Búp Bê Tóc Đen

Chương 25: Quá Khứ Của Thái Vũ


Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 25: Quá Khứ Của Thái Vũ


Đôi cánh của anh to lớn quá …
Nó đã ôm ấp và bảo vệ em .
…Nhưng …
Nó đã chắn mất nụ cười và gương mặt của anh trong tâm trí em rồi …
* * * * * * *
” Điều này là sao đây ? ” – Tôi sửng sốt quay ngoắt từ nơi này tới nơi khác , từ gương mặt điển trai của Tiểu Thiên tới gương mặt bừng sáng nụ cười của thầy Hiệu trưởng . Mồm tôi vẫn ngỡ ngàng không sao ngậm lại được :
– Có lẽ hôm qua Giám khảo đã chấm sót thiếu em ! Họ đã để quên hồ sơ trúng tuyển vào vòng ba của em trong… thùng rác ! – Thầy Hiệu trưởng tinh nghịch trả lời , cái tính trẻ con của thầy thật chẳng hợp với không khí trong phòng lúc này chút nào.
– Trong… thùng rác ư ? – Tôi run giọng hỏi lại , vẫn chưa thể nào tin nổi đây là sự thực .
– Đúng vậy ! – Thầy Hiệu trưởng vẫn niềm nở – Và em nên cám ơn Tiểu Thiên đi , nếu không nhờ có em ấy phát hiện ra cái này… – Thầy ngập ngừng – Thì sẽ thật tiếc cho em đấy !
Nói đến đây , tôi quay sang Tiểu Thiên . Hắn vẫn lạnh lùng như một pho tượng , im lìm như khúc gỗ : ” Hắn là người vừa giúp tôi đấy ư ? “.
Nhận ra ánh mắt tôi đang chăm chú ngó mình , Tiểu Thiên hừ mũi ra chiều không thích điều này một tí nào . Tôi nhanh chóng lờ hắn đi và tiếp tục cuốn mình vào những câu nói trôi chảy của thầy Hiệu trưởng :
– Thầy nhờ Tiểu Thiên gọi em xuống đây là có hai việc ! – Thầy Hiệu trưởng bắt đầu đứng lên , tiến về phía tôi – Trước nhất là thay mặt Ban giám khảo , thầy xin lỗi em !
Tôi vội vã xua tay , mặt hơi đỏ lên vì ngại ngùng :
– Ơ , có gì mà thầy phải xin lỗi ạ…
– Việc thứ hai là cái này ! – Thầy Hiệu trưởng tiến lại gần một tủ đựng các tập bài màu xanh ; thầy nhanh nhẹn rút ra một tờ giấy A4 được đánh máy toàn chữ là chữ và đưa nó cho tôi – Đây là nội dung và thể lệ của phần thi tiếp theo ! Chỉ còn hai ngày nữa là thi rồi , em cố gắng lên nhé !
Tôi chớp mắt, cầm tờ thông báo mà như bị ép phải mang một tổ ong trên tay vậy . Đến tận lúc chia tay thầy Hiệu trưởng và bước ra ngoài rồi , tôi vẫn không thể tin rằng đây lại là sự thật. Tôi chợt thấy muốn trào nước mắt , cuối cùng thì công sức tôi bỏ ra cũng đã được đền đáp !
Lòng càng vui sướng bao nhiêu , tôi càng thấy tên con trai đang rảo bước trước mình này khó hiểu bấy nhiêu. Hắn như một bảng chữ cái la mã mà có thể là đến cuối cuộc đời này , tôi cũng sẽ không thể giải đáp nổi ẩn ý trong những con chữ ấy…
Nhưng dĩ nhiên hắn không phải là một bảng chữ – hắn là một con người thực thụ – vì vậy mà hắn dừng lại , nhìn tôi đăm đăm và cất tiếng :
– Đừng hiểu lầm nhiều về chuyện tôi giúp bạn ! – Hắn nói – Tôi chỉ không muốn em tôi thắng trong gian lận.
– Nhưng không phải cậu yêu Tiểu Thư lắm sao ? – Tôi hỏi , mắt không dám nhìn trực diện kẻ đồng hành – Hai người là anh em mà…

– Đó không phải là chuyện của bạn ! – Tiểu Thiên quắc mắt với tôi , rồi hắn lầm lũi bước đi về phía cuối hành lang tầng hai ; mặc dù phòng học của chúng tôi nằm ở tầng ba .
– Cảm ơn nha ! – Tôi líu ríu trong họng khi hắn đã cách tôi khá xa .
Dẫu sao hắn cũng đã giúp tôi – dù thực sự tôi chẳng hiểu tại sao hắn lại thế – và đương nhiên nói một lời cám ơn với hắn là phép lịch sự tối thiểu của tôi .
Đang miên man suy nghĩ vì sao Tiểu Thiên lại giúp mình , bỗng từ trong lớp một bóng áo trắng quen thuộc bước ra . Cái dáng lưng gầy gầy này đương nhiên là Hàn Thái Vũ chứ chẳng ai khác ; Thái Vũ đứng đối lưng với tôi , hình như đang nói chuyện điện thoại hay sao ấy ; tôi vui mừng cầm tờ thông báo trúng tuyển định ra khoe với cậu .
Bỗng , tôi nảy ra ý kiến : ” Mọi ngày thằng nhóc này luôn làm mình giật mình , hôm nay phải cho nó đứng tim một phen mới được. ” – Nghĩ vậy rồi , tôi mon men tiến lại gần phía lưng Thái Vũ , ánh mắt gian manh không chịu được… Và khi tôi đang sát kề định giơ tay ú oà , Thái Vũ hét lên trong điện thoại di động của cậu :
– Câm mồm lại ! – Giọng Thái Vũ nhuốm đầy vẻ thù hằn – Tôi đã nói với bà là tôi sẽ không bao giờ sang đó cơ mà ! Tôi không có bố !
Vài giây trôi qua , hình như bên kia đang trả lời :
– Tôi đuổi họ về rồi. – Giọng Thái Vũ hơi dịu lại , nhưng vẫn còn khe khắt – Chẳng ai có thể thay đổi quyết định của tôi cả ! Lần sau nếu bà còn bảo hắn tìm tôi , tôi sẽ giết chết hắn đấy !
Sau lời đe doạ của mình , Thái Vũ ném độp cái điện thoại vào tường làm nó nát bét .
Vài đứa ngồi bàn đầu trong lớp bắt đầu tò mò chiếu những tia nhìn hiếu kì về phía cậu , đến cả tôi cũng sững sờ : ” Thái Vũ không có bố ư ? “
– Nhìn cái gì mà nhìn ? – Thái Vũ nạt bọn ruồi muỗi đang vo ve bàn tán trong và ngoài lớp , rồi cậu bắt đầu quay lại và bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của tôi – Kim My ?
Hình như Thái Vũ cũng ngạc nhiên không kém gì tôi , cậu quên thêm cả từ chị vào trước tên tôi :
– À… – Tôi lúng túng , chẳng biết nên nhìn vào cái gì bây giờ – Tôi chỉ định nói với cậu là tôi đã… tôi đã trúng tuyển rồi ! Hôm qua có sự nhầm lẫn nên…
Tôi khua khua tờ giấy A4 trắng có thông báo kết quả như một con hề , rồi bỗng không biết nên làm gì cho phù hợp với hoàn cảnh nữa , tôi đành mỉm cười ngượng nghịu với cậu .
Thái Vũ thấy tôi hành động kì cục vậy thì cười xoà – ánh mắt vẫn chưa nguôi nét giận giữ ban nãy nhưng giọng nói đã trở lại vẻ tinh nghịch như thường ngày , cậu khẽ lấy tay bới tung mái tóc tôi lên :
– Chúc mừng chị !
Tôi gật đầu , giơ ngón tay hình Victory về phía Vũ . Sau đó , không gian bao quanh chúng tôi hốt nhiên trở nên im lặng ; tôi biết Thái Vũ đang chìm vào những suy tư riêng của mình .
Tôi thầm cầu mong bác bảo vệ mau đánh trống đi , để tôi còn có cớ mà chạy lên phòng học nữa chứ ; tôi không chịu đựng nổi cái không khí căng thẳng này .
– Chị muốn cúp học chứ ? – Thái Vũ nhìn xuống sân trường giờ vắng tanh không một bóng người , bỗng hỏi tôi.
Tôi há hốc miệng – lần thứ hai trong một buổi sáng rồi đấy , Thái Vũ đang rủ tôi trốn học đó sao ? Sao Thái Vũ lại có thể rủ tôi làm chuyện động trời đó được ?!

– Hửm ? – Vũ hỏi lại.
– Tôi… – Tôi ấp úng.
– Nếu chị không muốn thì em đi một mình cũng được ! – Thái Vũ nói rồi quay lưng đi thẳng , lại bắt tôi phải nhìn cái dáng cao to mà cô đơn ấy của cậu .
Lòng tôi lại nôn nao một cách kì lạ. Tôi cứ thấy Thái Vũ hôm nay kì kì sao ấy , lại còn cú điện thoại ban nãy nữa chứ …
– Tôi đi với ! – Tôi bất chợt hét to , lí trí mách bảo tôi lúc này nên ở bên Thái Vũ và an ủi cậu ấy .
Như chỉ đợi câu ấy của tôi , Thái Vũ cười tươi rói ; lao vào và nắm tay tôi chạy thẳng xuống tầng một . Trong lòng tôi tuy có sợ hãi đôi chút , nhưng hơi ấm của Thái Vũ làm lòng tôi dịu lại…
Tôi bất chợt tò mò : ” Tại sao Thái Vũ lại không có bố ? “
Nắng . Nắng chói chang .
Thái Vũ ghét nắng. Thật đấy , vì nắng chẳng bao giờ sưởi ấm cậu…
Hình như nắng đã lãng quên cậu , bỏ cậu trong một xó…
Buồn…
Nhưng cái hình ảnh cậu luôn nhìn thấy , chỉ là những hình ảnh méo mó của ngôi biệt thự Linh Lang đầy cô độc…
* * * * * * *
– Ôi trời , chị nặng quá ! – Thái Vũ hét lên với tôi .
– Đừng có bỏ tay ra đấy ! – Tôi gào lại , thật không còn cấp nào nhục hơn cấp này nữa .
Thằng nhóc đáng ghét , thằng nhóc trời đánh ; nó bắt tôi phải leo qua cái tường cao ngất ngưởng này nếu tôi muốn ra ngoài cùng với nó . Oh my dog , tôi là người sợ độ à !
Nhưng quả thực nếu muốn trốn ra ngoài – cụ thể là trốn khỏi cặp mắt cú vọ của bác bảo vệ , cách trèo tường – hay còn gọi là tấn công cửa sau – là quyết định khôn ngoan và tối ưu nhất . Mặc dù vậy , tôi vẫn không tránh khỏi sự sợ hãi khi nghĩ rằng cô giáo chủ nhiệm sẽ biết tôi trốn học ; bởi lẽ chiếc cặp tội nghiệp của tôi vẫn còn ru rú trong xó lớp kia mà…
– Còn không mau leo lên ! – Vũ tiếp tục nạt – Chẳng hiểu chị ăn cái gì nữa ? Chị độn mỡ dưới thịt hả ?
– Hàn Thái Vũ ! – Tôi rít qua kẽ răng sau khi đã lên được trên bờ tường – Nếu cậu còn nói một câu , có tin tôi cho cậu ăn miễn phí ” bánh mì kẹp cao su ” không hả ?

Tôi giơ đôi giày vải đã sờn cũ của mình lên , hằm hè đe dọa . Và trước khi tôi kịp nghe thấy câu trả lời của Vũ , cậu đã nhảy phóc lên cạnh tôi và tuột nhanh xuống phía dưới kia nhẹ nhàng như một con mèo :
– Nào , xuống đây ! – Vũ ngoắc ngoắc ngón tay với tôi , hoàn toàn lờ phắt cái câu đe dọa ban nãy của tôi đi.
Hậm hực lắm , tức lắm , nhưng chẳng lẽ tôi cứ mãi chết dí ở trên này hay sao ?
Thận trọng , tôi buông mình xuống vòng tay Thái Vũ đang giang ra ; và thật may là tôi đã không bị trượt mục tiêu :
– Đi nào ! – Chưa đợi tôi kịp hoàn hồn , Vũ nhanh nhẹn nắm tay tôi chạy về phía cuối chợ.
Bóng tường màu vàng của trường THPT Kim Liên dần khuất xa khỏi tầm mắt tôi , và tôi hiểu rằng mình đã không thể còn có sự lựa chọn nào khác ; dù có hối hận đến mấy thì cũng đã muộn rồi…
Nhưng… nhưng tôi tin Thái Vũ !
* * * * * * *
” Mẹ cháu đâu ? ” – Một cậu bé có nước da trắng bóc như trứng gà hỏi bà dì của mình , đôi mắt cậu bé rơm rớm nước .
” Trời đất ” – Bà dì chán nản lắc đầu – ” Nếu không phải tại bố mày nhờ tao coi sóc mày , thì bây giờ có phải đỡ khổ rồi không ? “
Bà dì nói rồi bỏ đi , tiếng cổng sắt khép lại vang lên lạnh lẽo…
Cậu bé cô độc ngồi trong phòng , cố giấu nước mắt vào trong vỏ gối , làm chiếc vỏ ướt quá nửa.
” Mẹ cháu đâu ? ” – Thằng nhóc lớp năm sẵng giọng hỏi bà dì có tướng tá mập mạp , mắt nó dõi những tia nhìn lạnh lùng vào dì mình.
” Ôi trời ” – Bà dì lại than vãn , giọng tiếc rẻ – ” ****** là gái gọi , được chưa ? “
” Mọi chuyện là sao ? ” – Thằng nhóc cố giữ bình tĩnh , hai nắm tay nó dường như muốn bóp nát tất cả.
” Thì đấy , mày biết bố mày là Chủ tịch Công ty Nero gì đó ở bên Nhật mà. ” – Giọng bà dì kể nghe thật bình thản , giống như nó chỉ là một chuyện vu vơ thoảng qua tai vậy – ” Trong một lần về nước , ông bố mày phải lòng ****** một đêm và sinh ra mày. Ông ta thương tình nhận mày đó , dù thực tình tao cũng chẳng nghĩ mày là con thật của ổng… “
” Vậy sao bố không ở với tôi ? ” – Giọng thằng bé run run , nó cố gắng nuốt trọn cái cục nghẹn đang tắc ngang cuống họng mình.
” Ông ta còn đang vui vẻ với gia đình ở bên đó. Mày nghĩ trước khi quen ****** , ông ta vẫn còn là trai tân sao ? ” – Bà dì cười khẩy , lấy những ngón tay nung núc thịt của mình vuốt gọn lại mái tóc – ” Trước khi quen ****** , ông ta đã lập gia đình và có một con trai rồi. Nghe đâu thằng bé lớn hơn mày hai tuổi… Chậc , gia đình đó cũng khá quá chớ ! “
Bà dì cười sằng sặc , như vừa phát ngôn ra câu gì đó tâm đắc lắm .
Thằng bé không nói gì , nó bỏ ra ngoài. Tiếng cổng sắt khép lại vang lên lạnh lẽo…
– Trời ơi , mày quyết đinh hít thử ma tuý thật à ? – Một thằng tóc dựng vui vẻ vỗ vai nó.
– Ừ ! – Nó học lớp sáu , và nó quyết định sẽ làm thử việc đó .
Nó thường hay nghe mấy thằng bạn ca ngợi về độ phê khi hút thuốc phiện , ma tuý có thể giúp con người ta quên đi nỗi đau và sự mệt mỏi . Và nó nghĩ đó là thứ nó cần bây giờ …

Thơ thẩn đi dưới sân trường , thằng nhóc chán nản ngồi dựa vào một gốc cây. Thực sự nó vẫn còn đang rất phân vân về chuyện ma túy – cơ bản là nó sợ , rất sợ…
Nhưng…
Nhưng còn điều gì có thể trói buộc nó đây , còn ai thực sự cần và lo lắng cho nó nữa chứ ?
” Thử đi , thử đi , thử đi… ” – Nó lảm nhảm , khép hờ hai mí mắt.
Tách ! – Ánh flash và tiếng bấm máy làm nó choàng tỉnh .
Nó ngây ra một lúc , nhìn cô bé đang cười tươi đối diện với nó lúc này . Đúng nhất với những gì người ta có thể tưởng tượng về một thiên thần : hai mắt to tròn đen lay láy , sống mũi hơi tẹt nhưng vẫn đáng yêu , bờ môi mọng nước luôn giãn ra ột nụ cười… Phải rồi đấy , cô bé ấy là một thiên thần :
– Sao dám chụp tôi ? – Nó nạt , cố không xao động vì nụ cười của cô bé.
– Vì cậu ngồi dưới nắng đẹp quá ! – Cô bé thú nhận , hai má hơi ửng hồng – Tôi đang làm tập ảnh những người đẹp trong trường , cậu vui lòng cho tôi biết tên và lớp nhé !? Khi nào rửa xong , tôi chắc chắn sẽ gửi cho cậu.
– Vớ vẩn ! – Nó hất tay , đứng lên và đi ngang qua mặt cô bé .
– Này ! – Cô bé hét lên , giọng trong như những giọt mưa tưới mát tâm hồn khô cằn của nó – Vậy tôi sẽ đặt tên ảnh là Sun nhé ? Bạn đẹp giống nắng lắm đó !
Câu nói của cô bé tóc tết bím ngày ấy , đến tận giờ phút này ; thằng nhóc Thái Vũ vẫn không thể quên được . Bởi mấy ngày sau đó , mọi người bắt đầu xôn xao về tấm ảnh mang tên ” Sun ” được dán ở bảng thông báo của trường , người chụp là Phương Kim My…
Hóa ra cô bé đã cứu nó khỏi một quyết định sai lầm , người đầu tiên bảo nó đẹp giống nắng – cái thứ mà nó ghét nhất , cô bé thiên thần của nó… lại là một chị học trên nó một lớp…
– Sao cậu cứ nhìn tôi chằm chằm vậy ? – Cô bé ngày ấy giờ đã lớn , đã xinh đẹp hơn xưa rất nhiều… và đã hoàn toàn quên mất cậu …
Nhưng đó không phải là chuyện đáng lo gì , vì Thái Vũ vẫn luôn tin rằng : kí ức về thằng bé ngồi dưới gốc cây ngày ấy , sẽ mãi mãi là một điều không bao giờ phai mờ trong tâm trí cậu và trong tâm trí cô gái ấy :
– Phương Kim My ! – Vũ nghiêm túc nhìn vào đôi mắt trong vắt của Kim My , vẫn ngây thơ như cô bé lớp bảy thuở nào – Chị thích chụp ảnh chứ ?
– Là tôi chụp hay người khác chụp cho tôi ? – Kim My hỏi lại khi hai người bước lang thang dọc những con phố Hà Nội .
– Chị chụp !
– Đương nhiên là tôi thích ! – My trả lời ngay tắp lự – Nhưng sở thích này đã hoàn toàn biến mất khi tôi lên lớp chín !
Thái Vũ không hỏi gì thêm , bởi vì với cậu đó là quá đủ .
Quá đủ ột câu trả lời .
Trên cả gia đình .
Trên cả bản thân .
She is my angel !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.