Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 96


Đọc truyện Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe – Chương 96


Tựa hồ Chử Thư Mặc còn muốn nói điều gì đó, anh nhìn Ngu Uyên rất lâu, mãi cho đến khi được hắn mang về xe, vẫn không nói lời nào.


Ngu Uyên đưa anh ngồi ghế sau, còn ngồi với anh thêm chốc lát.


“Anh không ra à?” Hồi lầu sau, Chử Thư Mặc mới nhẹ nhàng hỏi một câu.


Xảy ra loại chuyện này, Hiệu trưởng Il lại không có ở đây, Ngu Uyên còn là cổ đông, chắc chắn rất quan tâm đến tình hình của Học viện lúc này.
Huống chi lão Hiệu trưởng đột ngột xuất hiện trong phòng tiếp khách tại tổng bộ Ngu thị, hoặc hai người có giao tình kín đáo, hoặc đã đạt thành giao dịch nào đó, Chử Thư Mặc không biết.


Ngu Uyên không nói, anh cũng không muốn hỏi.


“Lát nữa.” Ngu Uyên nói xong, xoa đầu anh, nhân tiện lau đi một lớp bụi xám trên mặt anh.

Chử Thư Mặc cúi đầu, trong cơ thể vẫn còn cơn đau, nhưng qua một thời gian quả thực đã tốt hơn nhiều.
Anh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nhích lại gần chỗ Ngu Uyên, cơn đau đớn đã vét sạch tinh thần của anh, có nơi an ủi ấm áp như vậy, anh chẳng muốn rời đi chút nào.


Ngu Uyên ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần, hắn không ngăn lại hành động của anh mà thay đổi tư thế để anh có thể dựa vào thoải mái hơn.
Hắn cũng có những phút nghỉ ngơi ngắn, cho đến khi Ficker bên ngoài gọi hắn, hai người vẫn không ai nói lời nào.


“Anh mau đi đi.” Chử Thư Mặc chú ý động tác của Ficker, dẫn đầu mở miệng nói.


“Ừ.” Ngu Uyên không phải người sẽ bị chuyện tư làm quấy nhiễu tâm trí, tình huống trước mặt rất nguy cấp, xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, chắc chắc cao tầng đều đã rối ren.
Hắn không thể cứ mãi ngồi trong xe riêng như vậy được, cho dù thâm tâm hắn thực sự rất muốn làm như thế.


Cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của Chử Thư Mặc, hắn dịu dàng nói: “Ngồi trong xe chờ anh, nếu như muốn đi xuống xem, nhớ nói với anh một tiếng.”

Cuối cùng còn đưa cho anh một cái quang não mini, chính là chiếc máy tí hon hắn gửi cho anh ở căn cứ Andrew.

Dặn dò xong xuôi, hắn mới mở cửa bước xuống xe.


Trong xe lại một lần nữa rơi vào im lặng, im lặng đến mức Chử Thư Mặc có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Anh nhìn một mảnh hỗn độn bên ngoài, lại nhớ tới những lời hai người lính cứu hỏa kia nói chuyện với nhau.
Rỗng ruột? Kiến trúc còn chưa được đưa vào sử dụng?

Anh học bán trú, chưa bao giờ trọ ở trường, vì vậy chẳng mấy quen thuộc với học viên ở trong kí túc xa.
Nhưng sau khi Mắt To bị thương, anh cũng từng đi qua vài lần, nhưng khi đó thực sự chẳng để ý gì đến kiến trúc còn chưa được đưa vào sử dụng.


Anh đã bỏ lỡ điều gì sao?

Không đúng, ký túc xá của Học viện được xây dựng không phải quá phức tạp, dùng từ bình dị để hình dung cũng chẳng phải nói quá, mà nơi Mắt To ở là ký túc xa lâu năm….


Chử Thư Mặc cúi đầu, có phải anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi không?

Trong xe rất yên lặng, Chử Thư Mặc không nhịn được chạm tay vào sợi dây chuyền, sau đó hít một hơi thật sâu, buộc mình phải

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.