Đọc truyện Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc – Chương 226: Tâm!
Tất cả những kẻ có mặt tại sân rồng vào lúc này đều thoáng nín thở mà ngước mắt nhìn lên không trung, theo dõi trận chiến đã tiến vào hồi quyết liệt giữa Nguyễn Phong và gã ma tướng. Bất kể là đám ma binh, binh sĩ Kim Long, hay ngay cả quan viên trong triều đình Đại Việt cùng hoàng đế Lý Hiền Tông giờ này đều cảm thấy thấp thỏm một niềm hy vọng chiến thắng bấp bênh, đan xen cùng sự lo lắng hồi hộp về kết quả của trận tranh đấu rất có thể sẽ mang tính quyết định này.
“Vụt!”
Gã ma tướng đã ra tay! Toàn bộ thân rắn bỗng phóng vụt về phía Nguyễn Phong với một tốc độ nhanh đến mức khó tin, chỉ để lại trong không trung từng ảo ảnh khổng lồ thể hiện một cách rõ ràng nhất sự hung tợn của nó.
Thân hình khổng lồ của con rắn lúc này đã thu gọn lại, thế nhưng khí thế mà nó thể hiện ra lại mạnh mẽ gấp mấy lần so với trước đây, thậm chí chỉ cần chút dư thế còn lưu lại trong từng ảo ảnh cũng đã đủ khiến cho tất cả những kẻ ở dưới đất phải gồng mình mà chống đỡ. Trên đầu rắn chẳng biết từ bao giờ đã nhú ra thêm một cái bướu thịt thật to, khiến cho bộ dáng của con rắn càng thêm phần hung ác. Trên lưng rắn, ba cặp cánh khổng lồ giờ lại càng thêm mấy phần góc cạnh, nơi đầu cánh mơ hồ còn lộ ra mũi nhọn sắc bén tưởng như có thể cắt đôi cả ánh sáng.
“Ríttttt!”
Đúng lúc này, con rắn khổng lồ đột nhiên rít lên một tiếng bén nhọn chói tai. Tiếng rít ẩn chứa sát khí nồng đậm như thực chất, xuyên thấu qua tất cả mọi sự phòng thủ mà xâm nhập thật sâu vào tâm linh của những người còn đang đứng dưới kia, bỏ lại nơi ấy một nỗi sợ hãi sâu dày khó có thể xóa bỏ.
Gió, chẳng biết đã hoảng sợ mà ngừng thổi tự bao giờ!
Mây, bỗng hoang mang không còn mục đích để trôi!
Thời gian, như cũng phải lạc bước trước một tiếng rít đáng sợ ấy!
Còn không gian, cũng đã đánh mất những quy tắc cơ bản nhất của chính mình!
Sự hỗn loạn về thời gian và không gian đã đẩy tất cả mọi sự vật đến ranh giới giữa thực và ảo, khiến cho người ta không còn dám tin tưởng vào những gì đang diễn ra ngay trước mắt mình. Khép lại đôi mắt trần tục đã không thể phân biệt được thật giả, Nguyễn Phong nhanh chóng khai mở tâm nhãn của bản thân hòng quan sát thật rõ đòn công kích của đối phương. Thế nhưng, tâm nhãn vốn có thể nhìn rõ mọi thứ lực lượng vậy mà giờ đây cũng đã bị lừa dối. Thông qua tâm nhãn, Nguyễn Phong chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều thứ lực lượng hỗn loạn đan xen chứ không sao nắm bắt được đòn tấn công của kẻ địch.
Tâm nhãn đã không còn hiệu nghiệm khiến cho Nguyễn Phong cũng phải bối rối một phen. Thế nhưng đối phương nào có cho hắn thời gian? Áp lực ép lên thân thể hắn đã vô cùng nặng nề, sát ý khiến người ta sởn gai ốc cũng đã cận kề bên Nguyễn Phong, dường như chỉ giât lát nữa thôi là sẽ đoạt đi tính mạng của hắn. Trong một giây phút này, tâm tình Nguyễn Phong bỗng sinh ra một niềm tuyệt vọng khác thường, khiến cho hắn thậm chí muốn buông bỏ toàn bộ nỗ lực chống cự để sớm được giải thoát. Có lẽ chăng, linh hồn hắn rồi sẽ được trở về hành tinh quê hương, trở về bên cha mẹ thân yêu đã nhiều năm xa cách. Nếu thật là như vậy thì cái chết có lẽ cũng không quá đáng sợ, phải chăng?
Cảm nhận được cái chết chưa bao giờ gần gũi đến thế, từng bóng hình thân thuộc của gia đình, của bạn bè, của người thương chợt ùa về trong tâm trí Nguyễn Phong. Đó là mái tóc cha đã lốm đốm điểm bạc vì gió sương, là bóng lưng mẹ mỗi mùa xuân sang lại còng thêm một ít, là những lúc tâm sự về chuyện tình cảm với cậu bạn thân tên Đạt, là khi dạo bước cùng Thanh trong không gian đậm nét truyền thống nơi đền Đô.
Và làm sao có thể thiếu được những người thân của Nguyễn Phong tại thế giới này: một người cha nghiêm khắc nhưng luôn muốn hướng con mình đến những điều tốt đẹp, một người mẹ luôn dành trọn tình yêu thương và sự quan tâm cho đứa con trai của mình, là ông ngoại dù đầu đã bạc nhưng vẫn không ngại tốn công sức mà chuẩn bị đồ chơi cho đứa cháu vào dịp đầy năm, hay là hai người anh em kết nghĩa đã cùng hắn sẻ chia biết bao ngọt bùi gian khổ, và còn cả cô gái mang tên Tiểu Yến đã gắn bó với hắn từ thuở lên năm.
Thước phim quay chậm về cuộc đời dần trôi qua trong tâm trí Nguyễn Phong, để cho hắn lại tưởng nhớ đến hai người thầy đã dìu dắt hắn trên con đường thư pháp. Người thứ nhất chính là ông nội đã quá cố của Nguyễn Phong, mà người thứ hai chính là sư phụ hắn: Vũ Ngôn. Nếu như ông nội là người đặt nền tảng cho Nguyễn Phong bước đi những bước đầu tiên trên thư đạo, vậy sư phụ lại chính là người đã chỉ cho hắn thấy được một thế giới thư pháp rộng lớn vô cùng
“Trong lúc viết thư pháp, hay là khi làm bất kể việc gì khác, điều cốt yếu nhất chính là cái tâm.”
“Đừng để cảnh vật trước mắt đánh lừa trí tuệ con, mà hãy sử dụng tâm của chính con để cảm nhận một cách chân thực nhất về mọi sự vật hay hiện tượng trên đời này!”
Từng lời dạy của ông nội và sư phụ lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí Nguyễn Phong, tựa như tiếng chuông ngân vang giúp cho hắn bỗng tỉnh ngộ. Khẽ mỉm cười một cách thấu hiểu, Nguyễn Phong đột nhiên mở mắt ra nhìn thẳng vào đòn công kích của đối phương. Tâm tình thay đổi, cách nhìn nhận sự việc cũng biến đổi theo, lúc này đây hắn đã có thể nắm bắt được đòn công kích của đối phương để tìm ra một phương pháp đối phó thích hợp. Chỉ tiếc rằng lúc hắn ngộ ra điều này thì đã quá muộn, bởi đòn công kích của gã ma tướng đã ập đến ngay trước mặt Nguyễn Phong.
“Vụt!”
Vội vã xoay người lui về phía sau một bước, Nguyễn Phong mượn chút khoảng cách ngắn ngủi ấy mà ngưng tụ nguyên lực trong thân thể lên mũi thương. Mặc dù tốc độ phản ứng của hắn rất nhanh, thế nhưng còn không đợi cho hắn kịp điều động toàn bộ nguyên lực thì hai bên đã va chạm. Chỉ thấy trên mũi thương đột nhiên bộc phát một trận lốc lửa điên cuồng, thế lửa dữ dội đến mức chính bản thân Nguyễn Phong cũng khó mà khống chế. Gồng mình điều khiển nguyên lực hỏa hệ đang bùng phát mãnh liệt trên thân thương, rút cục hắn cũng khiến cho cơn lốc lửa tập trung toàn bộ sức mạnh tấn công gã ma tướng.
“Xoạt!”
Bất ngờ thay, thân thể khổng lồ của con rắn lúc này lại trở nên yếu ớt lạ thường! Còn không đợi cho cơn lốc lửa kịp bùng phát toàn bộ sức mạnh của mình, thân rắn khổng lồ đã bị mũi thương tách ra làm hai. Tình thế thay đổi đột ngột làm cho Nguyễn Phong không khỏi ngạc nhiên, đồng thời trong tâm trí hắn cũng dấy lên một niềm nghi hoặc: làm sao một kẻ địch mạnh lại có thể bị tiêu diệt dễ dàng như thế?
Như để chứng minh cho suy nghĩ của Nguyễn Phong, hai mảnh thân rắn lúc này lại đột nhiên chuyển động, dùng chính thân thể khổng lồ của mình để vẽ lên nền trời một thái cực đồ mang đầy sắc thái ma quái. Thái cực đồ lấy hai sắc xanh đen làm chủ đạo, một trong hai cực của đồ hình đã tràn ngập ma khí tối tăm, mà cực còn lại đang không ngừng phát tán ra từng trận khói xanh kịch độc.
Hai khối thân rắn di chuyển ngày càng nhanh, thái cực đồ cũng dần thu hẹp lại, hình thành một vòng vây khóa chặt mọi đường rút lui của Nguyễn Phong. Không chấp nhận bị đối phương bao vây, Nguyễn Phong lại múa ngọn thương trong tay công kích thứ đồ hình ma quái ấy. Thế nhưng mặc cho hắn có công kích dữ dội đến mức nào cũng không thể lay chuyển được hai khối thân rắn khổng lồ, chỉ càng khiến cho tốc độ di chuyển của thái cực đồ tăng nhanh thêm. Biết rằng đòn công kích bình thường đã khó có thể đạt được bất cứ hiệu quả gì, Nguyễn Phong liền thu hồi ngọn thương bạc về bên mình, chậm rãi điều hòa hơi thở để tĩnh tâm, chuẩn bị sử dụng ra một chiêu mạnh nhất của bản thân hắn.
Bên trong đồ thái cực đồ lúc này đột nhiên xuất hiện một cơn gió. Dường như bị ngọn thương trong tay Nguyễn Phong thu hút, cơn gió không ngừng xoay tròn xung quanh cán thương, dẫn dắt mũi thương di chuyển theo một quỹ tích huyền ảo vô cùng. Mũi thương bén nhọn không ngừng vẽ lên trong không khí từng đường tơ bạc đan xen vào nhau, dần dần kết thành một cái kén khổng lồ sáng loáng ánh bạc. Ngọn thương múa càng lúc càng nhanh, cái kén cũng theo đó mà phập phồng, mà hấp thu từng trận nguyên khí tinh túy nhất trong tự nhiên.
Hóa long thương, thế khởi đầu!
Mũi thương vừa dừng, kén bạc cũng bất động. Trên cái kén chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một điểm sáng bạc chói mắt vô cùng, mà toàn bộ ánh sáng của cái kén lúc này đều đang hội tụ tại điểm sáng ấy, khiến cho ánh sáng bạc càng lúc càng rực rỡ.
“Grào!”
Trong không gian tĩnh lặng nơi sân rồng, một tiếng rồng gầm bất chợt vang lên!
Binh sĩ Kim Long vừa nghe được thanh âm ấy liền cảm thấy tinh thần phấn chấn lạ thường, ánh mắt nhìn về phía cái kén bạc càng lộ rõ nét hy vọng và quyết tâm. Mà ở phía bên kia chiến trường, đám ma binh lại bị tiếng rồng gầm làm cho kinh hoàng sợ hãi, không một tên nào dám ngẩng đầu nhìn lên không trung. Nào chịu thua kém đối phương, con rắn khổng lồ lúc này cũng rít lên một tiếng chói tai vô cùng để thị uy, đồng thời cũng chấn an tinh thần đang của đám ma binh dưới đất.
“Gầmmmm!”
“Rítttttttt!”
Hai thanh âm đối lập lại một lần nữa vang lên,tiếng rồng rầm cùng tiếng rít của loài rắn va chạm vào nhau làm dấy lên từng đợt sóng không khí cuồn cuộn. Đúng lúc này, cái kén bạc chợt vỡ tung, để lộ ra một bóng rồng chân thật vô cùng đang lao thảng về phía hai khối thân rắn. Mà con rắn khổng lồ cũng chẳng chút chậm trễ, hai mảnh thân rắn đã tách rời lại một lần nữa hợp nhất với nhau, khiến cho thái cực đồ chợt hóa thành một mảnh trỗng rỗng không còn sự sống.
Lực lượng mạnh mẽ của loài rồng va chạm trực tiếp với lực lượng hủy diệt có thể đưa mọi thứ về con số không gây ra một tiếng nổ thật lớn, đủ khiến cho những kẻ đang đứng tại sân rồng lúc này cũng phải mất thị giác tạm thời. Thế nhưng, mặc cho đôi tai đã mất đi cảm giác, tất cả tâm thần của bọn họ vẫn tập trung vào sự va chạm giữa hai đòn công kích mãnh liệt trên trời cao, trong thâm tâm ai cũng chờ đợi một kết quả cuối cùng. Liệu, đến cuối cùng, ai mới là người chiến thắng?