Đọc truyện Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc – Chương 227: Linh giáp cứu mệnh!
“Bùng!”
Lại thêm một tiếng nổ dữ dội vang lên trên bầu trời Hoàng Lăng. Vụ nổ làm dấy lên một đợt sóng khí khổng lồ, quét sạch toàn bộ khói bụi đang che mờ tầm mắt của thế nhân. Chờ cho bầu trời đã quang đãng, người ta mới nhìn rõ cảnh tượng chiến đấu đầy bi tráng mà có lẽ suốt đời này họ cũng không thể quên được.
Giữa không trung, một con rồng bạc thật lớn đang mãnh liệt vùng vẫy chiến đấu với một con rắn khổng lồ. Thên thân rồng, lớp vảy màu bạc đã hoàn toàn vỡ tan, hai trong số năm móng vuốt của nó cũng đã bị vụ va chạm làm cho dập nát. Mà con rắn khổng lồ cũng không khá hơn là mấy, trên thân thể to gấp đôi kẻ địch lúc này đã loang lổ từng vết rách nát tả tơi. Từ trong những vết thương ấy, máu rắn đen như mực không ngừng đổ ra như mưa, làm cho cả một khoảng sân rồng cũng bị nhuộm thành một sắc đen kịt.
Trận chiến giữa hai sinh vật khổng lồ không hề có một chút vẻ hoa mỹ nào, có chăng chỉ là sự ác liệt và dữ dội đến mức đáng sợ. Vuốt rồng sắc bén không ngừng xé tan lớp vảy kiên cố của đối phương, lưu lại trên da thịt con rắn từng vết thương sâu hoắm. Mà con rắn khổng lồ tuy rằng chiếm ưu thế về hình thể thế nhưng lại không thể tạo ra được những đòn công kích sắc bén để phản kích đối phương, chỉ còn cách lợi dụng thể xác to lớn mà quấn lấy thân rồng, cố sức mà siết thật chặt hòng nghiền nát kẻ địch. Không chỉ sử dụng sức mạnh áp đảo, con rắn còn dùng chính những giọt máu của bản thân để đầu độc đối thủ. Tuy rằng chất kịch độc ấy còn chưa đủ mạnh để lập tức tiêu diệt kẻ địch, thế nhưng cũng đủ để ăn mòn đi sức mạnh ẩn chứa trong thân rồng.
Động tác công kích của rồng bạc dần chậm lại, ánh mắt linh hoạt cũng trở nên trì trệ lờ đờ, nó đã kiệt sức rồi! Nắm bắt được thời cơ hiếm có này, con rắn khổng lồ lập tức dồn toàn bộ sức lực của bản thân mà siết chặt đối phương. Áp lực quá lớn khiến cho thân rồng lập tức bị nghiền nát, hóa thành một đám nguyên tố rời rạc tản ra xung quanh. Mà sau khi rồng bạc đã hoàn toàn tan biến, thân hình của Nguyễn Phong lại một lần nữa lộ ra trước áp lực đáng sợ của con rắn khổng lồ.
Áp lực thật nặng nề đã khóa chặt lấy thân thể Nguyễn Phong, khiến cho mọi hành động của hắn đều trở nên trì trệ. Lại thêm nguyên lực trong thân thể Nguyễn Phong đã trở nên hỗn loạn do chiêu thức của bản thân bị phá, khiến cho hắn khó mà chống lại được đòn công kích của đối phương. Đúng vào lúc tình hình trở nên nguy cấp nhất, trước mặt Nguyễn Phong bỗng nhiên lại xuất hiện một bóng người: chính là nhóc Lục Phong!
Nhìn thấy bóng người vừa mới xuất hiện, gã ma tướng không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù đứa trẻ này mang hình dáng của một nhân loại, thế nhưng trong thân thể nó lại tồn tại nguyên tố phong hệ thật vô cùng thuần khiết, chẳng khác nào một linh vật do trời đất sinh ra.
“Rít, linh phong! Thật không ngờ trên đời này lại có kẻ may mắn như ngươi, không những sở hữu linh hỏa mà còn sở hữu cả linh phong. Ha ha, càng tiện cho ta, càng tiện cho ta!”
Nói đến đây, gã ma tướng lại càng bật cười một cách khoái chí. Chỉ cần hắn tiêu diệt được tên nhân loại kia, vậy hai thứ linh vật hiếm thấy này đều sẽ rơi vào tay hắn. Mà đợi đến lúc hắn ma hóa được hai thứ linh vật này xem, thực lực của hắn chắc chắn sẽ đạt được bước tiến vượt bậc, thậm chí có thể sánh ngang với một gã ma tướng chân chính ấy chứ. Nếu lại xét thêm thứ năng lực đặc biệt của bản thân hắn, vậy thì trong hàng ngũ ma tướng quả thật không một ai có thể sanh ngang với hắn được. Vừa nghĩ đến địa vị và sức mạnh tối cao mà hắn có thể đạt được, sự sốt ruột trong lòng gã ma tướng lại càng tăng cao, khiến cho hắn chẳng buồn để ý đến những vết thương đau nhức khắp mình mà tăng mạnh lực siết chặt lấy đối thủ.
“Anh Phong, chúng ta mau tránh đi!”
Cảm nhận được vòng vây đột nhiên ép sát, nhóc Lục Phong liền vội vã truyền một luồng nguyên lực phong hệ thật thuần khiết vào trong thân thể Nguyễn Phong. Thế nhưng, sự trợ giúp của cậu nhóc vô tình đã khiến cho tình trạng của Nguyễn Phong càng thêm xấu. Những dòng nguyên lực vốn đã chạy loạn khắp nơi trong cơ thể hắn bỗng nhiên được tiếp thêm động lực, tốc độ di chuyển càng được đẩy nhanh hơn khiến cho kinh mạch của Nguyễn Phong như sắp nứt ra. Sắc mặt hắn giờ đây đã tái nhợt, nơi khóe miệng còn không ngừng rỉ ra máu tươi thấm ướt cả vạt áo xanh.
“Rít, các ngươi định chạy đi đâu?”
Gã ma tướng thấy thế càng đắc ý, không khỏi rít lên một tiếng hả hê. Mà thân rắn lúc này đã siết đến sát người Nguyễn Phong, khói độc bao phủ thân rắn cũng bắt đầu ăn mòn ngọn thương bạc trên tay hắn, khiến cho cán thương nhanh chóng tan chảy thành nước.
“Hừ, ta quyết không để ngươi làm hại đến anh Phong đâu!”
Không cam chịu yếu thế trước đối phương, nhóc Lục Phong liền quát lên một tiếng thật to bằng chất giọng non nớt của mình. Cùng lúc ấy, chú nhóc cũng gấp rút điều động nguyên tố phong hệ ở xung quanh hình thành nên một cái lồng phòng ngự bao kín thân thể hai người bọn họ.
Lồng phòng ngự màu xanh biếc vừa thành hình đã phải chịu đựng từng cú siết nặng nề của thân rắn thì không khỏi rung lên bần bật, tưởng như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. May thay, nhóc Lục Phong đã kịp thời tiếp thêm một luồng nguyên lực phong hệ thuần khiết vào trong lồng phòng ngự, khiến cho nó nhanh chóng trở nên vững vàng, đủ để đối kháng được với lực siết đáng sợ kia.
“Rít, thằng nhóc này thật khá lắm! Để ta xem thử xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu?”
Vừa nói, gã ma tướng cũng đồng thời tăng mạnh lực siết khiến cho lồng phòng ngự của Lục Phong lại một lần nữa run rẩy. Không chờ cho chú nhóc kịp ổn định, thân rắn đã lại di chuyển thật nhanh, tạo thành lực ma sát rất lớn đối với lồng phòng ngự.
“Rắc rắc!”
Phải chống đỡ áp lực đáng sợ đến thế, bề mặt lồng phòng ngự không khỏi xuất hiện từng vết rạn. Đúng vào lúc lồng phòng ngự chuẩn bị vỡ tan, một chùm tên rực rỡ ánh sáng tím chợt xé gió phóng thẳng đến thân rắn, nỗ lưc giải nguy cho hai người nọ.
“Hừ, đừng hòng cứu thoát được bọn chúng!”
Mặc cho chùm tên găm thẳng lên người, gã ma tướng vẫn kiên quyết không chịu buông tha. Nào ngờ, gã ma tướng lần này đã tính sai! Ngay khi những mũi tên kia găm lên thân rắn, nguyên lực lôi hệ liền bùng phát khiến cho con rắn khổng lồ cũng phải tê liệt trong một phút giây. Chỉ một thoáng ngắn ngủi ấy thôi cũng đã đủ cho nhóc Lục Phong kịp củng cố lại lồng phòng ngự của mình, sẵn sàng đối kháng với những cú siết dữ dội của con rắn khổng lồ.
“Rít, các ngươi được lắm, được lắm!”
Phát hiện ra mình đã mắc mưu của đối phương, gã ma tướng không khỏi tức giận mà rít lên mấy tiếng. Thế nhưng lửa giận của hắn có lẽ sẽ còn phải bùng cháy dữ dội hơn, bởi ngay lúc này Nguyễn Phong đã kịp thời điều hòa được nguyên lực trong thân thể mình, đồng thời cũng tìm được cơ hội để thoát khỏi sự trói buộc của gã ma tướng.
“Lục Phong, em mau đổi chỗ với chị Tịnh Liên đi!”
Thoáng trao đổi suy nghĩ với nhóc Lục Phong, Nguyễn Phong liền tập trung toàn bộ nguyên lực trong thân thể để chuẩn bị phá vây. Chỉ thấy thân hình của nhóc Lục Phong chợt mờ dần, nháy mắt đã trở lại trong không gian tinh thần của Nguyễn Phong. Thiếu đi sự điều khiển của chú nhóc, kết cấu của lồng phòng ngự liền trở nên bất ổn, chỉ có thể cầm cự được trong giây lát rồi lập tức sụp đổ. Từ giữa đám cuồng phong tán loạn, một bông sen hồng rực như lửa đột nhiên nở bung, nhanh chóng hòa tan tầng áp lực gông cùm đang trói buộc khoảng không gian ấy. Bông sen chợt nở chợt tàn, mà bóng hình Nguyễn Phong cũng chợt ẩn hiện giữa muôn ngàn tàn lửa tung bay, kịp thời thoát ra khỏi vòng vây ngay trước khi thân rắn siết chặt lại.
“Rítttt!”
Trơ mắt nhìn con mồi đã đến trước miệng rồi còn tuột mất, tâm trí gã ma tướng không khỏi bị lửa giận thiêu đốt đến muốn phát điên. Không cam lòng bỏ qua miếng mồi ngon này, con rắn khổng lồ lập tức chuyển mình quật mạnh cái đuôi về phía Nguyễn Phong. Tốc độ của một đòn này quả thực rất nhanh, có lẽ còn vượt qua cả mức tối đa mà gã ma tướng có thể phát huy vào những lúc thông thường. Thật không may cho Nguyễn Phong, bởi ngay lúc này thì lực lượng hắn tích tụ để phá vây đã hết, tốc độ của hắn cũng vì thế mà thoáng chậm lại, để cho cái đuôi rắn kịp thời đuổi đến sau lưng.
“Vút!”
Nhìn thấy Nguyễn Phong khó tránh khỏi đòn công kích của đối phương, Lý Càn Hiếu liền vội vã bắn tên hòng giải nguy cho hắn. Thế nhưng, đến tận lúc này mới ra tay thì đã chậm! Đòn công kích của gã ma tướng đã đuổi kịp Nguyễn Phong, vừa vặn giáng một cú thật mạnh lên lưng hắn.
Không kịp phòng bị mà lại trúng phải đòn nặng như vậy, chỉ e Nguyễn Phong khó mà toàn mạng. Nhưng một lần nữa, cái chết lại quay lưng với Nguyễn Phong! Đúng vào lúc cái đuôi rắn quật lên lưng hắn, từ trong túi áo của Nguyễn Phong chợt có một vật bay ra, hóa ra là một chiếc mai rùa chỉ to cỡ lòng bàn tay. Chiếc mai rùa này vừa đón gió liền lập tức biến lớn, nháy mắt đã đạt đến kích cỡ của thân người bình thường, trên bề mặt còn ẩn hiện từng tia sáng bạc lấp lánh, mơ hồ hình thành lên một đồ án hình rồng rất chân thực.
Kim quy linh giáp!
Bộ linh giáp mà Nguyễn Phong nhận được khi trợ giúp kim quy đột phá chướng ngại để hóa long, vào giây phút này đã phát huy ra công dụng bảo hộ hạng nhất của bản thân mình!
Hứng chịu một cú quật cực mạnh từ chiếc đuôi rắn khổng lồ, trên thân linh giáp bất chợt lại lóe lên hào quang màu bạc rực rỡ triệt tiêu đi phần lớn sức mạnh của đòn tấn công. Chẳng qua, lực lượng còn dư lại vẫn khiến cho Nguyễn Phong phải hộc máu mồm, thân thể hắn cũng mất thăng bằng mà rơi thẳng xuống mặt đất. Còn may là thân thể hắn khá dẻo dai, sau khi chịu một đòn như vậy mà cơ thể chỉ bị chấn động chứ không hề có thương tích gì đáng kể, thế nên hắn rất nhanh đã điều chỉnh lại được thăng bằng của bản thân, vững vàng đáp xuống bên cạnh Càn Hiếu.
“Thế nào, cậu vẫn ổn chứ? Còn chiến đấu được tiếp không?”
“Tôi vẫn ổn, ít nhất là còn đủ sức để chiến đấu đến hết trận này!”
Thoáng ngừng lại trong chốc lát, Nguyễn Phong lại nhìn về phía Càn Hiếu mà nói:
“Cảm ơn anh!”
“Ha ha, chúng ta là bạn bè mà, cậu cần gì phải cảm ơn tôi chứ. Để dành sức cho cuộc chiến kế tiếp đi!”
“Nếu anh đã nói vậy thì: chiến thôi!”