Bạn đang đọc Các Phu Quân Của Ta – Chương 100: Phiên Ngoại 7 Gặp Tam Lang Rồi!
Chương 99: Phiên ngoại 7: Gặp Tam Lang rồi!
Thanh âm Tiêu Hữu Hằng trước sau như một đều rất dễ nghe, vừa trầm thấp lại chứa đầy từ tính, khi hắn dùng ngữ khí ôn nhu như thế để nói chuyện thì cho dù những người xung quanh có là nam giới thì đều nhịn không được mà rung động.
Nội quan phía sau Tiêu Hữu Hằng vốn đang cúi đầu nay càng cúi thấp hơn.
Hắn đi theo bên người Tam Điện hạ đã nhiều năm như thế, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tam điện hạ đối xử ôn nhu như vậy với một người nào đó.
Trước đó cũng chưa từng thấy hoặc nghe qua Tam Điện hạ cùng ai yêu đương, vị trí Hoàng tử phi này phóng mắt tám hướng cũng chẳng thấy ai.
Nhưng mà bổn phận của nội quan đó chính là nghe lời, cho dù Tam Điện hạ làm gì thì thân là cấp dưới đều không nên nghi ngờ, chỉ cần vâng theo mệnh lệnh là được.
Xem biểu hiện của Tam Điện hạ thì địa vị Hoàng tử phi của Liễu Miên Hạ hẳn đã không thể dao động.
Nội quan trong lòng cân nhắc, bên người Tam Điện hạ nhiều thêm một vị Hoàng tử phi, cấp dưới bọn họ hẳn là nên phụng sự Hoàng tử phi.
Hoàng tử phi địa vị cùng cấp với Tam Điện hạ, phải một lần nữa tuyển chọn nội quan, người hầu cùng đội cảnh vệ, ăn mặc ngủ nghỉ cũng cần chuẩn bị…
Liễu Miên Hạ không rảnh lo hiện trường còn có những người khác, chủ động hôn lên Tiêu Hữu Hằng.
Tiêu Hữu Hằng lập tức đảo khách thành chủ, hai người môi lưỡi giao triền, trao đổi một nụ hôn nồng nhiệt.
“Hữu Hằng…” Mặt Liễu Miên Hạ có hơi chút ửng hồng, y có rất nhiều lời muốn nói với Tiêu Hữu Hằng, nhưng nơi này hiển nhiên không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Tiêu Hữu Hằng cúi đầu mổ môi y, “Anh biết, anh hiểu, em trước cứ quay chụp xong quảng cáo này đã, anh ở đây chờ em, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.”
“Ân,” Liễu Miên Hạ gật gật đầu, “Em bây giờ với Trạm ca, A Từ còn có Thần Chi đều ở cùng một chỗ, là ở nhà Trạm ca.”
Lại nói A Từ, Cố Thần Chi, Bùi Trạm còn có Liễu Miên Hạ đều có biệt thự lớn riêng biệt, nhưng Bùi Trạm nhất quyết Liễu Miên Hạ phải ở nhà hắn.
Hắn nói đời trước hắn vốn nên là chính phu, Liễu Miên Hạ nên ở trong nhà hắn.
Bùi Trạm vừa nói tới chuyện này, A Từ và Cố Thần Chi đều ngượng ngùng tranh với hắn, Liễu Miên Hạ cũng chột dạ, cho nên mọi người đều ở nhà Bùi Trạm.
Tiêu Hữu Hằng phất tay cho mọi người đi ra ngoài, chỉ chừa nội quan cùng hai cảnh vệ ở lại studio.
Cao tầng công ty cũng đều bị đuổi đi.
Nhiếp ảnh gia và nhân viên công tác nơm nớp lo sợ, sợ làm sai sẽ chọc giận Tiêu Hữu Hằng.
Liễu Miên Hạ thấy nhiếp ảnh gia cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, càng không dám giống như lúc trước không ngừng yêu cầu y đổi tư thế, không khỏi bất đắc dĩ cười nói: “Anh ấy cũng không ăn thịt người, các anh cứ coi như hắn không tồn tại, nên làm gì thì làm cái đó.”
Trong lòng nhiếp ảnh gia thầm nói như này sao có thể coi là không tồn tại được! Đây là lần đầu tiên trong đời hắn có thể nhìn gần Hoàng tử như thế! Có khi đây cũng là một lần cuối cùng đó!
Hắn không chỉ khẩn trương mà còn kích động!
Liễu Miên Hạ thở dài, đành phải nói với Tiêu Hữu Hằng: “Anh đi ra ngoài trước đi, bọn họ sẽ chuẩn bị phòng nghỉ ngơi cho anh, hoặc anh đến lầu 27 chờ em cũng được. Anh ở đây mọi người đều không thể nào làm việc a.”
“Cũng được, lầu 27 là chỗ em ở đúng không? Anh đến đó chờ em.” Tiêu Hữu Hằng đứng dậy đi đến bên người Liễu Miên Hạ câu lấy eo y khẽ hôn một chút môi y, ôn nhu nói, “Không cần vội, anh có rất nhiều thời gian.”
“Ân.” Liễu Miên Hạ gật gật đầu.
Thẳng đến khi Tiêu Hữu Hằng rời khỏi studio, toàn bộ không khí trong phòng mới dám thả lỏng.
Nhiếp ảnh gia và nhân viên công tác đứng tại chỗ vỗ vỗ ngực, đều cảm thán nói: “Ai, tim của tôi lúc này mới dám buông xuống.”
“Tam Điện hạ này khí tràng cũng quá mạnh đi, vừa rồi tôi còn suýt bị dọa tè ra quần.”
“Cảnh vệ đứng phía sau hắn đúng là cầm súng thật! Tôi thở cũng không dám thở mạnh ô ô.”
Liễu Miên Hạ cười nói: “Nào có đáng sợ như vậy, các anh cũng quá khoa trương đi? Hữu Hằng thực ra rất hiền hoà.”
Nhiếp ảnh gia nói: “Hiền hoà kia cũng chỉ là đối với cậu a! Tôi cảm giác nếu tôi dám đến gần hắn trong phạm vi năm bước thì tuyệt đối lập tức bị bắn chết!”
Nhân viên công tác A đột nhiên gật đầu: “Đúng vậy đó! Khí tràng kia như tấm chắn vậy! Tôi cảm giác mình cũng sắp bị đẩy ra!”
Nhân viên công tác B nói: “Nhưng Tam Điện hạ đối với Hạ Hạ thật sự quá ôn nhu! Thanh âm kia, ngữ khí kia, tuyệt vời biết bao nhiêu! Nếu tôi là nữ sinh hoặc song nhi thì chắc chắn sẽ lập tức quỳ rạp dưới quần tây hắn luôn!”
“Người còn đẹp trai như vậy,” nhiếp ảnh gia nói tiếp, “Đột nhiên xuất hiện ở nơi làm việc của lão bà để bồi đối phương, này chính là tình tiết trong tiểu thuyết a! Ai ai, Hạ Hạ, cậu nói cho chúng ta đi, cậu và Tam điện hạ làm sao quen biết được vậy?”
Nhiếp ảnh gia hướng Liễu Miên Hạ nháy nháy mắt, đam mê hóng chuyện cháy hừng hực.
Nhóm nhân viên công tác mặt cũng đầy tò mò, “Hạ Hạ các người sao quen biết nhau vậy? Các người thực sự đã đi đăng kí rồi sao? Hoàng tử phi a! Chúng ta cư nhiên được làm việc cùng Hoàng tử phi! Nói ra có thể khiến bạn bè xung quanh tôi hâm mộ cả một năm đó!”
Nhân viên công tác cũng có người là fan Liễu Miên Hạ, “Kỳ thật lần trước nhìn thấy hot search trên Weibo kia tuy rằng tôi cũng chúc phúc cho Hạ Hạ nhưng kỳ thật trong lòng vẫn có một chút nghi ngờ, rốt cuộc nhóm fan chúng ta trước nay có thấy dấu vết nào của Miên Hạ và Tam Điện hạ đâu, đột nhiên Hạ Hạ trở thành Hoàng tử phi khiến chúng ta cũng ngốc luôn.”
“Không nghĩ tới hôm nay được gặp Tam Điện hạ người thật! Thoạt nhìn Tam Điện hạ cũng rất yêu Hạ Hạ a! Trong lòng tôi bây giờ kiên định rồi, Hạ Hạ, chúc phúc cậu!”
Lại có người nói: “Bùi lão sư cũng rất tốt! Các cậu ở bên nhau phải hạnh phúc nha!”
Liễu Miên Hạ cười gật đầu: “Cảm ơn! Chúng ta sẽ!”
Nhiếp ảnh gia nói: “Uy uy, các người đừng nói sang chuyện khác nữa! Hạ Hạ còn chưa nói là quen biết Tam Điện hạ như thế nào đâu! Hạ Hạ mau nói, thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của bọn ta một chút đi.”
Lòng hiếu kỳ mỗi người đều có, mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng tử, có loại tâm tình hóng chuyện này cũng rất bình thường. Liễu Miên Hạ thật sự không cảm thấy bọn họ đang xen vào chuyện riêng của mình.
Dù sao đi nữa y cũng sẽ không nói thật.
“Chính là lúc tham gia một hoạt động nào đó mới ngoài ý muốn quen biết nhau,” Liễu Miên Hạ cười cười, chỉ nói đại khái khiến mọi người nghe không ra thật giả, “Lúc ấy tôi không biết hắn là Hoàng tử, còn tưởng rằng chỉ là thiếu gia hào môn bình thường nên mới nói chuyện phiếm vài câu, sau đó phát hiện rất hợp nhau nên cứ như vậy quen biết thôi…”
Nhiếp ảnh gia chậc một tiếng, “Cái gì gọi là thiếu gia hào môn bình thường? Chỉ với hai chữ hào môn này thôi cũng đã thấy không bình thường rồi được không?”
Nhân viên công tác A cảm thán nói: “Thật sự giống như trong truyện vậy đó.”
Liễu Miên Hạ cười nói: “Chúng ta mau bắt đầu đi, tôi không muốn anh ấy chờ lâu đâu.”
Nhiếp ảnh gia lập tức thu liễm ý cười trên mặt, tiến vào trạng thái chuyên nghiệp hằng ngày.
Bọn họ lúc trước cũng đã chụp được một ít ảnh, lúc này mọi người đều biết Tiêu Hữu Hằng còn đang chờ Liễu Miên Hạ, áp lực trong lòng lớn nên hiệu suất cực nhanh, không bao lâu đã chụp xong.
Liễu Miên Hạ kết thúc quay chụp rồi rời khỏi studio, lập tức liền thấy được Tiêu Hữu Hằng đang chờ ở cửa.
“Tam Lang?” Liễu Miên Hạ kinh ngạc nhìn Tiêu Hữu Hằng, “Không phải nói đến lầu 27 chờ em sao? Sao lại ở chỗ này?”
Tiêu Hữu Hằng một tay ôm chầm eo Liễu Miên Hạ, khẽ cười nói: “Muốn nhìn thấy em nhanh hơn. Cũng không phải vẫn luôn chờ ở đây, vừa rồi quả thật có đến lầu 27, nghe cấp dưới nói các em đã chụp xong rồi anh mới xuống đây.”
Nội quan đi theo sau bọn họ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Điện hạ ngài đang trợn mắt nói dối đi.
Vừa rồi ngài chỉ lên lầu 27 nhìn thoáng qua sau đó lập tức xuống dưới, hơn nữa vẫn luôn ở trước cửa studio chờ tới bây giờ, làm hại cao tầng Stone Media tất cả đều khẩn trương chờ ở tầng này, chuyện gì cũng không dám làm.
May mắn ba của Hoàng tử phi đã ra nước ngoài công tác, nếu không cũng sẽ chờ ở đây đó.
Nội quan trộm nhìn thoáng qua bóng dáng Liễu Miên Hạ, địa vị Hoàng tử phi trong lòng hắn đã lên một tầng cao mới.
Tuy rằng cao tầng công ty vừa rồi đã được dặn dò qua cứ làm việc như bình thường, không cần xuất hiện trước mặt Tam Điện hạ.
Nhưng Liễu Miên Hạ vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nhìn trộm của bọn họ như cũ.
Thế là y liền nói với Tiêu Hữu Hằng: “Lần sau anh không cần lại đến công ty tìm em đâu, anh đến mọi người đều không được tự nhiên, đều rất sợ anh, còn ảnh hưởng đến tiến độ công việc của bọn họ nữa.”
Tiêu Hữu Hằng thấp giọng nói: “Anh hôm nay mới bay từ nước E về, xuống máy bay liền trực tiếp tới. Lúc tỉnh lại cũng là ở nước E, không thể trước tiên gặp em khiến lòng anh không yên tâm. Nhưng mà sau này chúng ta mỗi ngày đều có thể ở bên nhau, bình thường anh đương nhiên sẽ không lại làm chuyện như hôm nay, trừ phi có chuyện quan trọng.”
Tam Lang vẫn luôn ổn trọng như thế.
Nghe Tiêu Hữu Hằng nói như thế, đáy lòng Liễu Miên Hạ nổi lên ngọt ngào.
Bắt đầu từ ngày đó Tiêu Hữu Hằng đăng bài Weibo kia, có lúc nào y thôi nhung nhớ ngóng trông Tiêu Hữu Hằng tới tìm mình đâu?
Quả nhiên Tam Lang không để mình chờ lâu.
“Về nhà Trạm ca trước?” Liễu Miên Hạ ngửa đầu hỏi Tiêu Hữu Hằng.
Tiêu Hữu Hằng thuận thế hôn môi Liễu Miên Hạ một cái, “Ân, anh cũng muốn gặp bọn họ một lần.”
Nội quan giơ tay nhéo nhéo chân đang chôn tại chỗ, Điện hạ ngọt dính như thế hắn có chút không quen a.
Liễu Miên Hạ lấy điện thoại gọi cho A Từ và Cố Thần Chi, không gọi Bùi Trạm vì Bùi Trạm hôm nay có hoạt động, lo sẽ ảnh hưởng đến hắn nên chỉ gửi tin qua Wechat.
Chờ đến khi Liễu Miên Hạ cùng Tiêu Hữu Hằng về đến nhà, A Từ và Cố Thần Chi đã tới rồi.
A Từ hướng Tiêu Hữu Hằng gật gật đầu, xem như chào hỏi, “Đã trở lại.”
Đời trước bọn họ ở chung vài chục năm, thân phận trên dưới đã không còn phân rõ tôn ti. A Từ sẽ không dùng thái độ quá hèn mọn hay khách khí đối đãi Tiêu Hữu Hằng, Tiêu Hữu Hằng cũng hoàn toàn không làm dáng trước mặt những người khác.
Cố Thần Chi rất vui vẻ, tính cách cũng dung nhập thói quen ở thời không này, hắn đi ôm huynh đệ Tiêu Hữu Hằng một cái, “Hữu Hằng ca! Thật tốt quá, lại tìm được một người rồi!”
Mấy người trò chuyện một chút về trạng thái của mỗi người hiện giờ, Tiêu Hữu Hằng mới mở miệng nói: “Anh dùng quan hệ của anh tìm kiếm vài người khác.”
“Dương Quân Khanh hẳn chính là vị bác sĩ khoa ngoại kiêm tiến sĩ sinh vật học cùng y học kia, ngoại trừ hắn thì ở thời không này không có ai có tên này mà ưu tú như thế.”
“Nhưng hắn trước mắt đang ở nước M tham gia một hội giao lưu học thuật không liên lạc với bên ngoài, cuối tuần mới về nước. Nhưng chúng ta cũng không thể xác định hắn sẽ thức tỉnh ký ức kiến trước vào lúc nào.”
“Còn Lệ Duệ và Lệ Kiêu, anh em Lệ gia anh cũng quen biết.”
“Lệ gia là thế gia làm việc trong quân đội bao đời nay, trên mạng không có tư liệu về bọn họ nên mọi người tra không ra cũng là bình thường, Lệ Duệ trước mắt đang làm việc ở Bộ Tổ chức, chẳng qua rất nhanh sẽ được điều động chức vụ và được cử ra ngoài làm việc. Tương đương cũng không biết hắn khi nào sẽ thức tỉnh.”
“Về phần Lệ Kiêu vẫn tham gia quân ngũ như đời trước, chỉ là bộ đội cấp bậc bảo mật quá cao, chức quyền trên tay anh không thể tra được vì dù sao anh cũng không tham gia quản lí quân đội. Cho nên cũng không biết chuyện Lệ Kiêu bao nhiêu.”
Nghe đến đó, Liễu Miên Hạ nhịn không được hỏi: “Vậy Tử Ngọc đâu? Nếu Tử Ngọc cũng ở đây thì lấy dung mạo và tài hoa của hắn hẳn sẽ rất dễ dàng tìm được đúng không”
“Kỳ thật ngay từ đầu khi có ký ức kiếp trước, anh cho rằng Tử Ngọc mới là người có khả năng xuất hiện trong giới giải trí nhất. Nếu hắn gia nhập giới giải trí thì tuyệt đối là một siêu sao đỉnh cấp, chỉ cần dựa vào giá trị nhan sắc cũng đã thành công.”
“Anh thật sự không nghĩ tới Trạm ca sẽ là người tiến vào giới giải trí.”
Tiêu Hữu Hằng mày hơi hơi nhăn lại, “Đây cũng là điều anh thấy kì lạ.”
“Theo lý thuyết Thẩm Tử Ngọc hẳn là rất dễ tìm.”
“Nhưng chúng ta không ai có thể tìm được.”
“Người tên Thẩm Tử Ngọc thật ra không ít, nhưng không có kẻ nào có những đặc trưng trên người Thẩm Tử Ngọc, đừng nói là dung mạo, chỉ với tài hoa cũng chả có chút tương tự nào.”
“Cho nên anh nghi ngờ, Thẩm Tử Ngọc rốt cuộc có ở thời không này hay không?”