Bạn đang đọc Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung – Chương 95
Sau khi toàn bộ trận đấu ngày thứ hai của giải đấu toàn cầu kết thúc, đề tài nóng bỏng nhất trong giới thể thao điện tử không phải là [Số một thiện xạ quay lại] mà là [Sát thủ cung tên hoành hành xuất thế].
Fan kẻ mạnh luôn không phân biệt quốc tịch, rất nhiều fan E-Sports nước ngoài sau khi nhận ra Momo chính là Mac năm đó, kích động đến rơi lệ, nhao nhao lên mạng bày tỏ tình yêu và thưởng thức Mạc Thần.
Cùng lúc đó, Văn Khê cũng bổ sung thêm một nhóm fan nước ngoài.
Một số người đánh giá cao kỹ năng của cậu, một số thì đánh giá cao lòng can đảm cứng rắn của cậu khi đối đầu với người nghi ngờ.
Không biết cậu cũng chỉ cứng rắn một lần như vậy.
Về mặt riêng tư thì cậu vẫn mềm mại đáng yêu.
Sau đó còn có một nhóm người nhạy cảm ship CP Mạc Thần với Văn Khê.
[Số một thiện xạ kết hợp với sát thủ cung tên quá xứng!]
[Tôi thấy được Momo rất thích Wency, vốn có thể lấy được rất nhiều người nhưng nhường toàn bộ cho Wency.
]
Một số người nói: [Có phải cậu nghĩ nhiều không?]
Chẳng bao lâu đã bị người ta dằn mặt: [Các người không biết vốn họ là một đôi đúng không?]
[ ! ! ! ]
Sự thật chứng minh, mặc dù người dân các quốc gia khác nhau về văn hóa, nhưng sự phấn khích trong vấn đề CP là cao như nhau.
Nhưng nếu họ cho rằng thi đấu 1vs1 có thể thể hiện tinh túy của CP Mạc Khê thì họ sai rồi.
Ngày thi đấu 2vs2 thứ ba, Mạc Thần với Văn Khê phối hợp làm cho mọi người biết cái gì gọi là chồng chồng hợp tác, đánh nát thế gian!
Hai người liên thủ, căn bản cũng không có người họ không gϊếŧ được.
Bọn họ bảo vệ lẫn nhau một đường tiến vào vòng chung kết, căn bản không ai làm gì được họ.
Kinh nghiệm của chiến đội nước ngoài trong việc đối phó với loại vũ khí như cung thật sự quá ít, từ lúc bắt đầu đã lơ đãng, đến sau này giống như chim sợ cành cong, khắc sâu cái gì gọi là “sợ hãi khi bị cung khống chế”.
Cho nên, mặc dù bọn họ có rất nhiều chiến thuật và cách chơi trong nước không có, nhưng trên chiến trường có Văn Khê hoàn toàn không phát huy được, chơi bó tay bó chân.
Hơn nữa tiết tấu thi đấu mới quá nhanh, từ một ngày một trận đánh bảy ngày, đến bây giờ một ngày bốn trận đánh hai ngày —— Không đợi bọn họ thảo luận ra cách đối phó cung thì thi đấu 2vs2 đã kết thúc.
Đầu tiên là Mạc Thần và Văn Khê, điểm tích lũy của hai người vượt xa các tuyển thủ khác, so với thi đấu 1vs1 lại lên một cấp độ.
Về phần đội khác của CLM, bởi vì Giang Tân Dực không đủ hiểu biết về chiến đội nước ngoài cho nên phát huy cũng không tốt.
Bất luận là 1vs1 hay 2vs2, thành tích của hắn cũng không phải rất lý tưởng, không sai biệt lắm thì vẫn miễn cưỡng tiến vào vòng chung kết.
Cho nên lúc thi đấu 4vs4, Mạc Thần hay Văn Khê đều nhạy bén cảm nhận được, Giang Tân Dực có chút không tự tin —— Chỉ huy của hắn không còn dứt khoát lưu loát với hợp lý hùng hồn như trước nữa.
Không còn cách, Mạc Thần chỉ có thể tiếp nhận vị trí chỉ huy ở giai đoạn đầu tiên, sau đó ván thứ hai bảo Trần Úy thay Giang Tân Dực.
Trần Úy trăm triệu lần không nghĩ tới, thế mà hắn còn có cơ hội chơi 4vs4 ở giải đấu toàn cầu, cũng không có đồng đội bị bệnh khó chịu mà phải thay ra sân.
So với Giang Tân Dực, tuy hắn không có quá nhiều phát huy sáng mắt, nhưng sai lầm cũng ít đi rất nhiều.
Mà làm một hỗ trợ, thật ra hắn cũng không cần quá sáng mắt.
Liễu Vĩ Triết nhìn hắn phát huy trên sân, cảm thấy mừng thay hắn.
Nhưng là người quản lý của CLM, hắn phải chăm sóc cảm xúc của tất cả mọi người.
Cho nên hắn không biểu đạt loại cảm xúc này ra mà bình tĩnh vỗ vai Giang Tân Dực bên cạnh: “Tài liệu ôn tập có hạn, không chuẩn bị đầy đủ đã vào phòng thi, không phải lệch tủ là chuyện bình thường à?”
Ẩn dụ này thật sự quá chuẩn, trong nháy mắt nói vào trong lòng Giang Tân Dực, hắn bất đắc dĩ cười cười: “Là tôi đánh giá thấp thực lực của tuyển thủ nước ngoài.
“
Hắn cho rằng chẳng qua chỉ là trên cơ sở thi đấu trong nước xong đủ điều kiện, kết quả hoàn toàn không phải như vậy.
Không phải sau khi lấy được đề thi phát hiện trong phạm vi của mình nhưng độ khó tăng lên, mà là trực tiếp mở rộng phạm vi kiểm tra —— Ngay cả áp đề cũng áp sai.
Nhưng cũng đúng, dù sao là cuộc thi toàn cầu, mỗi một tuyển thủ ở đây đều là tinh anh được tuyển chọn từ các quốc gia khác nhau, thực lực không sánh vai với CLM thì ít nhất đều là cấp bậc YEY và MQ, không dễ đối phó như vậy.
So sánh ra, hai người đánh toàn cầu vẫn thành thạo như cũ quả thật là quái vật!
“Đội trưởng với Văn Khê quá lợi hại!” Giang Tân Dực cảm thán, “Trần Úy cũng lợi hại.
“
“Trần Úy đã từng thi đấu toàn cầu, cậu ấy thắng ở chỗ có kinh nghiệm và tâm tính.
” Liễu Vĩ Triết đáp lại, “So sánh ra, tôi cảm thấy thật sự mèo con lợi hại.
“
Lăng Sơ Dật cũng là lần đầu tiên tham gia giải đấu toàn cầu, nhưng thành tích của hắn không tệ lắm, trong CLM ngoại trừ Mạc Thần và Văn Khê ra thì là tuyển thủ có điểm số cao nhất, xếp thứ mười ba.
Không nên cảm thấy top mười ba rất ngon, so với Mạc Thần và Văn Khê là hàng thật giá thật, dù sao bọn họ cũng lấy thứ nhất và thứ hai.
Nhưng CC cũng chỉ lấy được thứ chín, Phó Phi Tiệp xếp thứ 54, Giang Tân Dực 78, Trần Úy 96.
So sánh như vậy, quả thật Lăng Sơ Dật như hổ mọc thêm cánh!
Top 3 không thể top 3, nhưng cái 13 này đủ để hắn được thổi phồng một năm!
Thi đấu 4vs4 của CLM có Mạc Thần và Văn Khê chỉ dẫn, Trần Úy hỗ trợ, Lăng Sơ Dật phát suy siêu thường —— Hai ngày thi đấu kết thúc toàn bộ, bọn họ không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà giành được vị trí thứ nhất!
Chỉ là so với 1vs1 và 2vs2, chơi 4vs4 đứng thứ nhất của bọn họ có chút nguy hiểm, chênh lệch với vị trí thứ hai cũng không lớn.
YEY đã giành được vị trí thứ tư và không biết liệu trận chung kết có khả năng lọt vào top 3 hay không.
Tóm lại, vòng bán kết của giải đấu toàn cầu cứ như vậy kết thúc, trong liên doanh Trung Quốc chỉ có một mình Trần Úy bị loại ở 1vs1, những người khác thuận lợi đủ điều kiện!
Trần Úy vuốt mũi cười ngây ngô với Liễu Vĩ Triết: “Khà khà, em lợi hại chứ?”
Liễu Vĩ Triết trợn trắng mắt: “! Cậu vẫn cảm thấy vinh dự à?”
Ngoài miệng Liễu Vĩ Triết ghét bỏ nhưng trong lòng nhẹ nhàng thở ra —— Hắn không quan tâm Trần Úy có thể đạt được thứ hạng trong cuộc thi toàn cầu hay không, chỉ cần hắn vẫn vui vẻ là được rồi.
Có một ngày nghỉ ngơi trước khi trận chung kết bắt đầu.
Nói là nghỉ ngơi nhưng các chiến đội đến từ các quốc gia đều mở họp, thậm chí họp xong còn tiến hành huấn luyện, chủ yếu nhắm vào cung của Văn Khê, ngược lại không tốn công sức trên người Mạc Thần.
Bởi vì bọn họ cảm thấy, loại vũ khí như cung này bọn họ cần quen thuộc sau đó còn có khả năng ứng phó, thực lực của Mạc Thần thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi năng lực bọn họ có thể ứng phó.
Trận đấu năm trước đối với phần lớn chiến đội từng tham gia mà nói đều giống như một cơn ác mộng, bọn họ trơ mắt nhìn một mình Mạc Thần như sói đói lao vào đánh nhau, cái gì cũng không làm được, loại cảm giác này siêu siêu tuyệt vọng.
Bọn họ sẽ không biết sau khi Mạc Thần về nước bị chửi rủa như thế nào, chỉ biết sau khi bọn họ về nước thì liên tục gặp ác mộng mấy đêm, mơ thấy mình bị Mạc Thần đạp trên mặt đất.
Cho nên, trong mắt bọn họ, Văn Khê miễn cưỡng xem như là một người, Mạc Thần đã không còn là người mà là thần rồi.
Giống như một bức tường mà không thể có bất cứ cái gì vượt qua.
Nhưng có một vấn đề nghiêm trọng là —— Văn Khê ở đâu, Mạc Thần ở đó, Văn Khê gϊếŧ ai, Mạc Thần gϊếŧ người đó, ai có lá gan công kích Văn Khê thì Mạc Thần có gan cho một phát nổ đầu.
Cái này ! Trách ai đây?
Các chiến đội lớn sầu lòng, đột nhiên cảm thấy tất cả huấn luyện bọn họ nhắm vào Văn Khê đều trở nên vô nghĩa, giống như làm một bàn đồ ăn ngon nhưng lại phát hiện mình mất đi vị giác.
Không tập luyện thì trong lòng lại bất an.
Nhưng mà huấn luyện cũng không dễ như vậy, dù sao mục tiêu của bọn họ là sát thủ cung tên, bọn họ đi đâu tìm một người có thể dùng cung trơn tru như vậy?
Nếu thật sự có thể tìm được, trực tiếp để cho hắn ra trận là được.
Ngày trận chung kết bắt đầu, Văn Khê chuẩn bị đủ tâm lý để đối phó với chiến thuật khắp nơi, sau khi chân chính ra sân thì phát hiện cũng không có bao nhiêu người lao tới chỗ cậu, không chỉ như thế, cậu bắn cung cũng là một phát chuẩn xác.
Hai người duy nhất tránh thoát mũi tên của cậu thì đều là người nhà mình.
Một người là Lăng Sơ Dật, một người là Phó Phi Tiệp.
Lăng Sơ Dật phục rồi —— Thi đấu trong nước bắn thương đồng đội còn chưa tính, sao thi đấu quốc tế cũng “không cẩn thận” như vậy?
Cũng may hắn phản ứng nhanh, nếu không thật sự bị nổ đầu thì không biết fan E-Sports trong nước sẽ mắng như thế nào.
Chuyện tương tự xảy ra ở giải đấu trong nước thì mọi người có thể [Ha Ha Ha], đến thi đấu quốc tế chính là [Fuck Your Mom].
Cũng không biết nên khen người dân nước ta có ý thức yêu nước mạnh hay là quá mẫn cảm.
Nhưng cũng không thể trách Văn Khê, dù sao bởi vì đặc thù của vũ khí, cậu có thể tấn công rất nhiều quân địch căn bản không nhìn thấy, chỉ từ dấu vết như bóng dáng là có thể phát hiện quân địch tồn tại, sau đó bắn một mũi tên tới, quỷ mới biết là địch hay ta.
Hơn nữa, vốn đây là 1vs1.
Phó Phi Tiệp nghe được một tiếng “Vèo——” thì theo phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, sau đó trơ mắt nhìn mũi tên cắm trước mặt mình, dọa toát một thân mồ hôi lạnh.
Cảm ơn thi đấu huấn luyện đã cho hắn bộ nhớ cơ bắp!
Có trời mới biết trong một năm qua MQ bọn họ bị cung của Văn Khê tra tấn thảm hại đến mức nào, lại huấn luyện bao lâu mới có thể miễn cưỡng né tránh mũi tên của cậu.
Đám lệch lạc kia còn muốn thông qua vài ngày ngắn ngủi huấn luyện để tránh mũi tên của Văn Khê, thậm chí định gϊếŧ ngược cậu?
Quả thật là nói chuyện hoang đường viển vông!
Đúng vậy, các tuyển thủ muốn giả vờ đều nhảy cùng Văn Khê ngay từ đầu, nhưng luôn có mấy tuyển thủ tăng huấn luyện vài ngày thì bành trướng, trực tiếp xông về phía Văn Khê, sau đó chết đến thê thảm.
Trận chung kết, để đảm bảo Mạc Thần có thể đạt được quán quân mà hắn tha thiết ước mơ, Văn Khê cố ý nhảy cùng một chỗ với hắn, sau đó gần như là hộ tống hắn một đường.
Lúc bán kết, Mạc Thần nhường cho cậu bao nhiêu cái đầu người thì hiện tại cậu trả lại bấy nhiêu cái.
Văn Khê biết rõ mình muốn cái gì.
Cậu không hứng thú với quán quân lắm, cậu muốn nhìn thấy Mạc Thần đoạt quán quân.
Cậu biết hiện tại mình đã trở nên rất mạnh, thậm chí mạnh đến mức có tư cách đoạt quán quân với Mạc Thần, đúng thật cậu cũng muốn vượt qua Mạc Thần, phân cao thấp với Mạc Thần, nhưng cho tới bây giờ cậu chưa từng có ý nghĩ đoạt quán quân của Mạc Thần.
Không phải ai cũng coi trọng kết quả như vậy, cũng không phải chỉ có một kết quả.
Hiện tại CLM có năm người, thật sự Mạc Thần muốn đoạt quán quân, cảm thấy không lấy được quán quân thì cuộc sống không có ý nghĩa gì.
Lăng Sơ Dật càng là hưởng thụ trận đấu, Trần Úy so với thi đấu càng quan tâm đồng đội hơn, Giang Tân Dực thì muốn dựa vào thi đấu để giả vờ —— Tuy tâm trạng mỗi người muốn đoạt quán quân đều giống nhau, nhưng mỗi người đều có theo đuổi và suy nghĩ của riêng mình.
Văn Khê cũng không ngoại lệ.
“Đáp ứng anh, đoạt quán quân.
” Đêm trước trận chung kết, Văn Khê nói với Mạc Thần, “Em lừa anh vào chiến đội, hại anh huấn luyện vất vả như vậy chính là vì muốn giành được quán quân chung kết toàn cầu, em phải gánh vác trách nhiệm này —— Cho dù phải hy sinh anh, em cũng phải đoạt quán quân.
“
“Hy sinh anh, em mới thật sự không lấy được quán quân.
” Mạc Thần có chút bất đắc dĩ đáp lại, sau đó nâng một tay lên, thân mật cọ mũi Văn Khê, “Yên tâm, nhất định em sẽ chịu trách nhiệm với anh.
“
Nghe được những lời này, mặt Văn Khê đột nhiên đỏ lên —— Rõ ràng hai chữ “trách nhiệm” là cậu đề cập trước, nhưng vì sao từ trong miệng Mạc Thần nói ra lại trở nên mập mờ như vậy?
!.
.
????????????????????????????????!.
.
8/1/2022
#NTT