Đọc truyện Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm – Chương 13: Nhìn lén! Đây mới thực sự là bắt đầu
Mấy ngày sau đấy, vẫn là Tô Mộc đưa Thuần Tưởng đi làm cùng, nói dễ nghe
thì là đưa đón thôi, thực tế chỉ là cùng đường, tiện thể đưa cô đi làm tạo phúc
thôi.
Mấy ngày trôi qua, Tô Mộc đưa đến mấy hộp thuốc cao quý, tốt đến nỗi giúp
bệnh gì của Thuần Tưởng cũng qua hết, mỗi ngày còn đưa cô đi làm, mặc dù cũng
có chút tư tâm nhưng cô thật muốn xem, con người chuyên làm những việc kỳ quái
này khi nào sẽ chủ động đuổi cô xuống xe.
Như cô bây giờ thấy rất kỳ lạ, Tô Mộc chậm chạp này dường như không có ý
đuổi cô xuống xe, thậm chí khi cô cố ý ngủ quên, anh ta còn ngồi trên xe đứng
dưới lầu chờ cô, mặc dù sau đó dùng lời lẽ ác độc tuôn ra không ngừng, nhưng
lại chưa từng vội vàng bỏ đi trước.
Nói không cảm động thì đó là giả, kết quả, mỗi khi Thuần Tưởng nhớ lại thì ‘Thôi,
nhượng một bước, hòa hảo sau.’
Khi ý niệm như vậy bắt đầu, cô đã có thói quen là đi lên xe sau đó nhìn
thẳng về phía trước, cùng người lái xe kế bên đấu võ mồm.
Lại sau đó…
Lại sau đó, một kế hoạch thật là tốt, ngay khi Thuần Tưởng thở phì phò muốn
nhảy xuống xe thì đã chết non một cách bất hạnh.
Thuần Tưởng giận dữ nhớ lại, nhất định vấn đề nằm ở Tô Mộc, đúng, không thể
nghi ngờ!!!
Tại sao Thuần Tưởng lại khẳng định như vậy? Đó là có căn cứ đàng hoàng!
Bình thường trừ Tô Mộc ra, không ai là cảm thấy cô không tốt cả, hay chí ít
cũng không mâu thuẫn cùng cô, ít nhất là ngoài mặt.
Kể từ khi Thuần Tưởng đến công viên Thuý Hương làm việc, đồng nghiệp, hàng
xóm cũng có thể coi như là Trương Gia và Tần Phong Thành, dĩ nhiên, trừ tên họ
Mỗ hàng xóm thực sự kia ra, mọi chuyện đều rất hài hoà, rất tốt đẹp.
Điều tốt đẹp chính là không biết gì cả, đây là tiền lệ trong tiểu thuyết,
dĩ nhiên, ở đời thường cũng thế.
Cuộc sống, luôn tồn tại những việc mang tính không xác định, ví như ngày
hôm qua, Thuần Tưởng đang ở trong phòng bếp, thử làm một món ăn mới mà mình vừa
suy nghĩ đến.
Tô Mộc ngồi trong thư phòng, trong tay cầm một quyển sách blablabla không
biết tên là gì cả, sách Nga tác giả chuyển ngữ gì gì đó, vừa ngồi vừa xem trên
chiếc ghế bành.
Đột nhiên phịch một tiếng!
Giống như nổ tung, giống như văng tung toé, giống như…
Dù sao thì đó cũng là một âm thanh quái dị, làm Tô Mộc đang xem sách đến
thất thần té một cái, cuốn sách trong tay bị văng đi một cách mạnh mẽ, bây giờ
bình phục lại anh mới ý thức được, lại là người đàn bà kế bên không biết lại
làm chuyện ngu xuẩn gì.
Không cần suy nghĩ nhiều, quả nhiên, một mùi hương nức mũi truyền đến từ
nhà bên cạnh, một chút khói còn lạc lối sang đây.
Đang xảy ra chuyện gì?
Tô Mộc khẽ nhíu mày, đi đến cạnh tường thăm dò tình huống.
Đưa tay sờ tường, tìm kiếm nơi mà làn khói rất nhỏ, rất rất nhỏ ấy phát ra,
cứ tiếp tục thì lại càng thấy kỳ lạ, bức tường này có vẻ không kín lắm, mỏng
ghê gớm, mặc dù bên ngoài trắng như tuyết, hiển nhiên, cái bà cô cho thuê nhà
tham tiền kia căn bản không sử dụng chịu sử dụng vật liệu tốt để xây bức tường
này, nếu không khói sao mà xuyên qua được?!
Tay Tô Mộc tiếp tục đi xuống, chạm lấy một chỗ hổng, ở ngay thắt lưng anh,
khó trách bình thường anh không chú ý đến.
Anh khẽ cong eo, phát hiện là một lỗ hỏng nhỏ, chừng hai cái móng tay đắp
lại là được rồi, nhưng mảnh hơn một chút, hơn nữa thư phòng bình thường anh
cũng ít vào, cho nên không có phát hiện được
Xuyên qua lỗ hỏng đó, anh có thể thấy hết được tình hình bên nhà bên kia.
Hình như là phòng bếp của nha đầu kia…
Thuần Tưởng chống nạnh, ngắm nhìn phòng bếp hỗn độn trước mắt, bất đắc dĩ
than thở.
Còn nói công thức thức ăn bí truyền gì gì đó, quả thực là bom nguyên tử mà,
nghĩ lại tình huống hồi nãy, lòng cô vẫn còn sợ hãi, may mà cô phản ứng bén
nhạy, nếu không không biết mọi chuyện sẽ như thế nào.
Tô Mộc ngồi bên này dùng “mắt mèo” thầm ngắm nha đầu kia, khóe môi không
khỏi quắp lại, chẳng lẽ cô ta đang xem phòng bếp là phòng thí nghiệm, đang
làm thí nghiệm hóa học sao?
Không suy nghĩ nhiều, Tô Mộc nâng người lên, xoay người đi ra cửa.
Cộc cộc cộc…
Cộc cộc cộc…
Những tiếng gõ cửa dồn dập nhanh chóng kéo Thuần Tưởng trở về thực tế,
không cần nghĩ cô cũng biết là quý nhân nào đến tìm cô.
“Cô lại làm chuyện tốt gì vậy?” Tô Mộc một tay chống lên khung cửa, từ
trên cao nhìn xuống nhưng vẫn hất cằm, vẻ mặt cao ngạo nhìn Thuần Tưởng.
Thuần Tưởng ngẩng đầu lên, nhưng không có chút tâm tư nào để thưởng thức
người trước mắt, dù sao thì nhìn vẻ mặt thối này của anh ta, cô đã biết trước
là sẽ lại ăn mắng một trận rồi.
Không trả lời gì, trong lòng Thuần Tưởng rất rõ ràng, người này không phải
chỉ cần cô chắp hai tay lại nói một câu “Xin lỗi, đã quấy rầy” là được, sau đó
sẽ bỏ qua cho cô, nếu là như vậy, anh ta sẽ thấy không có ý nghĩa gì, cũng
không thể tha thứ cho bản thân mình (vì đã quá dễ dãi).
“Sao vậy?” Phát hiện bình thường nha đầu này nhanh mồm nhanh miệng,
hôm nay lại không nói tiếng nào, Tô Mộc cũng thấy kỳ lạ, chau mày hỏi một câu.
“Không có gì, đang chờ tiên sinh xử lý đây.” Thuần Tưởng cúi đầu, rầu
rĩ nói một câu.
“Tôi xử lý cô cái gì? Tôi chỉ hỏi cô tại sao lại xảy ra việc như vậy thôi
mà?” Tô Mộc hất càm nói tiếp: “Tạo phản sao? Chế tạo vũ khí hạt nhân
à? Tôi cho cô biết, làm vậy là phạm pháp…”
“Sặc …” Thuần Tưởng đột nhiên bị một câu nói của Tô Mộc sặc cười, lau
đi vết bẩn trên mặt, tâm trạng đột nhiên tốt hơn một chút, cô ngẩng đầu nhìn Tô
Mộc.
Tô Mộc bị ánh mắt này của Thuần Tưởng làm cho sửng sốt, nhưng không nói
rõ: “Dù sao thì một mình cô cẩn thận chút đi, nhà cô nổ hay không tôi mặc
kệ nhưng làm ơn đừng liên luỵ đến tôi, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
“Cái đó… Bác sĩ Tô à.” Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, gọi anh.
“Hửm?!” Tô Mộc xoay người, vốn định chạy nhưng bị câu nói của cô làm
cho khựng lại.
“Cái đó…” Thuần Tưởng lấy tay gãi gãi gáy, cười hắc hắc: “Cái đó,
vừa rồi tôi mới làm món điểm tâm, anh có muốn ăn thử không? À… Anh có biết ăn
đồ ngọt không vậy?” Nếu cô nhớ không sai thì viên kẹo lần trước không thể
là vừa mới mua, cho nên nhất định là anh ta luôn mang theo bên mình, có nghĩa,
anh không ghét ăn đồ ngọt.
Tô Mộc khựng lại, nhìn cô không lên tiếng.
Thuần Tưởng bị anh nhìn như vậy, bắt đầu thấy mất tự nhiên, thật là, sao cô
lại tìm anh ta để thưởng thức chứ? Cô không phải không biết, anh ta có một vách
ngăn rất lớn với cô sao? Có chút hối hận về lời nói vừa rồi, Thuần Tưởng chỉ
đành cười khan hai tiếng, sau đó bổ sung thêm: “Coi như là, cảm ơn anh…
gần đây… cho tôi đi nhờ xe…”