Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 15: Về Nhà


Đọc truyện Cá Mặn Phơi Nắng – Chương 15: Về Nhà


Thấy Diệp Thiên nói về nhà Lý Mộng Linh, tiểu Uyển cũng gật đầu đồng ý.

Đặc biệt là Lý Phá Thiên Tiểu Bạch hai con hàng này hận không thể mọc cánh bay về nhà.

Mấy ngày trải qua sinh tử chém giết thần kinh mỗi người đều căng thẳng, điều kiện sinh hoạt thì thiếu thốn lên khi Diệp thiên đưa ra ý kiến muốn về không ai phản đối.

Mỗi người đều ổn định hoặc đột phá cảnh giới, cộng thêm thu nhập mấy ngày nay, rồi huyết nguyệt quả, có thể nói là cực kỳ phong phú.

Chuẩn bị về Diệp Thiên còn mang theo một chậu nhỏ huyết nguyệt linh quả, Lý mộng linh hỏi Diệp Thiên mang về làm gì, linh quả thường thường cần phải có điều kiện đắc biệt mới sinh trưởng được, điều kiện chăm sóc cực kỳ khó khăn.

Diệp thiên cười hắc hắc đưa cho nàng kêu tặng cho nàng, để về nhà hắn trồng tại bồn hoa trước tiểu viện.

Lý mộng Linh cũng cười, nàng quyết tâm nếu diệp Thiên trồng trước phòng nàng, nàng sẽ chăm sóc nó thật tốt.

Lúc đến thiên sơn mọi người lịch duyệt, chém giết hung thú, gặp rừng phá rừng gặp núi phá núi, lên thời gian đi khá lâu.

Còn khi về mọi người né tránh các hung thú, tận lực hạn chế những nơi nguy hiểm lên thời gian về rất nhanh, chỉ khoảng một ngày mọi người đã ra khỏi thiên sơn.

Cũng may lúc về không gặp phải chuyện bất ngờ nào.

Nhìn thấy phong sơn thành mọi người đều kích động, sống tách biệt với văn minh nhân loại con người mới biết văn minh nhân loại cần thiết đến thế nào.

Ngay cả những tiếng ồn ào, thậm chí là cãi nhau của người dân phong sơn thành cũng làm tâm trạng từng người tốt hơn rất nhiều.

“Cuối cũng cũng sống ra tới thiên sơn”.

Hùng hài từ Lý Phá Thiên kêu ca.

Nhìn thấy đám Diệp Thiên mỗi người nhấc một túi to, quần áo lam lũ bẩn thỉu, thậm chí là vết máu là biết mới từ thiên sơn đi ra, với những người mạo hiểm giả ngay cả lưu manh ác bá cũng không giám trêu chọc họ chứ đừng nói dân chúng bình thường.


Còn cây huyết nguyệt quả Diệp Thiên che chắn cẩn thận không lộ ra một tý gì, chứ nếu bị người nhận biết sợ cả phong sơn thành chấn động.

Khi đi tới lý gia được hạ nhân thông báo hai vợ chồng Lý Thiên Hoàng ra đón bọn họ.

Khi đi thiên sơn dịch duyệt chỉ hai vợ chồng Lý Thiên Hoàng được Lý Mộng Linh báo trước, còn người khác không ai biết vị đại tiểu thư, tiểu thiếu gia nhà mình đi thiên sơn.

Thấy đám Diệp Thiên đều lành lặn không bị thương nghiêm trọng Lý Thiên Hoàng cũng an tâm không ít, còn Vũ Ninh thì vui đến phát khóc.

Khi biết Lý Mộng Linh đám người vào thiên sơn Vợ chồng Lý Thiên Hoàng ăn ngủ không yên, mỗi ngày đều sống trong lo lắng.

Lý Thiên Hoàng tiến đến vỗ vai Diệp Thiên, Lý Phá Thiên.

“Còn sống là tốt rồi.”
Còn Vũ Ninh thì ôm Lý mộng Linh, tiểu Uyên.

Lý Thiên Hoàng dẫn đám người đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Lịch duyệt gặp chuyện gì sáng mai rồi nói.

Từng người về đến gian phòng của mình đều thấy thân thiết lạ thường.

Tắm rửa ăn uống xong đều leo lên giường ngủ một giấc thật say.

Đến tận buổi trưa Lý Mộng Linh, tiểu Uyên, phá Thiên mới lục đục thức dậy.

Trải qua những ngày sóng gió con người ta mới thấy cuộc sống thường ngày thật hạnh phúc bình yên.

Huyết nguyệt quả thì được Diệp Thiên trồng ở một góc khuất của tiểu viện Lý Mộng Linh, buổi trưa thức dậy nàng đã thấy nó.

Ăn trưa xong đám Diệp Thiên tập trung tại tiểu viện của vợ chồng Lý Thiên Hoàng, người hầu thì bị Lý Mộng Linh đuổi ra hết chỉ còn lại đám Diệp Thiên.


Nghe tiểu Uyên kể hành trình lịch duyệt vợ chồng Lý Thiên Hoàng khiếp vía, đặc biệt là lúc trạm trán với huyết hổ.

Thậm chí Vũ Ninh còn dẫn Tiểu Uyên, Lý Mộng Linh vào gian phòng của mình để kiếm tra thân thể.

Khi biết Diệp Thiên cứu con gái mình Lý Thiên Hoàng nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt thân thiết hơn lúc trước.

“Cảm tạ.”
Diệp Thiên chỉ mỉm cười đáp lại:
“Việc ta phải làm.”
Đàn ông có những thứ không cần nói ra miệng, chỉ cần nhận biết là đủ.

Hai vợ chồng họ đã chấp nhận Diệp Thiên người con rể này.

Cơ mà khi nghe con hàng Tiểu Bạch giết Huyết hổ hai vợ chồng Lý Thiên Hoàng có chút không tưởng tượng được, thậm chí trên mặt hiện lên vẻ không tin.

Nhìn về con hàng Tiểu Bạch thân hình béo múp, tứ chi ngắn ngủn không tưởng được nó là thú vương tương đương linh hải cảnh, cảnh giới mà lão tổ bọn họ cũng phải ngưỡng vọng.

Thấy ánh mắt mắt sáng rực của Lý Thiên Hoàng tiểu Bạch meo meo khó chịu như muốn nói “ bản meo là thần, phàm nhân chỉ có thể ngưỡng vọng sùng bái.”
Tiếp xúc lâu với Tiểu bạch như Diệp Thiên, Tiểu uyên đều hiểu ý nghĩ của tiểu Bạch lên nhịn không được nở nụ cười.

Lý Thiên Hoàng khoác tay nói mọi người đừng tiếc lộ tiểu Bạch là thú vương ra ngoài.

Đám Diệp Thiên cũng gật đầu đồng ý.

Chuyện Tiểu Bạch là thú vương Lý Thiên Hoàng chỉ vui mừng, nhưng thấy Lý Mộng Linh cầm ra hai viên huyết nguyệt quả Lý thiên Hoàng thậm chí là kích động.

Hắn đã luyện huyết viên mãn, còn Vũ Ninh cũng luyện huyết cao đoạn, khi có Huyết nguyệt quả gia tộc sẽ có thêm hai tên luyện tạng cao thủ, thậm lý hai vợ chồng Lý Thiên hoàng có hi vọng đột phá linh hải cảnh.

Hai vợ chồng Lý Thiên Hoàng đều còn trẻ chỉ mới hơn bốn mươi khi đột phá luyện tạng tuổi thọ là 250 tuổi, thời gian của bọn họ còn nhiều linh hải cảnh không còn là giấc mơ hắn không kích động mới lạ.


Nhận lấy huyết nguyện quả hai vợ chồng Lý Thiên Hoàng đuổi mọi người ra khỏi phòng đóng cửa luyện hoá.

“Nhạc phụ trở mặt thật nhanh.”
“Từ từ ngươi sẽ quen, đặc biệt về tu luyện cha ta rất nghiêm túc.”
Lý mộng linh cười nói với Diệp Thiên.

“Nương tử nay ngươi thật đẹp.” Nay Lý mộng Linh mặc váy trắng phủ tới đầu gối, làn da trắng sứ, khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên, chân dài thẳng tắp làm Diệp Thiên như bị hớp hồn.

“Nịnh hót.”
Thấy Diệp thiên vô sỉ như vậy, Lý Mộng Linh cũng không quá cảm thấy đáng ghét, trái lại còn có chút thích thú vui mừng.

“Hai ta đi dạo”.

Diệp Thiên rủ Lý Mộng Linh đi dạo Lý Mộng Linh cũng gật đầu.

Hai người đi đến bờ hồ trò chuyện linh tinh, chủ yếu là Diệp Thiên tấu hài chọc cười nàng.

Tiện thể đưa tay nắm lấy bàn tay của nàng.

Khi bị nắm tay Lý Mộng Linh như bị điện giật cứng người lại, muốn tránh khỏi nhưng Diệp Thiên nắm rất chặt kéo nàng đi, không cho nàng thoát khỏi.

Nắm được tay của Mộng Linh Diệp Thiên rất thích thú, bàn tay của nàng rất mền mại không xương, có chút mát lạnh, nhỏ nhắn không chút nào thô to như những người tập võ khác.

Đến tận đình viện bên bờ hồ Diệp Thiên cũng không chút nào muốn buông tay.

“Ngươi còn định cầm đến khi nào.”
Bị Diệp Thiên nắm tay mặt của Lý Mộng Linh như phát sốt, tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng hoàn toàn không suy nghĩ được gì, đến khi bị Diệp Thiên nắm tới đình viện nàng mới phản ứng dật tay ra.

“Ta muốn cầm tay ngươi đi suốt cuộc đời, nương tử.”
Diệp thiên cười vô sỉ nói với nàng, cộng thêm nét mặt tiếc nuối khi không còn được nắm tay nàng.

Lý Mộng Linh nàng nhận ra mình có tình cảm với Diệp Thiên, nếu không bình thường đừng nói là nắm tay nàng dù là đứng gần nàng cũng bị nàng tránh đi.

Không chịu được ánh mắt của Diệp Thiên màng bảo muốn tu luyện lên rời đi, nàng sợ Diệp Thiên lại có hành động khác quá khích hơn.


Lý Mộng Linh đi rồi còn lại Diệp Thiên đứng một mình nhìn cảnh vật, tâm trạng của hắn khá vui vẻ, nắm được tay Lý Mộng Linh thể hiện tình cảm hai người đã tiến thêm một bước nữa.

Nếu Lý Mộng Linh ở lại Diệp Thiên cũng sẽ không làm gì thêm, dưa xanh không ngọt, Diệp thiên biết điều đó.

Hắn ngồi cho đến khi hoàng hôn đến, bị phá với bởi Tiểu Uyên.

Nay nàng mặc một bộ váy đỏ cộng với vẻ tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân của nàng rất đáng yêu.

“Cô gia biết tin gì chưa, có tin lão tổ nhà họ tô, với hai vợ chồng gia chủ mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác.”
“Chuyện xảy ra khi nào.”
“Mấy ngày trước cô gia, nghe nói nhà họ tô đắc tội với một cao thủ thần bí nào đó lên lão tổ bị người ta làm thịt.”
“Hắc hắc bình thường tô gia làm việc bá đạo, đắc tội không ít người, giờ không có lão tổ với gia chủ sợ là ăn không ít đau khổ, thậm chí diệt tộc.”
Tiểu Uyên vừa cười vừa nói thể hiện cười trên lỗi đau của người khác.

“Uhm ta biết rồi,Tiểu Uyên sao không nghỉ ngơi chút đi, mấy hôm trong thiên sơn ngủ không ngon giấc.”
“Người ta nhớ cô gia lên chạy ra đây, cô gia lại muốn đuổi người ta.”
“Được rồi ngươi còn nhỏ chở vài năm nữa lại nói.”
Nghe Diệp Thiên vậy Tiểu uyên ôm cánh tay của Diệp Thiên cười nói.

“Ta có chỗ nào nhỏ, người ta đứng gần tới cằm cô gia đây này.”
Bị Tiêu uyên ôm cánh tay Diệp Thiên thậm trí cảm nhận được hơi thở hương thơm của cơ thể nàng, còn sự mền mại ấm áp của núi đôi.

Diệp Thiên vội tránh ra, nha đầu ngày càng gan lớn.

“Ngươi lớn rồi được chưa.”
Không đợi Diệp Thiên tránh nàng hôn lên má Diệp Thiên một cái.

“Hắc hắc thưởng cho cô gia này.”
Hôn xong nàng chạy mất, chỉ còn lại tiếng cười như chuông bạc.

“Ta đi, ta bị người cưỡng hôn.”
Diệp thiên sờ sờ lên má chỗ Tiểu Uyên hôn, cảm xúc có chút là thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.