Vì muốn gặp cha, cậu đã liều mình làm mọi thứ, kể cả xuống nước van xin người cậu ghét nhất. Cậu không tin sự thật này, phải chăng tất cả chỉ là sự giả dối?
– Cha… đối xử với con như vậy sao? Con, đâu phải là Kookie? – JungKook thiết tha cầu khẩn.
Ông Jeon Seoh lắc mạnh mái đầu, khóc không thành tiếng.
– Vì nhân loại, JungKook…
– Nhân loại? Nhân loại đâu có thương cha, con mới thương cha… – Đôi môi JungKook mấp máy từng lời khẩn thiết lẫn ai oán.
– Jeon Seoh! Giết nó đi! Mặt trời hoàn toàn bị che khuất rồi, hắn sắp đến rồi! Không còn cơ hội thứ hai đâu!
Rầm! Rầm!
Hơ ~ hơ ~
Tiếng rên gọi hồn đã bao trùm lấy ngôi nhà nhỏ, bóng ma nhớt nhác bủa vây khắp mọi nơi. Những cơn gió quật mạnh cũng hoàn toàn ngưng động, để giữ đám mây đen che chắn ánh mặt trời. Con đường nhỏ mang tên Hybe đã chìm ngập trong vẻ hoang tàn địa ngục, trời đất âm u gọi lên những Thây ma tử thần.
– Giết nó đi!! – Bà MinYoung hét, tay thủ sẵn hai cây đại đao bằng bạc, sẵn sàng nghênh chiến.
Giữa lớp tường của ngôi nhà được phủ một lớp bạc dày. Đám Thây ma chỉ có thể lãng vãng phía ngoài không sao tấn công vào được. Nhưng bà MinYoung vẫn tập trung hết tinh thần trước phòng khách. Bạc có thể ngăn cản Thây ma, nhưng với Kim TaeHyung thì không, và hắn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Bàn tay ông Jeon Seoh từ từ giơ lên cao hơn, quyết tâm nhắm thẳng trái tim nhỏ bé dưới mặt đất.
– Cha! Con là con của cha, cha không thể làm vậy… – JungKook gần như muốn hét lên, nhưng sức lực chỉ có thể thì thào.
– Đừng van xin cha như Seagull Kookie từng van xin Bá tước Seagull Chae, đừng hành động để chứng minh mình là Kookie, JungKook… – Ông Jeon Seoh tự thôi miên chính mình để có đủ nghị lực đâm mạnh lưỡi dao xuống.
Mạng sống của JungKook chỉ còn là chỉ mành treo chuông. Giết chết con mình, đó là nỗi đau uất nghẹn, nhưng sự hy sinh đó là vì cả Thế giới loài người này. Ông Jeon Seoh nghĩ điều đó là thỏa đáng. Nếu cậu trở thành người tình của Chúa tể khát máu, thì ông thà cậu đừng tồn tại.
Và lưỡi dao kia quyết tâm vô tình đâm xuống.
– Kookie! Tỉnh dậy đi em.
Ngay khi thanh âm như tiếng gầm ấy cất lên, đôi mắt JungKook phút chốc lóe lên ánh đỏ rồi vụt tắt. Một luồng sức mạnh quật cường lập tức dâng trào trong JungKook, đủ để cậu lắc người lăn mạnh vào thanh sắt, kịp thời tránh né lưỡi đao kia. Con dao sắc lẹm cấm phật xuống nền gạch, trượt một vết dài như vết nứt phụ tử trong lòng JungKook.
JungKook lồm cồm gồi dậy nhìn chằm chằm vào ông Jeon Seoh, bây giờ cậu đã có thể nhìn ông được rõ ràng. Chỉ sau khoảng thời gian ngắn, ông đã già đi đến thế sao? Nhìn ông như cụ già chín mươi với tóc bạc trắng, da mặt nhăn nheo, chứ không còn là vị chủ tập đoàn kinh tế oai hùng.
– Cha, là cha đó ư? – JungKook ngở ngàng không nhận ra chính cha của mình.
– JungKook, cha không còn nhiều thời gian nữa. Không có máu của hắn, cơ thể cha sẽ nhanh chóng úa tàn theo đúng tuổi của mình, cha, cha sẽ sớm theo con thôi. – Vừa nói ông Jeon Seoh vừa rút khẩu súng bạc trong người ra, chỉa thẳng vào JungKook. Ông hoàn toàn không muốn giết JungKook theo cách này. Vì nếu chết dưới vũ khí bạc, linh hồn cậu sẽ mãi mãi không siêu thoát.
– Cha sẽ theo con… Hãy vì Thế giới này, JungKook…
JungKook lắc đầu cật lực:
– Con không muốn! Cha là cha của con, là cha của con! Sao cha lại làm vậy?
– Kookie! Tỉnh dậy đi em, tỉnh dậy, và về bên ta.
– Chúa tể ơi! Cứu em…
– A…!! – Cơn đau lại réo gọi JungKook, cậu ôm đầu vật vã gục xuống. Cơn đau đến từ một thứ gì đó đang dần chiếm lấy cơ thể cậu. Giọng TaeHyung càng vang, cơn đau càng mãnh liệt.
– Im đi! Đừng gọi nữa! Im đi!! A ~ – JungKook ôm đầu hét. Rõ ràng thứ đó đang điều khiển cơ thể cậu. Nó bị ảnh hưởng bởi âm thanh âm hồn của bà MinYoung, nó phản ứng mạnh mẽ với giọng nói của TaeHyung. Thứ đó, phải chăng, chính là linh hồn Kookie?
Nhìn con trai đau đớn trong tiếng gọi loài quỷ, ông Jeon Seoh càng đau đớn bội phận. Ông đã đam tâm giết JungKook một lần, làm sao có đủ can đảm để xuống tay lần thứ hai đây?
– JungKook, hãy tha thứ cho cha.
– A!! Aa!!!
– Kookie! Mau tỉnh dậy đi em!
– Jeon Seoh! Giết nó đi!!!
Ầm!
Đoàn!!!!
Sau tiếng hét của bà MinYoung, cánh cửa ngôi nhà bật tung kèm theo cơn lốc mạnh tràn tới, bà MinYoung lẫn ông Jeon Seoh đều bị hất tung vào vách tường. JungKook cũng bị hất văng vào thanh sắt, gục người xuống nền đất. Khói trắng mịt mù khắp nơi, nhanh chóng lan tỏa ra để hình ảnh kẻ mệnh danh Chúa tể bạo tàn sừng sững đứng giữa gian phòng.
TaeHyung đã đi theo tiếng réo gọi của người yêu, hắn bồn chồn bởi lời kêu cứu thiết tha của cậu. Kookie đang tồn tại và cậu đang đau đớn. Hắn nhất quyết tìm cậu cho dù phải dốc toàn bộ sức lực kéo phong vân che ánh mặt trời.
– Kookie…? – TaeHyung cất giọng xé lòng khi mùi máu ngọt ngào của JungKook bao trùm khắp phòng. Viên đạn vô tình kia đã khiến máu cậu không ngừng tuông.
TaeHyung vội vàng bước từng bước lại gần lồng sắt. Nơi cơ thể JungKook nằm im bất động. Bọn Thây ma cũng lập tức ùa vào.
Bà MinYoung không chút nao núng, lao người đến chặn ngăn bước chân hắn.
Vốn dĩ TaeHyung sẽ chẳng để tâm đến bà MinYoung, nhưng thoang thoảng trong gian phòng, ngoài hương máu ngọt ngào của JungKook, còn có mùi máu của kẻ mà hắn cực kì căm ghét.
TaeHyung trừng mắt nhìn bà MinYoung, trầm giọng hỏi:
– Seagull Chae?
Bà MinYoung không bất ngờ, chỉ nhếch nụ cười khỉnh:
– Chúng ta lại gặp nhau, sau một ngàn năm, Kim TaeHyung!
TaeHyung thoáng chút ngỡ ngàng:
– Một ngàn năm? Kiếp luân hồi thật sự có thật? Ngươi có thể quay lại cõi trần ư?
Bà MinYoung đáp:
– Chỉ đúng với những người có năng lực đặc biệt. Nhưng Kookie của ngươi sẽ không có cơ hội ấy nữa.
TaeHyung nghiến răng căm hận:
– Và ngươi cũng vậy!
Bà MinYoung lập tức nắm chặt đôi đại đao, trầm mặt nhìn hắn. Một ngàn năm luân hồi dĩ nhiên là có thật. Đó cũng chính là lời thề của Kookie trước lúc chết.
“Hôm nay cha có thể giết con, nhưng dù một trăm năm hay một ngàn năm, con cũng sẽ quay về để sống bên cạnh ngài. Con sẽ chết để tình yêu của con vẫn sống. Mãi mãi và mãi mãi, con phải sống bên cạnh ngài.”
Lời uất nghẹn năm nào của Kookie vẫn hiển hiện rõ bên tai bà MinYoung, hay đúng hơn là Bá tước Seagull Chae năm xưa.
Bà MinYoung nuốt khan giọng nước miếng mặn đắng. Nếu Kookie muốn quay lại sau một ngàn năm nữa, thì kẻ làm cha này cũng nhất quyết không để cậu tiếp tục dấng thân vào tội ác. Cho nên, một ngàn năm trước Bá tước Seagull Chae đã tự giết chính mình để một ngàn năm sau có thể ngăn cản tình yêu điên rồ của Kookie. Đó là một bi kịch đau thương mà Bá tước Seagull Chae ngậm ngùi cho sứ mệnh: Cứu lấy nhân loại.
Khi trở lại cõi trần, linh hồn phải tìm kiếm thân thể chuyển kiếp của mình. Bá tước Seagull Chae chấp nhận với thân xác của bà MinYoung vì dòng máu của bà gần gũi với ông nhất. Nhưng thời điểm luân hồi đã diễn ra từ hai năm trước. Bà MinYoung chờ đợi vẫn không thấy Kookie luân hồi. Cho đến khi JungKook tự thân tìm đến với câu chuyện những giấc mơ về tòa lâu đài trung cổ, bà MinYoung mới tìm ra tung tích của Kookie. Bà nhanh chóng liên lạc cùng ông Jeon Seoh – kẻ được Chúa tể Kim TaeHyung tin tưởng giao cho việc canh gác giấc ngủ của mình, lại hoàn toàn không muốn giao nộp thân xác con trai mình cho hắn. Bà MinYoung cũng chính là người họ Seagull đã đưa ông Jeon Seoh ra khỏi bệnh viện, bởi bà tin rằng sớm muộn gì TaeHyung cũng sẽ tìm giết ông.
Chỉ có điều vì cớ gì Kookie đã luân hồi trễ hai năm và cho đến giờ vẫn chưa tìm lại được kí ức hoàn toàn thì bà MinYoung không thể lí giải được. TaeHyung thức dậy muộn hai năm bởi ông Jeon Seoh đã cố giam cầm hắn trong căn phòng bạc. Còn Kookie, cậu vốn tự do cơ mà?
Cuộc trò chuyện của Kim TaeHyung và bà MinYoung khiến JungKook mơ màng hồi tỉnh với cái đau rát khủng khiếp ngay bả vai. Vì cánh cửa bật tung nên viên đạn đã đi chệch hướng, xẹt ngang vai cậu. Máu chảy nhiều nhưng vết thương không nặng lắm.
Thấy JungKook cử động, TaeHyung liền dịu dàng hỏi như chỉ có hắn và cậu ở đây.
– Kookie, em không sao chứ?
JungKook gắng gượng ngồi dậy, xót xa nhìn ông Jeon Seoh bất tỉnh dưới chân tường rồi phẫn uất nhìn thẳng vào hắn.
– Tôi là Jeon JungKook, không phải Kookie! – Một câu hồi đáp rất lạnh lùng, đó là tất cả sự bất mãn trong cậu. Cậu không chấp nhận việc bị cha ruột ghẻ lạnh, nên trút hết tức giận lên thân phận Kookie chuyển kiếp của mình.
TaeHyung khựng người chua xót tha thiết nhìn JungKook. Máu từ tay cậu vẫn tuông trào nhuộm đỏ tay áo, môi hắn run run với đôi mắt nhắm chặt. Xua đuổi đi tình yêu với Kookie, xua đuổi đi hương máu đượm tình yêu thương, hắn cảm thấy sức lực của mình gần như kiệt quệ.
Xoay qua nhìn bà MinYoung, thủ phạm gây nên những đau thương này, hắn gằn giọng.
– Tránh ra.
Trước mệnh lệnh đó, bà MinYoung vẫn ngang nhiên thách thức.
– Ngươi sẽ không bao giờ dám làm hại ta, bởi đó là lời thề của ngươi với Kookie.
– Lời thề đó đã không còn từ khi ngươi hạ sát em ấy. – TaeHyung căm hận nói.
Bà MinYoung cười nhạt:
– Vậy thì để coi giữa ta và ngươi, ai là kẻ nhanh hơn.
Dứt lời, bà MinYoung vụt mình lao thẳng về phía JungKook, ngọn đao bạc như xé gió nhắm vào trái tim cậu. JungKook hoảng hồn chỉ biết trơ đôi mắt tròn nhìn chằm chằm vào mũi đao. Chiếc lồng sắt quá nhỏ và sự thật thì cậu cũng chẳng còn hơi sức tránh né.