Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 67


Bạn đang đọc Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung – Chương 67


Nghe được những lời này của Văn Khê, mưa đạn còn chưa kịp phản ứng thì Mạc Thần đã cười ra tiếng trước.

Giọng nói của hắn rất dễ nghe, tiếng cười rộ lên làm rung động lòng người.

Văn Khê nghe được tiếng cười của hắn mới nhận ra vừa rồi mình nói cái gì, mặt lập tức đỏ lên.

Nhưng muốn cậu thu hồi những lời này là không có khả năng.

Cho nên, đối mặt với mưa đạn [Ha ha ha không ai cướp với anh], [Khê Khê anh quá đáng yêu], Văn Khê ho một tiếng, hắng cổ đáp lại: “Lát nữa còn phải huấn luyện, hôm nay livestream tới đây thôi.


Không nghĩ tới cậu vừa dứt lời, trên màn hình xẹt qua một loạt [huấn luyện giả].

Nhóm người xem có chỉ số thông minh thì đều biết buổi sáng Văn Khê mới livestream vài phút đã dừng phát sóng, nói là muốn huấn luyện, nhưng ai cũng cảm thấy cậu giống như chạy trối chết.

Một bộ phận người xem còn cảm thấy cậu vì thẹn thùng, còn có một bộ phận người xem đoán được cậu nói “thích” không phải ý tứ bọn họ nói, quả thật toát mồ hôi thay CP Mạc Khê.

Cũng may không quá mấy phút Mạc Thần đã xuất hiện thổ lộ với Văn Khê, công khai tuyên bố quan hệ của bọn họ.

Cho nên, lần thứ hai nghe được cậu lấy huấn luyện làm lá chắn, tất cả mọi người đều hiểu.

[Biết rồi biết rồi, phải huấn luyện ~]
[Đi đi, đi tập luyện với Momo đi!]
[Huấn luyện thật tốt! Lấy chức vô địch rồi kết hôn nhaa!]
Mưa đạn lần lượt nối tiếp, Văn Khê càng ngày càng xấu hổ, vội vàng nói “Tạm biệt” rồi tắt livestream.

Sau khi tháo tai nghe xuống, cậu theo bản năng quay đầu nhìn Mạc Thần, liếc mắt một cái đã thấy Mạc Thần đang cười.

Mạc Thần là của một mình tôi —— Mạc Thần nghe được lời này khóe môi không ngừng nhếch lên.

Quá đáng yêu, Văn Khê thật sự quá đáng yêu! Sao anh ấy có thể đáng yêu như vậy?
Mạc Thần đưa tay nhéo mặt Văn Khê, nhưng mà, sau khi tay chạm vào mặt Văn Khê, không nỡ nhéo, biến thành nhẹ nhàng vuốt ve: “Được, em là của một mình anh.

Hắn gần như là nghẹn cười nói ra những lời này.

Văn Khê có chút quẫn bách, lại có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn mặc cho hắn dùng ngón tay cái vuốt ve mặt mình, nhếch khóe môi “Ừ” một tiếng.

Lúc này, Lăng Sơ Dật đứng ở cửa phòng huấn luyện.

Tuy Mạc Thần nói muốn huấn luyện hay là nghỉ ngơi tùy ý bọn họ, nhưng Lăng Sơ Dật cảm thấy thực lực của mình còn chưa đến mức có thể lười biếng, cho nên hắn vẫn định tìm thời gian huấn luyện một chút.

Đầu tiên hắn định đẩy cửa đi vào, nhưng mà, cách cửa thủy tinh thấy Mạc Thần sờ sờ mặt Văn Khê, thật sự là hắn đi cũng không được mà vào cũng không xong, trong lúc nhất thời cứng đờ lúng túng đứng ở cửa.

Cũng may tầm mắt Văn Khê rất nhanh lướt qua Mạc Thần chú ý tới hắn ở cửa, ho một tiếng, có chút xấu hổ nắm lấy tay Mạc Thần: “Mèo con ở cửa.


“Không có việc gì, để cậu ta đi.

” Mạc Thần thốt ra.

Văn Khê dở khóc dở cười: “Không phải! Hình như cậu ấy muốn vào.


Nghe được những lời này, cuối cùng Mạc Thần cũng rời tầm mắt khỏi mặt Văn Khê, nhìn về phía cửa phòng huấn luyện: “Vào đi.


Giọng điệu của hắn thay đổi dịu dàng vừa rồi, tuy không tính là lạnh lùng, nhưng rõ ràng khác với giọng điệu khi nói chuyện với Văn Khê.

Lăng Sơ Dật khóc không ra nước mắt —— hiện tại hắn làm bộ mình chỉ đi ngang qua còn kịp không?
Cuối cùng, hắn vẫn chấp nhận đẩy cửa ra vào phòng huấn luyện: “Tôi luyện súng một lát, hai người cứ tiếp tục không cần quan tâm đến tôi! “
“Chúng tôi cũng có làm gì đâu?” Vẻ mặt Văn Khê vô tội.

Mạc Thần “Ừ” một tiếng.

Lăng Sơ Dật phục hẳn, hắn cảm thấy cho dù lúc này Văn Khê nói “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây”, Mạc Thần cũng sẽ đáp lại là “Ừ”.

Hắn rùng mình một cái, gần như là luống cuống tay chân đeo tai nghe lên, sau đó tự mình luyện súng.


Khi giải đấu mùa xuân kết thúc, những khoảnh khắc đặc sắc trong vòng đấu như thường lệ cũng được chỉnh lý lại, dưới nhiều hình thức như “Khoảnh khắc 666”, “Tập hợp pha đẹp mắt”, “Hướng dẫn chơi”, v.

v.

đã được chính thức công bố lên các nền tảng khác nhau.

Khắp nơi đều có thể tìm được hình ảnh của Mạc Thần với Văn Khê.

Tuy nhiên, những năm trước mọi người xem những video này, phần lớn là để thưởng thức kỹ thuật của tuyển thủ chuyên nghiệp, năm nay lại có thêm một mục đích —— Tìm đường để ăn.

Vì thế, màn hình trên video hay bình luận phía dưới cũng vậy, trong lúc nhất thời phong cách nói chuyện đều trở nên có chút kỳ quái.

[Thật sự toàn bộ quá trình Momo đều bảo vệ Wency! Đó là tình yêu.

]
[Ha ha ha, vợ mình mà không che chở à?]
[Góc nhìn của Khê Khê cũng đi theo Momo, giống như một cái đuôi nhỏ, ha ha ha!]
[Nói thật tôi không chơi SGH, nhưng tôi rất hâm mộ CP Mạc Khê này!]
[Tôi cũng vậy!]
Trước khi CP Mạc Khê được thành lập, về cơ bản trận đấu SGH vẫn là cuộc vui cho người chơi SGH.

Tuy nhiên, sau khi CP Mạc Khê được thành lập, ngày càng có nhiều người ngoài vòng tròn bắt đầu chú ý đến các trận đấu của SGH.

Một bộ phận bọn họ vì đôi CP này mà chơi game, còn có một bộ phận không chơi game, nhưng chỉ cần Mạc Thần với Văn Khê tham gia thi đấu, gần như là không rời mắt.

Vì vậy, giải đấu chuyên nghiệp SGH lần này có độ chú ý cao chưa từng có.

Huấn luyện viên Trần Tiêu của chiến đội CLM rất lo lắng mic nói chuyện của Mạc Thần và Văn Khê bị thả ra, bị người ta biết khi thi đấu họ phát điên như thế nào.

Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, cho dù không có ghi âm, chỉ riêng clip ghi hình hai người thi đấu cũng đã phát điên đến mức khiến cho trong ngoài giới thét chói tai.

Thậm chí giải SGH chính thức vì thế mà liên lạc với Liễu Vĩ Triết là quản lý của CLM, muốn phỏng vấn Mạc Thần với Văn Khê, không chút bất ngờ bị Mạc Thần từ chối.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể lui về phía sau, đi phỏng vấn Lightning của chiến đội YEY.


Đáng thương Lightning nghĩ rằng mình là đối tượng phỏng vấn chính thức của giải đấu SGH.

Nội dung phỏng vấn những năm trước luôn giống nhau, hỏi tuyển thủ có ý kiến gì về màn trình diễn của mình trong trận đấu, hỏi tuyển thủ nghĩ gì về trò chơi, hỏi tuyển thủ một số câu hỏi nhỏ, cuối cùng hỏi lúc này tuyển thủ muốn nói câu nào nhất.

Lightning nghe được vấn đề cuối cùng, không chút nghĩ ngợi thốt ra: “Chiến đội đồ lưu manh, mấy người chờ đó! Nhà vô địch vòng sau chắc chắn sẽ là chúng tôi!”
Nhân viên phụ trách phỏng vấn nghe được ba chữ “đồ lưu manh”, nửa ngày không kịp phản ứng, cho đến khi bên cạnh có người nhỏ giọng nhắc nhở: “Đồ lưu manh có phải là CLM hay không?”
Sau khi phản ứng lại, nhân viên dở khóc dở cười.

Không ngờ sau khi video được đăng tải lại mang theo một cơn sốt đặt biệt danh cho chiến đội.

Đối với đội CLM, khi xem video đó, phản ứng của họ là như thế này:
Mạc Thần: “Ha.


Lăng Sơ Dật: “Không, quán quân là của chúng tôi!”
Trần Úy: “Lightning là đang công khai tuyên chiến phải không?”
Trần Tiêu: “Xem ra là ngứa da rồi.


Văn Khê: “Ha ha, cố lên!”
Sau đó, nhanh chóng đến ngày chơi vòng loại trực tiếp.

Giải đấu vòng loại trực tiếp đã được tổ chức, chỗ đó tương đối xa câu lạc bộ CLM, ở một thành phố khác, vì vậy họ cần phải đi tàu một ngày một đêm trước.

Trần Úy cũng ở trên xe.

Lúc Trần Úy bị cảm, thật cho rằng mình không có cơ hội ra sân trong giải đấu mùa xuân, không nghĩ tới cảm lạnh của hắn tới cũng nhanh đi cũng nhanh —— một ngày trước khi vòng tứ kết bắt đầu, hắn đã khá hơn không sai biệt lắm, không chảy nước mũi không ho khan, cổ họng cũng không đau, chính là còn có chút di chứng cảm lạnh, tâm lý luôn cảm thấy mình còn chưa tốt.

Nhưng mấy ngày nay hắn ở nhà chơi game, xác nhận qua trạng thái của mình, hẳn là ra sân thi đấu không có vấn đề gì.

“Người mới không đi cùng chúng ta hả?” Sau khi Trần Úy trở về câu lạc bộ, hỏi ra vấn đề giống Lăng Sơ Dật.

Đương nhiên câu trả lời của Mạc Thần vẫn vậy: “Hắn phải thi đại học.


“Trời mé.

” Trần Úy cũng bị đả kích giống Lăng Sơ Dật, không nói thêm gì nữa.


Nhưng hắn nhanh chóng tìm được đề tài khác: “Há há, nghe nói hai người tuyên bố rồi?”
Lúc nói những lời này, hắn chớp chớp mắt nhìn Mạc Thần với Văn Khê.

“Đúng thì sao?” Mạc Thần đáp lại hắn.

Trần Úy: “Oa, chuyện lớn như vậy cũng không gọi điện thoại nói với tôi một tiếng!”
“Nói với chú mày làm gì?”
Mạc Thần còn chưa đáp lại, Trần Tiêu đã đáp lại trước: “Là ở cùng nhau cũng không phải kết hôn, nói với chú mày lại không lấy được một xu, chỉ có thể bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.


“Kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến em! Cái gì?” Trần Úy không kịp phản ứng.

Trần Tiêu đành phải nói rõ ràng một chút: “Mày nhìn mày kìa, đã 22 rồi, ngay cả bạn gái cũng không có.


Nghe được những lời này, Trần Úy gần như là theo bản năng nhìn về phía Liễu Vĩ Triết, chỉ thấy hắn đang làm cái gì đó, hoàn toàn không nhìn về phía bọn họ.

Trần Úy mím môi.

Chuyện hắn thích Liễu Vĩ Triết, có lẽ để sau này hãy nói, dù sao Liễu Vĩ Triết nói hiện tại không có ý định yêu đương, càng muốn dành thời gian cho việc học tập.

Nhưng mà, chuyện hắn thích đàn ông, hắn cảm thấy vẫn cần phải tìm cơ hội nói với anh hắn một chút.

Trọng điểm là, hắn muốn xác nhận phản ứng của anh trai hắn đối với chuyện này, thuận tiện xác nhận tính hướng của anh trai —— rốt cuộc anh trai có phải là thẳng nam hay không?
Còn nữa, rốt cuộc tình cảm của anh trai hắn đối với Liễu Vĩ Triết là gì?
Nghĩ như vậy, Trần Úy nắm lấy cổ tay Trần Tiêu: “Anh, anh lại đây, có chuyện em muốn nói với một mình anh.


!.

.

????????????????????????????????!.

.

•Chương cuối cùng của năm cũ!
31/12/2021
#NTT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.