Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 95


Đọc truyện Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe – Chương 95


Chử Thư Mặc đang chạy vội vàng ra ngoài thì bị Ficker túm lại.
Lúc ấy thực sự là chẳng nghĩ gì nhiều, anh theo bản năng giảm tốc độ đi nhiều, trong nháy mắt anh chợt nhớ ra mình không biết lái xe, cũng chẳng biết đường đến Học viện.


Một loạt vấn đề xuất hiện làm Chử Thư Mặc phải dừng lại, cũng chính vì nguyên nhân này mới bị Ficker tóm lấy cánh tay.


Ban đầu anh còn tưởng anh ta muốn ngăn cản mình, nhắc nhở này kia, nhưng khi nhìn thấy cảm xúc trong mắt Ficker, cảm xúc tức giận lại không cánh mà bay.


Bình thường Ficker là một người vô tư, phần lớn thời điểm tính cách anh ta vô cùng hiền hòa, đối xử với ai cũng rất dịu dàng.
Sau chuyện của A Trạch, đây là lần thứ hai Chử Thư Mặc thấy sắc mặt Ficker khó coi đến như vậy.
So với khi A Trạch xảy ra chuyện, hình như tâm tư của Ficker có gì đó khác lạ.


Nếu như khi A Trạch vì thiếu hồn lực nên ngất xỉu, Ficker tỏ ra vô cùng lo lắng và sợ hãi, thì hiện tại nhìn anh ta cực kỳ phẫn nộ, thậm chí còn cảm thấy hổ thẹn.


Cũng bởi ánh mắt này, Chử Thư Mặc cũng tự động dừng lại mọi hành động.

Trong chốc lát, Chử Thư Mặc bị Ficker nhét vào xe.


Lúc này anh cũng chẳng quan tâm cho lắm, ngồi ở ghế sau êm ái, tấm lưng gầy gò của anh vẫn rất căng, ánh mắt luống cuống nhìn ngó bốn phía, bối rối muốn tìm điểm dừng.


Cũng vào lúc đó, cửa xe lại một lần nữa mở ra, không đợi Chử Thư Mặc quay đầu nhìn, Ngu Uyên sắc mặt tối sầm ngồi ở ngay bên cạnh anh.


Chử Thư Mặc thấy hắn, cũng không nói gì, chỉ theo bản năng dịch sang bên cạnh một chút.
Sau đó, anh cảm giác có thứ gì đó đụng vào chân mình.


Chạm tay vào, ánh mắt Chử Thư Mặc đông cứng, là sợi dây chuyền của Hiệu trưởng Il, Hiệu trưởng vừa còn…..


Bởi vì chuyện vụ nổ, đầu óc từ nãy vẫn đình chỉ nay đã hoạt động trở lại, chút ký ức ít ỏi đột ngột hiện ra, trái tim cứ thình thịch nảy lên, Chử Thư Mặc nghiêng đầu nhìn, ánh mắt rơi trên người Ngu Uyên.


Cô trợ lý dẫn Hiệu trưởng vào, không lý nào Ngu Uyên lại không biết.
Hắn vào xe chậm một bước, hẳn là vừa đi xem Hiệu trưởng Il.


Chử Thư Mặc nghĩ như vậy, anh cảm thấy chắc chắn Ngu Uyên hiểu được ý của anh.
Mà đúng là hắn nhìn hiểu ánh mắt của anh thật, chính hắn cũng chẳng nói lời nào, nhìn anh, sau đó nhẹ lắc đầu.


Chử Thư Mặc bắt đầu suy nghĩ, đầu tiên Brownie yêu cầu tầng lớp thượng lưu giao cho hắn hầu hết tộc Noelle.
Tiếp theo đó, một bộ phận Noelle trong tay Hồn thú đột ngột biến mất một cách bí ẩn.
Sau đó, Học viên Noelle nổ lớn, chuyện này nối tiếp chuyện kia, cứ như thể đã được sắp đặt cả.
Mà ngay cả tộc Noelle đang trong căn cứ Andrew, cơ bản cũng đã bị Brownie khống chế.

Nói cách khác, không biết từ lúc nào, âm mưu đen tối đã bao trùm toàn tộc Noelle.
Còn bất tri bất giác kéo tộc Noelle vào trong bống tối chết chóc.


Trong xe huyền phù nhiệt độ rất ổn định, nhưng không hiểu vì sao, Chử Thư Mặc cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.


Anh tựa lưng vào ghế mềm mại, cơ thể co lại, vì chính suy nghĩ của mình mà cảm thấy cực kỳ sợ hãi.


Ngu Uyên một bên vẫn đang nhìn văn kiện, đầu óc Chử Thư Mặc bên này đã như một đống bùn đặc.
Anh không khống chế được mà nắm chặt hai bàn tay, ở nơi mà Ngu Uyên không thấy, mày anh nhíu chặt.


Đau quá.


Cơ thể cảm thấy vô cùng đau đớn, Chử Thư Mặc cực kỳ quen thuộc với cảm giác này.
Chính anh đã từng trải qua một lần ở trong nhà vệ sinh tại căn cứ Andrew, chẳng lẽ là tác dụng phụ của thuốc? Hay là…anh đang nhỏ đi?

Những vấn đề cứ nối tiếp xuất hiện trong đầu óc của anh, anh cắn chặt môi dưới, hai bàn tay mất khống chế tóm chặt lấy cánh tay của mình, thậm chí móng tay còn găm sâu vào da thịt.


Không được, không phải bây giờ.

Khớp hàm cắn chặt vào nhau, Chử Thư Mặc dùng hết sức lực mở to hai mắt, chỉ thấy trước mặt như thể có một tầng sương mỏng, mỗi lần hít thở là một lần đau đến xương tủy.
Động tác của Chử Thư Mặc vô cùng cẩn thận, chỉ sợ rằng nếu như mình phát ra tiếng động, Ngu Uyên chắc chắn sẽ phát hiện được.


Anh nhất định có thể chống lại nỗi đau đớn này, thà rằng căn răng chịu đựng còn hơn là việc trơ mắt nhìn cơ thể mình bé lại.


Nhưng thực sự rất đau, anh biết thính lực của tộc Hồn thú rất tốt, cứ cách một đoạn thời gian, anh lại đổi chỗ cắn, chỉ sợ rằng sẽ để lại vết ứ máu trên cơ thể.
Cảm giác đau đớn đến thống khổ như tràn ra không gian, và hỗn tạp thêm một số thứ khác.


Chử Thư Mặc không biết mình đã duy trì tình trạng

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.