Bạn đang đọc Bút Tháp – Chương 105: Bóng Sao Xa – 14
Cái hồi Úc Phi Trần mới làm nhiệm vụ ở vườn Địa Đàng, đối với hầu hết các thế giới đều bỡ ngỡ.
Có rất nhiều điều hắn phải nhớ, rất nhiều thứ phải xem, vì thế lúc nào cũng học hỏi.
Hành vi này duy trì đến khi hắn có thể thành thạo đối phó với bất kỳ tình huống bất ngờ nào.
Về sau, dù có điều mới mẻ xuất hiện, quy luật ẩn sau đó đối với hắn cũng không còn gì lạ.
Song, hôm nay vẫn là lần đầu tiên hắn chứng kiến kỳ phát tình của omega.
Cũng là lần đầu tiên biết được rằng, cặp mắt trong trẻo, khi nóng khi lạnh kia còn có thể hóa thành cả vùng nước ấm.
Hơn nữa không phải ai khác, mà chính là vị thần trên đỉnh Chạng Vạng.
Ngài siết chặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay, cố gắng giữ lại chút tỉnh táo, nhưng xem chừng ngay cả tí sức lực ấy cũng chẳng còn, thử mấy lần vẫn chẳng thể khép chặt tay, đành buông ra, túm lấy khăn trải giường trắng muốt.
Tuy thế, khuôn mặt Ngài vẫn điềm tĩnh, môi khẽ hé, qua loa vén tóc xoăn hai bên má ra sau tai, để nhiệt độ khắp người tản bớt.
Chính sự bình tĩnh mạnh mẽ ấy khiến đầu óc Úc Phi Trần trống rỗng giây lát, hắn lại lần nữa nhìn nhận bản thân.
Hắn không thích tượng thần hiên ngang trước gió mưa, hắn thích ánh trăng dưới nước vỡ tan khi chạm vào.
…!Nhưng lại càng thích ảo tưởng về một vị thần vụn vỡ hơn.
Hắn vuốt ve gò má Chủ Thần, đụng chạm như xa như gần càng khiến anh khó tỉnh táo.
Nhưng pheromone của hoa vĩnh miên vẫn khiến Ngài vừa luyến tiếc lại vừa sợ hãi.
Chủ Thần ngẩng đầu nhìn hắn, hai loại cảm xúc đan xen, thế mà lại thành nỗi ám ảnh tuyệt vọng nào đó.
Nhưng Ngài chưa hoàn toàn bị bản năng điều khiển, nên cũng không tới gần Úc Phi Trần.
Thay vào đó, Úc Phi Trần lùi về phía sau, thong thả chỉnh lý trang phục, rồi ung dung ngồi xuống ghế bành bên giường, cứ như thế quan sát Ngài.
Omega bị kéo vào kỳ phát tình, ngoài ham muốn bản năng, còn có cảm giác lúc nóng lúc lạnh, đáng tiếc, cái nóng và lạnh này không thể giải quyết bằng ngoại vật.
ngôn tình ngược
Hắn thấy Thần đắp chăn mỏng lên người, ngón tay mảnh khảnh siết chặt chăn bông quanh cổ áo.
Nhưng thứ này không dùng được, bề mặt vải cọ xát vào da, càng làm sự dày vò trầm trọng thêm.
Cuối cùng Ngài vẫn buông ra, tấm vải sa tanh trắng rơi xuống bên người, tựa như áng mây tản đi khắp nơi.
Cuối cùng, Chủ Thần nhìn về phía hắn.
“Cậu còn chưa trưởng thành sao?” Ngài hỏi.
Úc Phi Trần: “Trưởng thành rồi.”
“Thế cậu đang làm gì?” Chủ Thần lạnh lùng nhìn hắn, nhưng vì hốc mắt vẫn còn ửng hồng nên thật sự chẳng có tí sức mạnh nào.
Úc Phi Trần đang tiễn biệt quá khứ của mình, và tất cả những điều này đều là do Chủ Thần ban tặng.
Bình thường ngay cả tiếp xúc chân tay với người khác, có thể tránh hắn đều tránh, nói gì đến theo đuổi khoái cảm thể xác.
Hắn cũng biết rằng loại chuyện này có thể khiến tình bạn biến chất rất nhiều.
Nhất là khi người kia là Chủ Thần, chẳng khác gì một mớ phiền phức khổng lồ.
Nhưng hắn không muốn cự tuyệt.
Thậm chí ngay từ khi mới đến thế giới này, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc cự tuyệt, nhưng mãi đến khi bị Chủ Thần đánh thức hắn mới nhận ra.
Tất cả những ý nghĩ phản đối của hắn đều xuất phát từ việc không muốn phỏng đoán và sợ phiền toái.
Không phải vì không muốn tới gần Ngài.
Rất nhiều chuyện trong quá khứ cũng tương tự như vậy.
Một khi hiểu được chuyện này, cũng giống như nói lời từ biệt với một khoảng thời gian dài dòng trong quá khứ.
Úc Phi Trần: “Tưởng niệm năm tháng vị thành niên.”
Dứt lời, hắn nới lỏng cổ áo, omega đã thành như thế, mà hắn – với tư cách là một alpha đã tiến hành một nửa quá trình đánh dấu trọn đời – dĩ nhiên cũng không mấy dễ chịu.
Tiếc rằng thượng đế đối xử bình đẳng, hắn cũng chẳng thể dùng ngoại vật xoa dịu.
Nhưng thế không có nghĩa là hắn sẽ tiến lên.
“Tôi rất muốn giúp anh xoa dịu tình cảnh hiện tại,” hắn nói với Chủ Thần, “nhưng có một câu tôi đã muốn hỏi anh từ lâu rồi.”
“Về vấn đề đánh dấu, anh chấp nhận tất cả lựa chọn của tôi, nhưng không hề tỏ thái độ,” hắn bình tĩnh nhìn Chủ Thần: “Đó chẳng phải cũng là do dự và trốn tránh sao?”
Dẫu sao, việc lựa chọn có đánh dấu hay không, vừa không thể khảo nghiệm năng lực, cũng chẳng nghiệm chứng được đạo đức của hắn.
Nhưng hắn thật sự không nghĩ ra thứ gì có thể quấy nhiễu Chủ Thần.
Hắn ít phiền hơn nhiều so với tất cả mọi người, cho dù là Murphy – người có vẻ trung thành nhất – có mặt ở đây, không chừng còn khóc sướt mướt, khi đánh dấu xong lại lưu luyến bịn rịn.
Bản năng alpha cắn xé lý trí, thậm chí lờ mờ chiếm ưu thế, hắn chẳng còn bao nhiêu sức để nói chuyện, lúc này chỉ cần Chủ Thần gật đầu, chuyện gì hắn cũng có thể làm được.
Nhưng Chủ Thần lại im lặng nhìn hắn.
“Phải.” Ngài thản nhiên thừa nhận.
Úc Phi Trần: “Tôi gặp rắc rối rồi à?”
Hắn không nghĩ mình đang gặp rắc rối, nhưng nhớ đến lá bài tiên tri của bản thân thì hình như là rắc rối thật.
Thay vì trả lời hắn, Chủ Thần lại làm một việc mà Úc Phi Trần hoàn toàn không ngờ tới.
Áp chế hô hấp hỗn loạn, Ngài bước về phía Úc Phi Trần, tay phải chống lên giường, ở góc độ này, Ngài cao hơn hắn một chút.
Chủ Thần khẽ đặt tay lên vai Úc Phi Trần, tay còn lại chạm vào mặt hắn, đoạn cúi người, hôn nhẹ lên trán hắn.
Bầu không khí xung quanh vô cùng ái muội, nhưng nụ hôn này lại yên tĩnh và thuần khiết.
Thần ban tình yêu thương cho hắn.
Vầng thái dương của Ngày vĩnh hằng đốt trụi linh hồn hắn như ngọn lửa âm ỉ trên đồng.
Chủ Thần thở hổn hển khi lưng bị đập mạnh xuống giường.
Giờ phút này, đến cả tiếng thở dốc của Ngài cũng ướt át.
“Lần thứ hai.” Ngài nói.
Đầu óc Úc Phi Trần chẳng còn nghĩ được gì, nhưng chuyện này hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, đây là lần thứ hai Ngài bị hắn ném mạnh lên giường.
Nhưng “lần thứ hai” của hắn mang uy hiếp thật sự, còn “lần thứ hai” của Chủ Thần chẳng khác nào chưa nói.
“Quay người lại.” Hắn nắm thắt lưng lật Chủ Thần lại, để Ngài quay lưng về phía mình.
Chiếc áo ngủ còn chưa cài nút đã bị kéo tuột khỏi vai.
Hắn chôn mặt vào bên gáy Chủ Thần, như thể chôn chính mình ở biển hoa vĩnh miên.
Qua hồi lâu mới ngẩng lên.
Mái tóc vàng xõa tung trên vai Thần, đường nét bờ vai tựa như một bức họa.
Gần đây hắn mới nhận ra rằng, nếu hai mắt hắn không nhạy cảm trước ngoại hình của con người, thế thì những hóa thân của Chủ Thần đó giờ hắn nhìn thấy chẳng phải là xác ngoài của kẻ khác, mà là diện mạo vốn có của Thần.
“Nên gọi anh là gì đây?” Hắn hỏi bên tai Ngài.
“Gì cũng được.”
“Anphil.” Hắn suy nghĩ chốc lát, rồi lại khàn giọng gọi một tiếng “chỉ huy”.
“Chỉ huy” đem lại phản ứng lớn hơn một chút so với “Anphil”, hắn rất hài lòng, nhưng cái tên hắn muốn biết nhất thì vẫn hoàn toàn mù tịt.
Song, hôm nay hắn nhận được một nụ hôn, vì thế cũng không quá bận tậm chuyện này.
Ngón tay Chủ Thần nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay hắn, kéo tay hắn đặt lên người mình.
Ý nghĩ tìm hiểu cái tên kia lập tức biến mất.
Úc Phi Trần không cho Chủ Thần nhiều cơ hội chủ động, nếu không phải do nụ hôn trên trán khiến hắn vui, thì ngay cả omega của chính mình, hắn cũng không cho quyền chạm vào người.
Nhưng bù lại, hắn thoáng phân tâm giây lát khi đặt một nụ hôn lên lọn tóc bồng bềnh của Chủ Thần.
Điều Chủ Thần không để hắn biết không chỉ có mỗi cái tên ấy, Ngài đã bước qua vô số vận mệnh, dù có bắt đầu hồi tưởng từ giờ, đó cũng sẽ là con đường vô tận, cả đời chẳng thể đi hết.
Có lẽ Thần chỉ cần hắn ngay tại giây phút này, mà điều hắn muốn truy tìm có lẽ cũng vậy.
Hắn chợt cảm thấy ý nghĩ sớm nở tối tàn này cũng khá lãng mạn, có thể làm thơ luôn ấy chứ.
Tiếp đó không còn phân tâm nữa.
Thế giới của alpha và omega rất lộn xộn, đặc tính sinh lý chẳng mang ý nghĩa gì.
Khi nút thắt đã thành, ban đầu omega sẽ trốn tránh, không trốn được nữa thì giãy dụa cắn vào vai hắn, sau cùng là bất động, bờ vai căng cứng như dây cung.
Nếu không run vài cái, Úc Phi Trần sợ anh chết thật rồi.
Omega nên phẫu thuật cắt bỏ khoang sinh sản thôi, hắn nghĩ.
Nhưng hắn cũng chẳng tốt hơn là bao.
Giữa chừng Chủ Thần ngất đi vài lần, hắn lại cảm thấy mất nhận thức về thời gian và thế giới bên ngoài.
Đến khi pheromone tản bớt, dường như đã bình yên vượt qua kỳ phát tình.
Hắn xem giờ, rồi lại tự hỏi “con người không ngủ bao lâu thì chết”.
Vừa định nói với Chủ Thần “tôi ngủ đây”, lại phát hiện người nọ từ phòng tắm đi ra rồi mất ý thức từ lúc nào, mãi đến khi hắn ngủ một giấc thức dậy, anh cũng không có xu hướng tỉnh lại.
Trong phòng có hệ thống thông gió, nhưng bầu không khí vẫn mơ hồ đến khó tả.
Úc Phi Trần cảm thấy khó có thể bình tĩnh suy nghĩ, rời khỏi phòng và khóa cửa lại, hắn ra sân để trải nghiệm cuộc sống bình thường mà một người sống nên có.
Khi Shiramatsu dè dặt bước ra sân, liền chứng kiến được cảnh tượng này.
Anh Úc của cậu khoác cái áo chẳng-biết-là-của-ai, không đúng, không thể nói là khoác, vì hắn trùm kín cả đầu.
…!Anh Úc của cậu ngồi ở bậc cao nhất của thang quan sát ngoài sân, nửa người trên phủ cái áo khoác chẳng-biết-là-của-ai, không hề nhúc nhích.
“Ảnh…!bị sao thế?” Shiramatsu hỏi.
“Anh ta làm sao vậy?” Windsor hỏi.
Viên thư ký: “Công tước bị tự kỷ.”
Tài xế: “Công tước đóng vai cây nấm ở đây được nửa ngày rồi.”
“…!Tại sao thế?”
“Beta ngu muội nào biết được nỗi phiền muộn của alpha,” thư ký che mặt khóc rống: “Nom các ngài cũng chẳng giúp được gì, các ngài đều là beta cả mà.”
Windsor như có chút đăm chiêu, nhìn quanh Úc Phi Trần vài vòng: “Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là áo của giám mục Dombert.
Anh ta muốn đắm chìm trong pheromone của omega nhà mình để giữ bình tĩnh.”
“Thế tại sao ảnh mất bình tĩnh?” Shiramatsu hỏi.
Windsor xem giờ rồi thở dài.
“Một số người nghĩ mình có thể kiểm soát bản thân, nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, nhưng khi phát hiện sự thật không phải thế, thì lại hoài nghi bản thân, suy xét lại mối quan hệ giữa mình và thế giới.” Windsor nói: “Giải tán thôi.
Viện điều dưỡng không còn chào đón anh ta nữa.”
Dứt lời lại thở dài: “Alpha bao giờ cũng để chuyện lỡ làng rồi mới nhận ra bản thân quá sốc nổi, hối hận chẳng kịp.
Họ còn không chịu thừa nhận bản thân là loài động vật thiếu lý trí…!Đừng có nhìn tôi như thế.
Tôi là thành viên của Hội Bảo vệ quyền lợi omega đấy.
Vậy nên mới rành rỏi đám kẻ thù alpha.”
Úc Phi Trần thản nhiên nói: “Có ai bảo cậu nói đâu.”
Thư ký mừng rỡ: “Công tước sống lại rồi!”
Shiramatsu: “Anh Úc! Anh Úc của em ơi!”
“Giám mục Kayan, ngài gọi ai thế?”
“Tiếng địa phương quê tôi ấy mà, đó là cách gọi tôn trọng đối với ngài công tước.”
Cảnh tượng Úc Phi Trần không muốn nhìn thấy nhất đã diễn ra.
Bốn con người này đồng thời xuất hiện.
Số phận của hắn hôm nay là phải nghe một màn tấu hài, không thể tránh khỏi.
Nhưng hắn không tự kỷ.
Hắn đang đọc kỹ phần alpha trong quyển “Căng thẳng và Hưng cảm: Hai cực của nỗi sợ”.
Trước khi mở quyển này, hắn đã đọc hết mấy quyển “Hiểu về alpha của bạn”, “Thế giới nội tâm của alpha”, v.v.
Suy nghĩ duy nhất của hắn hiện tại là: Có lẽ hắn vốn không nên đến nơi này..