Đọc truyện Cá Mặn Phơi Nắng – Chương 80: Tiến Công Ma Tộc
Mười mấy tên Thánh Nhân, chục vạn đệ tử trưởng lão các tông môn đồng loạt ra quân, từng chiếc phi thuyền to lớn như những quái vật khổng lồ lơ lửng trên không, kèn trống âm nhạc tiễn biệt.
Hình ảnh nhiệt huyết hào hùng mà ấn tượng thị giác, người nhìn thấy hận không thể ngay lập tức lao ra chiến trường chém giết.
Quân đội các tông môn chỉ xuất phát phía sau đội tiên phong một lúc, dừng lại cách hòn đảo ma tộc khoảng hai trăm dặm, bắt đầu chờ đợi hồi âm của đội tiên phong truyền về.
Tin tức đội tiên phong rất nhanh truyền về, hòn đảo đó đúng là căn cứ Ma tộc, có bẫy rập nhưng không quá nguy hiểm.
Có thể tiến công.
Ngay lập tức từng chiếc phi thuyền thả tốc độ nhanh nhất vun vút tiến về phía hải đảo căn cứ ma tộc.
Bên kia Diệp Thiên ba người vừa về tới căn cứ Thần Quyền Thánh Tông.
Bên trong căn cứ vườn không nhà trống, chỉ còn lại một trưởng lão vài tên đệ tử cấp thấp canh giữ.
Trong đó có người quen của Mộng Linh, một tiểu nha đầu 12-13 tuổi nhỏ nhắn xinh xắn.
Nhìn thấy Mộng Linh ngay lập tức chạy đến chào hỏi.
“Mộng linh tỷ tỷ, các ngươi lịch duyệt mới về.” Nha đầu tươi cười mà chào đón Mộng Linh ba người.
“Như Anh ngươi sao không ở trong tông mà chạy đến đây.
Còn người trong căn cứ đâu hết rồi.” Mộng Linh nhìn xung quanh khu căn cứ chỉ còn vài bóng người hiếu kỳ nên cất lời hỏi.
“Ta được trưởng lão đưa đến, trong tông nhàm chán muốn chết.
Ai ngờ trưởng lão đưa ta đến đây lại để ta trông coi căn cứ.
Tức không chứ, bọn họ thì đi tiến đánh căn cứ ma tộc, còn ta phải giữ nhà.” Như Anh nàng phình má trợn mắt tức giận,nhìn rất dễ thương.
Như Anh nàng tên thật là Lam Như Anh, 12 tuổi bị đưa vào Thần Quyền Thánh tông làm đệ tử sau Mộng Linh một thời gian.
Hai người có điểm chung là được người gửi gắm vào, do nhập môn muộn không có bạn bè nào cả.
Tình cờ Mộng Linh gặp được nàng, rồi hai người rất nhanh thân thiết với nhau.
Thiên phú của Lam Như Anh cao khủng khiếp, mới mười hai tuổi đã linh hải cảnh, có thể nói là đỉnh cấp tại Huyền Thiên đại lục.
Trong tông xem nàng như bảo bối mà bảo bọc, lần này tiến đến căn cứ là do nàng quấy rối khóc lóc đòi đi, cao tầng tông môn đành phải đưa nàng tới đây.
“Vị này là,…” Như Anh nhìn về Diệp Thiên, Tiểu Uyên mà hỏi.
“Đây là phu quân ta Diệp Thiên, còn bên cạnh Tiểu Uyên.” Mộng Linh mỉm cười mà giới thiệu.
“Diệp Thiên ca ca, Tiểu Yêu tỷ tỷ ngươi tốt.” Như Anh lễ phép mà chào hỏi hai người.
Có thể đây là một phần nguyên nhân Mộng Linh yêu thích nàng.
Diệp Thiên lần đầu gặp nàng những cũng khá ưa thích với nha đầu này.
“Như Anh ngươi tốt.” Diệp Thiên cười nói, tiện tay lấy ra tiểu lễ vật tặng cho nàng.
Tiểu Uyên cười cười chào Như Anh sau đó quay sang nói với Diệp Thiên.
“Chúng ta đi xem mấy người kia tiến đánh ma tộc, được không cô gia .” Tiểu Uyên nghe nói đến việc đánh ma tộc ngứa ngáy, nàng chỉ sợ thiên hạ không loạn, muốn tới đó xem kịch vui.
Bên canh Như Anh nghe vậy cũng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp mà nhìn Diệp Thiên.
“Được rồi chúng ta đi xem.” Diệp Thiên cười cười.
Rồi quay sang hỏi Như Anh: “Như Anh ngươi có muốn đi cùng chúng ta không.”
Như Anh hết sức gật đầu nhưng trên mặt lại tỏ ra tiếc nuối nói : “Ta muốn đi, trưởng lão sẽ không cho ta ra ngoài.”
Bên cạnh Mộng Linh xoa xoa đầu nàng cười nói : “Chúng ta đi thông báo với trưởng lão, có Diệp Thiên trưởng lão sẽ đồng ý.”
Bốn người đi tới chỗ trưởng lão mà thông báo, đúng như lời nói của Mộng Linh, khi gặp Diệp Thiên trưởng lão cung kính vô cùng, lập tức đồng ý cho Như Anh đi theo bọn họ.
Bốn người đi ra ngoài, Như Anh nàng nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt tò mò.
Vị trưởng lão kia là Thiên Tượng cao thủ, khi gặp Diệp Thiên cung kính với hắn tựa như tiểu bối gặp tiền bối.
Làm nàng có chút muốn biết về thân thế Diệp Thiên.
Bốn người dùng phi thuyền đi về phía hải đảo ma tộc, khi đi vào phi thuyền Như Anh bị nó làm chấn động kinh hãi.
Gia cảnh nàng hơn người, kiến thức nàng vượt xa tuổi tác.
Nàng biết toàn bộ huyền thiên đại lục không nhiều thế lực sở hữu tiểu thế giới, mà trong đó không có thế lực nào xa hoa tới mức để một tiểu thế giới bên trong phi thuyền cả.
Họ xem tiểu thế giới như tổ tông mà bảo vệ giữ gìn, hoàn toàn không giống vị Diệp Thiên ca ca này.
Lúc này phi thuyền các tông môn đã rầm rộ tiến vào hải đảo.
Hải đảo rộng tầm ngàn dặm, từng chiếc phi thuyền lườm lượp tiến vào.
Đến chiếc phi thuyền cuối cùng đi vào trong đảo, các góc hòn đảo hiện lên từng cột sáng đâm thẳng thiên không, như muốn xuyên thủng thiên địa.
Từng cột sáng kết nối với nhau mà tạo thành một lớp màng trong suốt bảo phủ khắp hòn đảo.
Người trên phi thuyền ngay lập tức phản ứng lại, quay quắc 180 độ đâm thẳng hướng kết giới trong suốt đó.
Nhưng vô dụng, tựa như một con ruồi đâm đầu vào bức tường, kết giới hoàn toàn không một chút tổn hại, phi thuyền bị sứt mẻ.
“Khốn kiếp, đây là ma tộc bẫy rập.
Mấy tên đội tiên phong làm ăn thế nào mà không phát hiện ra.
Khốn kiếp.”
“Cẩu đản ma tộc, thật hèn hạ,…”
Từng thành viên trên phi thuyền chửi ẩm lên.
Các phi thuyền vừa ổn định lại thế trận, thì bên dưới từng viên hoả cầu không khác gì những viên thái dương thu nhỏ, dùng sao băng tốc độ đánh tới đội ngũ phi thuyền.
“Khởi động phòng thủ, nhanh, nhanh,…”
Đã quá chễ, tiểu thái dương va chạm với đội ngũ phi thuyền.
Ầm ầm,…
Âm thanh nổ tung như sấm vang lên liên hồi, khói lửa mịt mù, bầu trời sáng lực lên bởi ánh lửa.
Phi thuyền của các tiểu thế lực hư hại nặng nề, mấy chiếc phi thuyền bị tiểu thái dương đánh trúng trực diện nổ tung tan thành mây khói.
Còn phi thuyền thánh tông hoặc những thế lực lớn có thể chịu được Thánh Nhân công kích nên tổn hại không quá lớn, nhưng không có nghĩa là nó chịu được công kích liên tục của Thánh Nhân.”
“Hạ xuống mặt đất, Thánh tông phi thuyền phía trước cản công kích, còn lại theo sau.” Thiên Tàn Thánh nhân truyền âm.
Phi thuyền dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống mặt đất.
Trong lúc lộn xộn họ không để ý phi thuyền Ẩn Sát tông không chút tổn hại, mà bay thẳng hướng trung tâm hải đảo.
Đến khi nhận ra thì phi thuyền Ẩn Sát tông đã bay mất.
Ban đầu bị tập kích bất ngờ mà thiệt hại mấy chiếc phi thuyền, về sau có Thánh tông phi thuyền tạo thành một bức tường cản phía trước, quân số nam vực tổn hại không quá lớn.
Từng chiếc phi thuyền hạ xuống đất, người đầu tiên đi ra là những tên thánh nhân.