Đọc truyện Cá Mặn Phơi Nắng – Chương 82: Thảm Thiết
“Chiến, giết sạch đám cẩu tạp chủng ma tộc.”
Ầm ầm.
Vô số kiếm quang, đao quang, thần thông đủ mọi sắc màu va chạm với nhau.
Tiếng nổ tung, rống giận, tiếng hét thảm khắp nơi nơi, chiến trường tựa như một cối say thịt nghiền nát tất cả.
Âm thanh bi tráng thảm thiếp vang vọng, hương vị huyết tinh nồng đậm.
Không khí tuyệt vọng tràn ngập chiến trường, thi thể, huyết nhục vung vãi chỗ nào cũng có.
Trên chiến trường thứ không đáng giá nhất là sinh mạnh.
Từ mặt đấy không trung khắp nơi đều có bóng dáng ma tộc nhân tộc phân tranh, nổi bật nhất là trên tầng mây gần với kết giới mấy bóng người va chạm, từng chiêu thức huỷ thiên diệt địa từ hai bên phát ra.
Trên không Thiên Tàn Thánh Nhân điên cuồng ra chiêu hướng về phía vị Ma Vương Âm Sát Ma tộc.
“Vạn Kiếm tề thiên.” Thiên Tàn Thánh Nhân dùng lĩnh vực của mình đối kháng La Thiết Sát.
Trong hư không lấy Thiên Tàn Thánh nhân làm trung tâm, bán kính mười dặm tràn ngập các kiếm ảnh, kiếm ảnh kết hợp với nhau hoá thành một cự kiếm dài chục dặm như muốn xé tan thiên không chém về phía La Thiết Sát.
La Thiết Sát cảm nhận được kiếm khí nguy hiểm cũng không giám phân tâm.
Dùng lĩnh vực của mình đối kháng, xung quang bán kính bốn mươi dặm hình thành một không gian tràn ngập lôi điện.
“Cửu đạo Thần Lôi.” hắn tựa như một vị lôi thần buông xuống thế gian, xuất hiện cửu đạo lôi long xung quang hắn, từng đạo lôi long đỏ rực dài không thấy điểm cuối đánh vào cự kiếm.
Ầm ầm
Cự kiếm bị sáu đạo lôi long phá tan, không gian tràn ngập sự huỷ diệt .
Ba đạo lôi long còn lại bắn về phía Thiên Tàn Thánh Nhân, Thiên Tàn Thánh nhân vội vàng dùng kiếm vực ngăn cản lôi long.
Ngàn vạn chuôi kiếm khí chém về phía lôi long.
Ngăn cản thành công nhưng lôi long cũng làm hắn bị thương, thất khiếu đổ máu.
Thiên Tàn Thánh Nhân không ngờ, hắn dùng một chiêu thức mạnh nhất đều không chạm vào một góc áo La Thiết Sát.
Đây là Thánh Vương cùng Thánh Nhân chênh lệch.
Tuỳ tiện một chiêu làm hắn bị thương.
Thiên Tàn thánh Nhân chớp mắt cái đã đến gần La Thiết Sát, đánh xa không được thì cận chiến.
Hai bên va chạm liên tiếp, kiếm ảnh lôi điện tràn ngập hư không.
Thiên Tàn Thánh nhân bị La thiết Sát đè lên mà đánh, mới sau mấy chiêu Thiên Tàn Thánh nhân y phục rách nát, trên người nhiều vết thương bị lôi điện nướng cháy.
La Thiết Sát nhìn Thiên Tàn Thánh Nhân cười tàn nhẫn, hắn đối chiến với Thiên Tàn Thánh nhân tựa như mèo vờn chuột, hoàn toàn không muốn kết thúc trận chiến này.
Muốn cho đối thủ tuyệt vọng, đây là sở thích của hắn.
Còn phía dưới ma tộc hắn hoàn toàn không quan tâm, ma tộc mạnh được yếu thua, cấp thấp ma tộc muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Kẻ sống sót sau trận chiến này sẽ được bồi dưỡng làm tinh anh, còn kẻ chết đi thì thành tế phẩm huyết tế triệu hoán cường giả ma tộc.
Phía dưới tuy nhân số nhân tộc đông hơn ma tộc gấp mấy lần, nhưng quân đội nhân tộc là một đội quân hỗn tạp do nhiều tông môn tạo thành, chiến đấu mạnh ai nấy sống không một chiến thuật nào.
Còn bên ma tộc do một chủng tộc tạo thành, có chiến thuật rõ ràng, đã vậy còn hung hãn không sợ chết.
Hai phe chém giết khá cân bằng không quá chênh lệch.
Hòn đảo đã bị hai bên đánh thành không còn hình thù gì, khắp nơi bị tàn phá, cây cối cảnh vật biến mất chỉ còn lại vô số hố to hố nhỏ.
Tồn tại duy nhất là tế đàn, nó được trận pháp bảo hộ nên không chút sứt mẻ.
Hai bên giết nhau đỏ mắt, điên cuồng mà lao vào nhau.
Nhân tộc đã có một vị Thánh Nhân chết trận, là một trong mấy vị kiềm chế ma vương.
Do chênh lệch đẳng cấp hai bên mới va chạm được mấy nhịp thở đã mất đi một thánh nhân.
Thiên Tàn thánh Nhân thấy vậy nhưng vô pháp giúp đỡ, thân hắn còn lo không xong làm sao cứu giúp người khác, chật vật mà chống đỡ La Thiết Sát.
Thiên Tàn Thánh nhân tuyệt vọng, không nhìn ra chút hi vọng nào.
Bên kia đám Diệp Thiên đã tới hải đảo, nhìn thấy kết giới bao phủ toàn bộ hải đảo Mộng Linh có chút hiếu kỳ mà hỏi Diệp Thiên.
“Đây là…”
“Là Đế trận, một vị Đế trận sư thủ bút.” Diệp Thiên cười cười mà nói.
Mọi người xuống phi thuyền, Như Anh, Tiểu Uyên hai nàng tò mò mà sờ thử kết giới.
“Chúng ta đi vào.” Diệp Thiên vừa nói tạo ra một lỗ hổng ở kết giới.
Hắn không dụng lực phá hoại mà tìm một lỗ hổng trong kết giới để tiến vào, chứ muốn dùng lực phá trận phải cần thực lực ít nhất là Đế cấp, mà Diệp Thiên hắn không muốn mở phong ấn của mình ra.
Thuận tiện dùng thần thông bao phủ Mộng Linh ba người.
Bên trong là một chiến trường Diệp Thiên không muốn bọn họ bị vạ lây, đao kiếm không có mắt.
Trùng hợp là Diệp Thiên tiến vào gần ngay chỗ mấy vị Thánh nhân đang kiềm chế Ma vương thứ hai Ma tộc.
Ma vương thấy bốn người Diệp Thiên tiện tay đưa một chưởng đánh về phía bọn hắn.
“Sâu Kiến cản đường, chết đi.” Vừa nói tên Ma Vương liền ra chiêu.
Một cự chưởng như phá tan thiên địa đánh về phía bốn người Diệp Thiên.
“Nguy Hiểm tránh mau.” Thánh nhân hét to đối với Diệp Thiên.
“Ma Vương à,Hắc Ấn Trấn tinh hà .” Diệp Thiên tiếp tay một chiêu hướng về cự chưởng của Ma vương.
Một hắc ấn từ tay Diệp Thiên phát ra, hắc ấn tựa như điêu khắc mà thành sinh động như thật.
Hắc ấn như một con cá nóc phồng to ngay lập tức, mà tương đương với cự chưởng của Ma Vương ma tộc.
Ầm ầm
Hai quái vật khổng lồ va chạm, hắn ấn phá tan cự chưởng mà hướng về hướng Ma Vương.
Ma Vương ngay lập tức phản ứng, đón đỡ.
“Không….”
Chỉ là một chiêu tiện tay của Diệp Thiên nhưng không phải cấp độ Ma Vương có thể ngăn cản.
Tên ma vương bị cự chưởng trấn thành tro bụi, ngay cả Thánh hồn đều bị nghiền nát mà tan biến.
Mấy tên Thánh Nhân nhìn đối thủ mà mình khó có thể ngăn cản, lại bị một chiêu giết chết có chút sững sờ mà chết lặng.
“Ngài…, mời ngài ra tay cứu giúp nhân loại Nam Vực.” Một vị Thánh Nhân nhìn về Diệp Thiên bằng ánh mắt cầu khẩn mà nói.