Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm

Chương 14: Món điểm tâm ngọt giống như hạnh phúc


Đọc truyện Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm – Chương 14: Món điểm tâm ngọt giống như hạnh phúc

Tô Mộc ngồi trong nhà Thuần Tưởng, có chút thẫn thờ.

Cái gì gọi là quỷ thần xui
khiến, hôm nay rốt cuộc cũng ứng nghiệm lên người anh, anh ngẩn người,
nhìn mãi về nơi cô biến mất.

Thở dài một tiếng, sao anh
lại điên rồ đến mức đi vào cùng với nha đầu này chứ, bất quá nói thật,
Thuần Tưởng thực sự đã chọc trúng nơi mềm yếu của anh, có lẽ hơi khó
tin, nhưng đồ ngọt chính là một trong những điểm yếu lớn của anh.

Đối với đồ ăn, Tô Mộc có
thể không để ý, chỉ riêng với điểm tâm ngọt, cũng không khác tính cách
thích sạch sẽ của anh là bao nhiêu, chấp nhất gần như điên cuồng.

Không lâu sau liền ngửi
được một mùi hương hoa quả, là vị cam, nương theo mùi thơm bánh bao vừa
được chín tới, không có gì nhiều nhưng cũng đủ làm ngón tay người ta
động đậy, bụng nhúc nhích rồi.

“Tới rồi, tới rồi!”
Thuần Tưởng cũng vậy, chỉ vừa mang đồ ăn lên thôi đã hưng phấn không
ngừng, không cần biết người trước mắt này có phải là kẻ thù của cô hay
không.


Tô Mộc nhìn cái khay trước mắt, bánh quy không ra bánh quy, bánh bao không ra bánh bao, thực sự là rất buồn cười.

“Mau nếm thử đi!” Thuần Tưởng chống tay lên bàn cơm, nâng cằm mong đợi nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc cau mày lại: “Xấu quá.”

“Này! Có ai đánh giá thức ăn miễn phí như anh không vậy hả?!” Thuần Tưởng cau mày, bất mãn nói: “Hơn nữa, đây là sản phẩm mới được tôi ‘nghiên cứu và phát triển’ ra, tạm
thời tôi không quan tâm đến bề ngoài của nó, nếu thấy nó xấu thì nhắm
mắt lại mà ăn, quan trọng nhất là mùi vị, mùi vị đó”.

Tô Mộc nghe thấy Thuần
Tưởng nói vậy, một giây sau mới phản ứng lại, được, hôm nay coi như bị
nha đầu này đưa vào bẫy, là con chuột thí nghiệm sống sờ sờ nha!

Mặc dù bên ngoài hơi xấu xí một chút nhưng thực sự mùi vị rất thơm, anh cầm lấy một cây tăm, đâm
lấy một cái đưa vào miệng, nhấm nháp vài hớp rồi nhìn Thuần Tưởng một
cách quái dị.

“Thế nào? Thế nào?” Cho dù là đầu bếp, hay là sư phụ làm bánh cũng được, thậm chí là
bartender, mong đợi nhất chính là khi biết được phản ứng về thức ăn của
mình.

“Ừm … Nếu là vị táo hay vị ô mai thì ngon hơn.” Tô Mộc nuốt thức ăn xuống bụng rồi nói.

“Này!” Thuận tay quơ lấy cái mâm gõ lên đầu Tô Mộc, Thuần Tưởng giận dữ nói: “Nói cho anh biết, trong nhà tôi hiện giờ chỉ có một cây quýt thôi … Cho nên chỉ có mùi vị này. Anh cũng thật là, miễn phí còn muốn kén cá chọn
canh.”

Tô Mộc đưa tay sờ sờ đầu mình, nói tiếp: “Bị lôi đi làm con chuột thí nghiệm, ngay cả yêu cầu cũng không thể nói ra sao?” Vừa nói, anh lại lấy thêm một miếng bánh bỏ tọt vào miệng: “Vật này tên gì?”

“Không biết, còn chưa
nghĩ ra tên, nhưng nó không phải bánh ngọt, càng không phải bánh bao,
càng không phải bánh bích quy, anh ăn thấy nó thế nào? Trong đó có ba
lớp, muốn làm thật không dễ tí nào. Tầng cuối cùng là một lớp bánh xốp,
bánh ngọt bên ngoài bao bọc lấy bánh xốp giòn bên trong như bánh quy,
phía ngoài xen vào giữa như bánh bao. Cho nên cắn một miếng, anh có thể
cảm nhận được ba mùi vị khác nhau, thế nào? Tuyệt không?” Thuần Tưởng nói.

Ánh mắt Tô Mộc từ bàn điểm
tâm dời sang Thuần Tưởng, cô gái này khi nói đến thức ăn, gò má trắng
nõn ẩn ẩn đỏ hồng, đôi mắt chim bồ câu như có thần thái trong ấy, anh

ngẩn người, hỏi: “Cô không phải bán hàng sao? Bây giờ bắt đầu làm sư phụ làm bánh rồi à?”

“Hả? Tôi á?” Thuần Tưởng cười lắc đầu, khó khi Tô Mộc tâm bình khí hoà nói chuyện với cô như vậy: “Tôi không phải bán hàng, cũng không phải sư phụ làm bánh, tôi là đầu bếp.
Nhưng … làm bánh ngọt … cũng coi như niềm yêu thích của tôi đi! Vì tôi
thấy … Bánh ngọt nhất định mang đến niềm vui cho người khác!”

Tô Mộc giương mắt, bình tĩnh nhìn Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng bị anh nhìn như vậy, không khỏi sửng sốt, không hiểu được ý trong mắt anh ta, cô ngơ ngác cũng nhìn anh.

“Đẹp không?” Lúc lâu sau Tô Mộc mới nói với cô.

“Anh, anh có ý gì! Anh đừng nhìn tôi nữa là được rồi.” Thuần Tưởng đầu tiên đỏ mặt, sau đó ngẫm lại, vì sao cô phải đỏ mặt chứ? Thật là không có đạo lý! Lập tức phản bác: “Cái này gọi là ‘lấy đạo của người vẫn bỉ kia thân’, anh mà biết cái gì chứ “.

Tô Mộc thu lại ánh mắt, lắc đầu, cuối cùng mới nói: “Thật không ngờ”.

“Cái gì?!” Thuần Tưởng mở to mắt.

Tô Mộc nói tiếp: “Những
lời cô vừa nói đó, cái gì mà thích, cái gì mà hạnh phúc … Cái gì mà đầu
bếp cũng được, làm đồ ngọt cũng được, … Đây không phải phim hoạt hình,
càng không phải phim Hàn, không phải chỉ cần cô nói một câu, dùng toàn
bộ nhiệt tình là làm được món ăn ngon!”

Thuần Tưởng cái hiểu cái
không gật đầu, cảm thấy Tô Mộc nói cũng có một chút đạo lý. Đúng là như
vậy, cô cũng hiểu, chỉ dựa vào một chút nhiệt tình thì thật sự không đủ, một đầu bếp thật sự, bản lĩnh tự tin cùng tài năng đúng là không thể
thiếu.

Cô không nhớ từ khi nào mà

cô bắt đầu thích làm đồ ăn, chỉ là khi còn rất nhà, ở nhà cùng cha mẹ,
ba người cùng chung sống trong một căn phòng chừng 30 thước, có một
chiếc bàn 19 tấc, vậy mà vẫn vui vẻ. Cho dù sống rất nghèo khó nhưng
không hề thiếu niềm vui.

Đó là khi nghỉ hè, trên TV
có phát một tiết mục đặc biệt, cụ thể, ấn tượng thì cô không nhớ, chỉ
nhớ đó là một cuộc thi nấu nướng, Trong đó đều là những đầu bếp cao cấp, đầu bếp đặc biệt, mọi người cầm lấy muỗng đũa, chén dĩa, đều là đàn ông như nhau.

Ba cô vui đùa nói một câu: “Xem đi, đầu bếp thật sự là đàn ông, phụ nữ chỉ có thể ở nhà làm nội trợ thôi”

Có lẽ vì những lời này mà
lúc ấy, cô quyết chí mình phải tốt hơn cả đàn ông. Ai bảo phụ nữ chỉ có
thể làm nội trợ, cô không tin điều này …

Nghĩ xa…

Thuần Tưởng phản ứng lại, cứ nghĩ là Tô Mộc đã đi rồi nhưng không ngờ, anh ta vẫn đứng yên tại chỗ.

Thuần Tưởng đưa tay vào
mâm, lấy một chiếc bánh bột ngô lên bỏ tọt vào miệng, không biết là đang lầm bầm lầu bầu hay là đang nói với Tô Mộc: “Quả nhiên là không ngờ, nhưng … Trong phòng bếp có thể giữ lại một chút vật phẩm cũng rất tốt mà.”

Tô Mộc đột nhiên cả kinh, ánh mắt quét đến mu bàn tay của Thuần Tưởng, có chỗ đỏ bừng, dường như là bị phỏng …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.