Bạn đang đọc Bút Tháp – Chương 104: Bóng Sao Xa – 12
Đến tận khi Úc Phi Trần cho rằng Shiramatsu đã gác máy, một tiếng cầu xin truyền đến từ thiết bị kết nối.
“…!Cho em chút gợi ý được không?”
Úc Phi Trần nghĩ một lát, rồi đáp: “Tìm giúp tôi ít tài liệu, những việc khác cậu cứ liệu mà làm.”
Shiramatsu thay thế thân phận của giám mục Kayan, có quyền lực nhất định trong nội bộ Tòa Thánh, hơn nữa mấy ngày gần đây Thánh thành bận rộn nên có rất nhiều cơ hội để tận dụng.
Trước hết, hắn muốn nắm những thông tin liên quan đến bộ ngôn ngữ thông dụng mà Dombert từng có, tốt nhất là toàn bộ hệ thống ngôn ngữ, bộ của Dombert đã bị Tòa Thánh cưỡng ép loại bỏ, nhưng không chừng Tòa Thánh còn âm thầm giữ lại một bộ riêng.
Kế tiếp là kết quả và số liệu nghiên cứu liên quan đến “người tuyết” – một hiện tượng kỳ dị vừa xuất hiện ngay trên phi thuyền của hắn, vừa khiến Hoàng đế duy nhất của Đế quốc bốc hơi, không thể không nói hơi kỳ lạ.
Shiramatsu ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ.
Úc Phi Trần trở lại nhóm chat kín, định lướt xem tài liệu tiếp.
Tin nhắn trong nhóm chat trôi vèo vèo.
“Omega nói không thì là không hả, chú em có vấn đề rồi đấy.”
“Đồng ý luôn.
Alpha mà không nhận thức được bản tính gạt người của omega thì không phải alpha chân chính.”
“Lại nữa rồi, alpha mấy người không giữ lời, toàn đổ lỗi cho omega thôi.”
“Hừ, nói cứ như ông không phải alpha ấy.”
Những chủ đề tẻ nhạt không khiến Úc Phi Trần hứng thú, lướt qua danh sách tài liệu một lượt, hắn bấm mở cuốn ebook “Căng thẳng và Hưng cảm: Hai cực điểm của nỗi sợ” với một dấu ngoặc đen [sách cấm] sau tựa đề.
Thời gian có hạn nên hắn chỉ xem những phần liên quan đến omega.
Trên sách nói, trái với nhận thức của mọi người, omega thực chất là một loài có nội tâm cố chấp và tính cách ổn định, nỗi sợ của họ đến từ sự thay đổi thất thường của thế giới bên ngoài, số phận không thể kiểm soát và những lựa chọn không thể thực hiện.
Một omega bị căng thẳng sẽ mắc kẹt trong những hồi ức kinh hoàng nhất trong đời, sự kết hợp của nỗi sợ hãi thể xác và tuyệt vọng nội tâm.
Cách duy nhất để hoàn toàn thoát khỏi nó là tự hủy hoại bản thân.
Vài omega đã thành công, vì thế họ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Phía dưới đính kèm lời tự thuật của một số omega.
Úc Phi Trần chẳng có hứng với nỗi sợ của bọn họ, hắn nhớ kỹ lại quá khứ của mình, cũng không biết là có điều gì đáng để sợ không.
Người mang nỗi sợ rất dễ dàng bị đánh bại.
Nhìn những con chữ, hắn suy nghĩ về vấn đề đó.
Vị Chủ Thần bất tử bất diệt ấy có thật sự mang nỗi sợ như trên sách nói không?
Nếu anh e ngại vận mệnh xoay chuyển và máu tươi lan tràn, thì sẽ không xứng đáng được gọi là thần.
Nhưng nếu vận mệnh cả đời xán lạn như vầng thái dương, vì sao sau cơn căng thẳng thể xác, đôi mắt Thần vẫn đượm vẻ tĩnh lặng như thế?
Úc Phi Trần biết, khi đó anh không hề sợ hãi.
Mà dường như anh đang bi thương.
Tàu con thoi chậm rãi chạy vào trang viên, toàn bộ trang viên đúng là được canh giữ nghiêm ngặt như viên thư ký đã cam đoan.
Sau khi đc chính miệng Úc Phi Trần cho phép, tàu con thoi của Tòa Thánh mới được phép vào.
Nhưng vị linh mục kia vẫn phải chờ ở phòng khách trước.
Một mình Úc Phi Trần đẩy cửa phòng ngủ, ánh sáng trong phòng lờ mờ êm dịu, nhưng Dombert không ngủ.
Mái tóc vàng rối tung, anh mặc áo sơmi lụa trắng, cổ tay áo có nếp gấp mềm kiểu cung đình.
Tiếng đẩy cửa không khiến anh sợ.
Dombert quay đầu thoáng nhìn Úc Phi Trần, rồi lại dời mắt về chỗ cũ.
Người này đang lên mạng.
Cùng với trình độ khoa học kỹ thuật không tương xứng, mạng internet dân dụng ở nơi này cũng cực kỳ hạn chế.
Úc Phi Trần đoán anh đang tìm tư liệu gì đó, ví dụ như “làm sao để trở thành beta”.
Đến gần mới phát hiện đã hiểu lầm Chủ Thần mất rồi, anh đang đăng nhập tài khoản của Landon, tên hiển thị là một dòng chữ tiếng sao Hỏa õng ẹo, đang xem “mục giải đáp” của phần kiến thức căn bản.
Chỉ tra thông tin không thì không thể thỏa mãn toàn bộ nhu cầu, do đó Tòa Thánh trang bị thêm “mục giải đáp”, người dân có câu hỏi hoặc vấn đề trong cuộc sống có thể đặt câu hỏi ở đây, rồi chờ giáo sĩ giải đáp.
Lúc này, Dombert đang dừng ở một câu hỏi cần được giải đáp gấp, anh gõ câu trả lời, nhưng nút gửi lại là màu xám.
Bởi vì tài khoản của Landon không phải giáo sĩ, còn tài khoản của Dombert thì đã bị Tòa Thánh xóa mất rồi.
Dombert lẳng lặng nhìn cái nút tùy chọn xám xịt, cuối cùng chậm rãi xóa câu trả lời của mình.
Trông anh ấy hơi buồn, Úc Phi Trần nghĩ.
Úc Phi Trần đặt tay lên vai Dombert: “Anh sao rồi?”
Cái người đang cố gắng cứu vớt người khác, thật ra lại đang trong tình trạng tự mình khó giữ nổi.
“Tôi có chợp mắt một lát, giờ cũng ổn rồi.” Dombert đáp.
Úc Phi Trần thờ ơ gẩy tóc anh, nhưng dường như Dombert không để ý, nhìn trở lại màn hình, vừa xem vừa hỏi: “Tình hình thế nào?”
Úc Phi Trần không trả lời, chuyển từ gẩy thành túm.
Lúc này Dombert mới phản ứng lại, thò tay muốn gỡ ngón tay hắn ra.
Úc Phi Trần đã nhận được thứ mình muốn, bèn vuốt lại mái tóc bị mình làm rối, nói: “Tôi bảo Giáo hoàng rằng không có anh tôi sẽ chết.
Ông ta đồng ý thảo luận lại phán quyết của anh.
Điều kiện tiên quyết là lấy một ống máu để chứng minh anh thật sự là omega của tôi.”
Dombert tắt màn hình, nhìn hắn: “Cậu hoàn toàn có thể đề xuất đặc xá cho tôi sau khi trở thành hoàng đế mà.”
Lại còn làm dữ nữa cơ.
Úc Phi Trần không hề dao động: “Không phải tự anh muốn xem tôi lựa chọn sao?”
Thứ nhàm chán nhất trên đời là câu hỏi trắc nghiệm, và nếu còn có thứ nhàm chán hơn thì đó chính là đáp án chính xác được chỉ ra ngay sau khi chọn sai.
Tuy rằng hắn không chọn sai.
Giáo hoàng sẽ không để Dombert sống sót đến hành tinh quặng.
Nhưng hắn không nói gì mà chỉ cười cười.
“Vì sao tôi phải đặc xá cho một omega đã hoàn toàn căng thẳng?” Úc Phi Trần nói với Dombert: “Để đưa vào viện điều dưỡng nhà Landon à?”
Dombert nhíu mày: “Cậu có thể…”
Úc Phi Trần: “Có thể cái gì?”
Dombert không nói.
Úc Phi Trần cảm thấy Dombert trong mấy phút này vô cùng thú vị, mất ngai vàng cũng chẳng lỗ.
“Tôi có thể làm gì?” Hắn nói, “Nói đi nào, ngài giám mục.
Không thì tôi lên mục giải đáp hỏi đấy.”
Hỏi xem làm thế nào để omega xóa bỏ căng thẳng hoàn toàn.
Dombert không đếm xỉa đến phát ngôn của hắn, trở lại chủ đề chính: “Kế tiếp cậu định làm gì?”
Nhưng Úc Phi Trần chưa bao giờ là người hỏi gì đáp nấy.
Nhất là đối với vị giám mục nào đó, bản thân không thể nhúc nhích mà còn muốn kiểm soát tình hình của hắn.
“Không bằng ngài tự ngẫm lại dự định của mình hiện giờ đi, thưa ngài giám mục.” Úc Phi Trần lạnh lẽo nói, hắn ngồi phơi gió cả đêm trên tàu con thoi, giọng cũng không khỏi hơi khàn khàn, “Nếu chuyện này cũng cần tôi chọn, vậy thì sau khi chọn anh không được ý kiến.
Vừa rồi là lần đầu tiên, thế nhé.”
Dombert không chỉ không trả lời, mà còn không nhìn hắn nữa.
Nhưng Úc Phi Trần cũng không nói tiếp, sợ sẽ chọc ngài giám mục căng thẳng luôn mất.
Đây chính là điểm không tốt của omega, không thể gây sức ép.
Hắn nói chậm lại: “Dấu hiệu còn không? Giờ anh thấy thế nào, có lấy máu được không?”
Dombert: “Được.”
“Vậy để tôi gọi họ đến đây.” Úc Phi Trần phủ thêm áo khoác ngoài lên người Dombert rồi cài khuy áo lại.
Gửi tin nhắn cho thư ký xong, hắn nói tiếp: “Bọn họ sẽ không vào, tôi tự lấy.
Đến lúc đó sẽ mở một cửa sổ trong suốt trên cửa hông, để họ nhìn thấy một phần, nếu anh bị ảnh hưởng thì đừng nhìn ra đó.”
Dường như Dombert cảm thấy phân đoạn kín không kẽ hở như thế hơi không cần thiết.
“Tạm thời tôi chưa cần…”
“Lần thứ hai.” Úc Phi Trần lạnh lùng nói.
–
Gợi ý pass chương sau: Ở thế giới mà Chủ Thần đặt tên “Phi Trần” cho cậu Úc, thì trước đó cậu Úc tên gì? (2 từ, 6 chữ, không hoa, không dấu, không cách)
https://aimeehgx.wordpress.com/2022/03/27/but-thap-chuong-104/.